1.
Vào thời khắc vừa tra được kết quả thi nghiên cứu sinh, tôi mừng đến chớt rồi.
Một lần nữa mở mắt ra, tôi thấy một đội quân du côn với đủ màu tóc xanh đỏ tím vàng. Bọn họ đang bắt một thiếu niên lạnh lùng quỳ xuống.
Mà tôi lại chính là đứa cầm đầu của nhóm du côn này.
Tôi bị dọa sợ, vô thức nhổ cọng cỏ trong miệng ra.
Lúc này, một giọng nói giống như máy móc nói chuyện trong đầu tôi:
[Hoan nghênh túc chủ đến với cuốn ngược văn “Anh ấy khó mà tiếp cận”, nhiệm vụ của cô là: Nhớ kỹ quy tắc của nữ phụ, làm việc độc ác đến tận cùng, tôi là hệ thống cá nhân của cô, Tiểu Thảo.]
Tôi hung dữ nhướn mày, nhìn đầu gối của thiếu niên sắp chạm xuống đất, bắp đùi tôi run run, hành động trước cậu ta một bước mà quỳ sụp xuống.
Mắt của mấy đứa tùy tùng trừng to: “Chị Mai, chị đang làm gì vậy?”
Tôi khóc không ra nước mắt, đời này chưa từng có ai quỳ trước tôi đâu. Người bằng tuổi quỳ trước mặt tôi không phải sẽ làm tổn thọ tôi sao.
Mấy đứa tùy tùng bên cạnh vội vàng đỡ tôi dậy, lại tiện chân mà giẫm lên nam sinh kia một cái. Nam sinh khó chịu mà hừ một tiếng, khóe miệng mang theo một nụ cười trào phúng lạnh lẽo.
“Tôi quỳ xong, các người không được bắt nạt em gái tôi nữa.” Giọng nói cậu ta cũng lạnh lùng.
Cậu ta ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt đẹp đỉnh của chóp, khóe mắt có vết xanh tím, cả cơ thể toát lên vẻ lạnh nhạt cao ngạo.
Tên côn đồ đang giữ chặt cậu ta lại đấm vào mắt cậu ta thêm cái nữa: “Nói chuyện kiểu gì vậy, đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi nói chuyện với chị đại thì phải gọi thêm tiếng chị Mai.”
Nam sinh nghiêng đầu một cái, rũ mi, che đi sự mỉa mai mãnh liệt nơi đáy mắt.
Tôi vội vàng ngắn cản: “Được rồi được rồi, cứ như vậy đi, này thì gì đó ơi, từ giờ đừng bắt nạt em gái cậu ta nữa ha.”
Đám côn đồ buông nam sinh kia ra, bắt đầu thổi phòng: “Chị Mai thật là rộng lượng.”
Tôi thở phào một hơi, đang quay người chuẩn bị rời đi, tôi mới cẩn thận suy nghĩ về tiến trình của thế giới này.
Giọng nói máy móc trong đầu phát ra âm thanh cảnh báo: [Kiểm tra cho thấy túc chủ chưa hoàn thành tình tiết trong sách, chuẩn bị thực hiện trừng phạt đánh đập.]
“Thật hay đùa vậy?”
Tiểu Thảo vô tình nói: [Đánh còn đau hơn cả roi bình thường.]
Tôi cười khổ: [Vậy có thể đổi một phương pháp ác độc khác không.]
Sau một hồi tìm tòi nghiên cứu, Tiểu Thảo truyền đạt mệnh lệnh một lần nữa: [Hôn nam chính.]
Tôi sợ đến biến sắc: [Cái này mà là ác độc gì chứ, không phải là thưởng cho cậu ta sao?]
Tiểu Thảo cười lạnh: [Nam chính mắc chứng sạch sẽ, ám ảnh tinh thần và ám ảnh tình cảm nghiêm trọng. So với để anh ta quỳ trước mặt cô thì để cô hôn anh ta còn khiến anh ta ghê tởm cả đời hơn.]
