( Bạo canh - Từ hôm nay mỗi ngày Độc Hành liều mạng bạo chương, mong các bạn đọc xong bấm Like FB hoặc nếu có hảo ý thì Bấm đề cử Nguyệt Phiếu cho Hỗn Nguyên Hệ Thống nhé! Hôm nay Độc Hành bạo canh, mời các bạn đón xem! )
---
Thấy mọi người tranh đoạt nhau như vậy, Lâm Phong cũng ngạc nhiên vì bản thân hắn vốn tu luyện là Hỗn Nguyên Quyết, đối với tất cả khí tức trong thiên địa ít nhiều đều có thể cảm ứng gì đó. Vậy mà quan sát không ra thể chất của Lam Tử Nghiên. Cũng chỉ có thể giải thích là Lâm Phong chưa từng nghe tới loại thể chất Ẩn Thai Đạo Thể này, nên cho dù có cảm ứng gì thì cũng không mấy để ý.
Trong khi mấy người chuẩn bị tranh đoạt Lam Tử Nghiên, thì buổi trắc thí cũng nhanh chóng đi vào hồi kết.
Bên nhóm không phải tán tu, ngoài Lam Tử Nghiên thì chỉ có mười người được chọn, nha đầu Doanh Doanh cũng có trong số này, trước khi rời đi còn xoay mặt về phía Lâm Phong làm một cái mặt quỷ le lưỡi rồi cùng với những người còn lại đi theo ba vị giám khảo tới nơi nào không rõ.
Lúc này, một số vị trưởng lão tu vi thâm hậu sau khi phi độn chạy tới cũng xảy ra một phen tranh đoạt, cuối cùng Lam Tử Nghiên được nhận làm đệ tử của vị sư phụ của Tôn Thái. Xem ra người này bối cảnh quả nhiên thâm hậu.
Lâm Phong thấy Tôn Thái vừa gọi Lam Tử Nghiên là sư muội một cách thân thiết mà cười thầm, lại nhớ đến ông anh ngang hông của mình ở Địa Cầu.
Chu sư thúc lúc này cũng tuyên bố Lâm Phong và hai tán tu một nam một nữ khác được nhận vào làm đệ tử ngoại môn. Sau đó, cũng chính vị Chu sư thúc này an bài công tác của ba người, làm các thủ tục nhập phái.
Đứng trên một cái phi chu hình dáng như ngọc cùng Chu sư thúc và hai người kia, trong lòng Lâm Phong không khỏi thổn thức.
Từ nay, Lâm Phong đã có thân phận chính thức ở tu tiên giới này, không cần phải ấp úng che giấu xuất thân như trước nữa. Mà ngoại trừ trường hợp đặc thù, chắc cũng không ai rãnh rỗi mà điều tra thân phận một đệ tử ngoại môn Vân Tinh Tông như Lâm Phong hắn.
Phi chu bay rất nhanh, đây là lần đầu tiên Lâm Phong hưởng thụ cảm giác ngự khí phi hành, dù chỉ là sau lưng người khác nhưng cảm giác cũng rất tuyệt diệu.
Bởi vì có Chu sư thúc đang im lặng bay đi, nên Lâm Phong và hai người còn lại cũng không tiện nói chuyện, chỉ truyền âm chào hỏi nhau mấy câu.
Hai người đó một người là Vũ Cát, người còn lại tên là Trần Vinh, cả hai đều có tu vi luyện khí sơ kỳ. Vậy cho nên thái độ khi truyền âm với Lâm Phong cũng rất khách khí.
Lâm Phong càng cảm giác được sự lợi hại của tu vi ở cái thế giới này, tu vi cao thì ai cũng kính trọng, nhưng tu vi thấp thì phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, làm gì cũng phải cẩn thận, khúm núm.
Nhưng chuyện này Lâm Phong càng thấm thía hơn khi đến làm thủ tục nhập phái, nhận lãnh các vật phẩm thông dụng như đồng phục, lệnh bài thân phận đệ tử ngoại môn, một cái túi trữ vật cấp thấp và mười linh thạch.
Người phát đồ nhập phái cũng là người phân công công tác cho đệ tử ngoại môn mới tới, người này là Vu Bàn Tử, một gã béo ục ịch, da ngăm ngăm và đặc biệt là khuôn mặt gian xảo kết hợp với bộ râu dê càng làm cho gã thêm phần đáng ghét. Nhưng cái đáng ghét hơn là mặc dù tất cả ba người đều là đệ tử hợp cách, nhưng cũng bị gã này vơ vét mười cái linh thạch nhập môn được tặng, còn lôi lý do là phí đau bệnh, thăm nuôi đồng môn.
Lâm Phong thật muốn nhảy cẫng lên nói Phắc Diu! Tu tiên giả trong cái môn phái này mà đau bệnh cần tới mấy gã đệ tử ngoại môn nghèo kiết xác đến thăm nuôi sao, còn lấy lý do êm tai như vậy. Nếu nói đây là cái trại tị nạn thì hắn còn tin tưởng mà giao linh thạch ra.
Bất quá, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Lâm Phong cũng đành chép miệng cho qua, dù sao với số linh thạch trên người và tương lai sắp tới thì Lâm Phong cũng đã có dự tính riêng.
Lần này, nếu vào được dược viên thì Lâm Phong sẽ tranh thủ thu thập một ít linh thảo trồng vào dược viên của mình, sau đó bắt đầu luyện đan để tranh thủ sớm ngày nâng cao tu vi. Tu vi nâng cao sớm chừng nào thì Lâm Phong càng an toàn ngày đó, cũng sớm một chút tìm cách quay lại thăm người thân.
Vu Bàn Tử dẫn theo ba người đến một cái bảng dán chi chít các loại hạng mục công tác dành cho đệ tử ngoại môn như chăm sóc linh thú, trồng hoa, làm cỏ, giặt đồ, rửa chén, dọn dẹp…các loại công tác cực kỳ đa dạng, hơn nữa cũng có ghi cụ thể mức lương khi hoàn thành các loại công tác.
Những loại công tác này chính là thứ bắt buộc những đệ tử ngoại môn mới vào phải làm, sau khi hoàn thành xong thì có thể lựa chọn công tác tự do thoải mái bất cứ lúc nào mình muốn. Nhưng mọi ngoại môn đệ tử đều coi đây là thu nhập chủ yếu phục vụ tu luyện nên ai cũng tranh thủ làm nhiều chút nào hay chút ấy.
Tất cả đệ tử ngoại môn khi vào đây đều ôm ấp mộng tưởng có ngày bước chân vào Trúc Cơ kỳ, biến thành đệ tử chính thức của Vân Tinh Tông, được học tập các loại luyện đan, luyện dược, hay thậm chí là học tập trận pháp của môn phái nổi danh về Trận pháp và Luyện đan này.
Mà các loại công tác này ngoại trừ hoàn thành có nhận linh thạch thưởng ra thì còn nhận được điểm tích lũy hàng tháng gọi là Tinh điểm.
Lâm Phong bèn hỏi Vu Bàn Tử:
Vu sư huynh, Tinh điểm này là gì vậy? Sao mỗi hạng mục công tác sau khi hoàn thành đều nhận được?
Haha, Lâm sư đệ, Tinh điểm này là một loại điểm tích lũy trong môn phái. Mỗi khi đạt một tích lũy điểm nhất định, Lâm sư đệ có thể đổi lấy công pháp, đan dược, linh dược, linh thảo, tài liệu luyện khí, thậm chí có thể dùng để thuê người khác làm việc cho mình. Đối với cái Tinh điểm này thì đến bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, không ai ngại nhiều!
Ồ, đa tạ sư huynh chỉ điểm. Nhưng ngoại trừ mấy hạng mục công tác này, còn cách nào để lấy Tinh điểm nữa không Vu sư huynh?
Lâm Phong thắc mắc, cái này nghe qua có vẻ hấp dẫn, cực kỳ thích hợp để Lâm Phong tìm mấy bộ công pháp bổ sung cho mình.
Nhưng Vu Bàn Tử nghe xong thì nhíu mài nhăn mặt, mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ về tuổi thơ thiếu thốn đói khát. Lâm Phong thấy cảnh này thì làm sao không hiểu ý, liền móc ra năm viên linh thạch lén lút để vào tay Vu Tham Nhũng này, sau đó cười cười nói:
Vu sư huynh đã nhớ ra chưa?
Ồ, cũng nhớ được chút ít. Muốn có Tinh điểm thì ngoài các hạng mục công tác thông thường này, còn có thể tham gia các loại nhiệm vụ, hoặc nộp các loại kỳ trân, dị bảo, công pháp, tài liệu cho Tàng Bảo Lâu, hoặc nếu Lâm sư đệ thừa linh thạch cũng có thể đổi lấy Tinh điểm được.
Vu Bàn Tử thản nhiên cất năm viên linh thạch sau đó Ồ một cái, khôi phục trí nhớ, liền nói.
