"Vụ Ẩn sơn mạch địa thế phức tạp, dễ ẩn tàng, là thiên đường cho những kẻ vong mệnh. Tuy trong số chúng hiếm có võ giả thực lực cực mạnh nhưng qua nhiều năm cũng xuất hiện mấy võ tông. Trên đường chúng ta phải qua để tới Bích Thủy cung có mấy phỉ bang như vậy, thường cướp bóc của người đi qua sơn đạo, nếu nạn nhân không có hàng hóa khiến chúng vừa ý thì rất có thể sẽ bị giết ngay."
"Võ tông cường giả cũng đi ăn cướp?" Gã cả kinh.
"Vụ Ẩn sơn mạch không có nguồn sản xuất, không ăn cướp thì chúng sống bằng gì? Huynh đài đừng coi thường lợi lộc từ nguồn này, nuôi được hơn mười phỉ bang thì tất không ít. Một vài thế lực buôn bán thường qua lại hai châu, nộp cho chúng số tinh tệ cũng không nhỏ đâu."
"Võ sư đơn độc như Phong huynh, nếu bị chúng bắt gặp sẽ không đời nào chúng bỏ qua. Nên mỗ mới bảo là huynh đài sẽ gặp nguy hiểm."
"Hóa ra là vậy. Đa tạ Bách Lý huynh nhắc nhở." Diệp Phong lập tức có hảo cảm, đối phương mời gã lên xe vì muốn lôi kéo nhưng cũng giúp cho gã bớt đi không ít phiền hà.
Một võ tông có lẽ gã không sợ nhưng nếu đối thủ là một toán, e rằng gã sẽ đau đầu.
"Hiện tại chúng ta có ba võ tông hộ tống, không sợ phỉ bang tầm thường, chỉ duy một bang, nếu gặp phải thì khá phiền hà." Bách Lý Hàn nói đến đây cũng tỏ vẻ lo lắng.
"Lẽ nào còn có phỉ bang có nhiều võ tông?"
"Không hẳn, võ tông cường giả vào phỉ bang có ai không ngạo khí xung thiên, làm gì có chuyện chịu đứng sau kẻ khác. Mỗi phỉ bang tối đa chỉ có một võ tông. Bất quá... thủ lĩnh các phỉ bang phần lớn là sơ giai võ tông, hiếm tên nào vượt qua tam giai, chỉ có bang lớn nhất – Mã bang thì thủ lĩnh là ngũ giai võ tông, thủ hạ là cao giai võ sư cũng đông nhất, đủ để uy hiếp chúng ta."
Tần gia tông lão tiếp lời: "Nhưng chúng ta không càn quá lo lắng, trước hết chưa chắc đã gặp Mã bang, dù gặp thì đối phương cũng vị tất muốn gặp phải tồn thất do tấn công chúng ta. Chỉ là… lúc đó chúng ta nên khách khách khí khí, đừng kích nộ chúng. Lúc cần thiết thì nộp chút tinh tệ cũng không sao."
Hiển nhiên ba nhà chuẩn bị rất cẩn thận cho lần chiêu thân của Bích Thủy cung, tuyệt đối không để con cháu ưu tú trong tộc mạo hiểm. Diệp Phong lên xe coi như kiếm đủ tiện nghi.
Mười ngày sau, bọn gã ngồi xe trâu ra khỏi Nam chiêm Bộ châu, chính thức tiến nhập Đông thắng Thần châu.
Con đường bằng phẳng trở nên uốn lượn, hướng lên sớn đạo. Hai bên đường là núi non hiểm trở, rừng rậm liên miên, bầu không khí đầy quỷ dị.
"Cần chừng năm ngày mới qua được Vụ Ẩn sơn, hy vọng không gặp phải nhân mã phỉ bang là phải cám ơn trời đất rồi." Tằng Tề Sơn cảm nhận được bầu không khí nặng nề trong xe, nên lên tiếng.
"Chỉ cần không chạm phải Mã bang gì đó thì những phỉ bang khác cũng không dám chạm vào chúng ta." Nói đoạn Bách Lý Băng Nhi liếc gã đầy gây hấn, như thế nhờ bọn ta mà tiểu dung binh ngươi mới qua được Vụ Ẩn sơn.
