Sau khi lão giả Minh chủ dứt lời, nhất thời các tu sĩ lục tục đi đến một nơi bên cạnh tiến hành phân đội theo chủ tu công pháp bản thân.
Mà cũng qua một hồi phân chia, rốt cục Lâm Phong lại bất ngờ chung đội với Lê Dũng, Kiếm Tửu và Đao Cuồng.
Mấy người sau khi thấy nhau vậy mà lại đều có khả năng khắc chế Ảnh tộc, cùng nhau đăng ký đến nhóm đội này thì nhìn nhau cười ha hả.
Nhưng đến tối hậu, nhìn lại nhân lực nhóm đối chiến Ảnh tộc của họ thì lại ít nhất trong ba nhóm. Điều này làm cho mấy người tu sĩ ai nấy cũng trầm ngâm.
Tốt, mọi người đều đã chia đội. Sau đây, ba người chúng ta mỗi người sẽ tự mình dẫn đội, cùng các vị đạo hữu xông ra chiến trường. Ta và vị này sẽ dẫn hai đội chia ra hai hướng của Băng tộc. Liễu đạo hữu sẽ dẫn nhóm đối chiến Ảnh Tộc. Nhưng trước hết, chúng ta sẽ mở Đại trận truyền tống.
Lão giả nói xong, liền nhìn hai người Hóa Thần Kỳ còn lại đang ngồi, mỉm cười nói:
Hai vị đạo hữu, chúng ta thi pháp chứ?
Được!
Tốt!
Cả hai người đều nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đứng dậy.
Cả ba người lập tức đứng quay lưng lại với chúng ta, cả ba cùng niệm một loại chú ngữ khó hiểu, cả người cũng theo đó phát ra từng ánh hào quang mãnh liệt.
Lát sau, ba người gần như cùng một lúc hét lớn, lập tức ngón tay hợp thành song chỉ, điểm lên không gian trước mặt một cái.
Vạn trượng hào quang theo đó mà ra, không gian trên bầu trời cũng theo đó mà rung động kịch liệt.
Chỉ trong một hơi thở, bầu trời vậy là lại bị xé rách một lỗ hổng đen ngòm, thông qua lỗ hổng này, có thể nhìn thấy bên trong là không gian hỗn loạn vần vũ, vô cùng lợi hại.
Ba gã Hóa Thần Kỳ nhìn thấy cảnh này, cũng không nói hai lời pháp quyết trong tay biến đổi, liền liên tục đánh nhiều đạo phù văn thâm ảo huyền diệu vào trong lỗ hổng vừa bị khai mở, phát ra những âm thanh vang động bầu trời Roẹt~~Roẹt~~.
Mặc dù nhìn có vẻ hời hợt, nhưng hiệu quả lại hết sức kỳ diệu. Chỉ chốc lát, Ba lỗ hỗng cực lớn đã được ổn định lại, mặc dù có những luồng sáng tựa như ánh điện quang lóe lên nhưng tất cả cũng không còn khí tức nguy hiểm như lúc trước.
Thấy tình hình này, lão giả Minh chủ khẽ vuốt râu hài lòng. Lập tức quay đầu nói với chúng tu sĩ:
Tất cả mọi người ở đội nào thì theo thông đạo đó. Lần lượt tiến theo người lãnh đạo của mình, cùng nhau giết địch!
Giết! Giết! Giết!
Cũng không biết là ai mở miệng hét lớn, bay vào thông đạo, lập tức hơn vạn tu sĩ cùng nhau tiến lên bay vào thông đạo đen ngòm.
Lâm Phong nhìn thấy mọi người bay lên cũng hòa vào dòng người, cùng nhau cất bước tiến vào bên trong.
Khung cảnh nơi này thoáng chốc trống rỗng, chỉ còn lại ba gã Hóa Thần Kỳ đang đứng nhìn nhau.
Lão giả minh chủ ôn hòa chắp tay nói:
Xem ra chúng ta cũng đi thôi! Chúc hai vị đạo hữu mã đáo thành công, khai kỳ đắc thắng!
Vị Hóa Thần Kỳ mặc Vest cũng mỉm cười đáp lại.
Lê huynh khách khí, thân là Nhân tộc thì đây là bổn phận thôi.
Nói xong, gã liền lắc mình một cái, cũng lập tức biến mất trong thông đạo.
Cảm tạ đạo hữu.
Vị nữ tử Hóa Thần Kỳ cũng là người kiệm lời, nhìn lão giả Minh chủ một cái liền nhỏ nhẹ nói, sau đó tung mình đi mất.
Lão giả Minh Chủ nhìn tất cả đã rời đi, chỉ còn lại mình mình, liền đảo tròng mắt như suy nghĩ đến chuyện gì đó, cuối cùng thở dài một tiếng sâu lắng, nhún mình rời khỏi nơi này, biến mất trong thông đạo.
