Hỗn Nguyên Võ Tôn

chương 543: âm chiêu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nửa canh giờ sau, quanh Trương Bách Cường bốc lên bạch khí, sắc mặt cùng màu da đã hồi phục huyết sắc, xem ra khá lên nhiều.

Cạnh đó, Trương Bất Bại ở trong khí vực không gian, thân thể bị ép thành tư thế quỷ dị, tứ chi co quắp sát người để giảm bớt áp lực, kim nguyên lực bên ngoài thân thể lúc mờ lúc tỏ, hiển nhiên năng lượng đã sút xuống trầm trọng.

Diệp Phong phất tay, khí vực không gian tan đi, Trương Bất Bại rớt phịch xuống đất, loạng choạng thở hồng hộc.

"Trương huynh muốn tự tay giết ngươi báo thù, ta đương nhiên phải thành toàn tâm nguyện đó." Diệp Phong cười lạnh giễu cợt: "Trước đó Trương huynh hao tận nguyên lực, hiện tại ta cũng hao tổn một phần nguyên lực của ngươi nên cho ngươi năm phút nghỉ ngơi. Sau đó, ở chỗ này, hai thúc điệt quyết đấu công bằng, dù Trương huynh có thắng hay không, ta đều không nhúng tay lấy mạng ngươi."

Da mặt Trương Bất Bại giần giật mắng thầm: Cái gì mà quyết đấu công bằng, Trương Bách Cường vừa uống đơn dược khôi phục lại điều tức hơn nửa canh giờ, dù thực lực chưa toàn bộ phục nguyên thì ít nhất cũng bảy, tám phần, còn hắn bị lao lung của Diệp Phong dày vò đến suýt nữa quá sức.

Tuy Diệp Phong cho gã năm phút điều tức nhưng đường đường một thiên tôn cần khôi phục nguyên lực, há chỉ mấy phút ngắn ngủi là xong? Hà huống đơn dược khôi phục của hắn kém xa Sinh hóa đơn thần kỳ của Diệp Phong. Dù hắn phát huy được một nửa thực lực đã phải tạ thiên tạ địa rồi.

Tuy thế, Trương Bất Bại cũng không dám oán trách, thực lực của Diệp Phong muốn giết hắn dễ như trở bàn tay, gã không cần động thủ mà đánh cho hắn sống dở chết dở rồi giao cho Trương Bách Cường thì kết cục còn thảm hơn. Hiện tại có cơ hội này để giữ được tính mạng, chỉ cần hắng chiến thắng Trương Bách Cường là được, còn gì để nói nữa?

"Các hạ nói có giữ lời không?" Trương Bất Bại thôi động thể nội khí hải, tham lam hút lấy thiên địa linh khí, đồng thời không yên lòng hỏi thêm một câu: "Nếu tiểu… Trương điệt nhi bại trong tay mỗ, các hạ về sau sẽ tha cho mỗ, không đến làm phiền chứ?"

"Tha cho ngươi? Trừ phi Trương huynh đồng ý, không thì đừng mơ." Diệp Phong nhếch môi, cười lạnh với ngữ khí nhạt nhẽo: "Ta chỉ đảm bảo không xuất thủ lấy mạng ngươi, nếu lần này Trương huynh không thắng được ngươi thì sẽ tiếp tục nỗ lực tu luyện, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ lại đưa huynh ấy đến báo thù, một lần không thành thì hai lần, ba lần… đến khi thành mới thôi."

"Ngươi…" Trương Bất Bại thiếu điều thổ huyết, có khác gì hắn bị coi là cái bia sống? Lúc nào Trương Bách Cường muốn đến giết hắn thì hắn phải ứng chiến, cho đến ngày đối phương giết được hắn thì thôi. Lữ nào đó không phải là áp bức người khác?

Trương Bất Bại nghiến răng kèn kẹt, cơn giận không nén nổi dâng lên óc. Hắn diệu võ dương uy tại Vân Châu bao năm nay, đã bao giờ bị vũ nhục như thế?

"Thế nào, ngươi có ý kiến hả?" Lúc khí tức giận dữ của hắn bốc lên đỉnh điểm thì quanh mình dấy lên sát khí lẫm liệt thấm vào cốt tủy. Lửa giận ngút trời của hắn chuyển hóa thành nỗi sợ cực độ, thân thể run lên.