(Hội chứng này của nam chính giống với bệnh sạch sẽ. Ngoài ra người mắc hội chứng này còn có yêu cầu cực cao trong chuyện tình cảm, yêu cầu người mình yêu phải trong sạch về cả cơ thể lần tư tưởng. Hơn nữa tính chiếm hữu còn cực kỳ mạnh,... vv.)
Tôi: “...”
[Vậy còn cách khác không? Chuyện này không thích hợp lắm.]
Tiểu Thảo: [Cô cực kỳ thiếu kinh nghiệm, chỉ có cơ hội một lần duy nhất, ps hay vẫn nên để tôi ghi nợ cho cô đi.]
Thấy tôi cứ ngây ra một chỗ, mấy tên theo sau đang định đi lên hỏi tôi có chuyện gì. Tôi lại quay người lại, dọa bọn họ lùi lại mấy bước liền.
Tôi chuẩn bị cho mình một biểu cảm độc ác, giọng nói cũng trở nên ngang tàng hống hách: “Hai đứa bây ấn cậu ta xuống cho chụy!”
Đám côn đồ ngây ra một lát, sau đó lập tức lớn tiếng đáp lại: “Vâng! Chị Mai!”
Hai người họ mỗi người ấn một bên vai, nam chính lúc này đang mang một vẻ đẹp như bị chà đạp, vừa mịt mờ vừa tan vỡ.
Khóe môi cậu ta nhếch lên cười lạnh: “Làm sao vậy, nói lời không giữ lời?”
Tôi đột ngột bước về phía trước, chóp mũi tôi đối diện với chóp mũi cậu ta.
Vốn muốn một phát ăn ngay hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đáng tiếc tôi độc thân hai mươi ba năm. Lần đầu tiên hôn môi lại hôn với một nam sinh cấp ba kém mình sáu tuổi, cảm giác đạo đức đang lên án tôi mãnh liệt.
Con ngươi đen kịt của cậu ta phản chiếu biểu cảm căng thẳng của tôi. Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn vì sự tiếp cận của mà vừa thẹn vừa tức, trở nên đỏ bừng. Hai vai hơi hơi run rẩy, đó là cậu ta đang kịch liệt kháng cự sự tiếp cận của tôi.
Tôi nuốt nước miếng, càng sáp gần hơn. Nam sinh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hiện rõ vẻ phẫn nộ: “Cậu muốn làm gì?”
Giây phút cậu ta mở miệng, tôi liền hôn lên, sự tiếp xúc mềm mại, đàn hồi, lạnh lạnh mát mát, giống như là thạch vậy.
Tôi theo bản năng dùng miệng hít vào một hơi, sau đó ý thức được mình đang làm gì, tôi như bừng tỉnh mà lùi lại phía sau.
Trong đâu vang lên tiếng “ding”: [Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, giá trị ác độc tăng 10, giá trị kinh nghiệm tăng 10.]
Nam sinh vùng vẫy càng lúc càng dữ dội, trên trán hiện đầy gân xanh, trong mắt bao trùm sự căm hận điên cuồng.
Tiểu Thảo quả nhiên không lừa tôi, đời này tôi chưa từng khiến ai ghê tởm như vậy.
Tôi trông thấy trên miệng cậu ta lấp lánh ánh nước, một luồng nhiệt dâng lên, khiến cho khuôn mặt tôi đỏ bừng.
Mấy đứa tùy tùng xung quanh hít ngược mấy luồng khi lạnh, có đứa đúng kiểu “phi lễ chớ nhìn”, có đứa thì trừng to hai mắt không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có đứa còn không có não mà khen tôi: “Chị Mai, đây là chiêu thức mới của chị đúng không? Quả là lợi hại! Trước đây mấy anh em đánh nó một trận nó cũng không nóng nảy như vậy, chị cắn miệng nó một phát là nó đã thế này rồi!”
Nói xong còn tiến lên phía trước mà lặp lại động tác của tôi, mấy người bên cạnh nhanh tay nhanh mắt kéo tên này lại. Tôi mất mặt vo vo giữa trán: “Để cậu ta đi đi.”
