Kiếm Tửu sau khi cùng Lâm Phong chào hỏi thì cùng nhau vào thành.
Nhìn kiến trúc bên trong, Lâm Phong liền tấm tắc khen lạ.
Nhà cửa phòng ốc nơi này đều được xây dựng sơ sài đơn giản, mái ngói nhà tranh, có thể nói đơn giản không thể đơn giản hơn. Trừ những kiến trúc bằng gạch mái ngói ở giữa, có thể nói, những căn nhà tranh vách đất ở vòng ngoài này đều mang đậm màu sắc thôn quê của người Việt Nam.
Mặc dù Lâm Phong cũng có nhiều hiểu biết về Việt Nam, nhưng không ngờ nơi này còn giữ lại được lối kiến trúc này.
Kiếm Tửu thấy vẻ ngạc nhiên của Lâm Phong liền mỉm cười nói:
Lâm đạo hữu chắc thấy lạ phải không? Tại sao nơi này mệnh danh là trung tâm trấn giữ của giới tu sĩ Nhân tộc lại đơn sơ giản lược như vậy!
Lâm Phong nghe Kiếm Tửu nói vậy liền ôn hòa đáp:
Nghe có vẻ Kiếm huynh biết không ít, không biết có thể chỉ điểm một hai?
Ha hả, việc này cũng không có gì! Hay là chúng ta ghé quán rượu bên kia ngồi cho tiện trao đổi?
Không hổ danh là Kiếm Tửu, vừa mở miệng đã đòi bú rượu. Tuy nhiên, Lâm Phong cũng không lấy làm phiền lòng. Ở cấp độ như bọn họ, việc uống rượu chẳng qua là một thú vui giết thời gian, dùng nó để chiêm nghiệm nhân sinh chứ không còn là chuyện phàm ăn tục uống nữa rồi.
Haha, được. Vậy chúng ta qua bên đó đi.
Lâm Phong cũng cười đi theo Kiếm Tửu đến một quán rượu đơn giản. Lúc này cũng có không ít người đang ngồi bên trong.
Không nói tới khách nhân toàn bộ đều là tu sĩ đủ mọi tầng thứ, thình lình ngay cả người bán quán cũng là một tu sĩ.
Ồ, hắn cũng ở đây?
Kiếm Tửu vừa bước vào quán rượu thì bước chân ngừng lại, nhíu mày nói. Gương mặt cũng lộ rõ vẻ hơi khó chịu.
Lâm Phong thấy vậy liền thắc mắc:
Ở đây có người quen của Kiếm huynh sao?
À, chỉ là một cố nhân bại tướng của ta mà thôi, Lâm huynh không cần quan tâm!
Kiếm Tửu lắc đầu lãnh đạm nói, định bước đến một cái bàn gần đó ngồi xuống. Bỗng dưng từ bên cạnh vang lên tiếng nói lộ rõ vẻ châm biếm:
Bại tướng, hừ. Chém gió không sợ đau đầu lưỡi sao?
Lâm Phong quay đầu qua nhìn người vừa nói, liền thấy một thanh niên lưng giắt một hồ lô màu vàng, lưng thình lình cũng mang vũ khí, nhưng lại là một thanh đại đao.
Trước mặt người thanh niên lưng mang theo đại đao cũng là một bàn đầy ắp rượu. Xem ra cũng là một con sâu rượu chính cống.
Hừ, lần trước chẳng phải sau khi cùng ta uống thứ kia, ngươi còn quên cả mình là ai sao?
Ồ, nói vậy lúc đó người năm lăn ra đất ngáy chắc không phải Kiếm Tửu ngươi chắc?
Thanh niên mang đại đao cũng không chịu yếu thế, vỗ bàn đứng bật dậy nói. Nhưng trước khi nói, cũng kịp hớp một ngụm rượu.
Lâm Phong thấy vậy liền cười khổ, ôn hòa nói:
Hai vị đạo hữu, ta nghĩ chúng ta không nên quên đây là đâu a? Hơn nữa, lần này đến đây ta nghĩ chắc hai người cũng biết nên tạm gác mọi chuyện mà.
Ha ha, vị đạo hữu này nói chuyện như vậy còn nghe được. Không như ai kia, ngay cả nói một câu dễ nghe cũng không xong. À, chào đạo hữu, ta là Nguyễn Tường, đồng đạo nể mặt đặt cho một chữ Đao Cuồng. Không biết đạo hữu xưng hô thế nào?
Đao Cuồng Nguyễn Tường sau khi đá đểu Kiếm Tửu một câu liền cười ha ha chào hỏi Lâm Phong.
Lâm Phong cũng không chậm trễ, liền chắp tay nói:
Thì ra là Đao Cuồng đạo hữu. Ta là Lâm Phong.. À, ba chúng ta nên cùng ngồi xuống chứ nhỉ?