Lúc đó hắn mới nhớ ra mình chỉ là con kiến với Diệp Phong, căn bản không có tư cách bàn điều kiện với gã. Nếu đáp ứng thì chỉ cần thực lực của hắn áp chế được Trương Bách Cường là sẽ miễn cưỡng sống sót, so với lập tức mất mạng thì hơn nhiều.

"Lão tử đã được sư tôn truyền thụ toàn bộ bí tịch Quỳ Hoa thần công, chỉ cần nỗ lực tu luyện, thực lực khẳng định hơn xa tiểu tạp chủng không có tư chất gì kia. Chỉ cần hắn không đánh bại được ta thì xú tiểu tử họ Diệp này cũng chỉ còn nước giữ lời hứa không nhúng tay, ta còn gì phải lo." Trương Bất Bại liên tục chuyển động tâm tư: "Sẽ có ngày, ta đây thần công đại thành, có khi còn hơn cả xú tiểu tử, lúc đó… hừ."

Trương Bất Bại tỏ rõ vẻ nanh ác, nhưng rồi ngầm nuốt nước bọt, nhớ đến tốc độ tu luyện yêu nghiệt trong yêu nghiệt của Diệp Phong, tuy Quỳ Hoa thần công cũng là công pháp tốc thành thực lực nhưng do với thành tựu của gã thì không đáng một xu.

Hà huống thần công của sư tôn đã đạt đến mức đại thành mà vẫn bị Diệp Phong bức cho mất bóng. Trương Bất Bại đến giờ vẫn không muốn tin sư tôn chết trong tay gã.

Tóm lại cứ giải quyết nguy cơ hôm nay đã rồi tính. Trương Bất Bại sầm mặt nhìn Trương Bách Cường, tuy thực lực chưa khôi phục được năm phần nhưng với tu vi thiên tôn, đánh bại một Trương Bách Cường chỉ có tứ giai tu vi lại chưa hồi phục thì không khó gì.

Trương Bách Cường chấm dứt điều tức, con ngươi hơi đỏ lên mang theo ánh mắt oán hận đóng đinh vào mặt Trương Bất Bại. Không cần người ngoài tuyên bố, hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, một trận sinh tử chiến tàn khốc lập tức triển khai.

"Lão khốn chịu chết đi." Trương Bách Cường gầm vang, nguyên lực hùng hậu phun ra, khí thế nhất thời tăng vọt, lao bổ vào đối phương.

"Điệt nhi ngoan, tu vi của cháu mà muốn lấy mạng lão phu thì chưa đủ tư cách." Trương Bất Bại không chịu kém, kim nguyên bàng bạc phun ra, từng đạo kim nguyên năng lượng ti đặc hữu của Quỳ Hoa thần công quấn quanh mình, tuy không tráng quan như lĩnh vực nhưng khí thế rất kinh nhân.

Ầm, ầm, ầm…

Hai người nhanh chóng quấn chặt lấy nhau, nguyên lực va nhau kịch liệt khiến mặt đất rung lên ầm ầm, từng vòng sóng không gian thổi sạch mọi tạp vật trong vòng mấy chục trượng. Cây cối gần đó cũng bị khí lưu xung kích bật tung cả rễ, tình huống thập phần kịch liệt.

Trước mặt Diệp Phong ngưng tụ một bức tường khí, vừa không ảnh hưởng đến việc quan sát vừa không để giao chiến xung kích đến Tạ cô nương.

"Vậy ngươi… là Diệp Phong?" Tạ cô nương nhíu mày, líu lo hỏi: "Y sẽ thắng chứ?"

"Tình hình này cho thấy Trương huynh hơi kém hơn… Bất quá mỗ sẽ quan sát tình huống, tuyệt đối không để Trương huynh có chuyện gì." Diệp Phong không lạc quan trước việc Trương Bách Cường thắng lợi, tuy trước đó gã đã thi triển chút thủ đoạn, nhưng như vậy hiển nhiên không đủ khiến cho Trương Bách Cường đủ tư cách giết được Trương Bất Bại.

Diệp Phong cũng muốn nhúng tay nhưng có những việc can dự quá rõ thì sẽ tạo cho Trương Bách Cường gánh nặng trong tâm lý. Y có thể chấp nhận gã giúp đỡ nhưng trong việc giết Trương Bất Bại thì y hiển nhiên muốn dựa vào sức mạnh. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Xem độc phấn." Tạ cô nương nghe Diệp Phong nói Trương Bách Cường khó thắng thì đôi mắt xinh đẹp đảo một vòng, móc tử tữ vật giới ra một túi dược phấn khẽ vẩy tay, bột phấn màu tím sậm được nguyên lực cuốn lên xẹt như chớp vào mắt Trương Bất Bại.

