Tiểu La nhìn thấy Diệp Băng Chi đang ngơ ngẩn như người mất hồn thì rất ngạc nhiên lo lắng, bất quá nàng cũng lập tức theo sự phân phó của Lâm Phong lái xe đến một khách sạn có tên Hoàn Mỹ gần đó.
Sau khi đến khách sạn, tiểu La nhanh nhảu chạy vào trước đăng ký phòng sau đó dẫn Lâm Phong và Diệp Băng chi lên một căn phòng đơn theo căn dặn của Lâm Phong.
Người phục vụ thấy Lâm Phong vậy mà lại dắt theo thêm một cô gái vào thì âm thầm giơ ngón tay cái:
Đồng râm, chúc ngon trym!
Nhưng Lâm Phong không hề để ý đến mấy chuyện này mà một hơi đưa Diệp Băng Chi lên phòng sau đó đóng cửa lại.
Nhìn nhìn dáng vẻ vô hồn của nàng Hắc La Sát ngày nào, Lâm Phong thở dài.
Đỡ cô ấy ngồi xuống giường, quay lưng lại cởi áo ra.
Lâm Phong phân phó tiểu La một tiếng, còn mình thì bước ra chỗ cửa sổ, phóng tầm nhìn xuống thành phố.
Tiểu La nghe Lâm Phong phân phó thì tuy có chút bối rối nhưng rất nhanh liền làm theo. Bởi vì nàng hoàn toàn rõ ràng, nếu Lâm Phong muốn chiếm tiện nghi thì nàng có muốn cản cũng không được, chi bằng thống khoái một lần, như vậy thì mới mong cứu đại tỷ của nàng hồi tỉnh.
Xong rồi thưa đại nhân.
Tiểu La ngữ khí cung kính nói.
Được rồi, cô ra ngoài đợi, bao giờ tôi gọi thì vào.
Nhưng…nhưng mà…
Tiểu La ấp úng, dáng vẻ rất khó xử. Nói thật lòng, dù thế nào đi nữa nàng vẫn không yên tâm để cô nam quả nữ ở lại trong một căn phòng như thế này.
Nhưng nhị cái gì? Hay cô nghĩ rằng tôi muốn chiếm tiểu tiện nghi này? Nếu vậy thì mời La đại quân sư đi tìm cao nhân khác.
Lâm Phong lạnh nhạt nói, sau đó ngồi dậy định rời đi.
Tiểu La thấy vậy thì hốt hoảng, gương mặt bối rối:
Được, được, ta ra ngoài. Xin đại nhân giúp đỡ đại tỷ.
Nói xong liền xoay bóng lưng, cực kỳ không tình nguyện bước ra ngoài đóng cửa lại.
Lâm Phong nhìn bóng lưng trắng nõn như tuyết, mịn màng như lụa trước mặt, lại thêm mùi mồ hôi thơm thoang thoảng tỏa lên làm cho huyết khí hắn có chút dâng trào, nhưng ngay lập tức thanh tỉnh.
Sở dĩ Lâm Phong phải làm những chuyện này là vì Mê Tâm Thuật thi triển đối với phàm nhân rất hiểm độc. Phàm nhân vốn dĩ cũng có thần thức, nhưng cực kỳ mỏng manh, nếu sử dụng các loại thuật pháp sẽ gây ra tổn hại không nhỏ.
Cho nên khi khi Lâm Phong thấy Yến Tu Tử dám dùng loại thuật này lên người Diệp Băng Chi thì vô cùng tức giận, từ lúc đó đã phán tử hình cho gã tu sĩ vô lương này.
Mê Tâm Thuật vốn là một pháp thuật cấp thấp chuyên dùng mê hoặc tâm trí đối thủ mà một số tu sĩ tà đạo thích dùng, loại thuật pháp này sẽ làm cho người bị thi thuật mê man ngáo ngơ, tất cả hành động chỉ là một loại bản năng không hơn không kém. Thuật này dùng trên người tu sĩ thì chỉ cần dùng một thần thức mạnh mẽ tiến đến thức hải tiến hành xóa bỏ phong ấn trong đầu là được, nhưng đối với phàm nhân thì phức tạp hơn nhiều.
Trước tiên Lâm Phong phải phong ấn lục phủ ngũ tạng, truyền linh lực vào kinh mạch để bảo đảm sau khi Diệp Băng Chi tỉnh lại sẽ không bị phản phệ mà võ công mất sạch, trở thành tàn phế. Sau đó mới tiến hành đưa thần thức vào trị liệu cho nàng ta.