Đến lúc bóng lưng của thiếu niên lạnh lùng kiên quyết rời khỏi tầm mắt tôi, tôi vẫn không quên nổi cái cảnh cậu ta nắm chặt nắm đấm.
Nếu hiện tại cậu ta có năng lực, khả năng là tôi đã tan thành mây khói luôn rồi.
2.
Trong lòng tôi thở dài thườn thượt, tạo nghiệp mà!
Tiểu Thảo hóng hớt bình luận: [Nam chính về nhà chắc chắn phải đánh răng mấy lần.]
Tôi trợn trừng mắt, mi không có vấn đề gì đây chứ.
Sau khi tìm bừa lý do để đuổi việc mấy đứa theo sau, tôi mới có thể suy nghĩ kỹ về hoàn cảnh của mình.
Đây là một bộ truyện nửa học đường nửa đô thị, nữ chính là Bạch Khanh.
Bạch Khanh vừa gặp đã yêu nam chính Thẩm Tư Nhiên, thế là bắt đầu theo đuổi nhiệt tình. Khi núi băng bị mặt trời làm tan chảy, nữ chính đã mệt mỏi mà chuyển trường, hoàn toàn mất tin tức.
Sau này cửu biệt trùng phùng, hai người họ giận dỗi nhau trong tối ngoài sáng, các kiểu hiểu lầm hỏa táng tràng, sóng trước còn chưa tan đã đến sóng sau.
Trước ngược nữ sau ngược nam, tóm lại là ngược độc giả.
Mà lý do tôi xuyên tới cuốn ngược văn này chính là: Cục quản lý tiểu thuyết gần đây kiểm tra được rằng, tỷ lệ rơi nước mắt của độc giả chỉ bằng một nửa lúc trước. Muốn ngược độc giả hơn thì cần phải nâng cao tình tiết trong truyện, tăng thêm cảnh ngược. Tác dụng của tôi chính là làm tăng mức độ ác độc của nữ phụ, tạo thêm hiểu lầm cho nam nữ chính, từ đó tăng thêm cảnh ngược.
Mịa nó chớ, vậy sao không đưa tôi đến mấy cuốn tiểu thuyết nhảm nhí ý!
Mà thân phận của tôi là: Nữ phụ ác độc số 1, khi nam chính nghèo khó thì bắt nạt và nhục nhã em gái cậu ta, sau này lại yêu cậu ta, biến thành đứa đầu tiên lụy tình với cậu ta, và cũng là hòn đá cản đường lớn nhất trên con đường yêu đương của cậu ta và nữ chính.
Sau này nam chính phát đạt rồi, người đầu tiên cậu ta trừ khử chính là tôi.
Tôi cứ tưởng rằng ít nhất mình phải là thiên kim nhà giáu, có một cuộc sống sung túc. Ai mà biết lại là một nhà giàu mới nổi, nuôi heo, gia đình có mấy vạn con (heo).
Mẹ tôi thích ăn dâu tây (Hán Việt: thảo môi, thảo mai), thế là đặt tên tôi là Mai Mai.
À đúng rồi, tôi họ Tiền.
(莓 Mai (Môi) - tên của nữ chính đồng âm với 没 (không, không còn, hết rồi). Ghép với họ Tiền -> Tiền Không Còn, không còn tiền.)
Bởi vì ba tôi nuôi nhiều heo, nhà mấy đứa du côn kia nuôi ít hơn, bọn nó sợ ba tôi, cho nên mới gọi tôi là chị đại.
Nữ phụ này ỷ vào gia đình có chút tiền mà đi khắp nơi bắt nạt người khác, mấy đứa dư trướng cũng dùng tên cô ta để bắt nạt bạn học.
Em gái nam chính chính là một trong số đó.
Sau khi tôi hung hăng được vài năm, nam chính nhờ vào thành tích học tập xuất sắc, vào được trường đại học tốt nhất. Khi đó tôi làm con simp chúa, đi khắp nơi giở trò, làm đứt gãy liên hệ giữa nam chính và nữ chính, còn tự mình cảm động mà âm thầm đóng học phí cho nam chính.
Cho dù khi nam chính đã trở thành nhà khoa học được người người ngưỡng mộ, cậu ta cũng không nhớ đến nửa điểm tốt của tôi, thậm chí còn bắt đầu điên cuồng báo thù tôi.
Có năm nhà tôi có tả , đi khắp nơi không mua nổi thuốc, sau này mới biết là do nam chính chỉ thị, không được bán thuốc cho nhà tôi.
Lợn trong nhà từng con từng con lên trời, mang theo cả ba tôi đi.
Nhà tôi phá sản rồi, giống như tên của tôi vậy, Tiền Mai Mai (đồng âm với 钱没没, là tiền không còn)...
Tôi cười lạnh trong lòng: “Kết cục thảm như vậy, còn không bằng bây giờ tôi chếc luôn đi.”
Tiểu Thảo thong thả ung dung cắn móng tay: [Đạt được mục đích trong sách rồi, cô có thể quay về thế giới cũ.]
Nó nhẹ nhàng thôi một cái: [Cô vừa thi đỗ nghiên cứu sinh nhỉ?”
Tôi lập tức nở một nụ cười nịnh nọt: “Thảo Nhi, tất cả nghe theo ngài sắp xếp.”
Nương theo ký ức của nguyên chủ mà về nhà.
Tôi ngạc nhiên, cửa lớn lộng lẫy xa hoa, so với tượng sư tử đá ở tất cả những nhà khác, tượng sư tử đá trước cửa nhà này có nhiều thêm một viên ngọc.
Không đúng, đây là lợn đá…
Trên bàn ăn cơm, heo sữa quay, ruột già xào, tai heo nguội, bụng heo xào bí đao, tim heo xào khoai tây...
Tôi giữ bình tĩnh: “Lần sau có thể không làm nhiều thịt heo như vậy không ạ?”
Người mẹ cười tươi gắp cho tôi một miếng sườn heo: “Nói gì vậy, không phải con thích ăn nhất sao?”
Người ba chỉ chỉ về phía trước, một chiếc đầu heo vàng đang được đặt trên bàn thờ, nó và hai chú heo con ở phía trước nó đang ngây ngốc nhìn tôi.
Tôi không thể tin nổi mà nhìn sang ba, ba kiêu ngạo hất cái chỏm tóc ngắn, chẳng trách trận dịch heo mấy năm sau có thể lấy đi mạng của ông ấy.
Tôi dự định sẽ trọ ở trường, chứ cứ ăn như vậy chắc sẽ mất.
Ngày khai giảng ấy, ba mẹ nạp cho tôi mấy vạn tiền trong thẻ cơm, chỉ sợ tôi ăn không tốt.
Tới gần cổng trường, hai đứa làm chân sai vặt ngay lập tức giúp tôi xách hành lý. Tôi giả bộ thích nghi, nhìn vào hai khuôn mặt giống y hệt nhau, hài lòng gật đầu: “Nghỉ một hôm đi, trí nhớ của tôi không tốt lắm. Đúng rồi, cậu tên là gì?”
Cánh tay xách hành lý khựng lại, người kia nước mắt lã chã nhìn tôi: “Chị Mai, em là Tiểu Cường.”
Người còn lại khó khăn giải thích: “Em là Đại Cường.”
“Hai người họ gì thế?”
Hai người đồng thanh lên tiếng: “Chu!” (đồng âm với Trư - lợn)
Tôi: “...”
Chậm rì rì mà đi đến lớp, đang định nằm lên bàn nghỉ ngơi một lát, có người lại nơm nớp lo sợ đi đến: “Chị Mai, có người… tìm… chị.”
Tôi thiếu kiên nhẫn mà ngẩng đầu dậy, người kia bị dọa đến nỗi không dám quay đầu lại mà chạy vụt đi,
Đi đến trước cửa, tôi thấy một cô bé xinh xắn đang đứng, mắt sáng loang lanh nước giống như quả nho vậy. Em ấy nhút nhát rụt rè.
Mắt tôi cứ nhìn chằm chằm vào em ấy: “Em gái nhỏ tìm chị có chuyện gì thế?”
Môi em ấy run rẩy, lại vẫn dũng cảm mà mở miệng: “Chị đừng tìm anh tôi gây phiền phức, hiện tại anh ấy học năm ba rồi, rất bận.”
Phá được án rồi.
Hóa ra là em gái của nam chính.
Tôi định nói em yên tâm đi, từ nay chị không bắt nạt em nữa. Nhưng hệ thống trong não lại đưa ra chỉ thị: “Phát hiện nam chính ở cách đó không xa, xin hoàn thành nhiệm vụ tát em gái ngay trước mặt nam chính.”
Tôi:!!!
Mi làm người đi hệ thống, em gái dễ thương thế này mà.
Người trước mặt sợ hãi nhìn tôi, nước mắt lưng tròng, bởi vì căng thẳng mà môi bị cắn đến trắng bệch.
Tôi không đánh lòng mà nhấc tay, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt em ấy, thuận tay lau đi nước mắt
Như vậy trước mắt người ngoài giống như đã đánh cho em ấy một cái vậy.
Tôi nói với hệ thống ở trong đầu: [Thảo Nhi, trừ điểm kinh nghiệm thì trừ đi.]
[Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, giá trị kinh nghiệm +10.]
Tiểu Thảo gắng gượng mà nói: [Dễ thương như vậy tôi cũng không nỡ, thôi thì làm bừa vậy.]
Cô bé rụt rè ngẩng đầu, khuôn mặt không thể tin nổi.
Tôi cười cười: “Trước kia là chị không đúng, không thể tùy ý bắt nạt người khác được, từ giờ chị sẽ không thế nữa!”
Nhìn dáng vẻ ngây ngẩn của em ấy, tôi dùng dáng vẻ đẹp nhất của đời này mà xoay người, nhẹ nhàng bước vào lớp học.
Khi đi qua đầu cầu thang, một bàn tay bịt chặt mũi tôi, kéo tôi vào trong góc.
Tôi vô cùng sợ hãi mà đánh vào tay cậu ta, lại không kịp đề phòng mà đối diện với đôi mắt hung ác của thiếu niên, trong mắt là sự điên cuồng đến đáng sợ.
Cậu ta dùng giọng ớn lạnh mà nói: “Cậu còn dám bắt nạt em ấy?”
Ngón tay mảnh mai phủ lên cổ tôi, dùng sức từng chút từng chút một, giống như ác quỷ đến từ địa ngục: “Có tin, hiện tại tôi cậu hay không…”
Tôi: Không ai nói cho tôi biết cậu ta là kiểu nam chính thế này à! Không phải là hotboy lạnh lùng nghèo khó sao? Sao lại còn là tên yandere nữa vậy!
(Yandere, hay được dịch là bệnh kiều ạ.)
3.
Tôi dần dần ngạt thở, đuôi mắt của cậu ta thì dần dần đỏ lên, lộ ra sự cảm bệnh .
Tôi kêu gào trong đầu: [Thảo Nhi, Thảo Nhi làm sao giờ?]
Hệ thống không hề đáp lại.
Tôi vùng vẫy thoát ra, thấy có khe hở nhỏ, tôi vội vàng há miệng cắn chặt, nước mắt đã rơi xuống, nhỏ giọt trên tay cậu ta.
Cậu ta giống như bị bỏng vậy, sự điên trong mắt nháy mắt đã rút đi.
Khoảnh khắc bàn tay rời khỏi cổ tôi, tôi tham lam mà hít không khí. Chân lại không dám ngừng dù chỉ một bước, vịn vào tường mà chạy ra ngoài.
Sau khi quay về lớp, tôi còn chưa bình tĩnh lại. Ánh mắt cố chấp của Thẩm Tư Niên như đang ở trước mắt.
Ông trời ơi, sao tôi có thể khiêu khích một đối tượng như vậy chứ…
Sau đó, hệ thống đã không ngại rắc rối mà đốc thúc tôi: [Xin túc chủ hãy dùng ngôn từ công kích nam chính, khiến cậu ta xấu mặt.]
[Tôi không dám… Lần sau đi.]