Trương Bất Bại đang đấu ngang với Trương Bách Cường, độc vụ đột ngột ập tới, chưa đến trước mặt thì đã ngửi thấy mùi lạ xộc vào mũi khiến hắn kinh hãi.

Hắn mặc kệ đòn hung hãn của địch thủ giáng tới, sau khi nhanh chóng ngưng tụ được một đạo phòng ngự thì dốc toàn bộ nguyên lực thổi mạnh, độc vụ bị khí lưu ngăn trở dừng lại trên không, chỉ còn cách đầu hắn chừng nửa thước.

Đồng thời, công kích của Trương Bách Cường nhanh chóng đập tan phòng ngự mà Trương Bất Bại ngưng tụ trong lúc vội vàng, đánh trúng cố hắn, hất văng đi xa.

Ầm! Thân thể Trương Bất Bại đập vào đá núi, chấn động mãnh liệt khiến vách đá rơi xuống vô số đá vụn. Hắn phun máu, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

"Đợi đã." Trương Bất Bại cuống lên chỉ vào Diệp Phong: "Nói là hai người giao chiến công bằng, vì sao còn người ngoài nhúng tay vào, thế là giở trò."

Diệp Phong nhún vai cười nhạt: "Ta không nhúng tay, Tạ cô nương là người Bách Thảo cốc, ta sao quản được."

Tạ cô nương xuất thủ, Diệp Phong theo lẽ thường sẽ ngăn cản, nhưng gã mặc kệ. Gã không tiện giúp đỡ, không có nghĩa là Tạ cô nương không được, cô nương này xuất thủ sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với Trương Bách Cường, dù có cũng chỉ là bất lực mà thôi, gã thầm nghĩ như thế.

"Trương Bách Cường ngươi chỉ có bản lĩnh thế thôi hả? Cần một nữ nhân giúp sức, ha ha ha." Trương Bất Bại đả kích bằng lời lẽ.

"Tạ cô nương, Trương mỗ thập phần cảm tạ cô nương quan tâm, bất quá… xin cô nương đừng nhúng vào trận chiến này, coi như Trương mỗ cầu xin cô nương." Trương Bách Cường biết gã đang khích tướng, tuy trong lòng cảm kích Tạ cô nương nhưng ngoài miệng lại cầu xin.

Tạ cô nương bĩu môi giậm chân thập phần bất mãn: "Giúp ngươi đánh người xấu mà ngươi không lĩnh tình, ta ghét tên đại ngốc ngươi."

"Xin cô nương thứ lỗi." Trương Bách Cường nhăn nhó xin lỗi: "Việc này cứ để tại hạ tự giải quyết."

Tạ cô nương định tranh biện nhưng đột nhiên im lặng, liếc xéo đi coi như đáp ứng.

Trương Bách Cường yên tâm quay sang Trương Bất Bại: "Hôm nay không giết lão tặc ngươi, ta thề không dừng tay."

"E ngươi không có bản lĩnh đó." Trương Bất Bại trúng một quyền song thực lực không giảm, tuy hơi thiệt thòi, có điều tình thế không cho phép hắn lên tiếng, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Hắn vẫn tự tin thắng lợi sau cùng sẽ thuộc về mình.

"Này, ngươi bảo ta lén giúp tên đại ngốc đó, thật ra có cách gì?" Tạ cô nương liếc Diệp Phong hỏi khẽ.

"Cô nương có mang loại độc phấn này vô sắc vô vị, trúng độc rồi mà người ta không nhận ra trạng thái không?" Diệp Phong cười ranh mãnh.

Tạ cô nương ngoẹo đầu ngẫm nghĩ rồi đáp: "Có loại độc đó, bất quá phải khiến đối phương hút vào thể nội mới có hiệu quả, rải trên da không có tác dụng gì. Người trúng độc sẽ sôi trào khí huyết, kẻ thực lực không đủ sẽ vì khi huyết dâng lên mà banh xác. Nhưng để đối phó võ tôn cường giả thì với thực lực đó có thể dùng nguyên lực hùng hậu hoàn toàn áp chế huyết khí không cho sôi lên nhưng sẽ ảnh hưởng đến chiến lực."

Truyện Chữ Hay