Trong quá trình này, nếu người giải thuật là người thi pháp thì hiển nhiên rất dễ dàng, thậm chí không cần tốn sức, chỉ cần thu hồi lại luồng thần thức thi pháp của mình là được.
Nhưng nếu là người giải thuật là một người khác với kẻ thi thuật thì lại là một vấn đề khác, nguy hiểm hơn nhiều. Nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến biến chứng làm cho người chịu giải thuật này chẳng những không tỉnh táo lại như trước mà biến thành một cái máy tạo phân không ý thức luôn cũng không chừng.
Cũng may, Lâm Phong tu vi sớm đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, một thân pháp lực cao thâm, lại thêm tu luyện Hỗn Nguyên Quyết nên thần thức sớm cũng mạnh mẽ khác thường. Đem ra đối phó với một cái pháp thuật cấp thấp cơ bản của một gã Luyện Khí trung kỳ thì vẫn có dư.
Chỉ thấy Lâm Phong đặt tay lên tấm lưng trần trắng hồng vẫn còn dấu vết một lằn ranh vắt ngang, kéo dài đến hai quả đồi trắng nõn cao vút trước ngực đang mời gọi.
Tuy nhiên, Lâm Phong cũng không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp đồi núi mà tập trung tinh thần đánh mấy cái pháp quyết kỳ lạ lên lưng Diệp Băng Chi, sau đó hai ngón tay kẹp lại thành chỉ tiếp xúc với hai bên thái dương của Diệp Băng Chi, tiến hành đồng thời đưa hai luồng thần thức vào. Một tia thần thức có tác dụng tách linh lực do Mê Tâm Thuật đang bám vào thức hải ra, một tia còn lại có tác dụng bao vây và tiêu diệt nó.
Thời gian chầm chậm trôi qua, thoáng cái đã qua hơn nữa tiếng.
Tiểu La sớm đã đứng trước cửa phòng mà tâm trí bồn chồn không yên. Chốc chốc lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn vào cánh cửa đóng chặt, cánh tay nhiều lần muốn đưa lên vặn chốt đi vào nhưng sau đó lại cắn môi nghĩ tới chuyện gì đó liền thu tay lại. Lẽ dĩ nhiên, nàng mặc dù rất sốt ruột nhưng cũng không dám tự ý xông vào. Chuyện hôm nay của đám người Thiên Địa Hội ở căn biệt thự tiểu La cũng có biết một hai, mặc dù không rõ ràng chi tiết bên trong nhưng một mình Lâm Phong đi vào, sau đó hạ gục tất cả rồi cứu Đại tỷ của nàng lông tóc không sứt mẻ, lành lặn trở ra thì cho thấy thực lực của Lâm Phong này còn cao hơn những gì mà nàng tưởng tượng trước kia.
Võ công cao thì sao, võ công cao có thể chống lại mấy chục khẩu súng lăm lăm chỉa vào người sao? Nhưng Lâm Phong làm được, trong lòng nàng bỗng nảy ra một cái suy đoán bạo gan, chẳng lẽ Lâm Phong đã đạt tới cảnh giới mình đồng da sắt trong truyền thuyết?
Đáng tiếc, nếu tiểu La biết được thực lực của Lâm Phong hiện tại, chưa biết chừng sẽ ngất xỉu tại chỗ không chừng.
Gã nhân viên phục vụ ngẫu nhiên đi ngang, thấy dáng vẻ tiểu La ngơ ngẩn đứng chờ trước cửa phòng nhưng bộ dáng nửa muốn vào, nửa lại không dám, thì ánh mắt gã như nghĩ tới chuyện gì đó, đánh một ánh mắt dâm đãng vào cửa phòng như xuyên thấu qua bức tường, xuất ra một ánh mắt bội phục tận sâu đáy lòng:
Vị đại ca này quả là ngưu bức, ài, thì ra núi cao còn có núi khác cao hơn. Trước giờ ta cứ nghĩ ta đã đứng trên đỉnh cao nhưng hôm nay mới thấy được định lực của lão nhân gia người…ài…
Gã phục vụ lần thứ hai giơ ngón tay cái về phía căn phòng của Lâm Phong, sau đó thở dài sườn sượt rời đi.
Lâm Phong đang tập trung chữa trị cho Diệp Băng Chi, chuẩn bị hoàn thành, bỗng ắt xì một cái, thầm nghĩ:
Quái, chẳng lẽ ai đó đang nhắc đến ca? Ca chỉ là truyền thuyết, đừng hâm mộ ca~
Tự sướng một câu rất rắm chó, Lâm Phong liền điểm mấy cái lên lưng của Diệp Băng Chi, sau đó nhàn nhạt nói ra ngoài:
Xong rồi, cô có thể vào.
Tiểu La nghe vậy thì gấp không chịu được, mở cửa chạy ào vào, vào tới nơi thấy Diệp Băng Chi và Lâm Phong vẫn ngồi yên vị trí như cũ, lại nhìn quanh thì mền gối vẫn xếp gọn, tiểu La liền thở phào, vuốt bộ ngực sữa đang phập phồng như động đất.
Nàng nhìn Diệp Băng Chi vẫn đang nhắm nghiền hai mắt, nhưng gương mặt đã có huyết sắc, hồng hào trở lại, lo lắng hỏi Lâm Phong:
Lâm đại nhân, đại tỷ…chị ấy không sao rồi chứ?
Ừm, nàng ta chỉ là hao tổn tinh thần quá độ, giờ cô mặc áo cho nàng rồi để nàng ấy nghỉ ngơi một lát là sẽ khỏi. À, lúc nào cô ấy tỉnh thì cho uống nửa viên đan dược này là được.
Nói xong, Lâm Phong liền lấy ra một viên Cố Tâm Đan, bóp vỡ ra lấy một nửa đưa cho tiểu La, dặn dò.
Đa tạ đại nhân, sau khi đại tỷ tỉnh lại ta chắc chắn cùng nàng đến tạ ơn ngài.
Tiểu La thành kính hành đại lễ, Lâm Phong cũng không khách khí ngồi im nhận đại lễ này, nói:
Chỉ là một cái phất tay mà thôi, không cần quá để tâm. Sau này ít gặp nhau một chút vẫn tốt hơn, tôi cũng không thích dính líu đến ân oán giang hồ.
Lâm Phong nói xong đứng dậy, đi ra khỏi phòng tiện tay đóng cửa lại, không để cho tiểu La nói thêm gì nữa.
Tiểu La nghe tiếng đóng cửa phòng thì biết Lâm Phong đã rời đi, không nhịn được thở phào một cái. Không hiểu sao mỗi khi ánh mắt của Lâm Phong nhìn nàng, dù rất ôn hòa nhưng nàng vẫn cảm giác nguy hiểm như bản thân nàng bị Lâm Phong nhìn xuyên thấu nội tâm vậy, hơn nữa còn làm cho nàng có cảm giác áp lực tận sâu đến linh hồn, nếu dùng từ ngữ chuyên nghành của quân sư Thiết Đầu Bang như nàng thì chính là sợ vãi linh hồn.
Lâm Phong nhẹ nhàng đi xuống đại sảnh của khách sạn, sau đó đến bên quầy phục vụ nói:
Phòng nếu ở đến sáng mai thì bao nhiêu tiền?
Là hai trăm đồng thưa sư phụ!
Gã phục vụ hai mắt si mê nhìn Lâm Phong.
Đây là hai nghìn, mang cho các nàng thức ăn ngon và chăn ấm thêm, ngoài ra các nàng cần cái gì thì cứ phục vụ đầy đủ. Nhiêu đây đủ rồi chứ? Còn nữa, tôi có quen biết anh sao, sao lại gọi tôi là sư phụ?
Gã phục vụ nhìn dáng vẻ tiêu tiền như nước của Lâm Phong thì ồ một cái dường như ngộ ra chân lý gì đó.
Hắc hắc, hoàn toàn dư. Bây giờ thì em đã hiểu vì sao đại ca có thể tiêu diêu khoái hoạt như vậy, ài. Thực sự chúng ta chưa quen, nhưng em mới thấy anh đã như quen thân, lòng ngưỡng mộ của em đối với đại ca tựa như liên miên giang thủy thao thao bất tuyệt, cuồn cuộn không dứt…
Lâm Phong nghe gã này nói nhảm, lại đánh một ánh mắt mà bất cứ gã đàn ông nào cũng hiểu lên phía căn phòng bên trên cười dâm, hắn liền hiểu rõ ràng thì ra gã phục vụ này hiểu lầm.
Tuy nhiên Lâm Phong cũng không rãnh mà đứng đó giải thích.
Lâm Phong quay lưng đi ra cửa khách sạn tìm một chiếc taxi sau đó lên xe về nhà.
~~Bạo canh đáp lại cái NP của vị đạo hữu Nxp như đã hứa
~~
Đạo hữu còn chưa đã ngứa sao? Vậy nhiệt tình quăng NP, Tiểu Hồng Bao, Đại Hồng bao, bảo đảm chương bạo ngay lập tức như liên miên giang thủy, thao thao bất tuyệt~~