Mỗi lần như vậy Thiết Tử Huy đều giận đến đỏ cả mặt, anh ta dĩ nhiên biết là do Tiểu Nghiêm đã thông báo, nhưng lại không thể làm gì khác.
"Chủ tịch Vương, hình như anh rất rảnh rỗi nhỉ? Lần nào chúng tôi đi ăn, cũng trùng hợp gặp anh ở đây!" Anh ta liếc nhìn Vương Kiên châm chọc.
"Thật ra thì tôi rất bận, nhưng thời gian dành cho Song Song và con trai thì lúc nào cũng dư dả!" Anh mỉm cười với Thiết Tử Huy đáp, rồi lại nhanh tay gắp thức ăn cho Nguyệt Tố Song.
Thiết Tử Huy cũng bị lời nói của anh làm cho câm nín, trần đời anh ta chưa thấy ai đã phá hoại cuộc hẹn của người khác, lại còn có thể mặt dày vô sỉ nói những câu như thế. Hai chữ Song Song làm anh ta cảm thấy rất ngứa tai, chỉ muốn nhanh tìm cách đuổi Vương Kiên đi.
Những suy nghĩ của anh ta Vương Kiên tất nhiên là nhìn thấu, nhưng như vậy lại càng làm anh rất thích thú. Nhìn thấy Thiết Tử Huy chướng mắt mình, nhưng lại bất lực không làm gì được, anh rất hài lòng. Dù vậy anh vẫn không quên ý định, đánh đuổi hắn về lại Anh Quốc. Có điều...
Hiện tại thì Vương Nhất Trì đã nhận được nhiệm vụ anh giao rồi, nhưng hắn bây giờ lại không có tâm trí làm việc, từ khi nào đã bắt đầu đi theo tiếng gọi của tình yêu. Sau một lần gặp gỡ, chẳng hiểu sao hắn lại thấy thích Lê Mai, và quyết định theo đuổi cô. Cho nên hắn không còn thời gian dốc sức làm việc nữa, mà như thế lại không thể nào xử lý tập đoàn lâu năm như Luxury của Thiết Tử Huy.
Thay vì đi xử lý công việc do Vương Kiên giao, Vương Nhất Trì lại dành thời gian đi điều tra về sở thích của Lê Mai, suy nghĩ trăm phương ngàn kế để theo đuổi cô.
"Cô ấy có quen với Nguyệt Tố Song sao? Như vậy thì tốt rồi, mình phải nhờ chị dâu giúp đỡ mới được!" Vương Nhất Trì nhìn thấy cơ hội ngay trước mắt, hắn vui vẻ lên tiếng, rồi tranh thủ lái xe đến tìm cô.
Nguyệt Tố Song phút chốc lại trở thành quân sư tình yêu của Vương Nhất Trì, cô thấy hắn cũng có vẻ rất thích Lê Mai, cho nên đã đồng ý giúp đỡ. Mặc dù chỉ làm việc cùng cô ấy một thời gian ngắn, nhưng Nguyệt Tố Song cũng hiểu biết về cô ấy khá nhiều.
Vương Nhất Trì ở một bên lại cẩn thận ghi chú những gì cô nói, đây là điều mà hắn chưa từng làm với bất kỳ cô gái nào.
"Chị dâu, chị có thể giúp em hẹn cô ấy được không?" Vương Nhất Trì gương mặt mong chờ nhìn cô hỏi.
Từ lúc gặp được Lê Mai ở quán cà phê, thì sau đó hắn không thể liên lạc với cô ấy được nữa, cho nên đành đến đây nhờ cô giúp.
"Được rồi, tôi sẽ giúp cậu, nhưng đừng có gọi tôi là chị dâu nữa!" Trông thấy gương mặt khẩn cầu của hắn, Nguyệt Tố Song đành phải nhận lời giúp đỡ.
Sau đó cô liên lạc với Lê Mai, và hẹn với cô ấy đến rạp xem phim. Vì người hẹn là Nguyệt Tố Song, cho nên cô ấy đã vui vẻ mà nhận lời.
...
Đúng ngày đã hẹn, Lê Mai mặc trên người một chiếc váy màu hồng nhạt đến rạp phim, cô đảo mắt xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn không thấy Nguyệt Tố Song đâu.
"Lạ thật, chị ấy vẫn chưa đến hay sao?" Cô thắc mắc nói khẽ.
Lúc này Vương Nhất Trì cũng vừa mới lái xe đến, nhìn thấy Lê Mai đang đứng ngẩn ngơ bên trong, hắn cong môi đắc ý đi vào.
"Vợ tương lai, chào em!" Hắn vỗ vai cô nói.
"Cái gì? Lại là anh? Tôi đã nói là tôi không phải vợ tương lai của anh rồi mà, còn nói thêm một câu nữa đừng trách tôi tại sao tôi đánh anh!" Lê Mai giật mình quay lại, trông thấy Vương Nhất Trì ở đây gương mặt cô trở nên méo xệch.
"Em không đồng ý thì cũng vậy thôi, ba mẹ vợ đã nhận tôi làm con rể rồi mà!" Vương Nhất Trì tự tin đáp.
"Anh..." Cô tức giận lại muốn mắng người, lúc này điện thoại có người gọi đến, cô vội bắt máy.
"Mai Mai, chị xin lỗi em rất nhiều! Vốn dĩ là muốn mời em đi xem phim để cảm ơn, nhưng chị bận chăm sóc hai đứa trẻ nên không thể đến được, em xem phim cùng Nhất Trì nhé!" Nguyệt Tố Song gọi đến là để xin lỗi, rồi lại gấp gáp tắt máy.
"Chị..." Lê Mai còn chưa kịp nói cái gì, thì đầu dây bên kia đã tắt ngang.
Cô bất lực nhìn Vương Nhất Trì, kêu cô xem phim với hắn không phải là đang làm khó cô hay sao? Cô muốn tránh hắn còn không kịp, tâm trạng nào mà xem phim nữa.
"Khoan đã, vậy ra anh là Vương Nhất Trì sao? Anh không phải là Vương Kiên?" Chợt nhớ lại những lời Nguyệt Tố Song nói khi nãy, cô ấy lập tức hỏi hắn.
"Đúng vậy, Vương Kiên là anh trai của anh!" Vương Nhất Trì gật đầu trả lời, hắn cũng không muốn lừa cô nữa.
"Vậy là các người dám lừa tôi? Tôi phải nói..." Lê Mai tức giận còn chưa kịp nói hết câu, đã bị hắn kéo đi vào trong.
"Đi nhanh thôi, phim sắp chiếu mất rồi! Em còn đứng ở đó là không kịp đâu!" Vương Nhất Trì đã thành công kéo cô đến đây, cho nên hắn phải tận dụng cơ hội, mặc dù gương mặt Lê Mai không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
Vì không muốn ảnh hưởng đến mọi người, cho nên Lê Mai chỉ còn cách ngồi vào ghế xem phim cùng hắn. Nhưng không hiểu Vương Nhất Trì chọn phim kiểu gì, mà trong phim có rất nhiều cảnh nóng mắt, làm cho gương mặt cô đỏ rần xuyên suốt bộ phim.
Thật may là cuối cùng bộ phim đã kết thúc trong sự nhàm chán của Lê Mai, cô nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài. Mà Vương Nhất Trì cũng vội chạy theo, vừa ra khỏi rạp hắn đã bị cô mắng té tát.
"Vương nhị thiếu, tôi thật sự rất thất vọng về anh! Đã lừa gạt tôi thì thôi đi, lại còn lợi dụng chị Tố Song để tôi đến đây! Anh thật sự rất đáng ghét!"
"Tại em không muốn gặp tôi mà, cho nên tôi đành phải nhờ chị ấy!" Vương Nhất Trì tỏ ra đáng thương đáp, hắn không nghĩ lần này lại còn làm cô tức giận hơn.
Lê Mai cảm thấy mình bị Vương Nhất Trì coi thường, cho nên cô tức giận bắt xe taxi đi mất. Vương Nhất Trì lo lắng cô về nhà một mình không an toàn, hắn cũng cũng nhanh chóng lái xe đuổi theo sau.
Quả nhiên Vương Nhất Trì lo lắng không sai. Đến một đoạn đường vắng, xung quanh có nhiều bụi cây um tùm, hắn nhìn thấy chiếc xe taxi đã chở cô đang đậu ven đường. Vương Nhất Trì liền xuống xe đến gần xem xét, nhưng bên trong lúc này chẳng có ai.
Vương Nhất Trì có một dự cảm không lành, hắn lấy điện thoại gọi cho Lê Mai, nhưng hoàn toàn không thể liên lạc được, bởi vì điện thoại của cô đã bị gã tài xế đập vỡ.
"Chết tiệt thật mà!" Hắn lo lắng kêu lên, rồi chạy xung quanh tìm kiếm.
Ở đây Lê Mai bị gã tài xế bịt miệng lôi vào một bụi rậm cách đó không xa, sức của cô không thể nào đánh lại hắn, cho nên chỉ có thể chịu trận.
Đến một chỗ khuất sâu bên trong, hắn lại hung hăng đẩy cô ngã xuống nền đất bẩn thỉu, khiến cô đau nhói.
"Đồ khốn, mau thả tôi ra! Nếu ông dám làm gì tôi, Lê gia sẽ không tha cho ông đâu!" Cô sợ hãi kêu lên, hai tay siết chặt vào nhau thành quyền.
"Hahaha, ông đây chơi mày xong, sẽ khiến mày không thể nào nói chuyện được nữa, vậy Lê gia sẽ biết tao là ai để mà trả thù à?" Gã lái xe khuôn mặt dâm tà nói, ông ta chẳng thấy sợ với lời đe dọa của cô.
Dứt lời, ông ta đã thô bạo đè lên người cô, hai tay dùng sức xé rách chiếc váy cô đang mặc, rồi bắt đầu sờ soạng lung tung.
"Cứu với, làm ơn ai đó hãy cứu tôi!" Lê Mai bất lực kêu lên, nước mắt đầm đìa trên gương mặt nhỏ nhắn.
"Bốp!" Gã lái xe liên tục tát vào mặt cô, còn cười ngạo nghễ nói. "Mày kêu đi, kêu to vào! Ở đây là đất trống, mày có kêu khản cổ cũng không có ai đến cứu mày đâu!"
Lê Mai bất lực khóc lớn, cô cắn môi đến bật máu, ánh mắt mang chút hi vọng nhỏ nhoi sẽ có người nghe thấy âm thanh của cô mà đến.
"Đồ chó chết!" Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên. "Bốp! Bốp!" Gã lái xe bị đấm mạnh mà gục xuống, lão ta còn chưa kịp hoàn hồn, lại liên tiếp nhận những cú đấm đá thô bạo.
"Đại ca...tha cho tôi đi! Tôi...tôi là lỡ dại lần đầu, mong anh hãy tha cho tôi!" Ông ta liên tục cầu xin, nhưng lời của ông ta lúc này không có chút giá trị nào cả.
"Tha? Xuống âm phủ mà gặp diêm vương xin tha!" Vương Nhất Trì gân xanh nổi trên trán, hắn nghiến răng đáp trả lời cầu xin của ông ta. Mãi cho đến khi người đàn ông kia không thể cử động được nữa, hắn mới chịu dừng tay.
Lê Mai lúc này đôi mắt ướt đẫm nhìn hắn, nếu hắn không đến kịp lúc, cô khẳng định có sống cũng không dám nhìn mặt ai nữa rồi. "Vương Nhất Trì,...(hức)...cảm ơn anh!" Cô nghẹn ngào nói.
"Không sao rồi! Tôi đưa em về nhà!" Hắn cởi áo khoác choàng lên cho cô, rồi lại nhẹ nhàng ôm cô đi khỏi cái nơi bẩn thỉu đó.
"Sao...sao anh lại tìm được tôi vậy? Tôi cứ nghĩ tôi nặng lời với anh như vậy, anh sẽ cảm thấy chán ghét tôi mới phải?" Trên đường đi, cô thắc mắc hỏi Vương Nhất Trì, còn cảm thấy bản thân mình lúc trước thật sự quá đáng.
"Tôi lo em về nhà không an toàn, cho nên mới đuổi theo! Thật may vì tôi đã làm như vậy! Lý do tôi thích em, chính là vì em rất thẳng thắn, không giống với những người phụ nữ tôi đã gặp!" Hắn bình tĩnh đáp lời cô.
Ngồi trên xe rồi, mà tim của Lê Mai vẫn còn đập thình thịch, chuyện kinh tởm lúc nãy chắc sẽ ám ảnh cô một thời gian dài.
Bởi vì hiện tại quần áo cũng bị rách cả rồi, mặt mày của cô bị gã tài xế đánh đến sưng húp, cho nên cô cũng không thể về nhà trong tình trạng này. Vương Nhất Trì đã gọi nhờ người mua quần áo mới đến cho cô, sau khi thay quần áo và xử lý vết thương xong, hắn mới lái xe đưa cô về nhà.
"Em tình trạng như thế này, vào nhà không sao chứ?" Vương Nhất Trì lo lắng ba mẹ cô nhìn thấy sẽ đau lòng, liền hỏi.
"Không sao, giờ này họ cũng đã ngủ rồi! Anh cứ yên tâm về đi, chuyện này tôi xử lý được!" Cô lắc đầu trả lời.