Lâm Phong thấy Bành Hưng xúc động như vậy, trong lòng cũng đoán ra một hai phần vị đại ca này chắc là tức cảnh sinh tình, cho nên cũng cười cươi vỗ bàn tay gã đang nắm chặt vai mình, cười nói:
Bành đại ca chẳng lẽ chê tiểu đệ đến đây làm phiền sao mà xúc động như vậy? Ha hả.
Không có, ta nào có. Lâm đệ, ngồi đi. Đệ ăn cơm chưa, cùng ăn nhé, hay là để ta chạy đi mua ít rượu thịt về chúng ta làm vài ly.
BH hào sảng nói, mặc kệ ánh nhìn của thiếu phụ, trong nhà chỉ còn ít bạc để sống qua ngày, vị thiếu phụ này không thể nào để con mình chịu khổ thêm nữa.
Lâm Phong làm sao không hiểu, chỉ trầm ngâm trong chớp mắt cười ha hả cao hứng nói:
Nếu Bành đại ca không chê tiểu đệ tửu lượng yếu thì đến bấy nhiêu tiểu đệ đều phụng bồi. Ha ha..
Bành Hưng nghe vậy thì cao hứng, lập tức mời Lâm Phong ra ngồi bên bộ bàn ghế bằng gỗ bên ngoài. Bành Hưng chạy đi mua rượu, còn thiếu phụ và cô bé nhỏ thì nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt hiếu kỳ rồi dọn dẹp đi vào bên trong phòng.
Lâm Phong ngồi một mình nhìn ánh trăng xanh cùng bầu trời tối đen như mực, cũng không biết nghĩ tới cái gì.
Bành Hưng rất nhanh mua mấy vò rượu lớn và một dĩa thịt bò xào, sau khi đi về lập tức cười ha hả chén chú chén anh với Lâm Phong.
Rượu qua vài vòng, Bành Hưng bắt đầu ngà ngà say, liền tâm sự hoàn cảnh của mình, có lúc lại lớn tiếng khóc hu hu. Một người đàn ông chỉ khóc khi anh ta không thể dồn nén nỗi nữa, nhân cơn rượu say nói hết khó khăn của mình.
Lâm Phong một bên im lặng lắng nghe, cũng chăm chú để cho vị Bành đại ca này dốc hết bầu tâm sự trong lòng. Lâm Phong bỗng như nhìn thấy được vui buồn trần tục vốn là quy luật, đến rồi lại đi, con người ở tầm nhìn cao thì sẽ nhìn thấu được vấn đề, cũng có cách nhìn nhận nó một cách chính xác hơn.
Như Bành Hưng thì đau khổ vì cuộc sống, vì con gái và gia đình trước mắt. Còn như Lâm Phong thì suy tư vì tìm hiểu đại đạo, vì tìm cách về lại quê hương…mỗi người một suy nghĩ bất tri bất giác uống đến gần nửa đêm.
Dĩ nhiên một phàm nhân như Bành Hưng thì tửu lượng không thể so với Lâm Phong được, mặc dù Lâm Phong đã để cho rượu tự do lưu chuyển không chủ động dùng linh lực phân tán tửu khí, nhưng Hỗn Nguyên Quyết cũng tự động làm cho cơ thể hắn thanh tỉnh.
Lâm Phong cười khổ, muốn say thật sự một trận cũng không được. Bèn nhìn Bành Hưng đang gục ngủ trên bàn, còn bên trong thì thiếu phụ và cô bé đã ngủ.
Nhìn chung quanh, chỉ có một vài nhà còn ánh đèn le lói, màn đêm buông xuống dày đặc…
Sáng sớm hôm sau, Bành Hưng từ trong sơn say tỉnh lại, thấy rượu thịt đã hết nhưng Lâm Phong thì đã đâu mất, đang định đứng dậy thì từ trong tay gã bỗng rớt ra một mảnh giấy, trên đó viết:
Bành đại ca, chút tâm ý của đệ mong huynh nhận lấy. Hi vọng giúp được đại ca đại tẩu và cháu bé. Bảo trọng! – Tiểu đệ: Lâm Phong kính bút.
Nét chữ hùng hồn ngay thẳng trên trang giấy nhanh chóng bị những giọt nước mắt đàn ông thay thế. Đây không phải là giọt nước mắt trong cơn say mà là lúc thanh tỉnh của Bành Hưng. Gã hoàn toàn xúc động trước tấm lòng của vị huynh đệ mới quen biết này, bởi vì từ bên trong nhà, vợ gã đã cầm một túi vải có chứa đầy Kim Nguyên Bảo mà Lâm Phong để lại.
