Khép quyển sách cuối cùng lại, trong đầu Lâm Phong dần dần hiểu được một số khái niệm cơ bản của nghành đồ cổ. Nói đến đồ cổ thường là thiên hình bách quái, nhiều không đếm xuể, nhưng cũng được đúc kết thành mấy loại cơ bản như gốm sứ, thư họa, ngọc thạch, đồ đồng thau gia dụng vân vân. Từ đó lại chia ra các loại nhỏ, có thể nói là cũng làm cho Lâm Phong một phen kinh hãi.
Từ trước đến nay, mặc dù công việc làm là ở một tiệm đồ cổ thật, nhưng Lâm Phong không mấy hứng thú mà chỉ là cố gắng làm để kiếm tiền mà thôi. Giờ đọc được một số kiến thức này, Lâm Phong mới cảm thấy trước đây mình bỏ lỡ nhiều thứ thú vị như thế nào, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh cảm kích Vương thúc. Ngày thường, vị Vương thúc này mặc dù nghiêm khắc nhưng lại rất chiếu cố Lâm Phong, thỉnh thoảng còn dạy cho hắn một số tri thức chuyên nghành nhưng lần nào hắn cũng nghe cho xong chuyện, đổi lại là Vương thúc chỉ hận rèn sắt không thành thép sau đó tìm đâu ra một đống sách đưa ép hắn phải đọc.
Đồng thời, từ bên trong mấy quyển sách, Lâm Phong cũng học được một ít quy tắc ngầm và vài điều lưu ý.
Kiến thức mặt nào cũng bác đại tinh thâm, bao la rộng lớn, Lâm Phong cũng không muốn quá lãng phí tinh lực ở mặt này quá nhiều. Hắn muốn có đủ kiến thức để có tiền tài phục vụ cho tu luyện và làm nhiệm vụ. Lấy nhỏ bỏ lớn, không phải là việc khôn ngoan nha.
Đặt quyển sách xuống một góc, Lâm Phong đứng dậy vươn vai chậm rãi đi thay đồ. Hắn muốn đi dạo một vòng để tiêu hóa hết những thông tin hôm nay nhận được, đồng thời thử dò xét xem thị trường đồ cổ hiện giờ như thế nào.
Nói đến cũng may, nơi Lâm Phong đang ở chính là Bành Thành, một trong những địa phương có tính lịch sử dày dặn nhất. Đồng thời, sưu tầm đồ cổ cũng là một nếp sống trong văn hóa nơi đây, người Bành Thành vốn lấy điều này làm tự hào.
Nơi Lâm Phong định tới chính là tới thị trường sưu tầm lớn nhất của Bành Thành, cũng là nơi mà hắn làm việc. Trải qua một thời gian làm việc chỗ này, nhưng hầu như Lâm Phong chưa chính thức đi tham quan lần nào, đơn giản là không có tiền và cũng không có nhãn lực a.
Người chơi đồ cổ thường nói đến nhãn lực và vận khí, thậm chí vận khí còn được đánh giá cao hơn cả nhãn lực, nhưng đối với Lâm Phong lúc này, tiền mới là vấn đề làm hắn phát sầu.
Sờ tay vào túi quần, nơi đó lẳng lặng nằm yên hai vạn tệ, đây là tất cả tích cóp của hắn hiện giờ.
Lâm Phong bắt một chuyến xe buýt rất nhanh đã đến thị trường sưu tầm của Bành Thành, quy mô chỗ này không nhỏ. Theo cách nói của mọi người, nếu đến Bành Thành mà chưa đến nơi này thì xem như đã uổng phí phân nữa công sức. Thị trường sưu tầm nơi đây có thể tóm gọn trong một câu để diễn tả:
Chỉ sợ ngươi không biết tới, không sợ ta không lấy ra được!
Chỉ một câu đó cũng đủ cho thấy thị trường này nước sâu thế nào. Mà nơi Lâm Phong đến hôm nay, chính là nơi thu hút nhân khí tốt nhất, thường có người mặt mày hồng hào vui vẻ đi ra, nhưng càng nhiều hơn là những kẻ mặt xám mày tro lủi thủi đi về, chính là nơi mà khoái hoạt và mất mát tựa như anh em song sinh đồng hành với nhau mọi lúc mọi nơi.
Hôm nay là cuối tuần, mặc dù trời đang nóng nhưng vẫn có khá nhiều người đang đi tới đi tui xem xét các sạp hàng nối đuôi nhau bày biện. Chủng loại thì đa dạng, ngọc khí, tiền cổ, đồ sứ, đồ đồng, thư họa, văn phòng tứ bảo…làm Lâm Phong cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Lâm Phong dạo qua hơn mười quầy hàng, hắn để ý thấy đa số khách nhân là người trẻ tụm ba tụm bảy ngó nghiêng hoặc quan sát, vừa nhìn vừa thảo luận với nhau, thật đúng là làm cho nơi này có một loại phong vị rất riêng.
