Sau khi trúng đoàn lửa vào mặt, Hắc Lang đau đớn lui lại vài bước nhưng không bao lâu sau ngọn lửa vụt tắt, ngọn lửa ấy đã gây ra tổn thương khá lớn cho hắc Lang kia. Chỉ là ngọn lửa như vậy không đủ để giết nó được, ngược lại còn làm nó nổi giận. Hắc Lang bỏ qua Thiên Nhân đang chật vật để đứng lên, trực tiếp tiến tới chỗ Hạnh Nhi, nó bị ngọn lửa ấy làm cho tức giận rồi.
Hạnh Nhi sau khi cố gắng sử ra chiều thức ma pháp cấp ấy thì vô cùng mệt nhọc, trông thấy Hắc Lang tiến tới khiến cô thực sự là tay chân rụng rời, trực tiếp ngất xỉu.
- Gàoooo.!!!
Hắc lang nhảy bổ về phía Hạnh Nhi đang nằm trên đất, nhưng lần nữa nó lại bị hất văng qua bên. Kẻ gây ra sự việc này không ai khác ngoài Thiên Nhân, vốn dĩ lúc đó hắn ta đứng cũng khó khăn. Nhưng khi thấy tính mạng Hạnh Nhi bị đe dọa thì như là hồi quang phản chiếu mà nhảy chầm tới Hắc lang.
- a a a a! Mỗi một tiếng a phát ra thì một đấm toàn lực của Thiên Nhân cũng hạ xuống. Sau khi đấm được đấm thì Hắc lang cũng trở mình hất Thiên Nhân ra khỏi người nó. Nhưng Thiên Nhân nào dễ dàng tha cho nó như vậy. Vừa bị hất ra hắn liền lập tức nhảy bổ vào hắc lang mà đấm loạn xạ, mặc kệ cơn đau thấu xương vẫn đang lan ra khắp cơ thể hắn.
Một đấm một đấm rồi lại một đấm... Thiên Nhân đã dồn tất cả sức lực của mình vào những nấm đấm này, nếu như vẫn không thể giết nó thì kẻ chết chắn chắn là hắn ta
- a a a...
- Chết đi... A a a...!!!
Thiên Nhân vừa đấm vào đầu sói vừa kêu gào... Trong lúc phẩn nộ và rối loạn hắn đã vô thức mở miệng nói chuyện, nhưng hắn không có thời gian để bất ngờ, hắn phải giết con sói này ngay, nếu không kẻ chết chắc chắn là hắn.
Nấm đâm vẫn cứ vung ra. Hắc lang bị Thiên Nhân đè trên đất nằm yên chịu trận.
- A!
Tiếng a cuối cùng phát ra cùng lúc đó nắm đấm của Thiên Nhân cũng ngừng lại. Thiên Nhân ngã sỏng soài ra mặt đất, bên cạnh hắn là Hắc Lang nằm im bất động. Nhưng...
Lúc nấm đấm vừa dừng. Hắc Lang vốn vẫn đang nhắm nghiền mắt thoi thóp thì đột nhiên mở trừng đôi mắt. Run rẩy mà đứng dậy, răng nanh nhe ra tạo ra một điều cười quỷ dị. Như đang muốn nói rằng ta là kẻ chiến thắng. Răng sói sắt nhọn táp thẳng vào đầu Thiên Nhân.
Lúc Hắc lang đứng dậy, Thiên Nhân cũng đã phải thầm chấp nhận rằng cuộc đời mới này của hắn phải kết thúc tại đây. "Ta đúng là một kẻ xuyên không thảm hại nhất trên đời mà!".
Tại Thời điểm cận kề cái chết này Thiên Nhân không còn thấy sợ hãi nữa, ngược lại lòng hắn còn vô cùng bình tĩnh mà nghĩ đến người thân trước kia, nghĩ đến người bạn mới Hạnh Nhi, hắn còn nghĩ đến cảnh tượng khi mấy cái răng sói kia cắm ngập vào đầu mình, máu me tung tóe... Nhưng mà lúc này hắn lại phát hiện một điều kì dị...
"Cái con sói này không phải bị gì đấy chứ? Chỉ cắn thôi mà sao lại chậm đến như vậy?". Lý do Thiên Nhân hỏi câu này trong đầu là vì hiện tại trong mắt hắn là hình ảnh hàm răng Hắc lang chập chạp hạ xuống. Đúng vậy tốc độ Chậm chạp đến lạ kì. Không chỉ đầu sói kia hành động chậm chạp mà cả cảnh vật xung quanh đều vô cùng chậm chạp trong mắt Thiên Nhân.