Được, cùng ngồi, cùng ngồi!
Đao Cuồng cười ha ha ngồi xuống, Lâm Phong cũng nhìn Kiếm Tửu ngồi xuống bên cạnh. Kiếm Tửu đảo mắt một chút liền cũng ngồi xuống đối diện Đao Cuồng, nhưng sắc mặt không dễ coi cho lắm.
Lâm huynh, nhìn huynh tu vi bất phàm, thần quang sáng lán. Không biết huynh đây là thuộc…?
Đao Cuồng nhìn Lâm Phong mở miệng thử dò xét.
Lâm Phong cười cười hàm hồ đáp:
Ha ha, tại hạ chỉ là một gã tán tu mà thôi. Không có gì đáng nói. Sao so sánh được với hai vị tuổi trẻ tài cao đây chứ! Nhưng có một chuyện khó hiểu, sao từ lúc ta tới đây, số lượng tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao lại ít đến như vậy. Theo ta biết, lần này hầu như là huy động toàn bộ tu sĩ của Nhân tộc, chắc cũng không đến nỗi thưa thớt vậy chứ?
Lâm Phong nhanh chóng lảng tránh sang chủ đề khác.
Đao Cuồng nghe Lâm Phong hỏi vậy thì cũng trầm ngâm định nói thì Kiếm Tửu đã chen trước, nói:
Lâm Huynh chắc cũng biết chuyện Băng tộc. Đa số tu sĩ cao giai đều bị rơi rụng trong trận chiến đó. Phần còn lại số thì mất tích, số thì ngã xuống. Huynh cũng thấy, số tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của cả nhân tộc hiện nay có thể nói ít đến đáng thương. Bởi vậy, trận đại chiến lần này…ài…
Kiếm Tửu nói xong, cũng không nói tiếp mà thở dài, cầm bình rượu đế trước mặt đưa lên miệng uống ừng ực, sau đó quay đầu gọi:
Ông chủ, cho ta thêm chai nữa.
Được đại nhân, một hạ phẩm linh thạch một chai, mua hai tặng một.
Ông chủ là một người trung niên béo mập, nghe vậy cười ha ha tiếp lời. Cũng không có dáng vẻ ngại ngùng hay sợ hãi gì.
Kiếm Tửu nghe xong liền nhíu mài, giá này thật đắt, nhưng mặc kệ, rượu này không biết còn uống được mấy lần, hắn cũng lười tính toán, liền gọi một hơi ba chai và một dĩa rau muống xào thịt bò để nhắm rượu.
Đến, ba chúng ta cùng nâng ly đi. Xem ra cũng không chắc còn uống được thỏa thích mấy lần nữa đâu. Kiếm Tửu, con ma men nhà người cùng ta đối địch bao nhiêu năm, chuyện năm đó ta cũng không cố ý, ngươi chẳng lẽ ghi hận chừng ấy năm còn chưa đủ sao?
Hừ, ta vốn đã bỏ qua, nhưng ngươi năm lần bảy lượt chọc tức ta trước mặt người khác. Tượng đất cũng có ba phần nổi giận!
Kiếm Tửu nghe Đao Cuồng cười ha ha rót rượu thì cũng hừ một tiếng nói, nhưng vẫn cầm chén rượu lên.
Lâm Phong cũng không nói gì, chỉ cười cười bưng chén rượu cạn một cái, ba người cùng nhau uống cạn.
Rượu ngọt dịu mang theo hương thơm nồng đậm chảy vào cổ họng, tửu hương cũng chậm rãi khuếch tán mang lại cảm giác ấm áp sảng khoái. Lâm Phong dù không thích rượu, chỉ mê trà, thậm chí trong kiến thức luyện đan của hắn cũng có vài bài linh tửu có kỳ hiệu tăng tiến tu vi nhưng trước sau chưa từng thử ủ ra, có thể thấy hắn chẳng có đam mê với rượu mấy.
Nhưng khi uống xong loại rượu này cũng không nhịn được khen ngon.
Ngay cả Lâm Phong còn thấy vậy, hai con sâu rượu như Đao Cuồng và Kiếm Tửu thì càng không cần phải nói, uống xong còn chép chép miệng ra vẻ mê say.
Thực ra, Lâm Phong cũng không biết. Đối với giới tu sĩ, thì ngoài đan dược ra, thứ mà họ thích thứ hai chính là rượu. Thậm chí có nhiều lão quái vật còn yêu rượu như mạng, chỉ cần có rượu ngon thì có thể vứt bỏ cả tôn nghiêm, chết sống cũng uống cho bằng được.
