"Ngươi bất tất dò hỏi việc của bản tôn, chỉ cần ngươi thần phục, bản tôn sẽ thực hiện lời hứa. Ngươi vĩnh viễn không tưởng tượng được cảnh giới của bản tôn, chỉ cần ngươi giao hồn thạch ra, giúp bản tôn khôi phục linh hồn cảnh giới thì lợi ích nhận được sẽ gấp trăm gấp nghìn lần. Hơn nữa bản tôn sẽ chỉ dẫn người tấn nhập thiên giai, thậm chí cảnh giới cao hơn…" Lời ma tôn đầy ý mê hoặc, ngay cả bọn Thẩm Lan cũng hơi thất thần, bị điều kiện lão đưa ra khiến cho động lòng.
"Dừng." Yêu vương quát khẽ, linh hồn chi lực tràn ra, chúng nữ mới bừng tỉnh.
"Tặc tử này để cho Phong nhi ứng phó. Lan nhi, con ứng phó với mấy con rối thánh giai, chia bớt áp lực cho người khác." Yêu vương khẽ dặn dò. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Chúng nữ gật đầu, lao đến chỗ ngũ hành chiến trận của năm thánh giai khôi lỗi. Có tứ nữ gia nhập vòng chiến, áp lực của chúng thánh giai giảm hẳn, cục diện lập tức đảo chiều. Nếu không vì thánh giai khôi lỗi không biết đau đớn thì e đã thất bại lập tức.
"A! Bất tất dùng linh hồn chi âm công kích, các hạ nên biết việc đó vô hiệu với mỗ." Hỗn nguyên khải giáp của gã có thể ngăn trở linh hồn chi lực công kích. Ma tôn biến sắc.
"Bản tôn tuy dùng đôi chút thủ đoạn nhưng câu nào cũng nói thật, ngươi nên cân nhắc." Ma tôn thu lại Cổ hoặc hồn âm, không hề tỏ vẻ hổ thẹn.
"Cân nhắc… có thể. Bất quá mỗ rất hứng thú với thân phận của các hạ, dù muốn mỗ thần phục, các hạ nên tỏ thành ý, cho biết mỗ thần phục nhân vật thế nào chứ nhỉ?" Diệp Phong mỉm cười.
"Thân phận của bản tôn, cho ngươi biết cũng không sao. Nhưng ngươi phải để bản tôn cấy hồn ti vào linh hồn ngươi, để đảm bảo ngươi không phản bội ta." Ma tôn âm lạnh.
Diệp Phong mắng thầm, ma tôn quả thật quá thận trọng, linh hồn lão như vậy, nếu gieo hồn ti vào linh hồn gã thì trời mới biết gã sẽ bị thao túng thế nào? Gã tự biết cảnh giới linh hồn của mình không sánh bằng ma tôn, quyết không thể chấp nhận đề nghị đó.
"Đã vậy, chỉ bằng chúng ta đổi phương thức khiến các hạ nói ra thân phận nhỉ." Diệp Phong lại tỏ vẻ uể oải, nhìn ma tôn đầy trào phúng.
"Phương thức gì?" Ma tôn nhất thời chưa định thần, nói theo ý thức.
"Đánh bại ngươi thì ngươi sẽ ngoan ngoan khai hết thôi." Diệp Phong mỉm cười, hé hàm răng trắng tinh nói.
Sắc mặt ma tôn sầm đi, lĩnh vực dâng lên khiến khí thế tăng cao, linh hồn chi âm từ cây kiếm ngân lên, nhanh chóng tăng tiết tấu. Linh hồn chi âm vô hình đâm vào hỗn nguyên khải giáp của Diệp Phong, như đinh đâm vào gỗ, áo giáp của gã thủng lỗ chỗ.
"Ngươi dám đùa cợt bản tôn." Ma tôn gầm lên: "Ngươi cho rằng bản tôn chỉ có chút thủ đoạn đó hả. Hỗn nguyên lực viên mãn là cái rắm chó gì, bản thôn thề sẽ nuốt sống linh hồn ngươi khiến ngươi sống không bằng chết."
