Hỗn Nguyên Võ Tôn

chương 481: vu võ thôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm. Yên tĩnh.

Đa số tù phạm đang ngủ say, một phần nhỏ tự tu luyện hoặc dưỡng thần.

Đôi mắt lạnh lùng của Công Áp đảo đi đảo lại trên mình tiểu nha đầu ngủ say cạnh Diệp Phong.

Bình thường cô bé vẫn ngủ bên Sát Hoàng, dù hắn gan lớn bằng trời cũng không dám sinh sự. Hôm nay Diệp Phong dạy cô bé nói, cả hai giao đàm hơi muộn, thấy Sát Hoàng đã ngủ rồi nên không quấy nhiễu ông ta.

Công Áp liên tục tính toán: Chỉ cần dùng tốc độ cướp được con nhóc đó, dù Diệp Phong thực lực đến đâu cũng không làm gì được. Hà huống ngục phong còn tù phạm khác, chỉ cần họ thấy Sát Hoàng không can dự là sẽ đứng về phía hắn.

Lùi một bước, vạn nhất… nếu vạn nhất Sát Hoàng ra mặt thì hắn bỏ cuộc cũng đành, đằng nào thần kinh đau đớn của hắn cũng trì độn, bị trọng thương cũng không phải chịu đựng gì ghê gớm.

Nghĩ vậy, hắn quyết định xuất thủ.

Thân hình hắn như điện lướt qua mấy tù phạm, thò tay chụp vào thiếu nữ ngủ trong đống cỏ. Tiểu cô nương hoàn toàn không biết.

Vù, vù, vù. Đột nhiên khóe mắt Công Áp liếc thấy mấy dải kim quang, nỗi sợ hãi thấu xương dâng lên từ đáy lòng.

Hắn cả kinh thất sắc, không dám cướp thiếu nữ nữa mà nhún chân nhảy lướt sang bên.

"Bộp!" Tiếng động khe khẽ vang lên, ba nửa ngón tay ngọ nguậy trên không, tay Công Áp phun máu như suối. Tay phải hắn, trừ ngón cái và ngón út còn nguyên thì ba ngón giữa bị kim quang cắt đứt.

Ngoài xa, ánh mắt Sát Hoàng lạnh lẽo bắn tới, trường kiếm trên lưng không hiểu từ lúc nào đã nằm trên tay.

"Lần tới… ta không chỉ xuất một chiêu đâu." Sát Hoàng lạnh lùng thốt rồi lại nhắm mắt.

Công Áp ướt đầm mồ hôi lạnh vì sợ hãi, ban nãy mà hắn không phản ứng cực nhanh, thân pháp xảo diệu thì e giờ đã tan xác. Hắn run rẩy ôm lấy bàn tay tàn phế, không dám nhìn đến thiếu nữ thêm lần nào nữa, loạng choạng quay về góc của mình.

Hắn vĩnh viễn không biết mình vừa may mắn thế nào. Nếu không vì Sát Hoàng thái quá lo cho tiểu nha đầu, xuất thủ hơi nóng nảy thì tốc độ của hắn có nhanh hơn cũng không thoát được nhát kiếm đoạt mệnh đó.

Dù thế nào, hắn cũng thật sự sợ. Thật sự từ bỏ.

Nét mặt không hề biến đổi của Diệp Phong sau rốt cũng nhếch khóe môi lên. Tuy gã cũng nhận ra động tĩnh của Công Áp nhưng không vội xuất thủ. Quả nhiên, Sát Hoàng còn quan tâm tới tiểu cô nương hơn gã. Việc đời đúng là phi thường kỳ diệu, coi như chút duyên pháp của tiểu nha đầu…

oOo

Kỳ rèn luyện thứ hai từ khi Diệp Phong bị nhốt trong ngục sơn lại tới.

Nghe gã nói sẽ đưa tiểu nha đầu về với tộc nhân, ánh mắt Sát Hoàng tỏ ra hơi lưu luyến. Nhưng dù gì ông ta cũng là cường giả vô địch tâm trí kiên định, sau cùng chỉ nhìn cô bé rồi quay đi.

