Chúng nhân nhìn nhau, biết năng lượng phong bạo khi đi ngược chiều thông đạo tan biến có ý nghĩa gì.
Có nghĩa là thánh địa thông đạo không còn là trở ngại với cao thủ trên hư giai của Thánh điện, địa giai cho đến thiên giai cường giả đều có thể thoải mái về Võ Nguyên đại lục. Tương lai người Thánh điện lúc nào cũng có thể xuất hiện tại Võ Nguyên đại lục, tạo thành mối uy hiếp không nhỏ với Yêu điện vừa trưởng thành.
"Tức là sau này chúng ta sẽ phi thường nguy hiểm?" Yêu vương nghiêm túc ngưng thần hỏi.
"Tạm thời, ở thánh sơn tương đối an toàn." Diệp Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi phân tích: "Linh khí trong thông đạo còn tiết ra trong nhiều năm, trong thời gian này, dù người Thánh điện phát hiện thông đạo khác thường thì mấy tên thiên giai nhát gan đó vị tất dám mạo hiểm vào tra xét."
"Đợi khi chúng hiểu rằng đi ngược thông đạo không còn nguy hiểm thì ít nhất cũng phải hai mươi năm nữa." Diệp Phong nhướng mày, nhạt giọng: "Hai mươi năm, ta tin rằng nếu chúng ta chuẩn bị đầy đủ, vị tất không có khả năng đấu với Thánh điện."
"Nhưng thiên giai thánh giả của Thánh điện rất khó đối phó." Chúng nữ vẫn lo lắng.
"Thực lực của ta hiện giờ thì một hai thiên giai không đáng ngại. Ta cũng không cho rằng Thánh điện phái hết thiên giai xuống đại lục trong một lần. Hà huống, hai mươi năm nữa, thực lực của ta lại ở cảnh giới khác." Chân mày Diệp Phong ẩn chứa tự tin vô vàn, trầm giọng nói: "Chỉ có Ngũ hành thần tôn ẩn thân trong thần sơn khiến ta e dè, nếu năm lão tặc đó xuống Võ Nguyên đại lục, e rằng…"
"Năm lão tặc đó, tu vi xác thật đạt đến mức khoáng cổ thước kim… Phong nhi thiên phú tuy siêu tuyệt nhưng không thể trong thời gian ngắn mà đấu được với chúng. Thật sự rất khó xử." Yêu vương cũng tỏ vẻ lo lắng, trầm giọng.
"Bất quá sư phụ không cần lo lắng, có lẽ sự tình không xấu như tưởng tượng." Diệp Phong đột nhiên mỉm cười.
"Hả, Phong nhi có cách đối phó chúng?"
"Đồ nhi không có, nhưng hắn thì có thể." Diệp Phong lắc lắc quả hỗn nguyên cầu phong bế ma tôn trước mắt Yêu vương, cười hăng hắc: "Hắn có lẽ liên quan không tệ với Ngũ hành thần tôn, chắc sẽ cung cấp được không ít tin tức quan trọng…"
Dặn dò những người khác thanh lý chiến trường, phong ấn mấy con rối của ma tôn vào ngục phong xong xuôi, gã mới cùng Yêu vương và chúng nữ về đại điện tổng bộ Yêu điện.
Yêu vương, Thu Tố Thanh, Thu Tố Nhã, tứ nữ và Diệp Phong vây thành vòng tròn, ném hỗn nguyên cầu phong bế ma tôn vào giữa. Diệp Phong để hỗn nguyên cầu lộ ra một khe hở, kim quang nhanh chóng thò ra, tựa hồ định cướp đường chạy trốn.
"Định chạy?" Diệp Phong khẽ co tay búng, ngưng kết tàn hồn ma tôn trong không khí, trong kim mang mờ mờ, hình ảnh ma tôn thoạt ẩn thoạt hiện, tỏ ra cực kỳ sợ hãi.
"Xú tiểu tử! Ngươi định làm gì?" Ma tôn rống lên, chung quanh thì Yêu vương và tứ nữ còn từng là tử đối đầu, lão có lý do để bất an.
"Các hạ không cần khẩn trương, mỗ đã nói không giết các hạ thì không nuốt lời." Ngữ khí nhạt nhẽo của Diệp Phong khiến ma tôn thở phào nhưng những lời tiếp theo lại khiến lão giật mình lo lắng.
"Nhưng nếu tin tức ngươi cung cấp khiến ta thất vọng… chắc ngươi biết hậu quả là gì." Diệp Phong cười lạnh khiến ma tôn sởn gai ốc.