"Muốn chiến thì chiến, rườm lời làm gì." Diệp Phong không thèm để ý đến uy hiếp của đối phương, hỗn nguyên khải giáp ngưng động dày hơn. Gã khẽ vung tay, hỗn nguyên lĩnh vực liền chuyển hóa thành tru thần lĩnh vực, vô số đạo tiễn khí lập tức tung hoành trên không, không kém gì kiếm trận lĩnh vực của ma tôn.
"Hừ! Chiêu này ngươi học lén từ chủ nhân thân thể này, trong tay cũng có vũ khí đúc từ tiên thiên kim nguyên, học cũng không tệ quá." Ma tôn hơi kinh hãi rồi cười lạnh: "Nhưng ngươi không biết rồi, tuyệt chiêu kiếm trận này, bản tôn chưa truyền cho y, ngươi lại định thi triển tuyệt chiêu của bản tôn để nghênh chiến bản tôn, buồn cười thật."
"Vậy hả? Chiêu này thì thế nào?" Diệp Phong nhếch môi, mỉm cười trào phúng.
"Mẫn diệt hư không!" Một đạo hắc quang như thiểm điện vút ra, không gian giữ gã và ma tôn tan nát, dấy lên lực hút kinh nhân tràn vào ma tôn.
"Cái gì, không thể nào." Ma tôn ré lên chói tai đầy hoảng sợ, phảng phất thấy một việc không tin được.
Chát. Nhấc tay lên, kiếm khí của ma tôn đã tụ tập thành một cây năng lượng cự kiếm rực kim mang lạnh lẽo, va vào Mẫn diệt hư không của Diệp Phong. Thinh không xuất hiện lỗ đen khổng lồ, hút sạch năng lượng dư ba cuồng loạn quanh đó vào. Lỗ đen như cái miệng há ra rồi từ từ ngậm lại, cơ hồ chưa có chuyện gì xảy ra.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Lúc xưa tu vi của bọn đã đã đạt tới thánh giai đỉnh phong cũng không thể lĩnh hội tinh túy của ngũ nguyên hợp nhất, một tiểu tử mới chưa đầy năm mươi sao lại có thể đồng thời thi triển hai loại nguyên lực.
Hỗn nguyên lực! Hỗn nguyên lực! Lẽ nào chỉ đến việc nhiều nguyên lực hợp nhất? Lẽ nào gã đã đạt đến tam nguyên, thậm chí tứ nguyên hợp nhất?
Ma tôn liên tục sầm mặt, nhìn Diệp Phong như muốn nuốt sống gã. Lão không thể tiếp nhận sự thật này. Lão, và cả cừu nhân đã phản lại mọi đồng bạn, phí mất vạn năm không chạm được cảnh giới chí cao, giờ một tiểu tử mới tu luyện chưa đầy năm mươi năm lại thể hiện manh mối lão cầ.
"Thế nào? Sợ hả?" Diệp Phong không biết ma tôn nghĩ gì, đối phương cất tay là chặn được thiên giai thánh kỹ, thực lực này quả không thể coi thường.
Thực lực của Diệp Phong hiện giờ, dù đối diện với bảy thiên giai cũng chắc chắn thoát thân được. Nếu đơn đả độc đấu với một thiên giai, chưa biết ai thắng ai bại. Nhưng ma tôn tuy tu vi chỉ địa giai, song mối uy hiếp không kém gì một thiên giai.
Hắc mang trong mắt ma tôn lại lóe lên, lão không chấn kinh vì Diệp Phong thi triển tru thần lĩnh vực cũng không vì Mẫn diệt hư không, mà vì gã đồng thời sử dụng hai loại nguyên lực. Thật sự là sử dụng hai loại nguyên lực chứ không phải người song sinh khí hải chuyển đổi nguyên lực.