Dọc đường gã đã quen với tính ngang ngược vô lý của cô nên nhập định coi như không nghe thấy, khiến Bách Lý Băng Nhi đành dẹp chút đắc ý lại.
Bách Lý Hàn thầm cười khổ. Muội muội chỉ có chút hiểu lầm với Diệp Phong nhưng như thế có thâm cừu đại hận với gã, hơn mười ngày rồi vẫn chưa bỏ qua. Xem ra thanh niên ưu tú đó mang lại cho cô đả kích không nhỏ….
"Gừ." Trong lúc ai nấy nghĩ ngợi riêng tư, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gầm trầm trầm, như thiên quân vạn mã từ bốn phương tám hướng tràn về, mặt đất run lên.
"Xảy ra chuyện gì?" Bách Lý Băng Nhi biến sắc đầu tiên, run giọng hỏi.
"Tiếng Địa yểm thú kêu, chúng ta gặp phỉ bang rồi." Bách Lý tông lão nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng hơn mấy phần.
"Chúng ta ra xem." Ba tông lão nhìn nhau, đồng thời lao ra khỏi thùng xe như cơn gió.
Diệp Phong vén rèm xe với vẻ hứng thú nhìn ra.
Trên dốc núi hai bên sơn lộ có hơn mười hôi y tặc phỉ cưỡi dã thú to lớn dài chừng gần một trượng, lông đen xì, ầm ầm lao vào cỗ xe. Hai con dã thú ở phía trước xe càng to lớn hơn, dài cả trượng, cao hơn nửa trượng, hai tráng hán cưỡi trên lưng thể cách bất phàm, Diệp Phong thoáng cảm ứng là thầm kinh hãi nhận ra: Hai người này là võ tông.
Thoáng sau, cỗ xe đã bị tặc phỉ cưỡi dã thú vây quanh, ba tông lão trở nên nghiêm túc. "Toán tặc phỉ này cưỡi Địa yểm thú sao?" Diệp Phong hỏi.
"Đúng, phần lớn chúng là tam giai yêu thú nhưng có thể tấn cấp tứ giai. Địa yểm thú có đặc điểm là không ăn thịt, chỉ ăn cỏ lá nên rất dễ thuần phục." Bách Lý Hàn giải thích: "Chúng là yêu thú đặc sản của vùng sâu Vụ Ẩn sơn, leo núi như đất bằng, cơ hồ là vật cưỡi của mọi phỉ bang. Nhưng do không biết công kích, tốc độ chạy dưới đồng bằng không nhanh nên phạm vi sử dụng không nhiều. Ở trong núi thì chúng là công cụ di chuyển tuyệt hảo."
"Bách Lý huynh ban nãy chẳng phải bảo mỗi phỉ bang chỉ có một võ tông thôi sao? Hà cớ giờ đồng thời xuất hiện hai người?" Diệp Phong nheo mắt nhìn, Địa yểm thú mà hai võ tông cưỡi đã đạt tới tứ giai.
Bách Lý Hàn cười khổ: "Mỗ cũng không biết." Theo lý thì tin tức cho gia tộc thu thập được không thể sai lầm, nhưng sự thật hiện giờ bày trước mắt, nhất thời y cũng hoang mang.
Hai võ tông, cộng thêm một toán võ sư mạnh mẽ như vậy, nếu giao đấu sẽ tuyệt đối uy hiếp được họ.
Võ tông ba nhà cùng phát ra uy thế, hai đầu lĩnh cưỡi Địa yểm thú hơi ngẩn ra nhìn nhau. Một người ngẩng lên hỏi: "Trong xe còn có ai?"
"Các hạ! Mỗ là người của Nam chiêm Bộ châu tam tộc liên minh, lần này hộ tống thanh niên ưu tú của bản tộc đến Bích Thủy cung tham gia chiêu thân thịnh hội, xin hãy nhường đường." Bách Lý tông lão vòng tay, đối phương nhân mã cường tráng, có cả hai võ tông, ông ta tất nhiên phải khách khí.
"Đi Bích Thủy cung?" Thủ lĩnh nhếch môi cười lạnh: "Nể tình ba vị, bọn mỗ không gây khó dễ, chỉ cần các vị quay lại đợi một tháng sau mới đến thì mỗ đảm bảo con đường này không có trở ngại."
