Nhìn thấy dáng vẻ hối lỗi của anh ta, Nguyệt Tố Song thật sự cũng không còn thấy giận nữa, cô biết đêm đó là do rượu vào nên mới khiến anh ta hành động như thế. Dù sao thì bây giờ cô cũng không có tâm trạng để mà giận hờn, Thiết Tử Huy cũng là người giúp cô tìm lại con trai, cho nên cô cũng muốn tha thứ cho anh ta.
"Thiết tổng, nếu như anh đã nói như vậy, thì tôi cũng chấp nhận lời xin lỗi của anh! Mong là sau này không xảy ra chuyện như lần trước nữa!" Cô đưa tay ôm hai đứa nhỏ, thấp giọng đáp.
"Cảm ơn em vì đã tha thứ cho một kẻ tồi như anh! Hi vọng em vẫn xem anh giống như một người bạn!" Thiết Tử Huy trong mắt không kiềm chế được sự mừng rỡ nói, lúc này anh cảm thấy thật nhẹ nhõm, bởi vì Nguyệt Tố Song đã tha thứ cho anh.
Có điều nhìn sâu vào đôi mắt cô, anh ta cảm nhận được có chút buồn bã sâu thẳm, anh không biết tại sao cô lại thấy buồn. "Tố Song, có chuyện gì sao? Tại sao em lại buồn như vậy?" Anh ta không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
"Đâu có, tôi vẫn như vậy mà!" Nguyệt Tố Song lập tức lắc đầu chối, cô không muốn để người khác biết tâm trạng thảm hại của mình bây giờ.
"Nếu thật sự em có chuyện khó nói, vậy có muốn ra ngoài hóng gió với anh một chút không? Tâm trạng không tốt, kiếm một nơi để xả ra sẽ thấy ổn hơn nhiều!" Thiết Tử Huy biết cô không muốn nói nhiều đến chuyện của bản thân, anh nảy ra ý định đưa cô đi hóng gió đêm.
"Không cần đâu, sắp đến giờ cho bọn trẻ ngủ rồi!" Cô lắc đầu từ chối, hiện tại cô chỉ muốn ở nhà mà thôi.
"Mẹ xinh đẹp, con chưa có buồn ngủ đâu! Vả lại dạo này con không được ra ngoài rồi, hay là mẹ đưa con và Gia Khang cùng đi hóng mát đi!" Tiểu Nghiêm vì tức giận hành động của Vương Kiên, cậu nhóc đã lên tiếng giúp Thiết Tử Huy, cậu muốn tìm cách chọc tức daddy của mình.
"Đúng vậy đó mẹ, con cũng muốn đi hóng gió!" Dương Gia Khang hiểu ý của bảo bối nhỏ, cậu nhóc cũng nói vào.
Thấy hai đứa trẻ lo lắng cho mình như vậy, cô cũng không đành lòng làm cho bọn trẻ thấy buồn, cuối cùng vẫn là mềm lòng đồng ý.
"Được rồi, nếu hai đứa trẻ cũng muốn đi, vậy thì tôi có thể ra ngoài một chút!" Cô nhìn sang Thiết Tử Huy hồi đáp.
...
Trong lúc ngồi trên xe chờ đèn đỏ, Nguyệt Tố Song lại lần nữa vô tình thấy hình ảnh của Vương Kiên và Lâm Á Hân, cô khẽ mím chặt môi.
Hành động này của cô lại lọt vào mắt của Thiết Tử Huy, anh ta cuối cùng đã hiểu ra, tại sao mình hết lần này đến lần khác tỏ tình, nhưng vẫn bị cô từ chối. Hoá ra người cô đang yêu là Vương Kiên, cho nên anh chỉ là kẻ đến sau mà thôi. Nhưng hiện tại ông trời đang cho anh một cơ hội, nếu Nguyệt Tố Song bây giờ đang mất niềm tin vào Vương Kiên, vậy thì anh có thể dựa vào đó mà chiếm được tình yêu của cô.
[Anh sẽ không bỏ cuộc đâu!] Trong đầu Thiết Tử Huy nhen nhóm một hi vọng mới.
...
Xe chạy đến một công viên lớn, bốn người từ trên xe bước xuống, mà tâm trạng của Nguyệt Tố Song càng lúc lại càng tệ hại. Không khí vốn trong lành, bây giờ lại làm cô cảm thấy ngột ngạt đến khó chịu.
"Có muốn ngồi một chút không?" Thiết Tử Huy thấy cô mệt mỏi, anh lên tiếng hỏi.
"Không sao, tôi vẫn ổn mà!" Nguyệt Tố Song khẽ nói.
Thiết Tử Huy sau đó cũng không nói gì nữa, anh lẳng lặng đi bên cạnh cô, mà hai đứa trẻ lại chạy lon ton chơi đùa ở phía trước.
"Có phải em yêu Vương Kiên hay không?" Đột nhiên anh hỏi cô, câu hỏi này để nói ra, chắc anh cũng phải suy nghĩ nhiều lắm.
Nguyệt Tố Song có chút bất ngờ, nhưng sau đó liền khôi phục lại vẻ mặt của mình. "Nó thể hiện rõ như vậy sao? Đến anh cũng biết luôn rồi, vậy mà tôi vẫn còn tự dối lòng mình!" Cô cúi đầu thấp trả lời.
Đây có lẽ là câu trả lời mà Thiết Tử Huy không muốn nghe nhất, nhưng hết cách rồi, ai kêu anh ta lại đi thích cô làm gì. "Anh sẽ không bỏ cuộc đâu, dù cho em không yêu anh, nhưng không có nghĩa là sau này cũng sẽ như vậy! Anh sẽ cạnh tranh công bằng với anh ta, anh sẽ cho em thấy tình cảm của anh dành cho em là chân thành!" Anh nghiêm túc nhìn cô nói.
Nguyệt Tố Song khẽ gượng cười, cô thấy Thiết Tử Huy cũng là một người khá tốt, về cả diện mạo và gia thế không hề thua Vương Kiên, cho nên sẽ có người phù hợp với anh hơn là cô. "Tôi thật sự không mong anh hi vọng quá nhiều!"
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Tiểu Nghiêm len lén chụp lại hình của hai người, rồi gửi nó cho Vương Kiên xem.
"Daddy ngốc nghếch, cho người tức chết đi!"
...
Nhiều ngày liền liên tiếp điều tra về mẹ của Nguyệt Tố Song, rốt cuộc thì người thám tử kia cũng đã tìm ra manh mối. Hôm cô cùng Thiết Tử Huy đưa hai đứa trẻ đến công viên, ông ấy đã vô tình ở đó và nhìn thấy cô.
"Quả nhiên là có quan hệ với Lâm Tố Như, lần này thật may mắn! Hoá ra là mẹ con, cho nên gương mặt mới giống nhiều đến vậy!" Ông ấy nhìn tất tần tật hồ sơ của Nguyệt Tố Song và mẹ cô, rồi mừng rỡ lên tiếng, bởi vì sau vụ này ông ấy sẽ có được một số tiền không nhỏ.
Sau khi xác nhận người mà Lâm Chí Minh đang tìm hiện đang nằm điều trị trong bệnh viện, ông ấy đã liên lạc với Lâm Á Hân. Vì sau khi cô ta đến đây, thì Lâm Chí Minh đã giao lại chuyện tìm người cho cô ta.
"Chào cô Lâm, tôi là thám tử Việt Thành, đã có tin tức của con gái ông Lâm, tôi muốn cô đến xác nhận!"
"Đã có rồi? Tôi sẽ đến ngay đây!" Nhận được tin tức lớn như vậy, cô ta gấp gáp cầm lấy túi rời khỏi khách sạn.
Đến nơi, vị thám tử kia đã đưa tất cả thông tin của mẹ con Nguyệt Tố Song cho cô ta. "Đây là tài liệu tôi đã tra qua, cô xem đi!"
Lâm Á Hân vội vàng nhận lấy tài liệu, khi biết được Lâm Tố Như hiện tại đang hôn mê trong bệnh viện, trong lòng cô ta thật sự rất vui mừng. Cô ta nhanh chóng gấp tài liệu cho vào túi, rồi lấy ra một chiếc thẻ đưa cho vị thám tử.
"Đây là tiền công của ông, cộng thêm cả tiền thưởng riêng mà tôi cho thêm là năm mươi ngàn đô! Chuyện tiếp theo tôi sẽ tự lo liệu, tôi mong là ông hãy giữ kín chuyện này, bởi đây là chuyện riêng của gia đình, tôi không mong muốn có ai khác ngoài chúng tôi biết được!" Cô ta trầm giọng nói, còn không quên nhắc ông ta phải giữ mồm giữ miệng.
"Vâng, tiền tôi đã nhận rồi, thì tôi sẽ làm giống như những gì cô nói!" Thám tử cầm lấy chiếc thẻ, khoé môi cong lên đáp.
Cũng trong lúc này, mẹ của Nguyệt Tố Song có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, trong lúc nữ y tá đến thay thuốc, thì trông thấy ngón tay bà ấy đã cử động nhẹ. Nhận được tin từ bệnh viện, cô tức tốc chạy đến bệnh viện để xem tình hình của mẹ.
Và ở đây, cô đã có cơ hội gặp Lâm Á Hân. Vì muốn biết tình trạng của mẹ cô như thế nào, cô ta đã tự mình đến đây để hỏi bác sĩ. Nhưng sau khi biết Lâm Tố Như có cơ hội tỉnh lại, cô ta đã nghĩ ra một âm mưu thâm độc khác.
Trông thấy Lâm Á Hân đứng ở trước mặt, Nguyệt Tố Song khá là bất ngờ. Lúc này cô mới cảm thấy, bản thân so với cô ta thấp kém biết nhường nào. Một người phụ nữ trên người toàn đồ hiệu, thần thái sang chảnh thế này, cô làm gì có cửa mà so sánh chứ.
Mà Lâm Á Hân vừa nhìn cũng nhận ra cô là ai, cô ta còn biết được Vương Kiên có cảm tình với Nguyệt Tố Song. Chỉ cần cô là con gái của Lâm Tố Như thôi, đã làm cô ta ghét cay ghét đắng rồi, chứ đừng nói đến chuyện cô là người tình trong mộng của Vương Kiên. Cô ta nhìn Nguyệt Tố Song bằng ánh mắt khinh thường, cô chẳng khác nào loài sâu bọ trong mắt cô ta.
Đột nhiên cô ta lại lấy điện thoại ra, bấm số của anh mà gọi, mục đích chính là để Nguyệt Tố Song biết khó mà lui. "Kiên, anh có thể đến bệnh viện đón tôi được không? Tài xế của tôi bị tai nạn, không thể đến được, ở đây tôi chỉ tin mỗi anh thôi!"
Vì muốn mau chóng ký xong hợp đồng, Vương Kiên chỉ có thể đồng ý với cô ta.
"Cảm ơn anh, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh ngay!" Cô ta nhướng mày đắc ý nhìn Nguyệt Tố Song, tỏ ra ta đây.
Nguyệt Tố Song không ngờ đến Vương Kiên vậy mà lại nghe theo lời cô ta đến vậy, suy cho cùng cô và anh cũng không có quan hệ gì, chỉ có thể ôm nỗi buồn nắm tay hai đứa bé rời đi.
Nhưng Tiểu Nghiêm lại cực kỳ chướng mắt người phụ nữ này, cậu bé không muốn cô ta bắt nạt mẹ của mình, nhìn biểu hiện cậu cũng biết là cô ta cố ý, liền nháy mắt ra hiệu cho Gia Khang. Hai đứa trẻ nhanh chóng hiểu được ý của nhau, lập tức bắt đầu hành động.
Đột nhiên hai đứa nhỏ buông tay Nguyệt Tố Song ra, rồi quay đầu chạy về hướng của Lâm Á Hân.
"Khang Khang, bảo bối nhỏ, hai con làm cái gì vậy?" Nguyệt Tố Song hoảng hốt kêu lên.
Hai đứa trẻ mỉm cười đầy ranh mãnh, rồi lôi trong túi quần ra hai khẩu súng bắn nước nhỏ, bắt đầu hướng về phía Lâm Á Hân bắn tới.
"Yêu nữ xấu xa, mau biến đi! Mau cút đi nào!"
"Cái gì vậy hả? Lũ quỷ nhỏ này mau tránh ra coi!" Cô ta hoảng loạn miệng không ngừng la hét, nhưng càng làm vậy thì hai đứa trẻ càng thích thú.
"Tiểu Nghiêm, yêu nữ xấu xa tè dầm ra quần rồi, thật là xấu hổ quá đi!" Gia Khang bất ngờ kêu lên, cậu nhóc cười lên rất to.
"Chậc chậc, thật là xấu hổ mà!" Tiểu Nghiêm giọng chán ghét nói thêm vào.
Lâm Á Hân lúc này mới nhận phía sau chiếc váy trắng của cô ta đã ướt đẫm, bệnh viện đông người lại dòm ngó cô ta mà xì xầm bàn tán. Bất giác cô ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ, đây là lần đầu tiên có người dám làm vậy với cô ta.
"Cái lũ chết tiệt này, xem tao có đánh chết tụi bây không?" Lâm Á Hân thẹn quá lại hoá giận, cô ta hùng hổ xông đến muốn đánh bọn trẻ.