"Khoan đã! Vậy có nghĩa là ta có thể..."
Nghĩ đến liền làm ngay. Thiên Nhân lập tức dơ tay trái lên. Nhưng điều làm hắn không ngờ là tốc độ của cánh tay này cũng vô cùng chậm chạp.
- [Vũ trụ bao la, Thiên Đạo cao cả ban cho ta sức mạnh, tiêu diệt giống loài ma quái tạo lửa cấp ].
Âm thanh này xuất phát từ miệng Thiên Nhân. Tốc độ cũng chỉ tương đương với tốc độ dơ tay. Bất quá lại nhanh hơn đầu hắc lang kia một chút.
- phập!!!
- Ầm!!!
"Thành công rồi!".
Đúng như dự đoán của Thiên Nhân, câu chú kia vừa phát ra thì một quả cầu lửa liền xuất hiện, cùng lúc đó do miệng Hắc Lang đang táp tới nên quả cầu lửa ấy cũng bay thẳng vào miệng hắc lang. Nếu như trước đây quả cầu lửa của Hạnh Nhi chỉ đủ để gây ra tổn thương ngoài da cho Hắc Lang thì quả cầu lửa này trực tiếp nướng chín lục phủ ngủ tạng của nó.
Hắc Lang kia cuối cùng cùng chết.
Thiên Nhân sau khi thấy Hắc lang kia chết cũng an lòng mà ngất đi.
Hạnh Nhi sau một lúc mới tỉnh dậy, khó khăn vác Thiên Nhân trở về căn nhà nhỏ.
Một lúc sau...
"Ta vẫn sống hay đã chết?". Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Thiên Nhân sau khi tỉnh dậy. Nhưng sau đó hắn trực tiếp gạt phăng câu hỏi này đi. Đây rõ ràng vẫn là căn nhà nhỏ của Hạnh Nhi kia mà.
Thiên Nhân nhìn khắp nơi trong căn nhà nhưng không thấy ai.
"Hẳn là cô ấy ở ngoài trước. Đi xem cô ấy đang làm gì". Thiên Nhân đứng dậy định đi tìm Hạnh Nhi nhưng sau đó hắn lập tức khựng lại, đứng bất động. Bởi vì...
- Ui ui ui!!! Đau quá đau quá!!!
Nhờ có cơn đau nên lúc này Thiên Nhân mới để cơ thể hắn lúc này. Nhìn qua một lượt cơ thể mình, mí mắt Thiên Nhân không chủ động mà giật giật mấy cái.
"Phải chăng ta đã xuyên không đến Ai Cập để làm xác ướp?".
"Thôi! Không để ý tiểu tiết nữa. Dù sao người ta cũng có lòng tốt băng bó cho mình. Bây giờ phải gặp Hạnh Nhi cái đã".
Sau đó Thiên Nhân nén đau mà lê bước ra phía trước nhà tìm Hạnh Nhi để nói chuyện. Trải qua sự việc lần này Thiên Nhân đã quyết định.
"Nơi này không thể ở được nữa". Sau khi bàn luận với Hạnh Nhi cả hai quyết định ngày mai sẽ rời khỏi nơi này đi tìm một thành thị. Nhưng trước đó họ sẽ ghé một nơi... làng của Hạnh Nhi.
- Hy vọng ta có thể tìm được ai đó còn sống sót.
Ngày hôm sau...
Thiên Nhân khuôn mặt trầm trọng nhìn về phía trước. Còn Hạnh Nhi bên cạnh hắn từ lúc nào đã lệ rơi hai hàng.
Trước mặt Thiên Nhân chính là ngôi làng trước đây Hạnh Nhi từng sống. Có điều bây giờ thì làng cũng không thể gọi là làng nữa rồi. Nói chính xác thì nơi đây chỉ còn lại một mớ tro tàn từ những căn nhà gỗ. Trên nền đất đen xám còn vương vết máu. Nhưng tuyệt nhiên không có một bóng người, kể cả xác chết cũng không có. Có thể đoán được số phận của dân làng ở đây, họ đều đã bị ăn thịt hoặc cháy thành tro cả rồi.
- Hãy cố nén đau thương. Nơi này không nên ở lâu. Chúng ta đi thôi. Thiên Nhân giọng đầy an ủi nói với Hạnh Nhi. Hắn biết thấy cảnh tượng này khiến cô ấy chịu đả kích vô cùng to lớn.