Bất quá, một kích tự bạo kia cũng tạm thời chặn đứng Kiếm ảnh, khiến cho Lê Dũng không nhịn được phải vẫy tay một cái, thu thanh Kiếm về cầm trên tay.
Thanh kiếm khẽ run, dường như có chút uất ức vì chịu thiệt thòi do cú tự bạo vừa rồi.
Lê Dũng cũng có chút giật mình, hắn không ngờ gã họ Tô dám tự bạo pháp bảo.
Phải biết rằng, với tình hình tài liệu thiếu thốn hiện nay tại thế giới này, thì mỗi cái pháp bảo càng trân quý vạn phần. Mà tu sĩ nhân tộc chủ yếu là tranh đấu nhờ pháp bảo, chứ không như những dị tộc khác sử dụng một số âm hồn quỷ khí làm chủ tu.
Vậy mà gã tu sĩ họ Tô lại không chút do dự tự bạo, điều này làm cho Lê Dũng cũng có cái nhìn khác về gã.
Bất quá, cho dù có cái nhìn khác, nhưng Lê Dũng vẫn không hề lơi lỏng, bên kia Ngũ Quỷ Ảnh Hồn hợp thành một bộ xương sớm đã bị chém đến lên bờ xuống ruộng, mặc dù được gã họ U gia trì những chỉ miễn cưỡng chống đỡ, giờ phút này cũng đang ũ rũ đứng đó.
Lê Dũng cười gằn, linh lực toàn thân cuồn cuộn mà ra, một chỉ điểm xuống. Lập tức kiếm trận ầm vang, mang theo kiếm ảnh chằng chịt, vậy mà lại có xu hướng co lại như muốn băm nhuyễn tất cả những thứ bên trong kiếm trận.
Tu sĩ họ U thấy vậy, liền tâm niệm khẽ động điều khiển Ngũ Quỷ Ảnh Hồn không chút do dự đánh tới màng kiếm quang do kiếm trận hợp thành.
Nhưng bàn tay vừa đánh vào, lập tức bị kiếm ảnh trùng trùng chém nhuyễn như thịt băm, thậm chí nếu không dừng lại kịp thì cả người nó phỏng chừng cũng bị chém nát.
Tu sĩ họ U kinh hãi, liền thu nó lại, khẽ cắn răng, xuất ra một viên châu màu xám chậm rãi xoay tròn.
Viên châu này là bản mệnh châu của gã, vừa xuất ra liền phát ra khí tức thâm trầm khủng bố, nhưng sắc mặt của gã cũng theo đó mà ảm đạm mấy phần, cả người dường như hư thoát.
Bên kia, gã họ Tô cũng xuất ra thủ đoạn áp rương, trong tay gã hiện ra một cái đồng hoàn cổ lão, nhìn qua có vẻ hư hại không nhỏ nhưng vẫn phát ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Lê Dũng mắt thấy hai người này đều xuất ra hai loại bảo vật không tầm thường, hai mắt híp lại, lập tức không chút do dự thúc giục kiếm trận điên cuồng co lại, ý đồ kết liễu nhanh chóng, tránh đêm dài lắm mộng.
Hai gã tu sĩ bên trong kiếm trận cũng biết lúc này đã là thời khác mấu chốt, động tác trong tay cũng không hề chần chừ, ném hai cái bản mệnh pháp bảo về cùng một hướng, là nơi Lê Dũng đang đứng.
Ầm~
Đùng~
Hai âm thanh trầm đục lần lượt phát ra, kiếm trận có chút lung lay nhưng rồi quang mang càng đậm, vậy mà lại nghạnh sinh sinh đem hai thứ bảo vật chém đến thất điên bát đảo, hỏa quang tung tóe.
Hai loại pháp bảo nhìn như lợi hại nhưng chỉ miễn cưỡng chống chọi lại một chút rồi trực tiếp chia năm xẻ bảy.
