Edit: Diệp Lưu Cát
"Cái gì? Muốn nôn? Cậu có?"
Trầm Nghệ chạy nhanh hạ Thần Ngàn Ấm xuống, đôi mắt đen nhìn cô đầy ân cần.
Thần Ngàn Ấm:"..."
Cô tức giận đánh bạn cùng phòng một cái:"Cậu nghĩ đi đâu vậy? Thật hết nói nổi."
"Haha, cậu và chú là hai vợ chồng yêu thương nhau, cả ngày hòa hợp, có thai không phải chuyện bình thường sao?"
Trầm Nghệ ôm lấy bả vai cô, càng nói càng vui mừng, thậm chí còn nhìn cô chớp mắt, nhẹ nhàng meo meo hỏi cô:"Nói thật có phải phương tiện kia của ông xã cậu rất mạnh không?"
Thần Ngàn Ấm đẩy mạnh Trầm Nghệ ra:"Này, chú ý lời nói, trong nhà có người."
Mặc dù dì Thẩm đã ra ngoài từ lúc Trầm Nghệ vào nhà, để không gian riêng cho hai người nhưng ai có thể cam đoan dì sẽ không đột nhiên trở về?
Dù sao hai người cũng đang ở phòng khách.
Trầm Nghệ không đồng ý:"Ai nha, người nào? Không phải chỉ có hai chúng ta thôi sao?"
Cô nói xong, thấy Thần Ngàn Ấm trừng mắt nhìn mình, đành phải bịt miệng, nhỏ giọng nói:"Được rồi được rồi, mình không quan tâm đến cuộc sống của cậu được chưa?"
"Hừ!"
Thần Ngàn Ấm hừ một tiếng, sau đó nói:"Đi thôi, mình đưa cậu lên phòng, chúng ta cùng nói chuyện."
"Được."
Trầm Nghệ không phản đối.
Mộ Diễn Đình có yêu cầu rất cao về không gian riêng tư, bởi vậy, ngoại trừ phòng ngủ chính trên tầng ba còn lại phòng tập thể thao, phòng sách, phòng cho khách đều ở tầng hai.
Thần Ngàn Ấm đưa Trầm Nghệ lên phòng tốt nhất, sau khi đặt hành lý xuống, hai người ngồi trên ghế sofa. Rốt cục cũng có thể yên tâm nói chuyện thật lớn.
"Nói mau nói mau, như thế nào cậu lại gả cho Mộ Diễn Đình?"
Trầm Nghệ rất quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Thần Ngàn Ấm.
"Ai!"
Thần Ngàn Ấm thở dài một hơi, mang chuyện xảy ra mấy tháng gần đây nói ngắn gọn cho Trầm Nghệ, bao gồm chuyện thân thế bị xóa tên khỏi Thần gia, cô tham gia thiết kế được quán quân, cùng chuyện phát sinh quan hệ sau đó kết hôn với Mộ Diễn Đình, nộp đơn vào Đại học Bắc Kinh nhưng lại nhận được thư nhập học từ Đại học Nghệ thuật Hoàng gia,... Thần Ngàn Ấm nói toàn bộ.
Không ngờ mình chỉ đi vài tháng ngắn ngủi, bạn tốt lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tưởng tượng những gian khổ Thần Ngàn Ấm phải trải qua, hốc mắt Trầm Nghệ không tự giác đỏ lên, gắt gao ôm Thần Ngàn Ấm, giọng nghẹn ngào nói:"Nhiều chuyện lớn xảy ra như vậy, tại sao cậu không nói sớm cho mình biết? Nha đầu chết tiệt, cậu còn coi mình là bạn tốt không? Cậu... ô... ô... tại sao đáng thương như vậy?"
Nói đến đây, đột nhiên Trầm Nghệ không kiểm soát được cảm xúc gào khóc đứng lên.
Thần Ngàn Ấm vỗ vai Trầm Nghệ, an ủi:"Được rồi, mình cũng không phải chịu khổ nhiều như vậy. Cậu nhìn xem, hiện tại không phải mình rất tốt sao?"
Thực ra, nhờ có Mộ Diễn Đình, nếu không có anh, cô chắc chắn không thể quên những kích động của Thần gia gây ra...
Hừm, làm sao bây giờ? Buổi sáng không gặp, cô lại bắt đầu nhớ anh.
Trầm Nghệ lau nước mắt, trong chốc lát cảm xúc trở lại bình thường:"Vậy hiện tại cậu có dự định gì không? Đi Anh quốc du học hay đi cửa sau vào Đại học Bắc Kinh?"
Thần Ngàn Ấm lắc đầu:"Thực sự mình không biết."
"Sao? Mau nói ý tưởng của muội muội, tỷ tỷ sẽ giúp muội phân tích."
Trầm Nghệ vươn vai, giọng điệu giống như chị lớn.
Thần Ngàn Ấm bật cười:"Cậu giúp mình phân tích? Cậu nhất định khiến mình ở lại Bắc Kinh."
"Dừng lại!"
"Cậu hẳn là hiểu rõ mình, mình không muốn dựa vào chú, dù sao như vậy sẽ chỉ làm mình càng ngày càng không tự tin. Nhưng mình..."
Nói đến đây, Thần Ngàn Ấm ngập ngừng một chút, qua vài giây mới tiếp tục:"Mình không bỏ được chú, rất lo lắng những người phụ nữ khác thừa dịp mà đoạt lấy chú ấy."