Nhìn ngắm một số mỹ nhân để rửa mắt xong, Lâm Phong cũng chọn một quầy hàng để ghé vào. Sở dĩ hắn không chọn một cửa tiệm đi vào là vì hắn dù gì cũng xem như người có chút kiến thức, thừa hiểu những vị chủ quầy kia là những tay lõi đời, thứ tốt đều đã cất giấu hoặc tìm nguồn tiêu thụ riêng, những thứ đem ra bày biện quý lắm cũng chỉ xem như đồ trang trí mỹ nghệ. Đừng nói tới những chuyện đó, chỉ cần bước vào cửa hàng, chủ quầy chắc chắn sẽ cầm một cái bô rồi nói đây là thứ mà vị vua nào đó từng ngự dụng qua thì cũng đủ làm hắn sôi gan.
Tốt nhất là cũng không nên tự làm mình mất mặt a~ Lâm Phong lẩm bẩm một câu, sau đó ghé vào một sạp hàng bên vỉa hè.
Sạp hàng này làm cho Lâm Phong cảm thấy đặc biệt nhất từ lúc bước vào nơi đây tới giờ.
Chủ sạp là một vị thanh niên gầy gò, hai mắt trũng sâu, gương mặt xanh xao hốc hác, dù người nào nhìn vào cũng có thể thấy người này có sức khỏe không được tốt lắm.
Vị thanh niên này nhìn thấy Lâm Phong ngồi xuống thì cũng không có vội vã chào hỏi gì. Bởi vì hắn nhìn thấy Lâm Phong ăn mặc bình thường, nãy giờ mấy lần đi qua đi lại cũng chưa thấy ghé chỗ nào, chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, tám phần chính là một người đi dạo cho biết.
Lâm Phong để ý sạp hàng có bày một ít tiền cổ, mấy cái bát sứ còn dính một ít bùn đất và một cái tượng ngọc chừng hai gang tay, vài món đồ đồng có vẻ rỉ sét loang lổ, nhìn sơ bên ngoài phỏng chừng cũng có được một số tuổi nhất định.
Lâm Phong trực tiếp mở Càn Khôn Nhãn quét qua đám đồ vật được bày la liệt trên tấm vải đỏ chừng hai gang tay này, dưới ánh nhìn của Càn Khôn Nhãn, từng chi tiết mỗi món hiện rõ mồn một dưới mắt Lâm Phong. Lúc này, Lâm Phong âm thầm lên tiếng hỏi hệ thống trong đầu:
Hệ thống, Càn Khôn Nhãn của ta được xưng là thấu âm dương tạo hóa chi nhãn, vậy có thể hay không kiểm tra được tin tức vật phẩm?
Có thể, tuy nhiên, lượng tiêu hao linh khí sẽ tăng lên, còn tăng bao nhiêu thì dựa vào mức độ trân quý của vật phẩm. Chẳng hạn như cái bình sứ trước mắt ký chủ, phỏng chừng cũng không tốn thêm bao nhiêu linh khí!
Giọng nói âm âm không cảm xúc của hệ thống dường như có chút mỉa mai vang lên trong đầu Lâm Phong.
Bất động thanh sắc giật mình một cái, Lâm Phong đưa ánh mắt nhìn lại kiện bình sứ mà hệ thống vừa khinh bỉ. Lâm Phong đưa tay cầm cái bình sứ lên vuốt ve và cúi xuống quan sát, thanh niên chủ sạp thấy Lâm Phong bày ra dáng vẻ này thì im lặng không nói gì. Dê béo đưa tới cửa, cung phụng còn không kịp nha
~
Lâm Phong âm thầm điều động Càn Khôn Nhãn lần nữa quét tới bình sứ, lần này chẳng những Lâm Phong nhìn rõ bình sứ hơn mà một vài thông tin còn trực tiếp hiện ra trong đầu:
Bình sứ hàng nhái Càn Long, sản xuất thô sơ. Thời gian làm ra khoảng trong vòng mười năm, không có gì đáng nói. Giá trị tương đương rắm chó!
Lâm Phong trực tiếp không còn gì để nói. Hắn thử hỏi giá chủ sạp:
Bình này bao nhiêu?
Bình này là Càn Long ngự dụng chính phẩm, chỉ là có chút hư hao, thật không nỡ bán...
Bao nhiêu tiền cứ thoải mái nói đi! Lâm Phong lại nói lần nữa, chặn đứng miệng lưỡi của hắn. Để hắn nói thêm một hồi nữa, phỏng chừng bán ta đi cũng không đủ bồi ngươi à nha.
Mười vạn~ chủ sạp một mặt chính khí lẫm lẫm nói.
Mười vạn? Lâm Phong hỏi lại lần nữa, lỗ tai hơi có vẻ lùng bùng, dù mới tẩy tủy xong nhưng đối với cái báo giá của vị đao phủ tái sinh này xem ra không đủ dùng.
Hừ, bình sứ ngự dụng của Càn Long, cho dù mua chiếc xe cũng còn dư, dù cho có chút hư hao, giá trị y nguyên không giảm, mười vạn thật sự không đắt. thanh niên chủ quầy nhìn Lâm Phong nói, ngữ khí bình thản.
Không đắt, còn dám nói không đắt? Lột hết trên người ta có đủ ba vạn thì ta gọi ngươi là ông nội. Một món đồ giả còn dám chém ác như vậy. Hừ!
Lâm Phong bực tức dùng Càn Khôn Nhãn quét mắt tới đám vật phẩm còn lại, ánh mắt đưa tới chỗ tượng ngọc bỗng nhiên sững sờ:
TượngThọ Tinh, chất liệu phế ngọc, niên đại trên mười năm. Giá trị không đáng tiền.
Vật phẩm bên trong: Một nhánh sơn sâm trăm năm tuổi, cất chứa sơ sài quá lâu, dược hiệu đại giảm gần như không còn, giá trị tương đối thấp.
Một thông tin làm cho mắt Lâm Phong bừng sáng nhưng sau đó ủ rũ. Hắn hỏi thử giá chủ quầy:
Bức tượng này bao nhiêu tiền?
Chủ quầy mắt cũng không thèm nhìn, trực tiếp nói:
Hai trăm!
Một trăm.
Kèm theo mấy mảnh tiền cũ này.
Lâm Phong cố ý nhấn mạnh chữ tiền cũ chứ không phải tiền cổ, thanh niên chủ sạp có nghe ra hay không thì hắn không quan tâm lắm.
Vừa nói xong, Lâm Phong lấy tay chỉ vào mấy đồng tiền cổ loang lổ nằm bên cạnh.
Thanh niên chủ sạp hàng mắt cũng không chớp, dứt khoát nói:
Thành giao!
Nói xong quay ra lấy mấy cái gói và hộp gói lại cho Lâm Phong, động tác thuần thục mau lẹ khiến Lâm Phong hết chỗ nói.
Hắc! Còn chưa biết ai nhặt tiện nghi của ai đâu!
Nói xong, Lâm Phong móc túi lấy ra một trăm đồng mua lại một bức tượng Thọ Tinh và hơn chục đồng tiền cổ.
Cầm gói đồ đã được bọc kỹ lưỡng, Lâm Phong xoay người rời đi.
Thanh niên chủ quán nhìn Lâm Phong rời đi đến khi khuất hẳn, sau đó lấy từ trong hành lý phía sau chừng mấy chục đồng tiền cổ và vài bức tượng ngọc tiếp tục bày biện, miệng lẩm nhẩm ca từ ra vẻ khoan khoái.
Lâm Phong ôm bọc đồ vừa mua được tìm một quán trà tên Tịnh Tâm Hiên rồi tiến vào.
Gọi một tách trà Long Tĩnh, Lâm Phong bắt đầu giở mấy đồng tiền ra xem xét lại một lần nữa. Lần đầu tiên sử dụng năng lực đặc thù kiếm đại tiện nghi, cảm giác vừa phấn khích lại vừa hồi hộp làm cho Lâm Phong bắt đầu thấy say mê.
Trên bàn là mười hai đồng tiền cổ có cái hoen gỉ, có cái còn bảo quản tương đối tốt.
Sau khi người phục vụ bưng chén trà ra, Lâm Phong nhẹ nhàng nhấp một ngụm để giải tỏa cơn khát từ chiều, sau đó bắt đầu quan sát tỉ mỉ từng đồng tiền.
Trước tiên, Lâm Phong muốn thử nhãn lực của mình bằng mớ kiến thức vừa dung nạp, chứ không vội vàng sử dụng Càn Khôn Nhãn.
Ngay khi Lâm Phong đang chuẩn bị quan sát đồng tiền đầu tiên, thì bên tai bất ngờ vang lên một thanh âm hòa khí mười phần:
Vị tiểu ca này, có thể cho ta ngồi cùng bàn một lát được không?