Tiểu nha đầu sau một tháng huấn luyện ngôn ngữ đã biết được những câu cơ bản, cộng thêm động tác tay, tạm thời giao tiếp thuận lợi với Diệp Phong.

Cô bé cho biết mình không nhớ đường về từ ngục phong này. Nhưng nếu gã đưa cô bé tìm được chỗ quen thuộc thì cô bé sẽ nhớ đường về nhà.

Diệp Phong cân nhắc một lúc, theo địa hình của ngục sơn thì gã đoán rằng nơi Vu võ tộc tụ tập ở gần khu trung tâm. Chỉ cần tiểu nha đầu vào đó, cô bé sẽ nhớ ra nơi mình quen thuộc.

"Đi nào, hướng này chắc dẫn vào sâu trong ngục sơn." Gã cầm tay tiểu nha đầu lướt đi giữa cây cỏ.

Tu vi của tiểu nha đầu rất kém, dù được gã đưa đi thì tốc độ cũng không nhanh lắm. Cộng thêm gã phải bỏ thời gian tìm thức ăn cho cả hai.

Tận ngày thứ hai mươi, tiểu nha đầu mới kinh hỉ phát hiện khi vực quen thuộc.

"Ca ca!" Tiểu nha đầu chỉ vào một hõm núi, thánh thót nói: "Nhà… chắc là đi hướng này."

Diệp Phong nhìn con đường mòn đầy cây gai, đích xác có dấu tích người đi qua. Thông thường tù phạm không vào đến khu vực trung tâm ngục sơn, nên tiểu nha đầu chắc không đoán sai.

Gã thầm cảnh giác, Vu võ lợi hại trong ngục sơn đều là những người điên không còn lý trí, không hiếm Vu võ đạt tới tôn cấp. Vạn nhất bị công kích bất ngờ thì nhiều khả năng sẽ bị thiệt thòi.

Cả hai quanh co một hồi trong hõm núi, tiểu nha đầu chỉ dẫn đi qua một sơn động, Diệp Phong sau rốt cũng cảm giác được năng lượng khí tức.

Số lượng không ít, ít nhất cũng hơn trăm người… Không biết có phải mọi Vu võ đều tập trung ở đây.

Gã mang theo nghi vấn, cẩn thận kéo tiểu nha đầu từ từ đi đến đó.

"Gừ." Thinh không vang lên tiếng gầm, một thân ảnh to lớn từ trên trời đáp xuống, khí thế kinh nhân bổ vào Diệp Phong.

Vu võ cường giả tôn cấp. Hỏng rồi.

Gã dựng tóc gáy, hàn ý từ đáy lòng dâng lên mãnh liệt, ném tiểu nha đầu ra xa để không bị ảnh hưởng. Thân thể gã kêu tanh tách lớn vụt lên, đồng thời thổ nguyên hồn hậu tràn ra, bao kín làn da.

Để Vu võ biết bí mật thổ nguyên khí hải không bị phong tỏa cũng không sao. Họ chắc không qua lại gì với thánh địa? Gã có thể khẳng định như vậy.

Chát. Thân ảnh trên không và gã ở dưới đất va nhau, tức thì cát bay đá chạy, khí lưu cuồng loạn thổi cây cối quanh đó ngả nghiêng.

Gã vận Thiết bì thuật hộ thể, vẫn bị lực đạo này hất bay, đáp xuống cạnh tiểu nha đầu.

Bóng đen không bỏ qua, lắc mình tiếp tục truy kích, nhưng tiểu nha đầu dũng cảm nhảy ra ngăn giữa hai người. Bóng đen thấy cô bé thì dừng sững lại.

Lúc đó gã mới có cơ hội quan sát đối phương. Bóng đen có mái tóc dài rối bù, mặt đầy dấu tích phong sương, trông giống một lão đầu già nua đã đi gần trọn năm tháng của cuộc đời. Bất quá, đấu một chiêu xong, gã hiểu đối phương không giống vẻ ngoài yếu ớt đó tí nào.

Người này mặc da thú, ánh mắt cũng đờ đẫn như Vu võ nữ tử lần trước, ngây người nhìn tiểu nha đầu, tựa hồ không biết xử trí thế nào.

"Cửu gia gia! Không được động đến ca ca." Tiểu nha đầu nói cho gã nghe, còn với lão đầu thần trí không sáng suốt này, tựa hồ cô bé có cách riêng.

Cửu gia gia hung hãn trừng mắt với Diệp Phong rồi kéo tiểu nha đầu đến bên mình, cả hai lắc lắc đầu không hiểu làm gì. Hồi lâu, ánh mắt cử gia gia nhìn gã tuy hòa hoãn hơn nhưng không hữu hảo cho lắm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Gã cười khổ bò dậy, đột nhiên nhớ ra lần trước Vu võ nữ tử vốn định công kích gã nhưng khi gã thi triển Thần thông thuật thì lại bỏ qua.

Lẽ nào.. Vu võ này dựa vào nguyên nguyên lực khí tức đế phân biệt địch ta?

Gã lập tức thu liễm nguyên lực trong khí hải, đẩy khí tức của Thần thông thuật lên mức cao nhất. Cửu gia gia ngoài xa nhìn gã đầy hoàng mang, địch ý trong mắt quả nhiên dần tan đi.

Nhờ thế, tiểu nha đầu tựa hồ triệt để thuyết phục được cửu gia gia, chạy đến cầm tay gã, vui vẻ nói: "Ca ca! Muội đưa ca ca vào thôn."

Thôn mà tiểu nha đầu nói kỳ thật là một bãi trống trong rừng, có dựng mấy gian nhà tranh tuềnh toàng, trên bãi trống còn không ít thiếu niên thiếu nữ đang chơi đùa. Ngồi xuống mép bãi, Diệp Phong cảm thụ được rõ ràng mấy luồng khí tức mạnh mẽ, chắc là Vu võ thành niên đang bảo vệ thôn.

Khí tức lạ lẫm cả gã vừa xuất hiện, chủ nhân những khí tức hung hãn thi nhau xuất hiện, nhanh chóng tụ lại.

Mọi Vu võ thành niên đều có ánh mắt đờ đẫn, hiển nhiên thần trí không tỉnh táo. Còn các thiếu niên thiếu nữ đang chơi đùa, ánh mắt đều trong veo, không có gì khác thường.

Vì gã không để lộ khí tức ngũ hành nguyên lực nên họ không tỏ rõ địch ý, cộng thêm tiểu nha đầu giao đàm một phen xong, những khí tức đó đều rút lại.

Kỳ quái! Kỳ quái! Đời sau của Vu võ không có điểm nào bất thường, vì sao khi họ thành niên, mạnh mẽ hơn thì lại mất đi thần trí? Giữa tộc nhân với nhau, Vu võ thành niên trừ đầu óc suy nghĩ không linh hoạt thì cực kỳ bình tĩnh.

Diệp Phong vừa quan sát vừa thầm nghi hoặc. Nếu là thiên sinh di truyền thì đời sau của họ sinh ra đã si ngốc mới đúng, nhưng tình huống hiện tại không phải như vậy. Vậy đáp án chỉ có một là hình thành sau này.

Tiểu nha đến trước gian nhà tranh, đột nhiên buồn bã hẳn, khẽ nói: "Mẹ… chết rồi. Cha, sẽ buồn lắm."

"Cha muội đâu?" Diệp Phong thấy trong nhà không có ai thì lấy làm lạ.

"Tộc nhân, đi, tìm, thức ăn." Tiểu nha đầu cầm kinh quả, giải thích.

Gã ngẫm nghĩ rồi quyết định hỏi: "Muội có biết tộc nhân vì sao lại biến thành như thế? Đầu óc họ… sao lại có vấn đề?"

Tiểu nha đầu lắc đầu, cố tìm từ thích hợp rồi đáp: "Tộc nhân, tu luyện thực lực, sau khi mạnh lên thì biến thành thế này."

Tu luyện? Diệp Phong rúng động, phảng phất nắm bắt được thứ gì đó quan trọng.

Truyện Chữ Hay