Linh khí vốn có trong linh điền là linh khí tiêu hao, dùng để trồng linh dược linh thảo, có thể nâng cao phẩm chất đồng thời rút ngắn thời gian sinh trưởng của linh dược. Nếu chủ nhân hấp thu hết, nơi này sẽ biến thành một linh điền chết, sau này trồng linh dược sẽ không đạt hiệu quả cao, thậm chí có thể hoàn toàn bị phế bỏ.
Hả, còn có chuyện như vậy, sao ngươi không nói sớm? Ài, làm ta nhiệt tình hấp thu…nhưng mà nếu vậy thì trồng linh dược vào không phải cũng sẽ làm cho linh khí tiêu hao sao? Có cách nào bổ sung không?
Gương mặt Lâm Phong lập tức chuyển sang vẻ đau lòng như mất sổ gạo.
Chủ nhân có thể tìm linh dược hiếm thấy để trồng vào linh điền, linh dược hấp thu nhưng cũng thả ra dược khí bù đắp và cải thiện linh khí trong linh điền. Phẩm cấp dược thảo càng cao thì linh điền càng được cải tạo tốt, cứ như vậy tự sinh tuần hoàn liên tục. Ngoài ra, nếu chủ nhân có thể tìm được loại bảo vật như Hỗn Độn Linh Khí Kết Tinh, Cửu thiên tức nhưỡng, ngũ sắc thần thạch…cũng có thể nâng cao phẩm chất linh điền rất nhanh.
Hừ, cái nào cũng là thứ đến nghe ta cũng chưa nghe thì làm sao tìm tới, loại đồ vật như Hỗn Độn Linh Khí Kết Tinh chắc cũng không phải mặt hàng như rau cải trắng bán đầy đường nha. Một cái hội chợ triển lãm lớn như hôm qua, ta đi dạo một vòng cũng chỉ tìm được một viên, hơn nữa loại cơ duyên này cũng khả ngộ bất khả cầu… thật đau đầu mà~
Lâm Phong thầm than vãn, nhưng hệ thống lại truyền đến một âm thanh khác làm cho Lâm Phong mừng như sổ gạo vừa tưởng mất lại bất ngờ tìm lại được:
Chủ nhân đừng lo, sau này thông qua mỗi nhiệm vụ hoàn thành sẽ có một lượng điểm tích lũy, chủ nhân có thể dùng điểm tích lũy này đến mua vật phẩm cần thiết cho mình. Bất quá, chủ nhân cần nâng tu vi ít nhất Kết Đan Kỳ thì mới mở được chức năng Sở giao dịch.
Ồ vậy sao, ít nhất cũng có hi vọng, nếu không ta thật có xung động muốn thổ huyết nha~
Lâm Phong suy ngẫm một lúc liền dứt khoát tiến ra ngoài xếp bằng đả tọa tu luyện.
Ăn phở thơm tho xong đóng một tô cơm nguội bỗng thấy nhạt nhẽo lạ thường, cảm giác của Lâm Phong chính là như vậy. Vừa nãy hấp thu linh khí trong kia dù chỉ trong khoảnh khắc nhưng cũng làm cho Lâm Phong có cảm giác thoải mái tiêu hồn khó diễn tả thành lời.
Bây giờ ngồi tu luyện, cảm nhận hấp thu từng tia linh khí như có như không làm cho Lâm Phong buồn bực không thôi. Lại nhìn viên mao liêu đã được hệ thống hấp thu Hỗn Độn Linh Khí Kết Tinh bên trong, giờ chỉ là một viên cực phẩm Huyết phỉ thúy đơn thuần, Lâm Phong đảo tay một cái viên mao liêu liền an vị trong nhẫn trữ vật.
Đâu đó xong xuôi, nhìn sắc trời bên ngoài cũng đã sáng, Lâm Phong lắc lắc đầu đứng dậy.
Đã mấy đêm không có giấc ngủ yên, ài…
Mang theo tâm trạng vừa hưng phấn vừa buồn bực, Lâm Phong làm vệ sinh cá nhân xong thay một bộ đồ rồi ra dùng bữa sáng.
Mẹ đã dậy sớm dọn bữa sáng cho cả nhà, trên bàn có sữa, có trứng và bánh mỳ, rất là ấm áp.
Không khí vui vẻ qua đi, Lâm Mai liền nổi hứng yêu cầu Lâm Phong theo nàng đến trung tâm mua sắm để chọn cho hắn một bộ đồ đàng hoàng.
Gì chứ? Chẳng lẽ anh ăn mặc như vầy không đàng hoàng sao?
Hihi, em không nói như vậy. Nhưng anh nhìn anh em, một cái quần tây, áo thun…làm gì có chút nào là người làm ăn. Anh như vậy mà muốn làm ăn thì khó ai mà thèm, thậm chí chim có muốn ị cũng không chọn anh!
Sặc!
Lâm Phong đang nhấm nháp ly sữa, nghe vậy thì sặc sữa, ho khan. Nếu để tu tiên giới biết hắn thân là tu sĩ mà còn lật thuyền trong mương như thế này thì chắc sẽ cười đến rụng răng mất.
Em nói vậy mà nghe được sao, anh nghĩ chắc có mình em chê anh hai mình như vậy. Anh thì thấy như vậy rất thoải mái. Mặc đồ chẳng phải là để thoải mái sao, nếu rắc rối như em nói thì dứt khoát không mặc gì là được rồi!
Nói đến đây, phát hiện sáu con mắt đang chiếu từng đạo quang mang khó lường, xem chừng cả nhà chuẩn bị thi triển tô, muỗng, chén, dĩa đủ loại thần khí đến vây công hắn, Lâm Phong bèn giả vờ ho khan cắm cúi ăn một miếng trứng ngậm mồm không nói.
Phong nhi, mẹ thấy tiểu Mai nói đúng, nếu con muốn làm ăn thì phải ăn mặc sao cho lịch sự mới được. Vả lại, con có thể không cần mặt mũi nhưng mọi người cũng cần mặt mũi a~
Mẹ, mẹ nói vậy thì con nghe, con sẽ cùng với tiểu Mai đi chọn đồ vậy. Mọi người đừng nhìn con như vậy!
Lâm Phong ủ rũ nói.
Một nhà ba người nhìn thấy vậy thì đồng thanh cười rộ lên. Không khí trên bàn ăn nhờ vậy mà càng thêm ấm áp sôi nổi.
Ăn sáng xong, cha mẹ Lâm Phong cùng nhau đến ngân hàng để gửi tiền, Lâm Phong định theo bồi tiếp cha mẹ thì bị cha trừng mắt rồi bỏ lại một câu:
Chiều nay không ăn mặc đàng hoàng thì không được vào nhà!
Mặc dù thân mang tuyệt kỹ, nhưng Lâm Phong cho rằng, dù hắn có thành thần tiên cao cao tại thượng thì dưới ánh mắt của người sinh ra mình, thì một tia phản kháng cũng không nhấc lên nổi a~ Vì vậy mà hắn đành ngoan ngoãn theo Lâm Mai đến một trung tâm mua sắm lớn.
Lâm Mai hẳn không phải lần đầu đến nơi này, Lâm Phong cũng thừa biết cô bé tính tình lanh lợi hoạt bát, mặc dù không có nhiều tiền nhưng vào đây đi dạo một phen thì cũng không có gì phải suy nghĩ.
Lâm Mai kéo Lâm Phong đến một cửa hàng thời trang lớn nhất, bên trong có đủ loại hàng hiệu dành cho Nam giới từ Áo vest đến giày tây, đồng hồ…cái gì cần có đều có, hơn nữa toàn là các loại nhãn hiệu nổi tiếng chỉ dành cho giới thượng lưu.
Nếu là bình thường, Lâm Mai khẳng định không dẫn Lâm Phong đến chỗ này mà là một cửa hàng nhỏ ở khu vực phụ cận, nhưng sau chuyện tối qua, Lâm Mai cảm thấy anh mình không thiếu tiền, nói đùa gì vậy, phẩy tay quăng ra năm triệu, mí mắt cũng không chớp một cái, chẳng lẽ còn thiếu tiền sao? Vì vậy, trải qua một phen lao tâm khổ tứ, Lâm Mai quyết định dẫn anh hai mình đến nơi này để chọn một bộ đồ hiệu cho phù hợp thân phận của anh ấy.
Không thể không nói, mắt thẩm mỹ của Lâm Mai cũng rất tốt, cộng thêm vóc người cân đối, gương mặt anh tuấn và đôi mắt sâu thẳm hút hồn của Lâm Phong kết hợp với đồ hiệu càng làm tăng thêm mị lực của hắn lên một vạn tám nghìn lần.
Nhân viên tư vấn của cửa hàng cũng rất chuyên nghiệp, không hề để ý vẻ ngoài của hai người bình thường khi tiến vào, mà rất nhiệt tình tư vấn, hơn nữa còn để họ thoải mái chọn lựa mà không có chút thái độ nào. Chuyện này làm Lâm Phong cũng âm thầm cảm thán, quả nhiên tố chất của một nhân viên bán hàng bình thường cũng tốt như vậy, hèn chi có thể có cửa hàng quy mô lớn thế này.
Mặc một bộ đồ vest, đeo một cái đồng hồ dây da chính hiệu, mang một đôi giày tây xịn, càng làm cho Lâm Phong có thêm ba phần mị lực bốn phần khí chất thành đạt, thu hút vô cùng.
Ngay cả nhân viên bán hàng cũng trầm trồ khen ngợi thật lòng, làm cho Lâm Mai hãnh diện một phen.
Nhìn đi, lỗ mũi của em sắp phát nổ rồi kia kìa~
Hehe, anh hai em là một soái ca, em có quyền tự hào chứ!
Soái soái con khỉ, mau đi thanh toán tiền. Anh cũng không ham hố soái ca gì đó, sau này cấm nhắc đến hai chữ đó trước mặt anh!
Không hiểu sao Lâm Phong cực kỳ ghét hai chữ soái ca này.
"Chắc là vì hai chữ này còn chưa diễn tả hết nhan sắc của mình, hắc hắc."
Lâm Phong lầm bầm tự sướng một phen, công phu da mặt dày cũng đạt đến trình độ cao thâm khó lường.
Tổng cộng của tiên sinh là một triệu một trăm nghìn.
Lâm Mai nghe vậy thì lấy mấy cọc tiền trong túi xách ra trả. Thì ra trước khi đi shoping, Lâm Phong đã lấy hai triệu đưa cho Lâm Mai, dặn sau khi mua cho mình một bộ đồ thì số còn lại cầm lấy mà chi tiêu cho việc học sắp tới.
Lâm Phong và Lâm Mai trong tâm trạng cao hứng đi dạo một vòng quanh trung tâm mua sắm, Lâm Mai tỏ ra đặc biệt thích một cái đồng hồ có đính phỉ thúy rất đẹp, kiểu dáng trang nhã thanh lịch. Nhưng khi nhìn xuống giá ba triệu thì gương mặt thất vọng, kéo Lâm Phong đi chỗ khác nhìn xem.
Lâm Phong âm thầm ghi nhớ cái đồng hồ, xem ra quà sinh nhật sắp tới của Lâm Mai đã được xác định rồi.
Vì vậy, trong lúc Lâm Mai đi vệ sinh thì hắn âm thầm lấy ra ba triệu từ trong nhẫn trữ vật, quay lại dứt khoát mua cái đồng hồ rồi cất đi, kẻo người nào đó đến sau thấy thích thì sau này tặng quà cho em gái sẽ không có hiệu quả hoàn mỹ cho lắm.
Hai người đi dạo một lúc thì đến trưa, sau khi ăn trưa tại một nhà hàng gần đó, Lâm Phong đưa Lâm Mai ra đón xe taxi, còn phần Lâm Phong, hắn muốn đến chỗ hội chợ triển lãm phỉ thúy để bán viên Huyết phỉ thúy kia nhân tiện kiếm thêm chút đỉnh.
Lâm Phong xoay người định đi đến hội chợ triển lãm thì dường như tới điều gì đó, móc điện thoại bấm gọi một dãy số, bên kia vang lên hai hồi chuông thì có người trả lời:
A lô, xin hỏi ai vậy?
Tôi là Lâm Phong. Tối nay bảy giờ nhà hàng Hoàng Cung.
Sau khi nghe được giọng cô nàng tiểu La hôm trước, Lâm Phong nói liền một câu rồi tắt máy, cũng không dông dài cái gì liền bước thẳng đến hội chợ triển lãm, khi đi ngang một quầy tạp hóa liền mua một cái túi đen, vào một góc vắng vẻ lấy khối mao liêu to bằng quả bóng ra, sau đó xách một cái túi đen từng bước đi đến hội chợ.
Một thanh niên muốn khí chất có khí chất, muốn gương mặt có gương mặt, giữa trời nắng xách một túi đen đi đến hội chợ triển lãm, nhìn thế nào cũng có chút quỷ dị, nhưng Lâm Phong cũng không thèm để ý, hắn đang suy nghĩ làm cách nào để được lợi lớn nhất, đồng thời suy tính về chuyện luyện đan như thế nào.