Hỗn Nguyên Võ Tôn

chương 511: lẻn vào hàn diếu: sinh mệnh điêu linh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc đó, một cái đầu đỏ rực khả ái từ hộp ngọc sau lưng Diệp Phong thò ra khiến Thu Tố Nhã kinh ngạc: "Hóa ra ngươi mang theo cả hỏa nguyên tinh tủy của Liệt Hỏa tông, có tiên thiên hỏa nguyên của nó bảo vệ thì có thể thử vào xem sao."

"Việc không thể chậm chễ, nhân lúc trời tối, mong Thu phong chủ lén đưa tại hạ vào Vạn niên hàn diếu." Diệp Phong nóng lòng. Chắc sư phụ hiện giờ cũng lòng như lửa đốt, gã phải nhanh chóng lấy được thi thể sư mẫu.

"Việc này phải thần bất tri quỷ bất giác, không nên lỗ mãng, Ninh sư thư mà biết tất sẽ gây bất lợi cho ngươi."

"Lão yêu bà đó, tại hạ sợ gì." Gã khẽ hừ lạnh.

"Ta không hoài nghi thực lực của ngươi nhưng vào Vạn niên hàn diếu sẽ tiêu hao phần lớn năng lượng. Nếu sư thư bày bẫy rập đối phó ngươi ở cửa ra thì lúc đó ngươi phát huy được mấy phần thực lực?" Thu Tố Nhã hiển nhiên suy tính sâu xa hơn.

"Vậy mong Thu phong chủ nhanh chóng đưa tại hạ vào hàn diếu." Gã thấy bà ta nói cũng có lý, có thể lấy được thi thân sư mẫu mà không kinh động Bích Thủy cung là hay nhất.

oOo

Sáng hôm sau, trời mới tờ mờ. Thu Tố Nhã một mình rời Ngọc Nữ phong, phiêu dật phi hành đến hàn đàm ở khu vực giữa Bích Thủy cung.

Hàn đàm là nguồn gốc khí lạnh của Bích Thủy hồ, cũng là nơi tu luyện nhiều thủy nguyên linh khí nhất Bích Thủy cung, bên ngoài có không ít nữ đệ tử tu vi võ tông đang tu luyện hoặc rèn võ kỹ, thấy Thu Tố Nhã đến thì đều cung kính hành lễ: "Thu phong chủ!"

Thu Tố Nhã khẽ gật đầu, không dừng bước mà đi thẳng vào trung tâm hàn đàm.

Trung tâm hàn đàm là lối vào Vạn niên hàn diếu, có một đội nữ đệ tử thực lực đều đạt đến võ tôn thần tình nghiêm túc đứng canh. Trong hầu hết tình huống, họ có tác dụng không phải để phòng bị địch nhân xông vào hàn diếu mà để ngăn đệ tử trong cung hiếu kỳ, xông vào rồi mất mạng.

"Cung nghênh Thu phong chủ!" Toán đệ tử này thấy Thu Tố Nhã đến thì đều kinh ngạc. Ai cũng biết bà ta từng được lợi từ hàn diếu, có nghĩa là không thể vào trong đó tu luyện, giờ lại không đưa đệ tử theo, thì đến đây để làm gì?

"Các ngươi đều lui xuống đi." Thu Tố Nhã khẽ phất tay áo dặn dò.

"Chuyện đó..." Chúng đệ tử nhìn nhau, không hiểu ý. Một nữ đệ tử cẩn thận bước lên hỏi: "Bọn đệ tử phụng mệnh cung chủ trông coi hàn diếu, không hiểu sao hôm nay lại điều động đi."

"Bản phong chủ không điều động các ngươi đi mà chỉ muốn ở đây một mình." Thu Tố Nhã tỏ vẻ nhớ nhung: "Thẩm Lan đi rồi, bản phong chủ đột nhiên nhớ nó, muốn đến đây hoài niệm…"

Nói đoạn, bà ta mỉm cười hòa ái với nữ đệ tử: "Các ngươi không thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của bản phong chủ sao?"

"Không dám!" Chúng nữ đệ tử thi lễ: "Bọn đệ tử tạm lui ra, không hiểu Thu phong chủ định ở lại đến bao giờ để bọn đệ tử quay lại trông nom."

