Một tháng sau, khi Nguyệt Tố Song và Vương Kiên hưởng tuần trăng mật trở về, cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy mùi thức ăn.
"Oẹ..." Nguyệt Tố Song vội chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
"Mẹ xinh đẹp, mẹ bị làm sao vậy?" Tiểu Nghiêm và Khang Khang thấy cô không khỏe, liền chạy nhanh vào trong hỏi han.
"Không sao đâu, hai con đừng lo!" Cô lắc đầu gượng cười trả lời bọn trẻ. Bởi vì đã từng một lần sinh nở, cho nên triệu chứng này cô thấy rất quen thuộc, cô nghĩ là do bản thân mình đã mang thai nên mới như vậy.
"Mẹ thật sự không sao chứ? Tụi con lo lắm!" Tiểu Nghiêm vẫn cảm thấy lo đáp.
"Yên tâm, mẹ thật sự không sao mà! Chúng ta đi ra ngoài thôi, hôm nay mẹ có mua bánh trứng cho hai con đó!" Nguyệt Tố Song đứng dậy xả nước, sau đó liền đi đến nhìn bọn trẻ nói.
Lúc này Lâm Tố Như cũng thấy sắc mặt con gái không tốt, bà khuyên cô nên đi bệnh viện kiểm tra thử. Cô gật đầu lấy lệ, rồi nói chờ Vương Kiên ở nhà sẽ cùng anh đi bệnh viện sau.
Buổi tối Nguyệt Tố Song cứ vuốt ve bụng không chịu ngủ, cô muốn đem chuyện này nói với Vương Kiên, để cho anh một bất ngờ lớn. Hai người đã có hai đứa con trai rồi, cho nên cô muốn sinh cho anh thêm một cô công chúa nhỏ.
Còn đang suy nghĩ không biết nói chuyện này với Vương Kiên làm sao, thì anh đã mở cửa bước vào. "Sao giờ này em vẫn chưa ngủ vậy? Đã mười một giờ rồi, không ngủ sẽ thành gấu trúc đó!" Anh nới lỏng cà vạt, sau đó bước đến nhìn cô hỏi.
"Nếu xấu anh sẽ không yêu em nữa sao? Sau này em lỡ già nua xấu xí, anh sẽ bỏ rơi em?" Nguyệt Tố Song choàng tay ôm cổ anh đáp, giọng cô nũng nịu như một đứa trẻ.
"Sẽ không! Khi em già nua xấu xí, anh cũng đã thành một ông lão rồi, nhưng cho dù thế nào anh cũng sẽ yêu em!" Vương Kiên mỉm cười xoa đầu cô trả lời.
"Thật sao, không lừa em?...Kiên, em có một chuyện muốn hỏi anh, anh có thích con gái hay không?" Lúc này cô ngập ngừng, sau đó hỏi anh chuyện của đứa trẻ.
"Thích! Con gái sẽ giống em, là một tiểu công chúa xinh đẹp, lúc đó có anh và Tiểu Nghiêm cùng Khang Khang sẽ bảo vệ hai người!" Anh gật đầu ôm cô vào lòng đáp.
"Em mang thai rồi!" Nguyệt Tố Song trong lòng anh nói.
"Cái gì, em thật sự có thai sao?" Vương Kiên ánh mắt không khỏi vui mừng, anh hạnh phúc kêu lên.
"Đúng vậy, em có thai rồi! Mấy hôm nay em hay buồn nôn, bụng cũng khó chịu, đó là triệu chứng khi mang thai! Anh có vui không?" Nguyệt Tố Song gật đầu, đôi mắt to tròn nhìn anh.
Nhưng Vương Kiên nhớ đến lời của Huỳnh Lập Ân lúc trước, hắn nói cơ thể cô không tốt, không những khó mang thai, mà khi có rồi thì cũng khó giữ, trong lòng anh bất chợt lo lắng. "Ngày mai anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra nhé, xem có chỗ nào không tốt hay không?"
"Ừm, em cũng muốn đi kiểm tra bảo bối nhỏ!" Cô mỉm cười đồng ý.
"Anh đi tắm đi, rồi ngủ sớm nữa, anh làm cả ngày cũng mệt rồi!" Lúc này Nguyệt Tố Song lại đẩy anh vào phòng tắm.
Nhưng Vương Kiên lại không vội tắm, anh đi vào phòng trong lấy một chậu nước ấm ra, chính là muốn để cô ngâm chân, để buổi tối dễ ngủ hơn. Phương pháp này rất tốt, mỗi ngày anh đều chăm sóc cô như thế, vì anh biết cơ thể cô không tốt từ sau khi sinh Tiểu Nghiêm.
"Có thoải mái hay không?"Anh xắn cao tay áo, cẩn thận mát xa nhẹ nhàng cho cô.
"Rất thoải mái! Nếu biết lấy chồng sung sướng thế này, em đã lấy từ lâu rồi!" Cô nghịch ngợm nói, chẳng hiểu sao ở bên cạnh anh cô càng lúc càng giống một đứa trẻ.
Vương Kiên bật cười, lại tiếp tục giúp cô xoa bóp bàn chân.
...
Sáng hôm sau, Vương Kiên đã dậy sớm, anh thay cô chuẩn bị cho hai đứa trẻ, sau khi để hai đứa cho quản gia đưa đi học, anh mới quay về phòng gọi Nguyệt Tố Song dậy.
"Bảo bối à, dậy đi kiểm tra công chúa nhỏ của chúng ta nào!" Anh ghé sát tai cô thì thầm.
"Thật là, em còn muốn ngủ thêm chút nữa!" Nguyệt Tố Song lười biếng đáp, nhưng sau đó cô cũng thức dậy.
Vương Kiên lái xe đưa cô đến bệnh viện, lúc đầu cô còn cảm thấy rất vui, vì lần mang thai này cô có Vương Kiên ở bên cạnh. Nhưng khi nhận kết quả của bác sĩ, cô cảm thấy hụt hẫng.
"Cô Nguyệt, thật ra cô không phải là mang thai, chỉ là cô bị rối loạn tiêu hoá, cho nên mới thấy buồn nôn mà thôi! Trước đây cô đã từng sinh con đúng không? Nhưng do cô không chịu kiêng cữ, nên sau này rất khó để mang thai lại đấy, vì sức khỏe sinh sản của cô hiện tại không tốt!" Nữ bác sĩ nhìn Nguyệt Tố Song ôn tồn nói, những lời này như sét đánh ngang tai cô.
"Vậy là sau này tôi không thể mang thai sao bác sĩ?" Cô hốt hoảng hỏi bà ấy.
"Không phải là không thể, chỉ là rất khó mà thôi! Cô cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng nhiều hơn, biết đâu một ngày không xa cô sẽ có con!" Vị bác sĩ đáp lời cô.
Cầm sổ khám bệnh trên tay, Nguyệt Tố Song thẫn thờ bước ra khỏi phòng khám, cô ngồi gục trên ghế im lặng đến đáng sợ.
Lúc này Vương Kiên vừa nghe điện thoại xong, thấy cô ngồi ủ rũ, anh liền chạy đến hỏi han. "Bảo bối, có chuyện gì vậy? Công chúa của chúng ta không khoẻ sao?"
"Xin lỗi, em không phải mang thai! Em muốn sinh cho anh một cô con gái, nhưng xem ra không được rồi!" Nhìn thấy anh, cô liền bật khóc đáp.
Này không ngoài dự đoán của Vương Kiên, anh cầm sổ khám bệnh lên xem, sau đó thì ôm cô vào lòng dỗ dành. "Không sao mà, không sinh được cũng chẳng sao! Nếu em muốn có con gái, anh sẽ đưa em đến cô nhi viện, chúng ta sẽ nhận một bé gái về chăm sóc, giống như Khang Khang vậy! Có thêm con thì rất tốt, nhưng không có cũng chẳng sao, bởi vì em đã sinh Tiểu Nghiêm cho anh rồi! Không sao cả, đừng khóc!"
Càng được Vương Kiên dỗ dành, Nguyệt Tố Song lại càng đau lòng khóc lớn. Nếu có thể quay ngược thời gian, cô sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt, sẽ không để chuyện này xảy ra. Cô ôm anh thật chặt, cảm động vì anh lúc nào cũng đối xử tốt và yêu thương cô, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa.
...
Mấy ngày đầu khi từ bệnh viện trở về, cô đều ở trong tình trạng u sầu, nhưng nhờ có Vương Kiên và gia đình, bọn họ luôn làm cho cô vui vẻ, nên cô cũng dần nguôi ngoai chuyện sinh nở.
"Song Song, con có muốn cùng mẹ và bà ra ngoài không? Ở trong nhà sẽ ngột ngạt đó!" Lâm Tố Như kéo tay cô ra ngoài nói.
"Vâng!" Nguyệt Tố Song biết mọi người muốn cô vui, cho nên cô liền đồng ý.
Ngày tháng của cô cứ tiếp diễn như thế, cho đến một ngày cô lại cảm thấy cơ thể mệt mỏi, mỗi lần xuống bếp nấu ăn đều buồn nôn khó chịu. Nhưng vì đã một lần nhầm lẫn, cho nên cô nghĩ là do mình rối loạn tiêu hoá, liền vào phòng lấy thuốc uống như mọi khi, rồi ngủ lúc nào cũng không hay.
Buổi tối, cô mới mệt mỏi tỉnh dậy, rửa mặt rồi đi xuống lầu xem hai đứa nhỏ hôm nay thế nào.
"Song Song, hôm nay Vương Kiên vì chuyện ở công ty nên sẽ về trễ, thằng nhóc bảo con ăn cơm rồi nghỉ sớm đi!" Lâm Chí Minh thấy cô trên lầu đi xuống, ông ấy lên tiếng nói. Từ ngày Vương Kiên thay ông ấy tiếp nhận Lâm thị, ông ấy cũng có nhiều thời gian ở nhà hơn hẳn.
"Lại tăng ca? Anh ấy ăn cơm ở ngoài mãi sẽ không tốt đâu, để con mang cơm đến công ty cho anh ấy!" Nguyệt Tố Song nhíu mày không vui đáp, mấy ngày nay anh đã không ăn cơm nhà rồi, cho nên cô lo lắng cũng đúng.
Nói xong cô đi xuống nhà bếp, chuẩn bị một hộp cơm to cho Vương Kiên, rồi tự mình lái xe đến công ty. Chỉ có điều vừa bước chân vào trong, cô đã nghe thấy mọi người tụ tập xung quanh nói về Vương Kiên và nữ thư ký.
"Này, nghe nói dạo này sếp mới của chúng ta không về nhà, có phải có quan hệ mờ ám với thư ký Lisa không?"
"Tôi nghe nói sếp đã có vợ và con rồi, không lẽ nào sếp lại như vậy!"
"Vợ con thì đã sao? Hai người họ giờ đang tòm tèm trong phòng kia kìa, có mèo nào lại chê mỡ chứ?"
Hai người nhân viên vừa đi vừa tám chuyện, họ không biết những lời này đã được Nguyệt Tố Song nghe thấy. Cô mặc dù tin Vương Kiên, nhưng phụ nữ mà, cô vẫn cảm thấy rất rất khó chịu. Vì không muốn nghĩ nhiều, cô gạt đi suy nghĩ kia, rồi nhấn thang máy đi lên.
"Kiên, em mang cơm đến ch..." Nhưng khi cô mở cửa phòng ra, thì nhìn thấy nữ thư ký kia đang nằm đè lên người của Vương Kiên.
Hai tay cô run rẩy, đánh rơi luôn hộp cơm trên tay, khiến nó rơi xuống đất. "Hai...hai người đang làm cái gì vậy?" Cô nói không nên lời, tức giận đến run người.
"Song Song, chuyện không phải như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích đã!" Vương Kiên vội vàng đẩy người phụ nữ kia ngã xuống sàn, anh bật dậy muốn giải thích với cô.
Nhưng Nguyệt Tố Song do xúc động mạnh, cô liền ngất xỉu tại chỗ, khiến Vương Kiên vô cùng hoảng sợ. "Song Song, em làm sao vậy? Trả lời anh đi!"
Sau đó anh đưa cô đến bệnh viện cấp cứu. Ở đây bác sĩ kiểm tra một lượt, lại phát hiện ra cô đang mang thai.
"Anh Vương, cô Nguyệt do đang mang thai, dễ xúc động mạnh nên mới ngất đi thôi! Để cô ấy nghỉ ngơi tịnh dưỡng thì sẽ khoẻ lại, nhưng vì cơ thể cô ấy không được tốt, cho nên nếu muốn giữ lại thai nhi thì phiền anh hãy chăm sóc cô ấy cẩn thận vào!" Bác sĩ không hài lòng nhìn anh, bà ấy đanh giọng nói.
"Cô ấy mang thai sao? Có đúng thật là mang thai không bác sĩ?" Vương Kiên sợ mình nghe nhầm, anh còn hỏi đi hỏi lại.
"Đúng, cô ấy đang có thai! Đàn ông các anh thật là vô tâm, vợ đang mang thai cũng không biết!" Nữ bác sĩ liếc anh đáp, rồi quay người đi thẳng.
Sợ người nhà lo lắng, cho nên anh đã không báo lại với mọi người, một mình ở lại trông Nguyệt Tố Song.
"Bảo bối, anh sai rồi, anh đúng là một người chồng tồi mà! Nhưng xin em hãy tin anh, cả đời này anh chỉ yêu em mà thôi, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu!" Vương Kiên ngồi bên cạnh giường bệnh, cầm tay cô áp lên má của mình nói khẽ.
Cuộc đời anh không sợ trời không sợ đất, anh chỉ sợ cô giận anh mà thôi.
Không lâu sau Nguyệt Tố Song cũng tỉnh lại, nhìn thấy mình đang ở trong bệnh viện, cô cũng không hiểu tại sao.
"Song Song, em tỉnh rồi! Còn thấy khó chịu ở đâu không? Để anh gọi bác sĩ đến!" Vương Kiên thấy cô đã tỉnh liền mừng rỡ nói.
Nhưng đáp lại anh là sự im lặng của cô, cô nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, gương mặt lạnh lùng không muốn nói gì.
"Đừng giận anh nữa mà, anh thật sự cùng cô ta không có chuyện gì cả! Nếu em không muốn anh ở cạnh người phụ nữ khác, vậy ngày mai anh sẽ chuyển cô ta đi, không để cô ta ở gần anh nữa! Lúc nãy là do cô ta vấp ngã, nên mới đè lên người anh thôi, có thể tin anh được không?" Vương Kiên trong lòng nóng như lửa đốt, anh lo lắng giải thích cho cô hiểu.
"Có quỷ mới tin anh!" Nguyệt Tố Song khẽ lên tiếng.
"Bảo bối, anh thề có trời đất chứng giám, nếu như anh phản bội em, sẽ bị sét đánh chết!" Vương Kiên không còn cách nào khác, anh lớn tiếng thề độc.
"Anh bị điên hả? Sao lại thề như thế?" Nguyệt Tố Song ngồi bật dậy, cô đưa tay che lấy miệng của anh lại.
Vương Kiên biết cô vẫn còn lo lắng cho mình, anh lúc này mới nhẹ nhõm được một chút, liền nắm lấy bàn tay cô hôn hôn. "Bảo bối, anh biết em sẽ tin anh mà! Em đừng giận nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến con gái của chúng ta đó!"
"Anh nói gì vậy? Con gái nào cơ chứ?" Nguyệt Tố Song nhíu mày không hiểu.
"Là con gái trong bụng em đó, em mang thai rồi!" Anh giơ tay vuốt ve bụng nhỏ của cô đáp.
"Anh...anh nói thật sao?" Nguyệt Tố Song giọng run run hỏi, cô thật sự không dám tin chuyện này.
"Em thử xem, cảm nhận sự tồn tại của con chúng ta!" Anh nắm tay cô để lên bụng nói.
"Tốt quá, thật sự quá tốt rồi!" Cô mừng đến rơi nước mắt, cuối cùng ông trời cũng cho cô một bảo bối nhỏ. Cô còn tưởng rằng mình không còn cơ hội nữa, nhưng lần này cô đã mang thai thật rồi.
Vì sự xuất hiện của đứa trẻ, khiến cô cũng quên đi chuyện của anh và người phụ nữ kia, cũng có thể nói đứa bé này là cứu tinh của anh.
Biết tin cô mang thai, mọi người trong nhà ai cũng vui mừng, bọn họ thay nhau chăm sóc cho cô tỉ mỉ. Tiểu Nghiêm và Khang Khang cũng thường hay chạy theo hỏi thăm tình hình của đứa bé, Nguyệt Tố Song dù mệt vẫn trả lời bọn trẻ.
Vì Vương Kiên muốn cô thuận lợi sinh con, cho nên anh đã chăm sóc cô rất kỹ, ngoài việc ăn uống ngủ nghỉ và đi dạo, anh không cho cô động vào bất cứ thứ gì. Mặc dù cô chỉ mới mang thai ở tuần thứ tư, nhưng anh đã lo xa như vậy rồi. Để tiện chăm sóc và theo dõi, anh còn đặc biệt mang hết công việc về nhà.
Bụng càng lớn, lưng Nguyệt Tố Song cũng đau nhiều hơn, cô đi lại cũng khó khăn. Ban đêm cô khó ngủ, Vương Kiên cũng vì vậy mà thức cả đêm, anh sợ chẳng may ngủ quên cô có chuyện gì không kịp trở tay thì nguy hiểm cho hai mẹ con.
"Kiên, em mệt!" Những lúc thế này Nguyệt Tố Song cũng biết làm nũng nhiều hơn, cô thích được anh chăm sóc, điều mà trước đây sinh Tiểu Nghiêm cô không có được.
"Đến đây, anh giúp em mát xa!" Vương Kiên đỡ cô ngồi xuống sofa, cẩn thận xoa bóp cho cô.
Thời gian cứ thế nhẹ trôi nhanh, một ngày mùa thu mát mẻ, Nguyệt Tố Song đang ngồi hóng gió bên ngoài vườn với Vương Kiên, bụng của cô bất ngờ đau đớn, dù còn mười ngày nữa mới đến ngày dự sinh.
"Kiê...Kiên, bụng của em...bụng của em đau quá! Ah..." Lúc này cô túm lấy tóc của anh, mặt mày trắng bệch kêu lên.
"Bảo bối, em sắp sinh con sao? Anh đưa em đi bệnh viện, cố chịu đau một chút!" Vương Kiên đang làm việc liền quay đầu lại nhìn, chợt thấy bên dưới nước ối của cô đang chảy ra, anh vứt máy tính sang một bên, gấp gáp ôm cô đến bệnh viện.
Ở bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán Nguyệt Tố Song ngôi thai bất thường, cho nên cô bị sinh non. Hiện tại thai đã hơn tuần, phổi của đứa trẻ đã phát triển hoàn toàn, bác sĩ có thể chấm dứt thai kỳ ngay lập tức. Không thể sinh thường ngay bây giờ, bác sĩ phải buộc phải mổ để lấy thai nhi ra.
"Sức khỏe thai phụ không tốt, cần người nhà ký giấy cam kết! Mọi người suy nghĩ nhanh lên, vì thai phụ sắp không chờ được nữa rồi!" Lúc này bác sĩ đi ra nhìn mọi người thúc giục nói.
Vương Kiên hiện tại cả người run lên, anh biết một khi phải ký vào đây, thì chắc chắn rằng Nguyệt Tố Song đang gặp nguy hiểm. Nếu biết trước cô mang thai nguy hiểm thế này, anh có chết cũng không để cô giữ đứa bé.
Tình hình hiện tại không thể suy nghĩ, anh chỉ có thể cắn răng mà ký vào.
Nguyệt Tố Song được đẩy vào phòng mổ, cô lúc này đã không còn ý thức, bác sĩ bắt đầu giúp cô lấy đứa bé ra.
Ở bên ngoài một phút trôi qua cũng khiến Vương Kiên như muốn phát điên, đây là lần đầu tiên anh khóc nhiều như vậy, từ lúc anh trưởng thành đến bây giờ. Trong bệnh viện có anh và cha con Lâm Chí Minh, hai đứa trẻ giờ này đang ở cùng bà cố ở nhà, anh không dám để chúng đến đây.
Một giờ sau, đèn phòng phẫu thuật vừa tắt, Vương Kiên đã đứng bật dậy như một cơn gió, anh chạy đến hỏi thăm bác sĩ.
"Bác sĩ, vợ con tôi thế nào rồi?"
"Sản phụ đã sinh xong rồi! Đứa trẻ vì thiếu tháng nên cần ấp lồng kính, còn sản phụ đã được đưa về phòng hồi sức!" Bác sĩ trả lời anh.
"Thật là may quá, con bé cuối cùng đã sinh rồi!" Lâm Tố Như nghe đến đây thở phào nhẹ nhõm.
Vương Kiên đầu tóc rối bời bước vào phòng, nhìn Nguyệt Tố Song gương mặt nhợt nhạt, vẫn còn cần thở bằng máy, tim anh đau như chết đi sống lại.
"Bảo bối, em đúng là một người mẹ vĩ đại có biết không? Con của chúng ta vì có một người mẹ mạnh mẽ như em, cho nên mới có thể quay về từ cửa tử!" Anh nghẹn giọng đứng bên cạnh cô nói.
"Như vậy là quá đủ rồi, sau này anh sẽ không để em phải sinh con nữa, quá nguy hiểm! Em không biết anh đã sợ mất mẹ con em đến thế nào đâu, vì vậy anh sẽ không lấy tính mạng của em ra đặt cược với tử thần nữa!" Vương Kiên năm lấy tay cô nghẹn ngào.
Một tuần sau, công chúa của hai người cũng được đưa ra khỏi lồng kính, Nguyệt Tố Song dù đau đớn vì vết mổ, cũng muốn tự mình đến ôm con vào lòng.
"Tố Song, con bé rất giống con đó, thật đáng yêu!" Lâm Tố Như ở bên cạnh kêu lên.
"Đúng vậy, rất giống con nha!" Lâm Chí Minh cũng thích thú nói, ông ấy thật sự thích con gái hơn con trai.
"Mẹ xinh đẹp, cho tụi con xem với!" Tiểu Nghiêm và Khang Khang cũng muốn xem.
"Woah, em bé đáng yêu thật! Mẹ ơi, em tên là gì?" Tiểu Nghiêm nắm lấy bàn tay nhỏ của em hỏi.
"Vương Song Nhi, con thấy cái tên này có đẹp không?" Nguyệt Tố Song trả lời cậu bé.
"Rất hợp với em gái nha! Khang Khang, bây giờ chúng ta có em gái rồi, sau này hai chúng ta phải bảo vệ em đấy!" Bảo bối nhỏ lai nhìn sang Khang Khang nói.
"Ừm, chúng ta cùng nhau bảo vệ em!" Cậu bé gật đầu đáp.
"Được rồi, chúng ta cùng về nhà thôi! Đưa em gái về nhà nào!" Lúc này Vương Kiên lên tiếng. Nguyệt Tố Song nhìn anh cười hạnh phúc, sau đó cùng mọi người trở về nhà.