Đối với Lâm Phong, số tiền này chỉ là tiền lẻ mà hắn dùng vài viên linh thạch đổi ra để tiện tiêu xài trong thế tục, nhưng đối với Bành Hưng thì đây là số tiền thu nhập mà cả đời gã chưa dám mơ tới.
Trong lúc Bành Hưng và vợ con đang cảm động rơi nước mắt thì Lâm Phong sớm đã ra khỏi thành, một đường chạy đi.
Vừa triển khai thân pháp chạy đi, Lâm Phong vừa nghĩ lại tình cảnh đêm qua mà cười cười. Trong lòng có chút đắc ý thầm nghĩ:
Quả nhiên làm việc tốt thật thoải mái, xem ra sau này cũng nên thường làm việc tốt một chút, haha.
Phương hướng Lâm Phong chạy đi thình lình không phải Vân Tinh Tông mà là hướng Vạn Thú Sâm Lâm.
Bởi vì tin tức thú triều sắp nổ ra đã lan truyền không thể chặn lại, cho nên không có ai rãnh rỗi mà đi vào trong rừng lúc này, khắp quãng đường Lâm Phong vừa đi qua, ngoại trừ vài loài thú nhỏ thì cảnh tượng đặc biệt yên ắng.
Ý đồ Lâm Phong muốn nhân cơ hội này quay về chỗ khi trước trú ngụ, một bên kiếm chút thịt rừng để ăn thỏa cơn thèm, một bên thăm con thú nhỏ khi trước xem sống chết ra sao, đồng thời cũng muốn nhân cơ hội rừng hoang vắng vẻ mà tìm kiếm xem có mầm linh thảo nào còn sót lại hay không, dù sao thì thời gian về phái còn đến tận sáng sớm hôm sau.
Lâm Phong rất nhanh tiến theo con đường cũ, đi đến nơi mà hôm trước theo nhóm Đại Hùng đi và xảy ra biến cố với Lạc Thủy.
Lâm Phong sau đó đã từng suy nghĩ về chuyện này và cho rằng rất có khả năng Lạc Thủy là một con yêu thú cấp tám hóa hình, cũng tương đương Nguyên Anh Kỳ lão quái vật. Cũng không biết vì lý do gì nàng ta lại lẩn vào trong thành, với tu vi của nàng thì không ai nhận ra cũng phải.
Nhìn thấy mấy cái ký hiệu ngày xưa từng dẫn lối cho mình, Lâm Phong cảm khái hồi lâu, cuối cùng cũng đến hốc đá tự nhiên mà Lâm Phong đã ở lại một tháng để rèn luyện thân thể.
Vừa đến nơi, Lâm Phong liền đảo thần thức chung quanh nhưng không phát hiện bóng dáng con thú nhỏ hôm trước đâu, trong lòng liền có chút cảm giác mất mát. Dù sao con thú nhỏ này cũng làm bạn với hắn cả tháng trời, nói không có chút tình cảm nào chính là nói dối.
Thấy vậy, Lâm Phong đi vào bên trong dọn dẹp ít cỏ khô và cây bụi, sau đó ra ngoài chặt một ít cây rồi lấy con dao Thần khí đã lâu không dùng gọt gọt giũa giũa mấy nhánh cây này thành hơn mười mũi tên nhỏ.
Lâm Phong vừa làm vừa tự cười mình, lần nào vào đây cũng phải sử dụng đến con dao thần khí này, hơn nữa càng xài lại càng sắc bén.
Mục tiêu của Lâm Phong lần này chính là luyện tập bắn cung để săn thú. Nếu tạm thời trong thời gian ngắn chưa thể tìm được công pháp Cung thuật, thì Lâm Phong sẽ sử dụng cây cung này để đi săn mấy con thú hoang nhỏ, vừa thỏa mãn cơn thèm ăn vừa làm quen với thuật bắn cung luôn.
Rất nhanh, cung tên đã sẵn sàng, tuy có chút dùng dao mổ trâu đi cắt cổ gà, nhưng Lâm Phong cũng không để ý, chỉ cần bản thân thấy vui vẻ là được.
Nghĩ thông, Lâm Phong hào hứng đi ra ngoài.
Nhưng sự đời vốn trêu người, trải qua hơn hai canh giờ, Lâm Phong sớm đã chán ngấy nhưng vẫn không thấy con thú nào phù hợp. Khu rừng yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có mấy con thú nhỏ xíu như thỏ, chuột…cũng núp vào hang không chịu ra ngoài.
Lâm Phong phải đi thật xa men theo bìa rừng mới nhìn thấy một con nai đang ung dung gặm cỏ, Lâm Phong liền giương cung tên lên, hai tay vận sức nhưng mũi tên phá không lao đi theo một hướng bên cạnh, khác hoàn toàn vị trí con nai đang đứng.