Nghĩ đến đây, tâm tư Lâm Phong khẽ động, sau này nếu lăn lộn thiếu tiền tiêu thì cũng có thể nghĩ đến phương án này.
Lần đại chiến này, nghe nói lực lượng của cả thảy Nhân tộc chỉ bằng một phần hai của hai tộc kia. Xem ra…
Kiếm Tửu sau khi uống một hồi liền chậm rãi truyền âm cho Lâm Phong và Đao Cuồng. Đây là dạng tin tức cơ mật mà hắn nghe ngóng được, cho nên cũng khá thận trọng nói ra.
Lần đại chiến lần thứ nhất cách đây không biết bao nhiêu năm, Nhân tộc chúng ta từng bị đưa về thời kỳ đồ đá, tu sĩ chết trận quá nửa. Nhưng khi đó, cục diện chúng ta cũng không phải yếu ớt, mà theo ta được biết là có huyền cơ khác!
Đao Cuồng cũng không chịu yếu thế, cũng tiết lộ ra chuyện mà hắn biết được.
Lâm Phong nghe hai người nói vậy, trầm ngâm một chút rồi nói:
Theo ta phỏng đoán, chắc chắn có ngoại lực tác động hoặc xảy ra kỳ biến gì đó. Dù sao khi đó, hình như Nhân Tộc có một cấp bậc tồn tại khủng bố như Lạc Long Đế Quân áp trận, sao có thể thua, mà thua thảm như vậy?
Ồ, Lâm huynh cũng biết vị Đế Quân của Việt Nam này sao?
Kiếm Tửu và Đao Cuồng cùng ngạc nhiên nhìn Lâm Phong dò hỏi.
Lâm Phong thấy ánh mắt ngạc nhiên của hai người thì cười khổ, bèn một năm một mười kể lại tao ngộ của mình với vị Hóa Thần Kỳ khi lần đầu tiên đến Sơn Đoòng, tất nhiên là những chi tiết nào không cần thiết thì Lâm Phong sẽ lược bỏ.
Hai người Kiếm Tửu và Đao Cuồng nghe xong thì nhìn nhau một chút, cuối cùng chắp tay nói với Lâm Phong:
Chúc mừng Lâm huynh, nếu huynh gặp được vị đó thì chắc cũng nhận được lợi ích không nhỏ rồi.
Ồ, lợi ích không nhỏ? Lời này của hai vị đạo hữu có ý gì?
Lâm Phong thấy dáng vẻ đầy ngưỡng mộ của hai người Kiếm Tửu và Đao Cuồng thì cũng ngạc nhiên hỏi lại. Trong lòng hắn cũng mang theo ngạc nhiên, theo phỏng đoán của hắn thì vị tiền bối kia chắc chắn là Minh chủ Nhân Đạo Minh, là người trấn giữ nơi này. Mà Lâm Phong cũng không nói rõ nội dung cuộc nói chuyện của hắn, sao hai người này lại có điệu bộ như vậy.
Hắc hắc, Lâm huynh không cần bất ngờ. Chắc huynh nghĩ đó là minh chủ Nhân Đạo Minh cho nên có dáng vẻ như vậy? Vậy thì huynh sai rồi. Vị tiền bối đó không phải Minh chủ đâu!
Kiếm Tửu nhìn dáng vẻ Lâm Phong mà cười khổ, ngửa đầu uống cạn chén rượu trong tay liền nhìn Lâm Phong truyền âm hết sức thận trọng:
Đó chính là tồn tại còn trên cả Hóa Thần. Là tồn tại tối cao chống đỡ cho Nhân tộc chúng ta. Tuy nhiên, nghe nói vị tiền bối này có hiệp ước gì đó, chỉ chu du nhân gian tùy hứng. Mặc dù vậy, những ai gặp được người thì đều được chỉ điểm gì đó. Tin rằng Lâm huynh chắc cũng không đến nỗi thất thu chứ?
Lâm Phong nghe lời này liền giật mình, nhớ tới Hỏa Linh mà mình thu thập được, lại nhớ tới những lời chỉ điểm đêm đó. Tuy nhiên, mặt ngoài Lâm Phong vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thong dong hàm hồ đáp:
Ha ha, thu hoạch gì chứ. Chẳng qua có duyên gặp mặt lão nhân gia, cùng nói mấy câu thôi. Kiếm huynh chớ nghĩ nhiều. À, nhưng mà trên đường đến đây, ta cảm thấy thiên địa nguyên khí dường như….
Lâm Phong lập tức mơ hồ chuyển đổi đề tài câu chuyện sang chỗ khác. Kiếm Tửu và Đao Cuồng cũng biết ý Lâm Phong cho nên cũng bắt đầu nhỏ giọng truyền âm bàn luận.
Số chữ: