Với một người có quyền có thế như Lâm Chí Minh, trong vòng một tuần ông ấy đã chuẩn bị xong tất cả giấy tờ cần thiết. Vì muốn nhanh chóng đưa con cháu ra nước ngoài, ông ấy đã làm nhanh hết mức có thể.
Buổi tối, Nguyệt Tố Song đang thu xếp đồ đạc cho bọn trẻ, bất chợt cô lên tiếng hỏi Tiểu Nghiêm. "Bảo bối nhỏ, con có muốn đi cùng mẹ không? Thật sự con không nhớ daddy và ông bà nội?"
"Nhớ thì có nhớ, nhưng con vẫn thích ở cùng mẹ hơn! Vả lại nếu như daddy hay ông bà nhớ con, thì họ cũng có thể đến thăm cơn cơ mà, mẹ yên tâm!" Cậu nhóc nhỏ mỉm cười trả lời cô. Đối với Tiểu Nghiêm, không ai có thể sánh bằng cô được.
"Vậy còn Khang Khang thì sao? Con muốn ra nước ngoài chứ?" Cô lại quay sang hỏi Gia Khang.
"Tất nhiên là con muốn rồi, ở đâu có mẹ ở đó sẽ là nhà của con!" Cậu nhóc cười tít mắt đáp.
Nguyệt Tố Song hạnh phúc vô cùng, khi bên cạnh cô còn có hai đứa trẻ đáng yêu thế này. Cô ôm hai con vào lòng, dịu dàng xoa đầu bọn trẻ.
...
Ngày hôm sau, Lâm Chí Minh đưa mọi người đến sân bay, bọn trẻ lúc này cảm thấy vui vẻ, chúng cứ ríu rít đi theo ông ấy cười nói. Lâm Chí Minh thật không tưởng tượng nổi, vốn chỉ đi tìm con gái, ai ngờ lại còn có thể đưa cháu gái và cháu cố về.
Vương Kiên hôm nay cũng đến, ít ra anh muốn tiễn Nguyệt Tố Song và con trai một đoạn. "Song Song!" Thấy cô đang đứng lóng ngóng, anh nhanh bước đi đến lên tiếng.
"Kiên, anh đến rồi!" Cô nhìn thấy anh gương mặt nở một nụ cười nhẹ, đây là cảm xúc khi yêu của cô.
"Đương nhiên anh phải đến rồi! Xoay người lại đi, anh có món quà muốn tặng cho em!" Vương Kiên kéo cô đến gần, anh lấy trong túi ra một sợi dây chuyền kim cương với mặt cắt tinh xảo, khéo léo đeo nó vào cho cô.
"Đây là..." Nguyệt Tố Song bất ngờ, cô cầm lấy mặt dây chuyền kêu lên.
"Thích em lâu như vậy, vẫn chưa tặng em được thứ gì, cho nên anh đã đặt sợi dây này cho em! Bên trên còn khắc tên của chúng ta, hãy xem nó như là vật đính ước của anh, em có thích không?" Anh nhẹ giọng trả lời.
"Thích, nó thật đẹp!" Nguyệt Tố Song nhìn kiểu dáng thời trang của sợi dây mà cảm thán, đây có lẽ là món quà đắt giá nhất mà cô từng nhận được.
Vương Kiên lúc này lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rồi khẽ thì thầm. "Nhớ giữ gìn sức khoẻ, anh sẽ nhanh chóng đến tìm mẹ con em thôi!"
Lâm Chí Minh ở đây nhìn thấy cháu gái đang cùng Vương Kiên rắc cẩu lương, ông ấy có chút không vui. Cháu gái vừa mới gặp được không lâu, có lý nào lại để cho tên đàn ông khác cướp mất chứ.
Chia tay với Vương Kiên xong, cũng là lúc mọi người lên chuyên cơ. Anh đứng ở sân bay rất lâu, cho đến khi bóng dáng chuyên cơ dần khuất đi, anh mới quay đầu trở về.
Nguyệt Tố Song từ lúc nhận được sợi dây chuyền vô cùng thích thú, cô cứ nhìn nó, rồi lại mỉm cười hạnh phúc.
"Tiểu Song, chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà, con cũng đâu cần phải vui vẻ như vậy, ông cháu ta bị con bỏ rơi rồi! Chờ khi nào đến nơi, ông sẽ cho người mua hết trang sức mang về cho con!" Lâm Chí Minh ghen tị với cả đồ vật, ông ấy bất mãn lên tiếng.
"Không có mà, làm sao con bỏ rơi mọi người được? Với lại con thích nó là do người tặng, chứ không phải vì giá trị của nó, ông chỉ cần cho con một thứ là được rồi!" Nguyệt Tố Song lắc đầu trả lời, đương nhiên cô thích sợi dây chuyền là bởi vì người tặng là Vương Kiên.
Lâm Chí Minh lúc này chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm, ông ấy kiếm tiền chỉ để con cháu sau này có thể sống an nhàn, nhưng dường như họ chẳng có ai thích giàu sang cả. Lâm Tố Như từ bỏ tất cả để theo tình yêu, bây giờ đến cả cháu gái cũng như vậy, ông ấy thật không hiểu nổi.
...
Ở công ty, Vương Nhất Trì sau khi giúp Vương Kiên xử trí Thiết Tử Huy, thì hắn nhận được tin nhắn của Lê Mai. Cô muốn mời hắn dùng cơm, cũng như cảm ơn vì buổi tối hôm đó đã cứu cô khỏi tay gã tài xế khốn nạn kia.
Khỏi phải nói cũng biết khi nhận được tin nhắn Vương Nhất Trì đã vui đến cỡ nào, hắn lập tức đồng ý mà không thèm suy nghĩ. Cả ngày hôm đó như ở trên mây, công việc cũng bỏ bê không thèm động đến, chỉ muốn nhanh chóng đi gặp tình yêu.
Vì muốn thu hút thêm sự chú ý của Lê Mai, Vương Nhất Trì trước khi đến buổi hẹn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Lần đầu tiên thấy nhị thiếu nhà mình chăm chút như vậy, người hầu trong nhà ai cũng biết là hắn đang yêu.
"Nhị thiếu gia, chúc cậu có một buổi hẹn hò ngọt ngào, mau chóng nắm được trái tim của vị tiểu thư đó!" Trương quản gia trêu ghẹo, trước khi hắn ra khỏi nhà.
"Sao ông biết tôi đi hẹn hò? Cái người này thật là...tôi đi đây!" Vương Nhất Trì kinh ngạc hỏi ông ta, hắn không biết là bản thân mình đã làm quá đến mức nào, khiến cho ai trong nhà cũng nhận ra.
Lê Mai lúc này đang ngồi ở nhà hàng chờ Vương Nhất Trì đến, chẳng hiểu sao lần này cô lại thấy rất hồi hộp. Ngày hôm nay cô cố tình diện một chiếc váy hồng trang nhã, gương mặt cũng được trang điểm nữ tính hơn, xem ra cô cũng chẳng khác Vương Nhất Trì là bao.
"Em chờ anh có lâu không? Xin lỗi nhé, đường hôm nay hơi kẹt xe!" Mười phút sau Vương Nhất Trì đã đến, hắn mỉm cười kéo ghế ngồi xuống nói.
"Không sao mà, em cũng vừa mới đến!" Lê Mai lắc đầu đáp.
Bữa cơm cứ như thế bắt đầu, với không khí vô cùng ngượng ngùng của đôi trẻ, cả hai người không biết bắt đầu từ đâu nữa, hai người cũng là lần đầu đi hẹn hò thế này.
"Hôm nay em trông rất xinh, không giống như lần đầu gặp!" Bất chợt Vương Nhất Trì lên tiếng, hắn đã nhìn cô từ lúc mới bước vào đây.
"Thật sao? Cảm...cảm ơn anh!" Lê Mai ngại ngùng, cô lắp bắp không nói rõ ràng được, gò má lúc này cũng đã ửng đỏ.
Tiếp theo đó Vương Nhất Trì lại nói những chuyện hóm hỉnh khiến cô cảm thấy vui vẻ, không khí cũng vì vậy mà giãn ra được một chút. Lần này Lê Mai đã cười rất nhiều, khoảng cách của hai người như tiến gần nhau hơn.
Mọi chuyện sẽ rất êm xuôi, nếu như không có sự xuất hiện của một người phụ nữ lạ mặt. Trong lúc hai người đang trò chuyện, cô ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Trì, ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu.
"Bảo bối à, lâu rồi mới gặp, anh có nhớ người ta không?"
Lê Mai sắc mặt trở nên tối sầm lại, cô cúi thấp đầu không có nói gì.
Mà Vương Nhất Trì như muốn ngừng hô hấp, hắn vội vàng gỡ tay người phụ nữ này ra, lớn tiếng nói. "Cô làm cái gì vậy hả? Mau buông ra coi!"