Sau khi tất cả rời đi, thông đạo tồn tại thêm vài hơi thở cũng từ từ thu hẹp, sau đó biến mất như chưa có gì xảy ra, không gian nơi này chốc lát lại trở nên vắng lặng đến rợn người, không có bất cứ âm thanh gì vang lên.
Nhưng nếu nghe kỹ, dường như có một tiếng thở dài mỏi mệt từ một góc nhỏ nào đó trong tòa thành truyền ra, phiêu đãng len lỏi một cách cô đơn.
Nhóm của Lâm Phong nhanh chóng ra khỏi thông đạo.
Nhưng sau khi bước ra thông đạo kia, ai nấy đều giật mình.
Bởi vì nơi mà bọn họ đặt chân đến là một hòn đảo, biển xanh cát trắng, gió thổi miên man xinh đẹp lạ thường, có thể so sánh với thiên đường cũng không quá.
Mỗi người trong đám tu sĩ, ngoài thân phận tu sĩ cũng là một con người, đối với cảnh đẹp luôn mang theo tâm yêu thích. Nhất là đối với phái nữ.
Một số nữ tu không nhịn được mà chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc tráng lệ nơi này đến xuất thần, nếu không phải đang rơi vào tình thế chiến đấu thì phỏng chừng bọn họ đã móc điện thoại ra làm vài tấm chụp choẹt úp phây rồi.
Tuy nhiên, hầu như ngay sau đó, một giọng nói lãnh đạm từ không trung truyền đến:
Mỗi Nguyên Anh kỳ dẫn theo mười lăm tu sĩ Kết Đan, năm mươi tu sĩ Trúc Cơ lập tức chia thành ba mươi đội phong tỏa toàn bộ đảo này. Số còn lại tập hợp ở lại tại đây.
Người nói chính là nữ tu sĩ họ Liễu, giọng nói mang ý phân phó lạnh lùng không chút thương lượng, uy áp khổng lồ cũng không khách khí theo đó phát tán khắp nơi.
Tất cả tu sĩ lập tức bừng tỉnh, không tiếp tục nhìn ngắm cảnh sắc nữa mà cung kính chắp tay đồng thanh vâng dạ, sau đó lục tục chia ra.
Bởi vì nơi này lại có đến ba mươi mốt tu sĩ Nguyên Anh, mà Lâm Phong lại không thích dẫn theo nhiều người nên ngay từ đầu đã bước đến phía trước chỗ vị Hóa thần kỳ họ Liễu.
Mọi người tính tự giác cũng rất cao, nhanh chóng chia ra ba mươi đội nhỏ dưới sự chủ trì của các tu sĩ Nguyên Anh liền nhanh chóng tản đi.
Nữ tu họ Liễu nhìn thấy hơn trăm người đứng trước mặt, liền nhìn Nguyên Anh kỳ duy nhất là Lâm Phong, lãnh đạm nói:
Ngươi tên gì?
Vãn bối họ Lâm tên Phong.
Lâm Phong cung kính đáp. Mặc dù trong lòng sớm không mấy dễ chịu với thái độ cao ngạo của vị Hóa Thần Kỳ này, cứ như là bị ai đó lấy cắp mất sổ gạo không bằng. Tuy nhiên, người ta có tu vi cao, hơn nữa mặc dù nhìn bên ngoài mượt như vậy, nhưng Lâm Phong hiểu rất rõ người này chắc chắn có số tuổi kinh khủng mới lên được tu vi bực này, chắc chắn trải qua chém giết máu tanh không ít.
Lâm đạo hữu, ngươi mang theo hai mươi người, làm nhiệm vụ cảnh giới khu vực phía Đông, theo tin tức, Ảnh tộc đang tiến công về hướng này. Nếu có động tĩnh lập tức truyền âm thông báo.
Tuân lệnh tiền bối.
Nói xong, Lâm Phong liền đứng sang một bên. Ngay sau đó, có mấy người suy nghĩ một chút, cũng nhanh chóng bước theo Lâm Phong.
Tu sĩ họ Liễu nhìn thấy vậy thì gật nhẹ đầu, sau đó nhìn đám người còn lại, tu vi hỗn tạp thì phân phó:
Mọi người còn lại chia thành năm đội thay phiên cảnh giới chung quanh khu vực phụ cận hòn đảo này.
Tuân lệnh tiền bối!
Tất cả mọi người đều không có chút dị nghị, tuân theo sắp xếp của vị Liễu tiền bối mặt lạnh như tiền này.
Lâm Phong sau khi nhìn thấy đủ người, cũng hơi chắp tay chào tu sĩ họ Liễu liền hóa thành một độn quang dẫn theo nhóm người rời đi.
Nữ tu sĩ họ Liễu sau khi thấy tất cả rời đi, liền trầm ngâm nửa ngày. Cuối cùng, mở miệng nói nhẹ nhàng:
Huyền vệ!
Có thuộc hạ!
Ngay lập tức, khu vực phụ cận bỗng rung động, hơn hai mươi người mặc sắc phục mờ ảo che kín mặt lập tức hiện thân, cung kính khom người nói. Hai mươi người này, vậy mà lại đều đạt đến Kết Đan Hậu Kỳ.
Nữ tu sĩ đến nhìn cũng chưa nhìn, chỉ nhàn nhạt phân phó:
Thống lĩnh một trăm Địa vệ bố trí Huyền Cực Thất Tinh Trận chung quanh phạm vi năm nghìn mét. Lập tức thi hành!
Chúng thuộc hạ tuân lệnh!
Hai mươi người đồng thanh nhận lệnh, sau đó lại nhoáng một cái biến mất vô tung vô ảnh.
Thiên Vệ!
Có thuộc hạ!
Ngay sau câu gọi nhẹ nhàng của nữ tu họ Liễu, lại xuất hiện năm người. Năm người này tu vi thình lình đều đạt Nguyên Anh kỳ, trong đó lại có hai người khí tức cao thâm, đã đạt đến Trung Kỳ.
Mã, Trần hai người mang theo bình Huyết Hồn này đến Pháp trận lúc trước ta bố trí, tùy thời nghe lệnh.
Tuân lệnh Liễu tiền bối.
Hai người họ Mã và họ Trần chính là hai người có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, nghe nữ tu sĩ hóa thần kỳ họ Liễu phân phó, lập tức cung kính nhận lấy bình Huyết Hồn, sau đó phá không rời đi.
Còn ba người, thống lĩnh hai trăm Nhân vệ chuẩn bị phương án kia. Không được chậm trễ!
Rõ, Liễu tiền bối!
Ba người này không chút do dự chắp tay vâng lệnh, cũng chân đạp hư không rời đi.
Để lại Liễu tu sĩ một mình đứng lặng yên trên không trung, ánh mắt khẽ híp lại, bình thản nhìn về xa xa như suy ngẫm gì đó.
Cổ lão, người có ý kiến gì không?
Bỗng nhiên, vị hóa thần kỳ nữ tử này lại lẩm bẩm một câu không đầu không đuôi. Nhưng ngay sau đó, một giọng nói khác cũng phát ra từ khu vực phụ cận, nhưng không thấy thân ảnh của người nói chuyện hiện thân, cực kỳ thần bí.
Liễu đạo hữu, chỉ có vài người có thần niệm và tu vi cứng cỏi vượt xa tu sĩ đồng giai. Nhất là gã Lâm Phong cuối cùng kia, dường như gã có thể cảm ứng được sự tồn tại của ta và các Tộc Vệ vậy.
Vậy sao, thôi mặc kệ. Dù sao hắn cũng là một gã Nhân tộc, chỉ cần không làm chuyện gì ảnh hưởng đến Nhân tộc thì cứ mặc kệ, không cần tìm hiểu. Ài…việc gì làm cũng đã làm. Xem ra bây giờ là lúc phải đi chuẩn bị.
Tu sĩ họ Liễu không biết vì sao, tự thở dài một câu.
Liễu đạo hữu, ngươi định dùng vật đó thật sao?
Nếu chưa đến mức cần thì ta sẽ không sử dụng. Tuy nhiên, lực lượng Ảnh Tộc lần này chắc chắn không phải là thứ chỉ có mấy nghìn người thế này chống đỡ được. Trong tình huống nguy cấp, việc sử dụng thứ kia nếu cần thiết ta sẽ dùng.
Nhưng với tu vi của ngươi, nếu miễn cưỡng thôi động…
Hừ, thì sao. Cho dù ta chết trận cũng không để đám dị tộc kia đắc ý lần nữa.
Nữ tu họ Liễu dường như nhớ tới chuyện thương tâm gì đó, hàm răng khẽ nghiến, nắm tay cũng nắm chặt.
Cổ lão nhìn thấy cảnh này, liền thở dài trầm ngâm, cuối cùng nói:
Nếu quả thật tới mức đó thì ta sẽ phá lệ trợ giúp Liễu đạo hữu một phen. Dù sao ân tình năm đó của hai vị cố hữu đối với ta cũng quá lớn.
Vậy ta xin đa tạ Cổ lão!
Nữ tu họ Liễu nói xong liền nhoáng người biến mất. Không gian chỉ còn lại tiếng sóng xào xạt lăn mình tung bọt trắng xóa bên bãi cát trắng mịn…
Hôm nay có chút việc ra ngoài gặp Khách hàng, giờ mới về đăng chương. Xin lỗi mọi người!
Số chữ: