Lâm Phong thấy cô bé Doanh Doanh này nhu thuận thanh thuần như vậy thì rất có hảo cảm. Vì vậy mà đỡ cô bé ngồi lên vai, một lớn một nhỏ từng bước đi lên sơn môn Vân Tinh Tông.
Vị đại bá cha của Doanh Doanh thấy con gái mình vui vẻ, cười khúc khích thì trong mắt hiện rõ vẻ cưng chiều, cười cười lắc đầu đi theo sau.
Lâm Phong một đường mang theo Doanh Doanh chẳng mấy chốc đã lên đến cổng sơn môn Vân Tinh Tông.
Nói là cổng nhưng thực ra nơi này chỉ có một tấm bia đá chất liệu sáng bóng có khắc mấy chữ:
Vân Tinh Tông Chính Môn
Lâm Phong nhìn mấy nét chữ như rồng bay phượng múa này thì trong lòng tấm tắc khen hay, người viết nó chắc chắn có đại thần thông.
Doanh Doanh tới nơi thì rời khỏi vai của Lâm Phong, nhu thuận đứng một bên, cha của nàng của theo sát bên cạnh.
Ba người hai lớn một nhỏ tự nhiên mà thành một nhóm cùng nhau đi vào. Phía trong là một khoảng sân rộng, hai bên có đình đài ghế tựa cho khách nhân ngồi nghỉ, thiết kế cực kỳ thanh tĩnh đẹp đẽ.
Ngay khi Lâm Phong định dắt theo Doanh Doanh đến một chỗ ngồi thì bất ngờ nhìn thấy một người quen.
Chính là vị nhị tiểu thư Lam Tử Nghiên mà Lâm Phong từng có dịp gặp gỡ lúc mới bị truyền tống đến đây. Lúc này Lam Tử Nghiên đang nói chuyện với hai người khác, cũng không biết đang bàn tán chủ đề mà thỉnh thoảng lại đưa tay che miệng cười khẽ, cực kỳ ung dung quý phái.
Lâm Phong đảo mắt suy nghĩ một chút, sau đó cúi xuống nói với nha đầu Doanh Doanh:
Ca vừa gặp một người quen phải đi chào hỏi, muội đi với phụ thân nhé. Lát nữa trắc thí xong chúng ta sẽ gặp lại. Muội chắc chắn sẽ đạt, đừng lo lắng nhé!
Vâng, muội biết rồi, cảm ơn Lâm đại ca!
Doanh Doanh nhu thuận chu cái môi nhỏ nhắn lên nói, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
Lâm Phong cũng chắp tay cáo từ cha của Doanh Doanh rồi bước nhanh về phía Lam Tử Nghiên đang ngồi nói chuyện trong một cái đình.
Lam Tử Nghiên không biết đang nói chuyện gì, bỗng dưng nhìn thấy một người bước tới gần, nhìn gương mặt liền nhận ra Lâm Phong, nhất thời sửng sốt.
Chào Lam tiểu thư, lâu nay không gặp, tiểu thư vẩn khỏe chứ?
Lâm Phong bước đến gần Lam Tử Nghiên, dưới ánh mắt hiếu kỳ của mấy người còn lại, chắp tay chào nàng.
Lam Tử Nghiên thấy đúng là Lâm Phong, bèn vội vàng đứng dậy trả lễ:
Chào Lâm tiên sư!
Lam Tử Nghiên vốn xuất thân gia tộc tu tiên, đối với cấp bậc lễ nghĩa trong tu tiên giới tuân thủ rất nghiêm, vì vậy mà thấy Lâm Phong chào mình thì không dám chậm trễ.
Haha, tiên sư cái gì, ngày đó nếu không có đoàn người của Lam tiểu thư đây thì không chừng Lâm mỗ gặp phiền toái rồi. Nếu nhị tiểu thư không chê thì cứ gọi một tiếng Lâm đại ca là được.
Nếu Lâm tiên sư đã nói vậy thì Tử Nghiên cũng trèo cao mà gọi Lâm đại ca vậy! Vậy Tử Nghiên ra mắt Lâm đại ca! Mời đại ca ngồi!
Lam Tử Nghiên không hổ là nhị tiểu thư danh gia vọng tộc, mỗi động tác, lời nói đều nhã nhặn, lễ phép, làm cho người không thể không sinh ra hảo cảm.
