Hai người vừa xuất hiện, một người tự giới thiệu là Địch Khải mắt rậm mài to, tóc lòa xòa buộc sau lưng, người này Lâm Phong vừa nhìn đã thấy quanh người xuất hiện sát khí nồng đậm, chắc chắn đã trải qua việc giết người, hơn nữa chắc cũng không con số nhỏ mới có thể tản mát ra sát khí như vậy. Người còn lại thì rất đặc biệt, da mặt trắng trẻo thư sinh, bên người mang theo một cái túi vải, rất có khí chất một tay y sư, tay y sư này tên là Hoắc La.
Nhưng cái làm cho Lâm Phong giật mình không phải những cái này, mà là Lâm Phong phát hiện lúc hai người này bước vào rồi chào hỏi, thì nét mặt Lạc Thủy như có như không hiện ra một vẻ châm biếm rõ ràng, dù chỉ nét châm biếm này chỉ lướt qua nhẹ nhàng trong khoảnh khắc cực ngắn và rất kín đáo, nhưng Lâm Phong với đôi mắt sắc bén lại nhìn ra. Vì vậy mà hắn mơ hồ có dự cảm sự việc hình như ngày càng phức tạp.
Sau khi chào hỏi, Địch Khải và Hoắc La cũng ngồi xuống, cùng với Đại Hùng, Lâm Phong và Lạc Thủy bàn luận kế hoạch săn yêu thú.
Lại nói, thành chủ lần này tung ra một quả bom tấn như vậy cũng có lý do riêng, vì vậy, lần này chính là săn đầu yêu thú đến đổi điểm, yêu thú cấp thấp bất nhập lưu ở vòng ngoài thì tính một điểm, yêu thú cấp một mạnh hơn chút thì tính mười điểm, cấp hai năm mươi điểm, cấp ba hai trăm điểm…tất nhiên, đây chỉ là một dạng tính đại khái chứ không thể phản ứng thực lực của từng loại yêu thú được. Nếu nói một con yêu thú cấp ba tương đương hai mươi con yêu thú cấp một thì hoàn toàn sai lầm. Vì vậy, mục tiêu của đội ngũ này chính là những yêu thú bất nhập lưu và yêu thú cấp một.
Theo thông tin mà những người này cung cấp, Lâm Phong đại khái hiểu rõ rằng yêu thú ở Vạn Thú Sâm Lâm tuyệt đối không thể đo đếm, nhất là số lượng yêu thú nhỏ và cấp thấp thì càng nhiều vô số kể, mặc dù thỉnh thoảng có người đi vào săn lùng nhưng đa số cũng có kết quả ít.
Mà tốc độ sinh sản của yêu thú lại nhanh đến làm người ta phát sốt, đây chính là lý do mà thành chủ đại nhân không thể không dùng phương án treo thưởng để hạn chế bớt số lượng yêu thú sinh trưởng, bởi hơn ai hết, vị thành chủ này hiểu rõ nếu để bọn chúng đạt tới một mức độ sinh trưởng lớn thì nguồn thức ăn và khu vực sinh trưởng của chúng sẽ co cụm, chắc chắn sẽ bạo phát thú triều. Mà Nam Vân Thành một bên là hoang mạc, một bên là Vạn Thú Sâm Lâm, chắc chắn lãnh đủ.
Vốn lần này thành chủ chỉ là treo thưởng mấy giải hoàng kim hậu hĩnh, nhưng phút chót, Vân Tinh Tông đại danh đỉnh đỉnh ở phụ cận mắt thấy nguy cơ cũng không nhỏ nên đã treo thêm một cái giải quán quân là một danh ngạch vào làm đệ tử phái này.
Dưới sức hút cực lớn của giải quán quân, số lượng người tham gia săn yêu thú lần này có thể nói đạt tới con số khổng lồ, mà các cửa hàng đan dược trị thương, vũ khí, lương khô cũng được dịp hốt bạc.
Mấy người trải qua bàn bạc kỹ lưỡng, thỏa thuận sáng mai xuất phát sớm. Bây giờ chia ra tùy tiện hành động, chuẩn bị kỹ lưỡng, sáng mai sẽ gặp nhau tại cửa thành hướng đi Vạn Thú Sâm Lâm.
Nhìn mọi người giải tán, chỉ còn mình và Lạc Thủy ngồi lại, Lâm Phong thuận miệng hỏi:
Lạc cô nương, chẳng hay cô nương đối với chuyến đi này cảm thấy thế nào?
Ha ha, còn cảm thấy gì chứ, tất nhiên tiểu muội đây cảm thấy rất phấn chấn, xem chừng lần này còn có chút thu hoạch. À, còn Lâm huynh, huynh cảm thấy thế nào? Dường như huynh có chút lạ lẫm với yêu thú thì phải?
Lâm Phong thầm mắng cô nàng này giỏi đánh tâm lý chiến, định moi ruột hắn ra mới hả lòng hả dạ, nhưng ngoài mặt thì cười cười nói:
Khà, chẳng qua ta tò mò vậy thôi. Lạc cô nương không đi chuẩn bị gì sao?
Ta sao, ta một thân một mình, thứ gì cần thì cũng mang theo trên người. Xem chừng Lâm huynh mới là người phải trả lời câu hỏi đó chứ?
Hắc, nói ra thật xấu hổ, mấy ngày trước gặp chút chuyện, giờ ngoài cái thân này ta cũng không còn một xu dính túi, nếu ai đó bao nuôi thì ta còn hận không bán thân lấy ít tiền đây này~
Haha, Lâm huynh không ngờ vui tính như vậy. Thôi được, xem như ta làm phước, đây là mười Kim Nguyên Bảo, Lâm huynh cứ cầm xài tạm, khi nào lãnh được phần thưởng thì trả lại cho tiểu nữ~
Ồ, vậy thì ta cũng không khách sáo mà mặt dày mượn vậy, dù sao ta cũng muốn chuẩn bị một chút cho chuyến đi ngày mai.
Lâm Phong cũng không ngại mặt dày cầm lấy mười Kim Nguyên Bảo cho vào trong áo, sau đó nói mấy lời khách sáo liền cáo từ Lạc Thủy.
Lạc Thủy cười cười nhìn Lâm Phong đi khuất bóng sau một ngã rẽ thì nụ cười chợt tắt, thay vào đó là một vẻ mặt yêu dị, ánh mắt chợt lóe rồi liếm liêm đôi môi mọng, khẽ lẩm bẩm một mình không ai nghe thấy:
Luyện khí trung kỳ sao? Thú vị…
Dù không thể sử dụng Càn Khôn Nhãn tận cùng để tra rõ cô nàng Lạc Thủy này nhưng Lâm Phong vẫn có cảm giác rất kỳ dị, bản năng muốn tránh xa cô nàng này càng xa càng tốt, thỉnh thoảng lại có cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Lâm Phong đối với trực giác của mình tuy có chút bán tín bán nghi nhưng dù chỉ có một phần trăm nguy hiểm thì hắn cũng không do dự tin là nó có thật, dù sao đây không phải Võ lâm truyền kỳ, té ngựa hí một cái liền có thể Về thành dưỡng sức để lên báo thù lại, đối với cái mạng nhỏ của mình Lâm Phong vẫn còn rất quý.
Lâm Phong rẽ tới rẽ lui thế nào lại đi ngang một tiệm binh khí, nghe tiếng bể rèn kéo phì phì kèm theo âm thanh đập chát chúa, Lâm Phong nghiêng đầu nhìn vào, do dự một chút liền bước vào.
Chủ tiệm là một đại hán cao to lực lưỡng, do cửa hàng khá nhỏ nên chỉ có hai người. Thấy có khách nhân, vị chủ tiệm này ngay lập tức tiến lên đon đả chào mời:
Vị huynh đệ vừa nhìn đã biết khí chất bất phàm, cốt cách tiên thai, tám chín phần mười là một cao thủ nổi danh giang hồ vạn người kính ngưỡng, không biết ta có thể giúp gì cho ngài?
Lâm Phong liền tỏ vẻ hiếu kỳ, thắc mắc với miệng lưỡi lưu loát như vậy sao cửa tiệm của ông anh này lại vắng vẻ như vậy. Bất quá, hiếu kỳ thì hiếu kỳ nhưng Lâm Phong vẫn tự nhiên nói:
Ta muốn mua một thanh kiếm tốt, đại ca ở nơi này có không?
Lâm Phong buột miệng nói xong mới biết mình lỡ lời, là người mua bán chỉ cần nghe câu này là hiểu Lâm Phong là đồ nhà quê mới đi mua sắm lần đầu, mà những tên nhà quê như thế này là đối tượng mà đại hán thợ rèn này thích nhất, vì vậy mà hắn lập tức giới thiệu rôm rả:
Có, tất nhiên là có. Đại nhân quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, ngài vào chỗ ta tuyệt đối là quyết định chuẩn xác.
Nói xong liền rất tự nhiên kéo Lâm Phong đến một góc có để rất nhiều vũ khí các loại, gã cầm một thanh kiếm khá cũ, tay cầm được làm bằng gỗ, ánh mắt thì lại say mê nói:
Đây, ngài nhìn xem, đây là Thiên Lô thần kiếm, chém sắt tuyệt đối như chém bùn…
Thần kiếm cái quái gì, ta xem đây chắc là con dao bổ củi có hình kiếm mà thôi… Lâm Phong trong lòng hung ác thầm nghĩ nhưng ngoài mặt cũng phối hợp suýt xoa.
Tay thợ rèn thấy con cá này đói mồi như vậy, vừa thả ra đã đớp thì trong lòng càng sốt sắng, liền giới thiệu cho Lâm Phong đủ loại từ Thần kiếm, tiên kiếm, chí bảo truyền thuyết…cái gì cũng có, nói đến nước miếng tung tóe, càng nói càng hăng.
Lâm Phong nghe đến phát chán, ánh mắt quan sát mọi nơi.
Đại nhân, ngài có quyết định chọn thanh thần kiếm nào chưa?
Tay thợ rèn thấy có vẻ con cá bắt đầu thấm đòn thì rụt rè mở miệng, hơn nữa nét mặt ra vẻ đáng tiếc, không muốn xa lìa bất cứ thanh thần kiếm nào của mình.
Lâm Phong thấy vậy thì rất muốn cười to nhưng không dám cười mà chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu:
Ở đây thanh nào rẻ nhất, à tốt nhất giá một Kim Nguyên Bảo đổ lại!
Đại…ngươi nói cái gì? Mẹ kiếp, hại lão tử tốn nước miếng, nói đến sùi cả bọt mép thì ra là một con quỷ nghèo, đây, đây là thanh kiếm rẻ nhất, một Kim Nguyên Bảo liền cầm đi!
Tên thợ rèn đột nhiên nhận ra Lâm Phong là một tên khố rách áo ôm thổi da trâu làm trống, thái độ liền biến chuyển còn nhanh hơn lật bàn tay, tiện tay cầm một con dao mới rèn xong quăng cho Lâm Phong.
Lâm Phong không giật mình hay tức giận mà cười cười sử dụng Khống Vật Thuật nhẹ nhàng tiếp con dao đến tay, quan sát.
Mặc dù tâm tính người thợ rèn này không được tốt nhưng tay nghề rất khá, dù chỉ là một con dao chặt thịt thông thường nhưng cũng có được mười phần sắc bén, chất thép sáng loáng, nhìn con dao này Lâm Phong lại nhớ đại ca Châu Tinh Trì dùng con dao uy chấn giang hồ, có cảm giác thú vị, Lâm Phong liền móc ra một viên Kim Nguyên Bảo thanh toán rồi bỏ đi ngay.
Tay thợ rèn thấy Lâm Phong mua con dao thật thì cười thật tươi cất tiền rồi tiếp tục công việc.
Lâm Phong sau khi mua vũ khí phòng thân xong thì đến một góc khuất móc hết Kim Nguyên Bảo và con dao cho vào nhẫn trữ vật, vô tình nhìn thấy tấm thẻ có chứa một đống tiền mà cười khổ không thôi.
Sau khi tiếp tục đi vào dược điếm mua mấy lọ thuốc trị thương và cầm máu thì Lâm Phong tự chọn cho mình mấy bộ đồ khá chất rồi tìm quán trọ thuê một phòng.
Nhìn cánh cửa phòng trọ đóng lại và nhìn bàn đồ ăn trên bàn, Lâm Phong lại thấy nhớ gia đình, nhớ em gái, nhớ vị Diệp lão ca mới kết nghĩa và cả bang Thiết Đầu đang chạy đôn chạy đáo thu mua linh dược cho hắn…
Cầm bầu rượu nhấp mấy ngụm, dòng khí nóng cay xè chảy vào bụng, nhiệt khí bốc lên làm cho Lâm Phong thấy thoải mái hơn.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Lâm Phong lại vừa đả tọa vừa suy nghĩ về cái tổ đội kỳ quái mà ngày mai hắn sẽ tham gia cùng. Nhưng đang suy nghĩ thì bỗng trong đầu vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống:
Chủ nhân, chào ngài, ta đã khởi động lại…