Con nai đang đứng bỗng nghe tiếng động, trực giác cảm thấy không ổn bèn co giò bỏ chạy.
Vậy là bắt đầu một cuộc rượt đuổi, cho đến cuối cùng thì con nai cũng bị Lâm Phong hạ thủ. Nhưng là bị Lâm Phong đuổi đến kiệt sức chứ vẫn chưa dính mũi tên nào.
Từ kết quả này, Lâm Phong cũng tự đánh giá lại được thuật cung tên của mình là ảo diệu đến mức nào. Vì vậy mà âm thầm quyết tâm luyện tập lại. Nếu không, khi lâm vào chiến trận không có thời gian, mỗi nhịp thở đều quyết định thắng thua mà chệch một tý là hắn sẽ toi đời ngay.
Lâm Phong làm thịt con nai rất nhanh, quay về chỗ khe đá khi xưa thì trời gần sụp tối, Lâm Phong đốt một đống lửa rồi ướp gia vị chuẩn bị sẵn lên người con nai.
Mùi thơm nhanh chóng truyền ra, Lâm Phong ngay khi chuẩn bị ăn thì nghe thấy âm thanh rất quen thuộc: Chít chít!
Phải nói, tất cả giác quan của Lâm Phong đã được nâng lên cảnh giới cực cao, nếu là tu sĩ luyện khí hậu kỳ bình thường chưa chắc được như vậy.
Tiếng kêu nhỏ này chỉ truyền theo gió rồi im bặt.
Lâm Phong giật mình, lắng nghe một lúc không nghe lần thứ hai thì tự nhủ có lẽ âm thanh do gió phát ra qua kẽ đá gây ra, đây là một hiện tượng tự nhiên mà với kiến thức của Lâm Phong thì cũng không lạ gì.
Vì vậy mà hắn đưa tay bẻ một cái đùi nai thơm phưng phức, nhai nhóp nhép, mùi thơm thịt nướng cộng với gia vị vừa ăn làm cho nước miếng Lâm Phong ứa ra, đắc ý thưởng thức. Nhưng đang lúc nhai nhóp nhép, thì âm thanh khi trước lại như có như không vang lên:
Chít chít~
Lần này thì Lâm Phong lựa chọn tin vào thính giác của mình, lập tức dùng một cái thủy linh thuật dập tắt lửa, nơi này hoàn toàn tối đen như mực, sau đó Lâm Phong cẩn thận dùng thần thức quan sát, di chuyển theo hướng gió.
Theo hắn thấy thì đây là cách duy nhất để tìm ra âm thanh kỳ lạ kia, hơn nữa âm thanh này còn rất giống tiếng kêu của con thú nhỏ lúc trước.
Lâm Phong lò dò theo, vừa đi thì âm thanh kia lại vang lên trong gió dồn dập hơn, nhưng ngày càng ngắt quãng, tựa như con thú nhỏ đã sử dụng hết sức vậy.
Cho đến khi gặp một cái khe nứt tự nhiên sâu hoắm, bên dưới tối đen như mực, từng làn khí lạnh truyền lên làm cho Lâm Phong có thể nhận thấy cái khe nứt này rất sâu, hơn nữa còn kéo dài.
Trước đây, Lâm Phong không phải chưa từng đi ngang khu vực này nhưng không hề thấy khe nứt, chẳng lẽ chỉ mấy ngày mà khe nứt này tự dưng xuất hiện như vậy? Xem ra chắc chắn có việc gì đó, trong lòng Lâm Phong mơ hồ có dự cảm không tốt.
Nhưng lúc này, tiếng kêu của con thú nhỏ lại mơ hồ truyền đến từ bên dưới, hơn nữa ngày càng yếu ớt. Lâm Phong trong lòng không nỡ, bèn dùng thân pháp bám lên vách đá lởm chởm, dần dần leo xuống. Trong quá trình leo xuống, Lâm Phong cũng không quên mở linh khí hộ thân ra, đồng thời cũng tập trung mười phần cảnh giác để đối phó mọi thứ có thể xảy ra.
Tiếng kêu ngày càng gần, khi Lâm Phong leo xuống khoảng ba trăm mét thì thông qua thần thức phát hiện một cái hang động đen ngòm, tiếng kêu rõ ràng xuất phát từ trong này.
Không chút chần chừ, Lâm Phong liền men theo vách đá rồi phi người vào bên trong, không quên phát ra một cái hỏa cầu thuật để xem tình hình bên trong rõ hơn.
-------
Bạo canh - Hôm nay còn canh , mời đại gia đón xem~