Có Thu Tố Nhã ở đó, nhưng nữ đệ tử tu vi không đủ sẽ không dám mạo hiểm vào hàn diếu, toán nữ đệ tử này tất nhiên nhẹ nhàng hơn. Họ chỉ mong bà ta ở lâu một chút để họ được nghỉ ngơi lâu hơn.

"Ít nhất hôm nay không cần các ngươi ở đây, bản phong chủ muốn rời khỏi thì sẽ phái người thông tri cho các ngươi." Thu Tố Nhã gật đầu mỉm cười.

"Tuân mệnh!" Chúng đệ tử lĩnh mệnh lui đi.

"Tốt quá, hôm nay chúng ta lại được nghỉ một ngày. Trông coi hàn diếu tuy linh khí sung mãn nhưng khô khan quá." Rời khỏi hàn diếu, các nữ đệ tử có phần hưng phấn.

"Ai, Thẩm Lan sư muội đúng là có phúc, không chỉ tìm được một nam tử lợi hại yêu mình mà cả Thu phong chủ cũng không rũ bỏ được. Nếu ta có phúc phận đó thì tốt quá." Tuy Diệp Phong nhiều lần mạo phạm Ninh Thu Vũ và Bích Thủy cung, nhưng trong mắt các nữ đệ tử thì có thực lực chống lại cung chủ đồng thời hết lòng với Thẩm Lan như thế đương nhiên là bạn lữ tốt nhất. Thực lực làm đầu là pháp tắc vạn cổ bất biến của Võ Nguyên đại lục.

Có phu quân như vậy còn mong gì hơn nữa?

Đợi toán nữ đệ tử lui xuống, không gian trước mặt Thu Tố Nhã dao động quỷ dị, thân ảnh Diệp Phong từ mơ hồ chuyển thành rõ dần, xuất hiện tại cửa Vạn niên hàn diếu.

"Xem ra Bích Thủy cung nhiều bảo bối thật." Gã cười ha hả, trả lại áo choàng băng lam cho Thu Tố Nhã.

"Chiếc áo thủy ẩn này có thể che mắt cường giả dưới cấp võ hoàng, nếu phong chủ khác hoặc cung chủ vô tình có mặt thì e đã bị lộ tẩy." Thu Tố Nhã khẽ mỉm cười rồi tỏ vẻ kỳ vọng: "Hy vọng ngươi thuận lợi mang được thi thân sư thư ra."

"Việc không thể chần chừ, Diệp Phong vào trước đã."

"Cẩn thận."

oOo

Chưa vào trong hàn diếu, Diệp Phong đã cảm thấy băng hàn thấu xương thấm vào cốt tủy khiến gã rùng mình. Biết đám nữ đệ tử trông coi đã lui đi mấy dặm, gã khởi động nhất trọng khí hải, nếu đối phương không để ý thì không thể phát hiện cửa hàn diếu có thêm một vị khách không mời.

Thu Tố Nhã ở đây nên các nữ đệ tử không phòng bị, làm gì có chuyện Ngọc Nữ phong phong chủ lại cấu kết với người ngoài lẻn vào cấm địa Bích Thủy cung.

Có nguyên lực bảo vệ, hàn ý tràn vào thể nội gã tan đi quá nửa. Bất quá gã vẫn cảm tấy kinh ngạc, mới ở ngoài hàn diếu mà nhục thân thiên tôn của mình có phần không chống nổi, vậy khi thật sự vào trong thì sẽ thế nào?

Gã liếc nhìn hộp ngọc sau lưng, có hỏa nguyên tinh tủy cùng với khi tất yếu, gã có thể thi triển Thần thông biến chắc đủ ứng phó với mọi nguy hiểm. Lấy lại tinh thần, gã rảo bước đi vào hàn diếu.

"Sư thư... che chở cho người tâm ái của con gái sư thư an toàn đưa sư thư ra. Y… chắc đợi sư thư lâu lắm rồi…" Thu Tố Nhã sắc mặt phức tạp nhìn hàn diếu, lòng đầy hỗn loạn đứng ngơ ngẩn ở cửa.

"Đáng ghét, nơi này không hổ là cực hàn chi địa của Võ Nguyên đại lục, cực hàn chi khí đáng sợ thật." Vào hàn diếu, nhất trọng nguyên lực quanh người gã hoàn toàn vô dụng, từng dải hàn khí băng lạnh thâu xương như vô số con cá tranh mồi, liên tục gặm nhấm hộ thể nguyên lực của gã. Thoáng sau, gã lại cảm thấy hơi lạnh buốt xương.

Khí hải - - tứ trọng!

Gã đã vào trong, có cực hàn chi khí ngăn cách khí tức nên không cần quá lo lắng vì khí tức quá mạnh mà bị nữ đệ tử Bích Thủy cung phát hiện. Tuy tiểu hỏa đồng có thể phát huy tác dụng nhưng hỏa nguyên của nó hữu hạn, hiện tại mới chỉ ở tầng ngoài cùng chứ chưa đến nơi cực hàn thật sự. Tạm thời dựa vào mình là đúng đắn nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Năng lượng khí tức vượt mức võ hoàng trùm quanh gã, lúc đó gã mới không thấy còn khí lạnh, tiếp tục lướt nhanh vào sâu trong hàn diếu. Ở trong này càng ít thời gian, gã và tiểu hỏa đồng tiêu hao càng ít. Nên gã không chần chừ, thuận theo thông đạo trong hàn diếu, tiến bước vừa nhanh vừa ổn định.

Trong hàn diếu, băng tinh sáng lấp lánh, đâu đâu cũng là hàn băng, nguồn sáng duy nhất là ánh nắng ở cửa và, qua vô số lần chiết xạ và phản xạ, dù vào sâu mấy trăm thước nhưng động quật vẫn sáng rực rõ.

Càng đi cực hàn chi khí càng dày, nguyên lực của gã tiêu hai càng nhanh. Hơn nữa gã phát hiện một việc cực kỳ bất lợi, trong Vạn niên hàn diếu, thiên địa chi linh khí thuần chính phi thường thưa thớt, ngược lại thủy nguyên linh khí băng hàn cực dày. Gã cực kỳ vất vả trong việc điều động thiên địa linh khí nên khí hải tiêu hao càng dữ dội.

"Lạnh hơn nhiều quá. Chả trách Thu phong chủ nói, nếu không phải người đồng nguyên khí hải tiến vào thì nguy hiểm gấp mấy chục lần." Vào sâu ba trăm thước, gã lại cảm thấy hàn ý. Cứ thế này, không đầy hai trăm thước nữa, gã cũng khó lòng an toàn dù đã vận tứ trọng khí hải.

Nhưng đến giờ gã vẫn chưa thấy băng thi mà Thẩm Lan kể. Tứ phía chỉ có hàn bằng dày dặn sáng lấp lánh, trong veo như thủy ngọc. Tức là gã vẫn chưa đến được chỗ sâu của hàn diếu.

"Tiểu tử, hiện thân ra sức đi." Đi thêm khoảng mấy chục trượng, Diệp Phong vỗ vỗ hộp ngọc sau lưng để tiểu hỏa đồng ra ngoài.

Hỏa nguyên tinh tủy vừa lộ diện, gương mặt trẻ nít khả ái lập tức tỏ vẻ đáng ghét. Thủy hỏa bất dung, hàn băng tứ phía khiến tiểu hỏa đồng cảm thấy không thoải mái. Nó chúm môi, quanh mình dấy lên một làn khí hộ thể hỏa hồng sắc, trùm lên Diệp Phong và nó.

Gã đứng trong màn lửa, lập tức cảm thấy ấm áp, từng dải vụ khái trắng xóa phiêu đãng chung quanh chạm vào hỏa diễm thì bắn ngay ra, đồng thời không khí rơi xuống từng chuỗi thủy châu nhưng trước khi chạm đất đã bị hàn khí đông thành băng, gõ giòn tan lên băng đạo, trong hàn diếu liên tục xuất hiện hồi âm khe khẽ.

"Khá lắm." Gã xoa đầu tiểu hỏa đồng khen ngợi. Tiểu hỏa đồng lộ vẻ đắc ý đầy khả ái, ưỡn ngực lên ra vẻ ta đây hơn người.

Có lớp bảo hộ do tiểu hỏa đồng phát ra tiên thiên hỏa nguyên chi lực hình thành, gã an tâm hơn hẳn. Tình huống của tiểu hỏa đồng cho thấy no không mất nhiều tinh lực đối phó cực hàn chi khí, vì thế gã quyết định gia tốc hành động.

Nhân lúc tiểu hỏa đồng hỏa lực sung túc, thẳng tiến một mạch vào trong. Ở đây có nhiều băng thi, muốn tìm được mẫu thân Thẩm Lan tất phải mất thời gian nhất định.

Truyện Chữ Hay