Sau cái bắt tay. Hoa lại muốn chàng phải nhớ lại cái đêm hôm đó. Nàng đứng dậy, vòng qua chỗ Luận ngồi, ôm tấy chàng một cách thực táo 'bạo' và hôn lên má chàng. Người Luận hơi run lên, du rất nhanh nhưng Hoa cũng đã cảm nhận ra ngay tức thì. Khi Hoa buông chàng ra, Luận âu yếm xoa đầu nàng, nói:
Hoa mỉm cười, nói:
- Nếu con không bằng lòng thì ba má có cho bà con biết không?
Mẹ Hoa ngạc nhiên, ngó nàng đăm đăm.
- Dĩ nhiên là ba má luôn luôn đặt hạnh phúc của con lên hàng đầu.
Hoa nghĩ thầm:"Thực là dối trá." nhưng dù sao thì bà cũng vẫn là mẹ nàng. Nếumối Unhnày không có sự khuyến khích của mẹ nàng thì Lủận liệu có dám tiến tới hay không. Chàng phải nhỏ hơn mẹ nàng vài tuổi là ít.
Luận vừa nói vừa nhìn mẹ Hoa.
- Con Hoa nó muốn biết chúng mình sẽ lâm hôn lễ ngày nào à?
- Có lẽ vào lễ Phục Sinh.
Nghe mẹ nói, Hoa buột miệng lập lại.
- Lễ Phục Sinh?
Mẹ Hoa mỉm cười.
- Đúng, đó là một ngày rất tốt. Vả lại vào dịp đó con sẽ được nghỉ học, về nhà dự đám cưới mẹ một cách thoải mái hơn.
Luận nhìn Hoa nói:
- Đó sẽ là một ngày vui nhất của mẹ con. Chắc chắn con phải về.
Hoa nói:
- Dạ, con sẽ về.
Trong thâm tâm, Hoa tự nghĩ; nàng sẽ bắt buộc phải trở về để giựt lại người yêu và trả thù sự phản bội này bằng mọi giá. Nàng sẽ làm cho Luận đau đớn ê chề bằng ngàn lần hơn những gì chàng đối xử với nàng trong mùa Giáng Sinh này.
Sau bữa cơm trưa. Hoa xin phép mẹ ra phốchơi và thăm vài người bạn. Mẹ nàng vui vẻ cho Hoa đi ngay và không quên dúi vô tay Hoa ít tiền. Hoa nói:
- Có lẽ tối nay con về hơi khuya. Mẹ cứ đi ngủ trước đi nhé.
Mẹ Hoa ngần ngù hỏi:
- Con định đi đâu?
Hoa nói đại.
- Con đi mua ít đồ rồi tới tối rủ bạn bè đi coi hát.
Mẹ Hoa có vẻ bằng lòng, nói:
- Con phải cẩn thận nhe. Đường xá mùa này nhiều kẻ uống rượu, lái xe ẩu tả lắm đó.
Khi Hoa thay quần áo xong, gọi xe Taxi xuống phố. Cúc mới trở vô nhà, ngồi bên cạnh Luận đang coi truyền hình. Nàng lấy máy điều khiển truyền hình tầm xa, bấm nút đổi tần số qua một đài truyền hình dành cho người lớn Đài này luôn luôn chiếu phim khỏa thân. Những phim thực mới chưa được đem ra bán ở thị trường. Luận vòng tay ôm lấy Cúc mỉm cười.
- Bây giờ thì em hết lo rồi phải không?Cúc luồn một tay vô ngực Luận cười khúc khích:
- Lúc nói cho con Hoa nghe, em chỉ sợ nó giận hờn tụi mình. Ai ngờ nó dễ chịu như vậy.
- Tối nay em sẽ an tâm hơn mọi lần rồi phải không?
Cúc cười khúc khích.
- Em không chờ tới tối đâu, bây giờ cơ.
Luận cười hì hì, cúi xuống hôn lên miệng Cúc. Nàng há miệng ngậm lấy môi chàng núc chùn chụt. Quần áo Cúc tuột ra thực nhanh. Nàng luồn tay qua lưng quần Luận mò mẫm. Bộ ngực Cúc ép sát vô mình càng. Bây giờ là giây phút nàng cởi bỏ mọi lo âu cho cuộc.tình lén lút bấy lâu nay.
Hoa vừa ra phố, tới tối nó mới về thì Cúc có ít nhất mấy tiếng đồng hồ nữa để ngụp lặn trong niềm vui trọn vẹn từ cả chục năm nay nàng mong đợi. Thân thể nàng căng lên thực mau. Những bắp thịt lực sĩ của Luận làm nàng tê tái. Cúc dẫy dụa, rên rỉ, vặn vẹo, cong cớn, đờ đẫn trong niềm hoan lạc tuyệt vởi chưa bao giờ có trong đời nàng. Những cảm giác đê mê dâng lên ào ạt bằng ngàn lần hơn tối qua.
Cúc thét lên, nhưag âm thanh chỉ ằng ặc trong cuống họng nàng.
- Chết... chết... em chết mất... anh... ơi...
Luận rùng mình liên tiếp. Chàng không ngờ hôm nay Cúc lại có thể dẻo dai như vậy. Tối qua nàng đã làm cho chàng ngất ngưmấy lần. Vậy mà bây giờ Cúc vẫn còn sức.
Chàng có cảm tưởng như trời long đất lở. Mặc dù Luận đã chuẩn bị trước, chàng đã uống mấy lần thuốc kích thích mà vẫn cảm thấy thua sút Cúc một trởi một vực.
Luận thấy rằng, hơn lúc nào hết, thời gian này rất quan trọng cho việc hợp thức hóa tình trạng hôn nhân thì chàng mới có thể hưởng được số tiền bảo hiểm đầu tư trong cái chết của An, thằng bạn già. đồng nghiệp xấu số của chàng.
Cũng vì vậy mà chàng không thếnào để Cúc thất vọng trong sự thèm khát của nàng bấy lâu nay. Thân thể Cúc như muốn nổ tung ra bất cứ lúc nào. Đặc biệt giờ phút này. Nàng lồng lộn như một con dã thú tới kinh hồn.
Thân thể Cúc vung lên, toang hoác từbờ mông tới vòng ngực. Chiếc lưỡi dầy cộm và bờ môi nóng cháy thịt xương. Có những lúc tưởng chừng nhưchàng phải tan ra nước, bốc thành hơi, đi vào cõi thiên thu bất tận. Luận đã quằn quại và rên rỉ. Cho tới lúc tất cả da thịt chàng nhão ra. Luận không còn biết trời đất ở đâu nữa, chàng lịm đi trên mình Cúc vẫn còn nóng hổi...
Trời đã thực khuya và lạnh ngắt. Vậy mà mình mẩy Cúc ướt đẫm mồ hôi. Nàng lật Luận nằm ngửa trên sàn nhà, chồm lên trên mình chàng. Hình như Luận đã ngủ tự lâu Cúc biết chàng đã uống thuốc giữ cho những bắp thịt ở tình trạng căng cứng dù chàng không còn cảm giác gì. Luận dấu nàng điều này, nhưng chàng làm sao qua mặt được Cúc vì nàng đã từng cho An dùng loại này cả chục năm nay. Nếu không, với tuổi tác của chàng, An có thể làm gì được nữa. Tuy nhiên, loại thuốc này với những người trẻ như Luận uống vô, sự công hiệu của nó mới đáng kể. Dù gì thì An cũng già rồi, da thịt đâu còn bao nhiêu. Dù cho có thuốc kích thích cũng chỉ có thế thôi. Còn Luận thì ngược lại Những bắp thịt lực sĩ của chàng một khi đã cứng lại, cương lên vì thuốc thì dù cho chàng có mê man bất tỉnh nó
vẫn ở trạng thái kinh hồn đó.
Cúc nhìn lên máy truyền hình. Cảnh hai thằng Mỹ thực to con đang đè một con nhỏ ra ở giữa cánh đồng thực hoang dại. Nàng ao ước được nằm trên thảm cỏ chỗ con bé đó đang nằm. Cúc leo lên ngồi trên bụng Luận. Nàng rập mình xuống thực sâu và đút một ngón tay vô miệng, mắt vẫn không rời khỏi cảnh con nhỏ Mỹ trong phim với hai thằng đàn ông ấy...
Cho tới khi chân tay Cúc rời rã, nàng mới gục xuống nằm im lìm trên mình Luận.
Hình như trời đã thực khuya. Cúc không biết nàng đã nằm như thế này bao lâu. Cúc nhìn ra cửa chính. Nàng đã cẩn thận gài chốt bên. trong để phòng trường hợp Hoa có về cũng không có thể tự động mở khóa vô nhà được. Cái chốt vẫn còn khóa, như vậy có nghĩa là Hoa còn chưa về. Cúc yên trí vì dù sao nàng cũng không muốn con gái nhìn thấy cảnh ân ái giữa nàng và Luận quá sớm như thế này, và nhất là những dồn nén xác thịt trong nàng bùng nổ như vừa rồi thì lại càng chẳng bao giờ Cúc muốn cho Hoa nhìn thấy. Tuy nhiên, nàng' cũng hơi lo vì không biết Hoa đi đâu mà tới giờ này vẫn chưa về. Mặc dù trước khi đi, Hoa đã xin phép về hơi trễ rồi.