Nhìn thấy bản mệnh pháp bảo mình đắc ý nhất bị chém nát không còn, tâm tư hai người Tô – U liền lạnh lẽo, ý định liều mạng cũng theo đó mà nổi lên.
Hai người không chút do dự điên cuồng xuất ra tất cả pháp bảo mà mình sở hữu, nhao nhao quăng ra rồi tự bạo, hòng mở một con đường máu.
Đủ loại màu sắc quang mang lóe lên, đánh lên màng kiếm trận nhưng cũng không làm lung lay nó dù chỉ một chút.
Nhìn kiếm quang ngày càng tới gần, ánh mắt tu sĩ họ Tô rõ ràng đỏ lên, khí tức trên người bất ngờ lại điên cuồng bành trướng, lập tức không để ý gì mà nhào về phía Lê Dũng, bất chấp kiếm quang trước mặt.
Gã cười lên điên cuồng, cả người bỗng theo đó mà phình lớn, linh lực trong cơ thể theo đó mà điên cuồng vận chuyển không theo quy tắc nào, linh lực hỗn loạn trong nháy mắt sinh ra một vụ nổ lớn, rung chuyển cả không gian.
Tu sĩ họ Tô vậy mà lại tự bạo Kim Đan!
Kiếm trận vậy mà lại bị nổ ra một lỗ nhỏ. Dư chấn theo đó truyền tới.
Uy lực tự bạo của một tu sĩ Kết Đan không phải nhỏ, nó mang theo khí lãng cuồn cuộn quét qua mọi nơi chung quanh, mặc dù có Kiếm trận đã hóa giải một phần nhưng cũng không đỡ được lâu mà bị vụ nổ mở ra một lỗ hổng.
Mắt thấy cảnh này, nhân lúc Lê Dũng còn đang tế ra hộ thân linh khí, đưa phi kiếm thả ra linh lực che chắn trước người, thì gã tu sĩ họ U hai mắt lóe lên, không chút do dự thân hình uốn éo, định nhân cơ hội này đào tẩu.
Trong tay gã cũng xuất ra một cái đao phong đánh tới Lê Dũng, nhằm làm phân tâm để tranh thủ chút thời gian.
Lê Dũng thấy vậy trong lòng rùng mình, không chút do dự cầm phi kiếm theo đỉnh đầu của gã chém xuống liên tục.
Đao Phong bay tới liền bị kiếm ảnh băm nhuyễn không còn, hơn nữa, tầng tầng kiếm ảnh theo đó gào ghét mà bổ xuống đầu gã họ U vốn đang chuẩn bị thi triển loại độn pháp nào đó rời đi.
Chỉ nghe từ bên dưới truyền ra một tiếng hét thảm.
Lê Dũng thu hồi phi kiếm, lẳng lặng nhìn lại thì thấy một cái xác bị chém chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây.
Thu hồi phi kiếm xong, Lê Dũng từ từ chậm rãi đi tới bên cạnh cái xác, thả ra một cái hỏa cầu thiêu đốt, hủy thi diệt tích. Từ nay hai gã tu sĩ họ Tô và U này chính thức biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng sau khi nhìn quanh, Lê Dũng liền thấy một tấm da lẳng lặng nằm dưới đất. Trải qua vụ tự bạo và kiếm ảnh loạn trảm mà miếng da này vẫn còn nguyên vẹn nằm đây, khẳng định nó không phải vật phàm.
Bất quá, Lê Dũng cũng chưa vội nhặt nó lên mà mắt khẽ đảo, liền chậm rãi nói:
Vị đạo hữu bên kia, ngươi ra được rồi.
Lâm Phong liền giật mình, cười cười hiện thân, nhún người một cái liền đi tới, bảo trì một khoảng cách với Lê Dũng.
Chào Lê đạo hữu, thật ngại quá, tại hạ là Lâm Phong, ta cũng chỉ đi ngang qua cho nên không tiện nhúng tay, mong đạo hữu thứ lỗi!