[Xin túc chủ sau khi tan học hãy chặn nam chính, sỉ nhục cậu ta.]
[Hả… Thôi đi mà.]
[Xin túc chủ…]
[Không muốn… Tôi rất sợ.]
Sau khi tôi trốn Thẩm Tư Niên nửa tháng, Tiểu Thảo gấp rồi: [Cô có biết chuyện cô hoàn thành nhiệm vụ có liên quan đến chuyện tôi tích điểm không vậy. Ông đây mỗi ngày đều phải dựa vào tiền lương ít ỏi đó để ăn cơm đó.]
Nghe thấy tiếng nói máy móc tức đến mức vỡ giọng là cảm giác thế nào? Dù gì thì tôi cũng cười đến run cả người.
Tiểu Thảo lạnh lùng nói: [Giá trị kinh nghiệm của cô đã trừ hết, xin mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.]
Tôi vội vàng thu lại nụ cười, khóc than thảm thiết: [Nhưng mà cậu ta thật sự quá đáng sợ, ta gặp phải nguy hiểm mi lại chẳng tới cứu ta.]
[Đúng là thứ vô dụng, không phải cô đã là người rồi sao?]
Tôi bừng tỉnh: [Đúng rồi nhỉ!]
[Kiểm tra thấy nam chính đang ở ngoài trực nhất, xin hãy tiến hành gây rắc rối.]
Tôi mang theo Tiểu Cường và Đại Cường đến chỗ Thẩm Tư Niên đang trực nhật, đó là một nơi có không gian rộng.
Đến gần cuối thu, lá cũng bắt đầu rụng rồi. Bồn hoa trong trường trồng đầy cây ngô đồng, chẳng mấy chốc lá ngô đã nằm đầy trên những khoảng trống trên đất. Gió vừa thổi, lá liền bay lượn đầy trời.
Thẩm Tư Niên mặc bộ đồng phục sạch sẽ. Gió thổi dựng tóc mái cậu ta, lộ ra vầng trán trắng nõn sạch sẽ. Ngón tay đang cầm chổi của cậu ta thon dài khỏe khoắn, tràn đầy sức lực.
Nổi bật trên nền tường đỏ gạch trắng, thân hình gầy mảnh của chàng trai càng khiến lòng người rung động.
Gió không nghe lời, lá cây cũng làm loạn, Thẩm Tư Niên lại không ngại phiền mà quét chúng vào một chỗ hết lần này đến lần khác.
Tôi đứng ở cách đó không xa mà nhìn rất lâu, Tiểu Cường không đợi được nữa: “Chị Mai, chị gọi hai đứa em đến chỉ để nhìn cái tên này?”
Tôi hoàn hồn lại, phát hiện hai bên tóc mình đã ngoan ngoãn gọn gàng ở hai bên tai, gió đã ngừng thổi, lá rụng cũng đã quét gọn lại một chỗ.
Thẩm Tư Niên đang định bỏ chúng vào thùng rác, tôi liền vội vàng nói: “Nhanh nhanh, hất đống lá này lên cho chụy!”
Hai đứa Đại Tiểu Cường nhận lệnh, duỗi chân đạp đạp, những đống lá gọn gàng bị hất ra bốn phương tám hướng, vô cùng hỗn loạn.
Tôi đứng một bên, hất cằm lên, ánh mắt tỏ vẻ miệt thị nhất có thể.
Thẩm Tư Niên không hề dậy sóng, cậu ta cầm chổi lên, một mình quét lại, cứ như không nhìn thấy chúng tôi.
Tiểu Cường thấy cậu ta như vậy thì thấy như đấm vào bịch bông, không đau không ngứa, trong lòng sốt ruột lắm rồi.
Thế là Thẩm Tư Niên quét được một cái, Tiểu Cường lại đạp một cái.
Thấy tôi không ngăn cản, Đại Cường giật mạnh chổi của Thẩm Tư Niên, bộp một cái, bẻ gãy luôn.
Tâm tình xem kịch của tôi nháy mắt biến mất rồi. Phá hoại của công, không phải tôi sẽ phải đền tiền sao.