"Tiểu tử này tu luyện bằng cách nào? Vì sao có thể dung hợp hoàn mỹ nguyên lực khác nhau trong thể nội?" Ma tôn vừa giận vừa kinh, đồng thời cảm thấy bất cam cực đô. Bọn lão từng là cường giả cao nhất của nhân loại mà lại không bằng một thanh niên? Điều đó khiến lão cảm thấy mất mát cực độ. Bất quá cùng với bất cam là tham dục và khát vọng ra mặt.
"Chỉ cần hút được linh hồn của tiểu tử là ta sẽ biết bí mật oàn mỹ dung hợp ngũ hành nguyên lực. Biết được bí mật này, có lẽ ta sẽ đạt tới cảnh giới chí cao nhanh hơn kẻ đó. Lúc đó dù là Võ Nguyên đại lục hay thánh địa đều rạp dưới chân ta, những kẻ từng phản bội ta sẽ phải trả cái giá gấp trăm lần." Ma tôn thoáng cuồng hỉ, gầm lên trong lòng: "Ta là người vĩ đại nhất trên đời."
"Lão tặc kỳ quái… sợ rồi hả?" Diệp Phong vẫn không hiểu, nhưng thầm giới bị, không biết ma tôn giở trò gì.
"Ha ha ha! Bản tôn quyết định rồi, nhất định phải lấy linh hồn ngươi, dù phải trả giá bằng nhục thân này cũng được." Ánh mắt ma tôn long lên, nhìn do như hổ đói thấy đàn dê.
"Để ta xem loại nửa người nửa quỷ như ngươi có bản lĩnh gì." Sắc mặt Diệp Phong ngưng lại, tiễn khí quanh người bừng lên, kim quang lạnh lùng liên tục thụt thò, cơ hồ xé tan không gian chung quanh.
"Hừ, tên đáng thương kia, ngươi còn không biết linh hồn mình chứa kho báu thế nào hả, chi bằng để bản tôn giúp ngươi thể hiện…" Ma tôn lật tay, Tru thần kiếm mà Sát Hoàng từng sử dụng xuất hiện.
Khẽ giơ lưỡi kiếm lên, ma tôn cảm thụ được tiên thiên kim nguyên khí tức trong đó, kim nguyên khí hải cũng tăng vọt.
Trước đây khi chiến đấu, lão chỉ cần trạng thái hồn và nhục thân ổn định là được, như thế nhục thân sẽ không tổn thương vì sức mạnh của tàn hồn sinh ra. Giờ lão cưỡng ép đề thăng tu vi, sẽ phá vỡ sự cân bằng hoàn mỹ đó, lâu dài thì nhục thân Sát Hoàng không thể gánh được. Nhưng lúc này ma tôn bất chấp tất cả, để nắm chắc hạ được Diệp Phong, lấy được linh hồn gã thì lão quyết định mạo hiểm.
Tàn hồn của ma tôn đã khôi phục một mức nhất định, nên không sợ Yêu vương quấy nhiễu. Sau lần nếm đòn lúc trước, ma tôn đã chật vật tìm ra cách ngăn chặn. Chỉ cần đấẩy tu vi nhanh chóng đề thăng đến địa giai điên phong, cộng thêm thủ đoạn trên cấp thiên giai thì Diệp Phong không thể kiên trì được lâu.
"Kiếm phệ hư không!" Ma tôn giơ cao Tru thần kiếm, kiếm trận lĩnh vực lập tức ngưng thành kim sắc cự long trên không. Kim long như từ mũi kiếm bay lên, nhe nanh múa vuốt gầm vang khiến thinh không rung động.
Tru thần kiếm chém mạnh xuống, kiam long rực lên quang mang chói lòa, vô số đạo kiếm khí tụ thành thân thể nó ngưng thành năng lượng thực chất, hung hãn lao vào Diệp Phong. Uy lực đòn này ngang với mười thành thực lực của Liệt Mãnh khi xưa. Thủ đoạn của ma tôn có tu vi đạt đến địa giai điên phong quả nhiên không thể coi thường.
Diệp Phong khẽ thở ra, tỏ vẻ hưng phấn, hếch cằm lên nói: "Hỗn nguyên thiên địa đại di động!"