Vậy nếu ta mang linh thạch đến đổi thì tỉ lệ ra sao, mà các loại nhiệm vụ thì phải đến đâu xem, sư huynh chỉ điểm cho tiểu đệ một ít được không?
Lâm sư đệ, mấy cái này sư huynh tất nhiên sẽ nói cho sư đệ rõ, nhưng mà dạo này cơm canh đạm bạc, dinh dưỡng thiếu thốn nên đầu óc ta rất khó nhớ. Hay sư đệ chờ một chút, ta cố gắng tập trung thử xem.
Lâm Phong trong lòng thầm mắng tên mập tham lam, nhưng cũng cắn răng lấy ra năm viên linh thạch nữa đưa cho gã rồi lạnh nhạt nhìn.
Vu Bàn Tử không để ý đến thái độ Lâm Phong mà thấy linh thạch thì hai mắt híp lại thành hình vòng cung nói ra:
Tỉ lệ thông thường là một hạ phẩm linh thạch một điểm, một trung phẩm linh thạch một trăm điểm, cứ thế mà tính. Còn về nhiệm vụ thì Lâm sư đệ nhìn qua bên kia sẽ thấy.
Vu Bàn Tử bỗng nở một nụ cười xảo trá, tay chỉ về một hướng xa xa, Lâm Phong nheo mắt nhìn lại thì thấy một tòa lâu các có một tấm bảng lớn ghi ba chữ Nhiệm Vụ Lâu liền một trận im lặng. Cũng không hỏi thêm gì nữa, tự nhủ bản thân quá hấp tấp để cho gã gian xảo Vu Bàn Tử này hút máu.
Lâm Phong quay sang nhìn bảng công tác, nhưng lướt qua một hồi mới thấy một tấm giấy nhỏ dán dưới cùng có ghi:
Chăm sóc dược viên cấp một, mỗi tháng nộp đủ số lượng thảo dược quy định. Thưởng mỗi tháng mười linh thạch, năm viên Nguyên Khí Đan, mười tinh điểm.
Lâm Phong đọc qua liền hết hồn, bởi vì so với mấy cái công tác mà hắn vừa lướt qua thì quả thật công tác này rất hậu hĩnh, vậy mà sao nó còn ở đây chưa ai nhận?
Như nhìn ra thắc mắc này của Lâm Phong, Vu Bàn Tử thuận miệng nói:
Lâm sư đệ chẳng lẽ muốn nhận nhiệm vụ trông coi dược viên?
À, tiểu đệ cũng có chút yêu thích với công tác này. Không biết còn có yêu cầu gì khác với công tác này không Vu sư huynh?
Lâm Phong nghe vậy thì trong lòng mừng thầm nhưng ngoài mặt thì bất động thanh sắc nói.
Không có gì, nếu Lâm sư đệ thích thì cứ làm thử, dù sao thì nhiệm vụ này cũng nhiều người làm rồi nhưng không lâu sau thì đến đây xin đổi công tác. Lúc đó phải mất hai mươi linh thạch phí phạt, nể tình Lâm sư đệ giúp ta hồi phục trí nhớ, ta báo trước để ngươi tự lo liệu!
Vu Bàn Tử vẻ mặt chính nghĩa hùng hồn nói, dường như vừa cho Lâm Phong một cái ân tình rất lớn vậy.
Lâm Phong bèn mỉm cười chắp tay nói:
Đa tạ Vu sư huynh giải thích, vậy nhiệm vụ này ta xin tiếp nhận thử xem sao!
Ha ha, được.
Vu Bàn Tử cười ha ha, sau đó chờ hai người kia nhận nhiệm vụ thì đi an bài. Chỉ thấy chốc lát sau có hai người khác đến dẫn Vũ Cát và Trần Vinh đi đâu đó, trước khi đi còn chắp tay chào Lâm Phong.
Riêng Lâm Phong thì được một cô gái có tu vi Luyện khí hậu kỳ, mặt mũi không chút cảm tình dẫn đi về một phương hướng khác.
Nhìn bóng lưng Lâm Phong và cô gái kia dần đi rời xa, Vu Bàn Tử mỉm cười thần bí, miệng khẽ lẩm bẩm:
Hải sư thúc, xem như lần này ta đã nể mặt ngài lắm rồi đấy nhé. Mười linh thạch này coi như phí bôi trơn đi, hắc hắc.
Nói xong liền quay trở lại bên trong, không gian thoáng chốc trở lại yên tĩnh như ban đầu.