Edit: Diệp Lưu Cát
"Oa oa, không phải chứ? Ông xã nhà cậu vì mình mà mời dùng cơm? Người đàn ông lạnh lùng, từ khi nào trở nên chu đáo như vậy?"
Trong suy nghĩ của Trầm Nghệ, Mộ Diễn Đình là đại diện cho băng sơn mĩ nam, mà hiện giờ, tảng băng này tiếp đất mời cô dùng cơm, cô không muốn được sủng ái mà lo sợ.
Thần Ngàn Ấm dõng dạc phản bác:"Lạnh lùng ở đâu? Ông xã mình lúc nào cũng chu đáo nha."
"Dừng lại! Chú ấy đối với cậu, mọi thứ đều tốt."
"Haha, đó là tất nhiên."
Thần Ngàn Ấm không chút do dự thừa nhận.
Trầm Nghệ ôm chặt chiếc gối trong tay, nhìn lên trần nhà thở dài một tiếng:"Ai, không nghĩ tới muội muội bé nhỏ của mình đã lập gia đình. Mình thậm chí còn chưa nắm tay người đàn ông nào. Không được, mình cũng muốn nói chuyện yêu đương. Ách, nhưng nói với ai chứ?"
Cô vừa nói, vừa lấy điện thoại ra, theo thông tin tìm kiếm đàn ông độc thân.
Thấy cô hấp tấp nói liền làm, Thần Ngàn Ấm không khỏi phì cười:"Lại nói, cậu lăn lộn trong giới giải trí hai năm, chẳng lẽ không gặp ai vừa mắt?"
"Không có."
Trầm Nghệ không chút do dự trả lời:"Mình không tìm người trong ngành đấy. Hơn nữa, mỗi ngày thay thế đóng vai phụ, mệt mỏi sống dở chết dở, ở đâu ra thời gian để nói chuyện yêu đương?"
Thần Ngàn Ấm gật đầu:"Cũng đúng. Hai năm qua, tin nhắn của cậu gửi cho mình không nhiều, nếu có thời gian yêu đương, như vậy chẳng phải gọi là trọng sắc khinh bạn sao?"
"Mình trọng sắc khinh bạn?"
Trầm Nghệ nhíu mày, đưa tay ra cù lét Thần Ngàn Ấm, lầm bầm nói:"Rốt cuộc, ai mới là người trọng sắc khinh bạn? Ai? Cậu mau nói thật ra xem."
"Ha ha..."
Ngàn Ấm bị cô chọc nhột lăn qua lăn lại trên sofa, vừa cười vừa xin:"Đừng cù, nhột..."
Rốt cục Trầm Nghệ cũng rút tay lại, giọng điệu trêu chọc nói:"Như vậy sợ nhột, Mộ Diễn Đình thực yêu thương cậu."
"Tất nhiên, ông xã mình không thương mình thì thương ai?"
Thần Ngàn Ấm từ sô pha đứng lên, đúng lý hợp tình lên tiếng trả lời.
Trầm Nghệ:"..."
Cô tới Bắc Kinh là để ăn bát cẩu lương này sao?
"Đúng rồi, lần này cậu có thể ở lại Bắc Kinh bao lâu? Mình lên kế hoạch một chút rồi đưa cậu đi chơi."
Thần Ngàn Ấm sửa lại tóc, quan tâm hỏi Trầm Nghệ.
Trầm Nghệ không để ý mở sổ ghi chép:"Mình đã hủy hợp đồng với công ty trước đây rồi, chuẩn bị đến Bắc Kinh làm việc."
"Quá tốt rồi, về sau chúng ta có nhiều thời gian gặp mặt hơn."
Ánh mắt Thần Ngàn Ấm sáng lên, ngay sau đó hỏi:"Cậu có ý định làm ở công ty nào không?"
"Không có, mình định tham gia thử giọng trước."
Trầm Nghệ trả lời.
"Mình biết một người có thể giúp cậu, muốn mình giới thiệu không?"
Người mà cô nói đó là Hạ Liên Tôn, giám đốc nghệ sĩ của công ty HL Entertainment.
Thoạt nhìn Hạ Liên Tôn có vẻ không đáng tin cậy, nhưng hắn nắm giữ trong tay một số ngôi sao hàng đầu, Thần Ngàn Ấm nghĩ rằng, nếu Trầm Nghệ theo hắn làm việc, nhất định tương lai thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhưng mà, Trầm Nghệ lại thẳng thắn từ chối:"Mình thích tự diễn xuất, không cần người nào giúp đỡ."
"Vậy... được rồi."
Thần Ngàn Ấm biết bên trong Trầm Nghệ thanh cao, nhanh chóng loại bỏ ý tưởng này trong đầu.
Hai người trò chuyện không để ý thời gian, đến khi Âu Bạch gọi điện đến, hai người mới kết thúc.
Một giờ sau, Âu Bạch đưa hai người tới câu lạc bộ tư nhân sang trọng:"Hoàng Tôn"
Đỗ xe ở cửa, Âu Bạch đưa một thẻ vàng cho Thần Ngàn Ấm:"Tiểu thư, phòng riêng của giám đốc ở tầng phòng , cô cầm thẻ này có thể đi vào không bị ai cản trở."