"Một tháng?" Tần Hãn giật giật mí mắt, cả kinh: "Một tháng sau, Bích Thủy cung đã kết thúc chiêu thân rồi."
Quả nhiên, Bách Lý tông lão lắc đầu, cự tuyệt: "Nếu mấy ngày, chúng ta còn đợi được, một tháng thì lỡ mất đại sự rồi."
Thủ lĩnh còn lại hừ lên giận dữ: "Bọn ta thấy ba các ngươi có chút thực lực nên mới khách khí, nếu không lĩnh tình thì các ngươi tưởng bọn ta sợ chắc?"
Tặc phỉ Thần châu Vụ Ẩn sơn hung man cực độ, thực lực đều luyện được từ sinh tử huyết chiến, không hề sợ đối thủ cùng cấp.
Ba võ tông nghe thấy những lời vô lễ đó thì đều sầm mặt, nhưng vì đại cục nên họ đành nén giận, Bách Lý tông lão kế tục thỉnh cầu: "Tại hạ nguyện tặng 10 khối tinh thạch coi như bồi thường việc quấy nhiễu chư vị, xin hai vị bỏ qua."
Một khối tinh thạch = 100 tinh tệ, tam tộc liên minh quả nhiên rộng rãi, mở miệng ra là 1000 tinh thạch.
"Mười khối tinh thạch?" Thủ lĩnh lên tiếng đầu tiên liếc đối phương với vẻ coi thường, trêu cợt: "Nếu mỗi người được mười khối thì còn có thể xem xét."
"Ngươi…" Bách Lý tông lão nghẹn họng. Tặc phỉ này thoáng nhìn cũng thấy có tới mấy chục tên, phía sau còn có võ sư cấp thấp lục tục tới, tổng số chắc không dưới trăm người, mỗi người mười khối chẳng phải sẽ là 1000 khối sao? Món tài phú mười mấy vạn tinh tệ thì dù tam tộc liên minh tài lực hùng hậu cũng không chịu thấu.
"Thứu lão đại, đừng rườm lời với chúng. Mỗ thấy chúng mang theo không ít của cải, diệt đi là xong." Một thủ lĩnh gằn giọng.
Thứu lão đại liếc đối phương với vẻ khinh thị: "Mặc lão đại! Ba tên này không dễ chơi đâu, nếu Mặc bang đi tiên phong thì mỗ sẵn sàng hiệp trợ?"
"Các vị là hai phỉ bang?" Bách Lý tông lão lạc giọng, đối phương xưng là lão đại, hiển nhiên không phải là một phỉ bang.
Phỉ bang trong Vụ Ẩn sơn trừ phi gặp mối làm ăn cực lớn, bằng không tuyệt đối không liên thủ với nhau, với mấy người bọn lão chắc không đủ sức hấp dẫn khiến đối phương liên thủ ngăn chặn. Nhưng đối phương cũng khuyên rằng chỉ cần chịu thoái lui là sẽ không khó dễ, thật ra là vì sao? Vì duyên cớ gì mà hai phỉ bang liên thủ chặn đường ở đây?
"Cho các ngươi biết, những ngày này, đường sá qua Vụ Ẩn sơn bị tất cả các phỉ bang phong tỏa toàn diện. Muốn qua thì đợi một tháng nữa." Mặc lão đại đắc ý dương dương: "Dù bọn ta cho các ngươi qua thì phía sau còn Mã bang lão đại tọa trấn, các ngươi cũng phải quay lại thôi, nên nhân lúc lão tử còn kiên nhân, mau cút về đi."
Ba tông lão lập tức dấy lên kinh đào hãi lãng trong lòng, thật ra là việc gì mà khiến mọi phỉ bang Vụ Ẩn sơn liên thủ? Ngay cả Mã bang vốn độc lai độc vãng hành động cũng nhúng vào? Đại sự thế này mà gia tộc không có tin tức gì, thật không thể hiểu nổi. Nguồn:
Làm thế nào đây? Bọn Bách Lý Hàn đều biến sắc. Lỡ mất thịnh hội chiêu thân lần này thì… phải đợi bốn năm sau mới có.