Lâm Phong cũng thuận thế mà ngồi vào một cái ghế trống trước mặt Lam Tử Nghiên, sau đó hỏi:
Lần trước được biết Lâm tiểu thư đây chuẩn bị tham gia trắc thí, không ngờ hôm nay có duyên gặp tại đây. Không biết nha đầu tiểu Vân và Dịch đại ca có khỏe không, sao hôm nay không thấy đi cùng tiểu thư?
Đa tạ Lâm đại ca quan tâm, họ vẫn khỏe. Còn Vân muội thì do đang có chút việc riêng nên hôm nay muội chỉ đến với hai vị hảo hữu. Họ cũng cùng dự trắc thí lần này.
Nói xong, liền giơ tay giới thiệu hai người đi cùng. Hai người này thấy Lâm Phong hòa nhã dễ gần thì cũng bạo gan nói:
Ta là Triệu Nam, ra mắt Lâm tiên sư!
Tiểu nữ Bạch Thủy, Lâm tiên sư ngài khỏe!
Hai người một nam một nữ đồng thời cung kính chào Lâm Phong.
Lâm Phong thấy hai người này cũng lịch sự sẽ gần thì chắp tay chào lại sau đó nói:
Được rồi, nếu hai người đã đi chung với Lam muội thì cứ gọi ta một tiếng Lâm đại ca là được. Dù sao thì qua hết hôm nay chưa biết chừng chúng ta còn có thể làm đồng môn.
Để Lâm đại ca chê cười rồi, mặc dù nghe nói Vân Tinh Tông không phân biệt tán tu hay phàm nhân, nhưng đối với tư chất lại yêu cầu rất nghiêm khắc. Tiểu muội tư chất tầm thường chưa biết có qua được một ải này hay không!
Lam Tử Nghiên nghe Lâm Phong nói vậy thì cũng có chút lo lắng nói. Trong lời nói cũng lộ ra vẻ nàng cũng có chút hiểu biết về quy trình trắc thí của Vân Tinh Tông rồi.
Muôi đừng lo, theo ta thấy thì muội sớm muộn cũng sẽ qua ải thôi! Cứ tự tin lên!
Đa tạ cát ngôn của Lâm đại ca. Thứ lỗi cho muội tò mò, sao lần này tiểu muội thấy Lâm đại ca có vẻ khác khác lần trước gặp mặt, chẳng lẽ Lâm đại ca tu vi lại tinh tiến hay sao? Nếu vậy thì xin chúc mừng Lâm đại ca thần thông tiến thêm một bước nha!
Lâm Phong nghe vậy thì thầm giật mình, lại phải đánh giá nha đầu Lam Tử Nghiên này lại một lần nữa. Nhưng phát hiện nha đầu này hoàn toàn là một phàm nhân có linh căn bình thường, lần trước Lâm Phong từng kiểm tra qua rồi. Chẳng lẽ có huyền cơ khác bên trong?
Cứ thế, hai người Lâm Phong và Lam Tử Nghiên trò chuyện, thỉnh thoảng Lâm Phong cao hứng lại kể một ít điển tích kỳ lạ ở quê hương mình cho cô nàng Lam Tử Nghiên nghe, kết quả ba người cùng nghe đến mê say.
Người đến dự tuyển ngày càng đông, tiếng nói chuyện bàn tán cũng ồn ào hơn, Lâm Phong thấy cảnh này thì tấm tắc khen nhân khí của Vân Tinh Tông này cũng thật là khá.
Cho đến khi từ trong Nghênh Khách Đường bỗng vang lên ba tiếng chuông, kèm theo đó là một giọng nói vang vọng vào tai mỗi người:
Đại hội tuyển trạch đệ tử Vân Tinh Tông lần thứ sáu trăm bảy mươi hai, chính thức bắt đầu. Tất cả người trắc thí lập tức đến bên trong Nghênh Khách Đường, những người không có phận sự vui lòng chờ ở ngoài, tuyệt không được vi phạm, nếu không lập tức hủy bỏ tư cách, trục xuất khỏi sơn môn!
Âm thanh rành rọt vang vào tai mỗi người như có ma lực thuyết phục kỳ dị, trừ mấy người tán tu đã có chút ít căn cơ như Lâm Phong, còn lại đám phàm nhân ai ai cũng vội vàng nghe theo.
Lam Tử Nghiên và ba người cũng sớm đã cáo từ Lâm Phong đi trước, bởi vì Lâm Phong còn muốn đi chung với cô bé Doanh Doanh bên kia.
