Đứa bé lớn lên nhanh chóng, lại đang là mùa đông nên không được ra ngoài, lúc Chử Khanh ôm nó vào lòng tắm, có cảm giác như đang ôm một ly sữa mềm mại.
Khi đứa bé lớn, năm mới đang đến gần, năm ngoái, nhà họ Chử bị bao phủ bởi không khí bi thương, không ngờ năm nay lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Có Thần Thần rồi nên đâu còn gì bi thương nữa, mấy người lớn đều vui vẻ đến mức không ngậm miẹng lại được, đứa bé mới được bốn tháng, mỗi ngày đều ra ngoài thì không tốt, nên năm nay không đi thăm họ hàng, ngược lai có rất nhiều họ hàng đến nhà.
Đây cũng là lần đầu tiên Chử Khanh lấy thân phận con dâu nhà họ Tùy để tiếp đãi bọn họ, cũng may Tùy Chiêu Hành luôn ở bên cạnh, cũng không ai nói gì Chử Khanh, dù sao bây giờ Chử Khanh có đứa bé hộ thân, Tùy Chiêu Thành lại yêu thương cô nên không ai dám nói gì.
Nhưng bọn họ không dám nói trước mặt nhưng ở sau lưng lại nói không ít, Chử Khanh không nghe nên không để ý.
Sau Tết, Chử Khanh bắt đầu tập thể dục để vòng eo thon gọn. Còn hơn hai tháng nữa mới đến hôn lễ, cô muốn mặc váy đuôi cá, vì có con nên đã mập hơn khá nhiều nên muốn gầy hơn.
Tùy Chiêu Thành đã chuẩn bị cho đám cưới này từ năm ngoái, cũng không đi đâu công tác cả, chỉ ở thành phố Lâm xử lý hôn lễ, xây một công viên ở ngoại ô, hai người sẽ tổ chức hôn lễ ở công viên này, có hôn lễ mới là kết hôn thật sự, có thứ thuộc về hai người họ.
Hôm tổ chức hôn lễ, những nhân vật nổi tiếng của thành phố Lâm đều đến tham dự, hôn lễ của Tùy Chiêu Thành rất long trọng, tự nhiên mọi người cũng biết đươc là náo nhiệt thế nào.
Chử Khanh khoác tay ba Chử đi từng bước về phía Tùy Chiêu Thành, biến hóa rất nhanh, nhưng hơn một năm, hai người từ bị ép đã thành tự nguyện.
Chử Khanh cũng không biết bản tân có yêu Tùy Chiêu Thành hay không nhưng cô biết rõ, nếu rời khỏi Tùy Chiêu Thành, cô cũng không muốn gả cho bất kỳ người nào khác, vậy thì gả cho Tùy Chiêu Thành đi.
Tùy Chiêu Thành tiít như vậy, bây giờ cho dù cô mặc áo cưới trắng toát đi về phía anh, Tùy Chiêu Thành tươi cười rạng rỡ, vui vẻ từ tận đáy lòng.
Hai người tuyên thệ trước mặt linh mục, hứa hẹn cả đờivà trao nhẫn.
Sau hôn lễ, Chử Khanh thay đầm đi mời rượu, cùng Tùy Chiêu Thành gặp người thân họ hàng, Chử Khanh cũng chỉ quen biết vài người nhà họ Tùy, Chử Khanh không quen những người khác lắm.Không bao lâu, Chử Khanh về nhà xem đứa bé, bây giờ Thần Thần rất đeo theo mẹ, Chử Khanh biến mất một lúc đã tìm kiếm.
Chử Khanh về đến nhà, quả nhiên là Thần Thần muốn khóc, cô vội vàng ôm lên dỗ dành, bây giờ gần một tuổi, là thời gian rất đeo bám mẹ.
Người giúp việc nhìn thấy Chử Khanh đi vào mới rời đi.
"Ma."
Thần Thần ôm Chử Khanh, miệng mím lại, vẻ mặt tủi thân.
"Ừm, mẹ đây, Thần Thần đói bụng sao?"
Chử Khanh ôm Thần Thần đi vòng quanh nhà.
"Để anh ôm cho."
Tùy Chiêu Thành đưa tay ra nhận lấy, bây giờ Thần Thần cũng khá nặng, đỡ phải mệt mỏi.
"Ba."
Thần Thần không cần biết là ba hay mẹ, dù sao có người bên cạnh là được.
Chử Khanh cầm bình sữa làm sữa bột cho Thần Thần, trong khi Tùy Chiêu Thành ôm Thần Thần đi xung quanh nhìn cây xanh.
"Khách đi hết rồi sao?"
Chử Khanh đưa bình sữa cho Thần Thần, hỏi Tùy Chiêu Thành.
"Còn chưa đâu, ông nội ở đó. Mệt cả ngày rồi, em nghỉ ngơi trước đi."
"Em không sao, chờ một chút em lại xuống đó chào hỏi."
Chử Khanh lắc đầu, mình rời đi trước đã là vô lễ rồi, vẫn phải ra mặt.
"Được, chờ chút dẫn Thần Thần xuống dưới chơi."
"Ừm."
Buổi tối, tất cả khách khứa đều rời đi, ông nội trở về nhà cũ, Thần Thần ngủ thiếp đi, cuối cùng Chử Khanh cũng có thể nghỉ ngơi, tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ.
Tùy Chiêu Thành đi vào, nhìn thấy Chử Khanh đang nằm trên giường, nắm lấy cổ tay Chử Khanh, "Khanh Khanh, cuối cùng anh cũng cưới được em."
Trong nụ cười của Tùy Chiêu Thành tràn đầy thỏa mãn.
"Không phải đã sớm kết hôn rồi sao?"
Chử Khanh không nhúc nhích, nhìn Tùy Chiêu Thành.
"Không giống nhau, Khanh Khanh, anh muốn hỏi em một vấn đề, em phải nói thật với anh được không?"
Đôi mắt Tùy Chiêu Thành rất sâu, giống như không thấy đáy.
"Được."
"Khanh Khanh, em, em có chút nào thích anh hay không?"
Tùy Chiêu Thành nhìn Chử Khanh, có chút hồi hộp.
Chử Khanh mỉm cười, "Anh nghĩ sao, em đã sinh con cho anh rồi mà anh còn hỏi như vậy, anh cảm thấy em không thích anh chút nào sao."
Chử Khanh ngẩng đầu hôn Tùy Chiêu Thành, lâu vậy rồi, Tùy Chiêu Thành hiểu Chử Khanh rất rõ, người đàn ông tốt như vậy, sao cô có thể không động lòng chứ, nhất định là có thích, chỉ là không phải yêu quá đậm sâu.
"Vậy em có thể yêu anh không?"
Lúc này, Tùy Chiêu Thành trông rất ngốc nghếch, giống như một đứa bé mong đợi nhận kẹo.
"Chiêu Thành, em không thể cho anh đáp án, nhưng em nguyện ý ở bên cạnh anh mãi mãi, chúng ta cùng nhau tìm ra đáp án."
Chử Khanh không muốn lừa gạt Tùy Chiêu Thành, tình yêu sao có thể dễ dàng có được như vậy, huống chi hai người còn có một khởi đầu không mấy tốt đẹp, kết cục như vậy cũng đã tốt lắm rồi.
"Được."
Tùy Chiêu Thành mỉm cười hài lòng, Chử Khanh bằng lòng ở bên cạnh anh, anh cũng bằng lòng chờ đến ngày đó.