Hắc, không có gì. Đạo hữu tu vi cao thâm, không biết thuôc môn phái gia tộc nào?
Lê Dũng cũng cười cười, không để ý nói. Mặc dù tu vi của gã chỉ có Kết Đan sơ kỳ nhưng khi đứng trước một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ như Lâm Phong thì cũng không có chút nao núng, đây chính là ngạo khí từ trong xương tủy mà bất cứ gã kiếm tu nào cũng có.
Lâm mỗ chỉ là một tán tu mà thôi. Lê đạo hữu nghe tên hơi lạ, không biết có phải tu sĩ tới từ Việt Nam hay không?
Ồ, Lâm huynh cũng biết sao? Chẳng lẽ…
Lê Dũng nghe vậy liền ngạc nhiên.
Ha hả, nói tới chúng ta cũng có chút duyên phận. Lâm mỗ cũng từng đến Việt Nam, hơn nữa còn gặp một vị tiền bối cao thâm, được người chỉ điểm tại hang Sơn Đoòng.
Ồ, nói vậy chắc Lâm đạo hữu cũng là người của Nhân Đạo Minh?
Lê Dũng nghe Lâm Phong nói thì liền cười hỏi lại.
Nhưng Lâm Phong thì cười khổ lắc đầu, đáp:
Lâm mỗ chỉ là tán tu, nào biết Nhân Đạo Mình gì đó. Hơn nữa ta cũng chịu ân một vị tiền bối Việt Nam nên mới chạy đến đó một chuyến mà thôi.
Thì ra là vậy, bất quá, Lâm huynh một mình khổ tu mà đã có tu vi cao thâm thế này, thật khiến tiểu đệ bội phục.
Ha hả, nói tới thì ta làm sao sánh được với Kiếm thuật cao vời của Lê đạo hữu đây. Nhưng mà ta có một thắc mắc, sao Lê đạo hữu lại ở đây? Hơn nữa, Nhân Đạo Minh là cái gì?
Haha, chuyện này nói ra thì cũng dài dòng, hay là chúng ta tìm chỗ nào đó rồi từ từ ngồi xuống nói chuyện.
Lê Dũng cũng không trả lời ngay mà mỉm cười nói, sau đó bàn tay khẽ phất một cái, tấm da lúc trước liền gọn gàng nằm trong lòng bàn tay hắn.
Lâm Phong nghe vậy liền cười haha:
Được được, là Lâm mỗ vội vàng.
Nói xong, hai người liền hóa thành hai đạo quang mang phi độn bay đi.
Lát sau, hai đạo quang mang hạ xuống một đỉnh đồi, thân ảnh hai người sau khi hiện ra liền tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống.
Lê Dũng mở lời:
Nhân Đạo Minh là một cái liên minh do tu sĩ nhân tộc lập ra. Mà ta là một chấp pháp giả, chuyên đi tuần tra khắp mọi nơi, chỉ cần xuất hiện dị tộc vi phạm hiệp ước liền chấp pháp. Cho nên ta cũng phải đi khắp nơi như vậy.
À thì ra là vậy. Hiệp ước kia có phải Nhân Tộc ký kết với các dị tộc khác không? Bọn họ ở đâu, sao chúng ta phải thỏa hiệp?
Lâm Phong nghe vậy thì liền hỏi tới.
Ài, tình hình của nhân tộc chắc Lâm huynh cũng biết một hai, tu sĩ thưa thớt, hơn nữa không đồng lòng đoàn kết. Cho nên mặc dù chỉnh thể có nhỉnh hơn mấy tộc khác thì cũng đành giữ vị trí bị động như vậy. Còn về phần dị tộc thì…cái này là bí mật, thứ lỗi ta không thể nói cho đạo hữu rõ ràng được. Tuy nhiên, ít nhất, nhân tộc chúng ta chỉ là muỗi nếu đem so sánh với toàn bộ bọn họ.
Lê Dũng khẽ thở dài, bộ dáng cũng có chút tâm sự.