Sự thực thì chính Hoa ra khỏi nhà vẫn chưa biết phải đi đâu Nàng chỉ muốn khỏi phải nhìn thấy cảnh âu yếm giữa mẹ nàng và người tình của mình. Hoa đi lang thang trong khu chợ Việt Nam một hồi cũng chán. Nàng vừa định bụng chui vào một rạp hát nào coi cho hết ngày giờ thì gặp Rose. Con nhỏ này cũng cùng một cảnh ngộ như nàng. Mẹ nó nhăng nhít với nhiều người đàn ông. Ba nó cuối cùng phải ly dị và bỏ đi. Rose nói ít nhất mẹ nó có tới sáu, bẩy nhân tình. Cuối cùng, bà ta tóm được một lão khá giả nên mới yên phận. Nhưng ông chồng già này lại không muốn có con cái bên cạnh. Bởi vậy mẹ Rose phải đưa con gái mình vào nhà nội trú như Hoa. Mỗi tháng bà gửi tiền tới nhà trường, mặc cho Rose muốn làm gì thì làm. (Truyện từ CoiThienThai.Com)
Ở trong tường hợp như vậy, lẽ dĩ nhiên Rose làm sao có thể là một học sinh tốt được. Con bé học rất dốt lại có rất nhiều tật xấu. Nó thường hay trốn trong cầu tiêu hút thuốc lại còn có rất nhiều bạn trai như mẹ nó. Lẽ dĩ nhiên trong trường Hoa chẳng bao giờ chơi với nhỏ này, vì hai đứa khác hẳn nhau. Vậy mà hôm nay Hoa gặp nó đi lang thang ở đây, tự nhiên nàng lại thấy mừng rỡ. Hoa chồm từ đằng sau, ôm lấy nó hù một cái thực lớn.
Con Rose giậtbắn người lên, tính la hoảng, vừa kịp nhìn thấy Hoa, nó cười như nắc nẻ ôm lấy nàng la lên:
- Cái cơn quỷ cái này, mày làm tao hết hồn à. Đi đâu mà lang thang ở đây?
Hoa thở dài, nói:
- Chuyện buồn lẩm, nói ra làm gì.
Rose trợn mắt hỏi:
- Mày mà cưng có chuyện buồn sao. Nghỉ lễ về gặp thằng bồ già của mày không đã hả?
Hoa lắc đầu:
- Mày có ngờ được chính miệng y vừa nói với tao..
Thấý Hoa ngập ngừng, Rose nóng lòng hỏi:
- Nó nói cái gì, không chịu mua quà Giang Sinh cho mày à
Hoa lại lắc đầu, chỉ vô sợi đây chuyền đang đeo trên cổ, nói:
- Không phải, đây là quà Giáng Sinh nó vừa cho tao.
Rose suýt soa.
- Trời ơi, thằng khứa lão này sài sang như vậy sao! Vậy mà mày còn buồn cái nỗi gì nữa ?
- Nhưng khi y trao quà cho tao rồỉ, mày có biết nó nói cái gì không?
- Nói gì?
- Y cho biết sẽ hỏi má tao làm vợ nó.
Rose buột miệng.
- Đồ chó đẻ, thế mày có tán cho nó mộtbạttai không?
Hoa lắc đầu:
- Tao không có can đảm làm như vậy.
- Mày hiền quá đi. Thế mẹ mày có biết nó là người yêu của mày không?
- Không, bởi vậy mới nói.
- Tại sao mày không cho bả biết?
- Mày còn lạ gì nó là bạn của ba tao. Khi yêu nó, tao đâu có dám cho ai hay. Nhưng đã định bụng là nhân dịp lễ Giáng Sinh này sẽ về lựa dịp nói với mẹ tao. Ai ngờ...
Rose cười hì hì.
- Ai ngờ nó là thằng chó đẻ.
Hoa nhìn Rose bật cười.
- Mày chửi người ta hơi nhiều rồi đó.
- Bộ còn binh nó hả.
- Binh cái con mẹ tao.
Rose chỉ một ngón tay vô mặt Hoa, nheo mắt.
- Bây giờ mày cũng đã biết chửi thề rồi há.
Hoa cười, hất ngón tay Rose ra.
- Đồ quỉ cái Mày bảo tao phải nói cái gì về "thằng chó đẻ" đó bây giờ?
- Thôi quên nó đi. Hôm nay chúng mình làm loạn một phen chơi, mày có dám không?
Vừa nói Rose vừa chìa ra cho Hoa một điếu thuốc. Hoa lắc đầu nói:
- Tao không biết hút.
Rose đưa điếu thuốc vừa mời Hoa lên môi, châm lửa, hít một hơi, nhả khói ra rồi nói:
- Cũng vì tao bị cái thế giới này bỏ rơi. Tao tức lên là hút thuốc. Hút xong cảm thấy đỡ buồn hơn. Mày thử mà xem.
Nói xong Rose lại chìa bao thuốc ra trước mặt. Hoa không nói năng gì, nàng rút một điếu thuốc, đưa lên môi. Rose châm lửa cho nàng. Hoa hít một hơi thực dài. Nàng chưa kịp nhả ra đã bị ho sặc sụa.
- Coi chừng, coi chừng, mày đừng hút quá mạnh. Hãy từ từ hít vô thôi.
Vừa nói Rose vừa đập nhè nhẹ sau lưng Hoa. Cử chỉ săn đón của Rose lại làm Hoa nhớ tới mẹ nàng. Nhưng những hình ảnh dâm đật cuồng loạn của bà tối qua lại hiện lên trong đầu nàng thực nhanh. Những cong cớn, rên rỉ, vặn vẹo, vưỡn lên, dập xuống đó đã xóa đi tất cả sự âu yếm săn sóc hàng ngày của bà. Hoa chắc chắn bây giờ, nhân dịp nàng đi khỏi, thế nào hai người đó cũng lại quện lấy nhau mà ân ái nhưtối qua. Tim nàng nhói lên đau như dao cắt.
- Đừng buồn như vậy nữa. Trên đời này đàn ông, đàn bà gì dính vô nhau rồi cũng đều có những chuyện súc vật như vậy cả thôi.
Rose và Hoa tiếp tục hútthuốc. Lúc đầu Hoa bị sặc khói thuốc hoài, nhưag nàng càng hút bạo hơn vì lúc này Hoa chỉ muốn phá hủy đi chính cái thân xác của nàng. Hình như Rose hiểu được tâm trạng nàng, lại tiếp:
- Mày đừng giận chính mình chứ. Mày phải giận mẹ mày và thằng đàn ông chó má đó mới phải.
- Mày nói đúng, tao căm thù bọn nó lắm.
Vừa nói Hoa vừa cắn mạnh vào cán thuốc.
- Tao đã từng căm thù nhưthế. Nhưng khi tao nổi cơn lên thì nhất định phải làm cho chúng đau khổ như tao chứ không phảl tự hành hạ mình đâu. Mày có hiểu không?
Hoa gật đầu đồng ý. Rose lại nói tiếp:
- Nhưng trước khi mày làm cho chúng nó đau khổ, mày phải làm cho mày vui lên đã.
- Làm sao mà vui được đây?
- Hôm nay là ngày lễ. Muốn vui có khó khăn gì đâu. Để tao gọi điện thoại cho tụi nó.
Nói xong, Rose tiến tới chiếc máy điện thoại công cộng gần đó, bỏ tiền quay số. Rose vốn là đứa học trò hư hỏng. Nhưng bây giở Hoa không còn đánh giá nó là tốt hay xấu nữa. Nàng đang cần một người bạn để vui chơi cho quên đi sầu hận.
Đứng đợi Rose gọi điện thoại. Bây giờ Hoa mới để ý tới cách thức ăn mặc của Rose; Chiếc áo mỏng manh bó sát lấy người, cổ áo cắt vòng xuống thực thấp để lộ gần như trọn vẹn bộ ngực thật vĩ đại. Chiếc váy ngắn cũn cỡn, xòe ra, như mời mọc. Hoa không ngờ con' nhỏ này lại ăn mặc táo tợn như vậy. Nàng nhìn đăm đăn vô bộ ngực hở hang, căng tròn không một vết nhăn của Rose. Nó mỉm cười quay qua Hoa nói:
- Sao, mày không ngờ tao có bộ ngực lớn như vậy phải không?
Nói xong, Rose lại quay vô máy điện thoại ttằ lời người đang nói chuyện với nó:
- A, không. Em nói với cô bạn gái đi chung thôi. Người ta là học sinh tốt mà, đâu có như cái mặt anh. Thấy: là vục mặt vô rồi.
Vừa nói, Rose vừa quay sang nháy mắt với Hoa thực đĩ. Chờ cho Rose nói chuyến điện thoại xong, Hoa mới nói:
- Mày ăn mặc như vậy giống mấy cô gái không đàng hoàng qúa.
- Cái gì gọi là không đàng hoàng chứ? Đây là là thời trang mày không biết sao. Coi mày ăn mặc kìa. Trông giống như một bà già ?
Vừa nói Rose vừa nhìn đăm đăm vô bộ ngực Hoa làm nàng ngượng ngùng đưa cả hai tay lên che lại.. Dĩ nhiên ngực Hoa không thế nào so sánh được với bộ ngực núi lửa của Rose. Nhưng từ ngày Luận rờ vô, Hoa biết chắc rằng nó đã lớn hơn rất nhiều.