Bên trong nội đường Nghênh Khách Đường có chừng mười người đang ngồi trên một hàng ghế phía trong cùng, mỗi người phục sức khác nhau nhưng đều mặc áo bào rộng, tay trái có thêu một đám mây và hai ngôi sao tượng trưng cho thân phận tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Có người đang nói chuyện với nhau, có người ngồi nhắm mắt dưỡng thần không nói gì, nhưng có một đặc điểm chung là tất cả đều môi hồng răng trắng, da dẻ hồng hào, vừa nhìn liền biết là những người có tu vi cao thâm.
Phía bên dưới là ba người mặc lam bào, tay trái cũng có thêu một đám mây nhưng chỉ có một ngôi sao, chứng tỏ mấy người này chỉ có tu vi Luyện khí kỳ. Dù vậy, mắt bọn họ vẫn tỏa ra từng quang mang cao ngạo trước đám phàm nhân đang ồn ào.
Một lão giả có tu vi cao nhất trong đám ba người, thấy cảnh này thì nheo mắt lại một chút rồi lớn tiếng nói:
Mời các vị tán tu đến tuyển trạch đứng sang bên trái, còn lại mọi người đứng sang bên phải.
Đám đông nghe vậy lập tức tách ra thành hai nhóm.
Lâm Phong nhìn Doanh Doanh đang đi về phía nhóm bên kia rồi lững thững đi về phía nhóm tán tu.
Nhóm tán tu lần này muốn đầu nhập Vân Tinh Tông không phải ít, Lâm Phong thấy cũng gần hai mươi người.
Vị lão giả kia lập tức tiếp tục tuyên bố:
Buổi tuyển trạch hôm nay chính thức bắt đầu. Những người nhóm bên này sẽ do nhóm chúng ta phụ trách. Các vị đạo hữu tán tu sẽ do Chu sư thúc sát hạch.
Nói xong, lão giả lập tức đi đến chỗ nhóm người kia, bắt đầu nói gì đó, Lâm Phong cũng không thể phân tâm quan sát vì vị Chu sư thúc phụ trách sát hạch nhóm tán tu đã bắt đầu nói:
Chào mọi người, buổi sát hạch hôm nay sẽ do ta phụ trách, còn Hải đạo huynh đây sẽ chịu trách nhiệm quan sát. Mọi người có thắc mắc gì không?
Nói xong, vị Chu sư thúc này liền nhìn nhìn từng người.
Một thiếu phụ đứng đầu hàng thấy vậy thì cung kính nói:
Chu tiền bối tu vi cao thâm, tin tưởng sẽ cho chúng ta kết quả chân thực nhất, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng ánh mắt của tiền bối!
Hắc hắc, được. Vậy bây giờ bắt đầu tuyển trạch. Ta sẽ hỏi ba câu hỏi, ai trả lời xong thì mời đứng qua bên kia chờ chút nữa nghe kết quả! Mọi người không dị nghị gì chứ?
Tốt, vất vả cho Chu tiền bối rồi!
Đám tán tu đồng thanh hô. Dù sao thì tỏ thái độ tốt một chút, chiếm thiện cảm của ban giám khảo thì cơ hội tiến vào Vân Tinh Tông lại cao hơn một chút.
Trong đám tán tu, chỉ có Lâm Phong là trước sau vẫn lãnh đạm, không quá nhiệt tình cũng không quá hờ hững, hắn chỉ bình tĩnh quan sát hết thảy.
Ngay khi người đầu tiên tiến lên trắc thí, Lâm Phong liền để ý thấy vị Hải sư thúc ngồi bên cạnh như có như không quan sát khuôn mặt của người được hỏi, sau đó nhúc nhích môi truyền âm cho Chu sư thúc, có vẻ như là một dạng trắc nghiệm tâm lý hay gì đó mà Lâm Phong chưa rõ.
Nhìn một hồi, Lâm Phong cũng thấy mọi việc cứ lặp đi lặp lại nên cũng ẩn ẩn đoán ra được gì đó.
Hải Thiên Phong là một tu sĩ Trúc cơ trung kỳ, sở trường tu luyện là một loại Tâm Trắc Nhãn, có diệu dụng quan sát và tìm hiểu tâm lý người khác, vì vậy mà hôm nay được phân công đến hỗ trợ trắc thí. Dù sao chuyện yêu tộc và ma tộc trà trộn lẻn vào không phải là chuyện chưa từng xảy ra, cho nên Vân Tinh Tông đối với việc trắc tuyển những tu sĩ tán tu thường rất kỹ lưỡng.