Tôi phang bốp một phát vào trán Đại Cường đang hớn hở đắc ý: “Cậu làm hỏng thì cậu đền đi!”
Lúc này Thẩm Tư Niên mới nhấc mí mắt nhìn tôi một cái. Dưới hàng lông mi dày là đôi mắt vô cảm, lạnh lùng đến nỗi khiến tôi giật mình bừng tỉnh.
Tôi giữ vẻ trấn tĩnh, dùng lỗ mũi nhìn cậu ta: “Chụy làm thế này, cậu không hài lòng à?”
Tôi hung hăng di nát đống lá dưới chân, cười nhẹ một tiếng: “Thẩm Tư Niên, cậu là cái thá gì chứ…”
“Các cậu đang làm gì? Bắt nạt bạn học?” Giọng nói mang theo sự công lý và chút giận dữ.
Tôi quay đầu nhìn, người đến tóc ngắn tới tai, cổ áo đồng phục xõa xuống, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn là đôi mắt xinh đẹp vô cùng.
Đúng là một thiếu nữ thanh xuân rực rỡ.
Hệ thống nhắc nhở: [Nữ chính xuất hiện.]
Bạch Khanh Khanh nhíu đôi lông mày thanh tú lại, chắn trước người Thẩm Tư Niên, giống như một thiên sứ chính nghĩa: “Mấy cậu còn như vậy thì tôi sẽ báo cáo với giáo viên đó.”
Không đợi tôi lên tiếng, Tiểu Cường đã khinh miệt mở miệng: “Đi báo đi, cẩn thận sau này cũng bắt nạt !”
Khuôn mặt Bạch Khanh Khanh đỏ lên, nhưng vẫn dũng cảm không lùi bước như cũ.
Thẩm Tư Niên ở phía sau cô ấy thu lại sắc mặt, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh khó phát hiện được.
Tôi nghĩ cũng đã bắt nạt được kha khá rồi, vừa hay muốn rút lui. Nhưng thầy trưởng khoa lại bước nhanh tới: “Làm gì vậy, làm gì vậy, không dọn dẹp vệ sinh lại tụ tập đúng không.”
Làm học sinh hơn hai mươi năm, tôi sợ nhất là chuyện này nên liền nhanh tay nhanh mắt cầm chổi bị gãy làm đôi lên.
Thầy trưởng khoa giận dữ quát: “Ai làm gãy chổi đấy! Trường vừa đổi cái mới đó!”
Chúng tôi đều cúi thấp đầu, ấp a ấp úng không nói ra.
Kết cục chính là cả đám đến văn phòng viết bản kiểm điểm.
Người đã thi lên nghiên cứu sinh như tôi còn sợ viết bản kiểm điểm chỉ vỏn vẹn 1000 chữ này sao?
Tôi hạ bút thành văn, vèo một cái đã viết xong rồi.
Lờ đờ nhìn đông nhìn tây, cuối cùng cũng đặt ánh mắt trên người Thẩm Tư Niên ở phía trước.
Dù gì cậu ta ngồi đó cũng trở thành một bức tranh.
Mái tóc đen dày, đuôi lông mày nhạt, rõ ràng là có đôi mắt đào hoa mê người, nhưng khi nhìn người khác lại lạnh nhạt như một hòa thượng không nhiễm bụi trần vậy.
Bên khóe môi hơi mím có một nốt ruồi đỏ rất nhỏ, như có như không, tôi vô thức muốn nhìn cho rõ.
Đại Cường ngồi bên cạnh mở miệng: “Chị Mai, sao chị viết nhanh thế?”
Tiếng nói đột ngột vang lên, mọi người đều bất giác nhìn về phía tôi, Thẩm Tư Niên cũng không ngoại lệ.
Mà tôi không kịp phản ứng, đôi mắt đang nhìn thẳng vào trán… vào môi… của cậu ta.
Đôi mắt Thẩm Tư Niên tăm tối, ngón tay hơi cuộn lại, gân xanh hơi lộ ra. Cậu ta nhìn thẳng vào tôi, cái cảm giác ấy lại bắt đầu tái hiện.