"Chậc, hoá ra là do hẹn hò với con gái nên mới phũ phàng với em như vậy à!" Cô ta nhếch môi nói, lại quay sang nhìn Lê Mai. "Xin giới thiệu với cô, tôi là Lục Ánh Tuyết, bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ của Nhất Trì! Thời gian qua tôi ở nước ngoài, cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc bạn trai nhé!" Cô ta chống cằm cợt nhả giới thiệu về mình.
"Lục Ánh Tuyết, cô đang nói cái gì vậy hả?" Vương Nhất Trì giận dữ gầm lên.
Lục Ánh Tuyết quả thật là bạn, nhưng không phải thanh mai trúc mã như cô ta nói, người mà Vương Nhất Trì không thích nhất cũng chính là cô ta.
"Xin lỗi, tôi không làm phiền hai người đoàn tụ nữa, tôi xin phép đi trước!" Sắc mặt của Lê Mai càng lúc lại càng khó coi hơn, cô vội vàng cầm lấy túi xách đứng lên đi về trước.
Vương Nhất Trì chỉ vừa mới rút ngắn khoảng cách với cô xong, bây giờ lại bị Lục Ánh Tuyết phá hoại, hắn tức giận mắng cô ta. "Lục Ánh Tuyết, cô bị điên thì đi chữa đi! Nếu như mà Mai Mai giận tôi thật, tôi sẽ không tha cho cô đâu! Người phụ nữ xấu xa!" Sau đó hắn liền nhanh chóng đuổi theo Lê Mai.
Lục Ánh Tuyết ngồi ở đó bật cười, gương mặt của Vương Nhất Trì làm cô ta thích thú.
Lần đầu có cảm tình với một người đàn ông, nhưng không ngờ hắn lại có người yêu ở nước ngoài, điều này làm Lê Mai rất giận. Cô vừa trở về nhà đã nhanh chóng chạy vào phòng đóng cửa lại, ba mẹ cô đứng bên ngoài gõ cửa cũng không thể hỏi cô được gì.
Lúc này Vương Nhất Trì đã đến, anh xin phép ông bà Lê cho gặp cô, nhưng mà cô vẫn không mở cửa.
"Vương nhị thiếu, rốt cuộc thì cậu đã làm gì con gái chúng tôi, mà để nó giận như vậy?" Lê lão gia thắc mắc hỏi hắn, bởi ông biết tính cách con gái mình không phải người dễ tức giận.
"Chuyện là..." Vương Nhất Trì cũng không giấu diếm, hắn thật tình kể lại chuyện lúc nãy ở nhà hàng cho hai vợ chồng nghe.
"..."
Bọn họ lúc này mới hiểu ra, mặc dù họ cũng rất thích Vương Nhất Trì, nhưng ở tình huống này thì họ cũng không bênh vực được hắn.
"Vương nhị thiếu, bây giờ cậu cứ về trước đi! Chờ khi nào Mai Mai nhà tôi bình tĩnh lại, chúng tôi sẽ khuyên nó vài câu!" Lê phu nhân lên tiếng nói.
"Vâng, vậy cảm ơn hai bác, cháu về trước ạ!" Vương Nhất Trì không còn cách nào khác, hắn thất vọng trở về nhà.
Hiện tại cũng không biết tâm sự với ai, Nguyệt Tố Song đã ra nước ngoài, Vương Kiên lại bận lo công việc, cho nên Vương Nhất Trì chỉ có thể mượn rượu giải sầu.
Lúc này Lục Ánh Tuyết từ phòng làm việc của Vương Kiên bước ra, cô ta thật ra chính là người làm việc dưới trướng anh. Dù không phải thanh mai trúc mã, nhưng cũng là người thân thiết với Vương Nhất Trì, nói đúng hơn hai người họ xem nhau giống như anh em.
Nhìn hắn buồn bã uống rượu, cô cảm thấy bản thân mình đùa có phần hơi quá đáng. "Này, đừng giận tôi nữa! Ngày mai tôi sẽ đi tìm tiểu cô nương nhà cậu giải thích, có được không?" Lục Ánh Tuyết đến gần vỗ vai hắn nói.
"Cô nói thật? Lúc Ánh Tuyết, cô mà không giải thích cho rõ ràng, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho cô đâu!" Vương Nhất Trì nghe xong mới nguôi ngoai được một chút, hắn liếc mắt nhìn cô ta đáp.
"Tôi đã lừa cậu bao giờ chưa? Đừng có uống nữa, không tốt đâu!" Cô ta giật lấy chai rượu, nghiêng đầu nói.