"Bản tôn sao biết được sau khi tiết lộ bí mật rồi thì các ngươi sẽ thả bản tôn? Trừ phi ngươi phát thệ, biết bí mật xong sẽ hợp tác với bản tôn, hoặc ít nhất cũng để bản tôn an toàn ly khai!" Ma tôn thấy Diệp Phong có vẻ rất hứng thú với bí mật này, tức thì có ỷ trượng, không vội thỏa hiệp.
"Hừ! Các hạ tưởng mình còn chỗ để đàm phán hả?" Diệp Phong nhún vai lơ đãng, một ngón tay khẽ gãi lên tóc rồi nheo mắt cười lạnh: "Nếu bí mật đó có giá trị, mỗ đảm bảo không hủy diệt các hạ. Đó là giới hạn của mỗ. Nếu các hạ còn giở trò gì, mỗ không ngại rũ sạch ý thức của các hạ rồi mời sư phụ tìm kiếm thông tin trong ký ức của các hạ, kết quả cũng vậy thôi mà."
"Ha ha! Bản vương tuy không có tu vi lợi hại như các hạ nhưng thủ đoạn sưu hồn này thì hơi biết một chút. Nếu các hạ không ngoan ngoan khai ra, bản vương không ngại thử xem sao." Yêu vương cười thập phần phối hợp, kỳ thật ông không có bản lĩnh đó, chẳng quả chỉ muốn dọa đối phương mà thôi.
Sức mạnh linh hồn của Yêu vương cuộn lên, tựa hồ chuẩn bị xâm nhập tàn hồn của ma tôn.
Ma tôn đời nào dám mạo hiểm, thứ lão đem ra đánh cược là tu vi và tính mệnh mấy vạn năm. Tuy lão hoài nghi Yêu vương chưa chắc có năng lực đó nhưng tạo nghệ về linh hồn của đối phương thật sự khiến lão không biết rõ.
"A.. dừng lại." Ma tôn sau rốt cũng cúi xuống ủ rũ: "Ta nói, ta nói. Bất quá ta nói xong, Diệp Phong ngươi không được nuốt lời, bằng không bản tôn dù hóa thành ác quỷ cũng không tha cho các ngươi."
Diệp Phong hơi trầm mặc một lúc rồi khẽ gật đầu: "Nói đi… thật ra ngươi biết bí mật gì của Thánh điện. Nếu quan trọng, có thể ta không giết ngươi."
Ma tôn hít sâu một hơi rồi tuyên bố một câu: "Kỳ thật, từ vạn năm trước Ngũ hành thần tôn đã không còn tồn tại nữa."
"Cái gì!"
"Không thể nào!"
Yêu vương và Diệp Phong đồng thời kinh ngạc kêu lên. Họ đều từng đối diện thần tôn, uy áp không thể kháng cự đó, nếu Ngũ hành thần tôn không ở trong thần tôn thì còn ai có được thực lực đáng sợ đến thế? Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
"Sao ngươi biết từ vạn năm trước Ngũ hành thần tôn không còn nữa? Vậy chủ nhân ẩn tàng trong Thánh điện thần sơn là ai?" Diệp Phong nhíu mày hỏi.
"Vì… bản tôn từng là một trong Ngũ hành thần tôn - Kim nguyên thần tôn!" Ma tôn nghiến răng ken két nói: "Hiện ẩn thân trong thần sơn chỉ còn Hỏa Lệ, tên tiểu nhân phản bạn."
"Hỏa Lệ? Là ai? Hỏa nguyên thần tôn sao?" Diệp Phong hơi nhướng mày như nhớ ra gì đó. Lần gã vào thần sơn cũng lấy làm lạ vì sao chỉ có một giọng nói trò chuyện với mình, hơn nữa không cảm nhận được khí tức khác.
Lúc đó gã còn cho rằng tứ vị thần tôn bế quan tu luyện nên không phát ra khí thế, giờ xem ra có điều mờ ám, nên tin lời ma tôn mấy phần.
Với cảnh giới như ma tôn, nếu bảo lão không phải một trong Ngũ hành thần tôn thì e không còn nhân vật nào có thể sánh được.
Vạn năm trước, thật ra đã xảy ra chuyện gì? Hỏa Lệ, từng là hỏa nguyên thần tôn, vì sao mà phản lại tứ vị thần tôn kia?
Trong lòng chúng nhân đều vương một câu hỏi lớn.