*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Năm giờ sáng ngày hôm sau Tần Trăn Trăn từ nhà xuất phát, tối hôm qua cô đối diễn với Lục Như Vân đến gần mười hai giờ đêm, giờ này nhất định Lục Như Vân vẫn chưa thức, cô nhìn lên lầu, thầm nghĩ tranh thủ lúc nghỉ ngơi buổi trưa sẽ gọi điện cho cô ấy.
Quý Lộ đã sớm canh ở cửa, trước khi lên xe cô còn giúp Tần Trăn Trăn xác nhận lại lần nữa những thứ cần mang theo, có quên gì không sau đó mới lên xe.
Chiếc xe bảo mẫu chuyển động chạy đến chỗ thợ trang điểm. Hôm nay thời gian bay do bên phòng làm việc của Giản Mộc thông báo, ra sân bay tiễn nhất định có nhiều fan cho nên Mạnh Hân đưa Tần Trăn Trăn đi thay hình đổi dạng trước.
Chờ đến khi chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, sắp đến bảy giờ, Tần Trăn Trăn liên tục ngáp, Quý Lộ bưng ly cafe vừa pha xong đưa cho cô:
"Trăn Trăn, uống miếng đi, để lát nữa không bị buồn ngủ."
Tần Trăn Trăn nhấp môi, mùi vị đắng chát lan khắp đầu lưỡi, thật ra cô không quá thích cafe nhưng không thích cũng phải uống, đỡ hơn lát nữa ra sân bay phải vật vờ.
Uống xong ly cafe, cô đi thay đồ Quý Lộ đưa, đi đôi giày cao gót mười centimet, mặc chiếc áo sơ mi hồng nhạt cùng chiếc chân váy qua đầu gối, bên ngoài là chiếc áo khoác bành tô màu vàng nhạt, mái tóc dài xõa vai, gương mặt trang điểm kỹ càng như hoa như ngọc, Quý Lộ thấy cô đã chuẩn bị ổn thỏa nên chào tạm biệt chị Trân sau đó kéo cô lên xe.
Ở trên xe, Tần Trăn Trăn chợp mắt nửa tiếng, bảy giờ bốn mươi đến sân bay, ở sân bay đã có kha khá fan bao vây. Gần cuối tháng mười hai, trời càng ngày càng lạnh, fan hâm mộ mặc áo lông, phía dưới đôi chân trắng lộ ra ngoài, chỉ nhìn Tần Trăn Trăn đã cảm thấy lạnh.
Cửa xe mở ra, Tần Trăn Trăn vẫn chưa xuống, có vài người mặc tây trang màu đen thay cô mở đường, sau đó cô được Quý Lộ đỡ xuống, cô đưa chân ra dò xét.
Gió lạnh thổi vào chỗ da thịt lộ ra ngoài, Tần Trăn Trăn ngoài mặt mỉm cười chào fan nhưng trong lòng đã sớm bị trận hồng thủy nhấn chìm, muốn khóc thật sự.
Hôm nay trời quá lạnh.
"Trăn Trăn! Nhìn bên này! Trăn Trăn!"
"Nữ thần Trăn Trăn! Tụi em yêu chị!"
Đủ loại khẩu hiệu từng hồi từng hồi vang lên, một năm nay Tần Trăn Trăn rất ít khi ra ngoài, cơ hội để fan gặp mặt càng ít cho nên fan nhìn thấy cô khó tránh khỏi kích động, có vài người xông thẳng về trước, cũng may có vệ sĩ ngăn lại.
Một fan xông về trước nhất lảo đảo không có chỗ vịn nên nhào lên người vệ sĩ, Tần Trăn Trăn thấy cảnh này thì dừng bước, đỡ fan này từ trên người vệ sĩ dậy, khẽ hỏi:
"Em có sao không?"
Fan được cô đỡ dậy mặt đỏ bừng bừng, ra sức lắc đầu:
"Không sao không sao, em xin lỗi."
Vệ sĩ khẽ gật đầu, không lên tiếng. Ánh mắt Tần Trăn Trăn đầy quan tâm:
"Em cẩn thận, chú ý an toàn nha."
Fan hâm mộ này đứng trước mặt cô, vành mắt ửng đỏ, nói chuyện cũng khẩn trương:
"Em... em... em... em không sao, em ổn lắm."
Tần Trăn Trăn nhoẻn miệng cười, vừa chuẩn bị rời đi thì nghe một fan nhí gọi:
"Trăn Trăn!"
"Đây là quà sinh nhật tụi em chuẩn bị, hi vọng chị sẽ nhận!"
Tần Trăn Trăn quay đầu lại, nhìn thấy phía sau bạn fan này còn mấy người nữa, họ xếp thành một vòng, người khác đều nghe thấy tiếng bạn fan này nên quay đầu nhìn sang, trong mắt bạn fan có chút thất vọng.
Cô nhận lại quà, mỉm cười:"Cảm ơn nha."
Phía sau một tràng vỗ tay hoan hô, Tần Trăn Trăn lại được hô là nữ thần, Tần Trăn Trăn sắp bị chìm trong đó. Quý Lộ nhỏ giọng nhắc cô phải đi vào, lúc này cô mới vẫy tay chào fan.
Vừa đi vào trong cô liền quay sang hỏi:
"Hôm nay ngày mấy?"
Quý Lộ nhìn điện thoại:
"Ngày 23, sao vậy?"
Tần Trăn Trăn thở dài:
"Lại già thêm một tuổi."
Quý Lộ bật cười vì cái giọng u oán này của Tần Trăn Trăn, thật ra còn ba ngày nữa mới đến sinh nhật của Tần Trăn Trăn, sinh nhật những năm trước cô đều trong đoàn phim hoặc ở nơi khác, nói là sinh nhật thật ra cũng chỉ mời người trong đoàn phim ăn một bữa, náo nhiệt một chút nhưng năm nay thì hết cách thực hiện.
Ba ngày sau, họ vẫn ở trong đoàn quay của Giản Mộc.
Tần Trăn Trăn thở dài một hơi, cô quay qua nói với Quý Lộ:
"Vào thôi."
Vừa đi vào trong vài bước, phía sau lại huyên náo. Tần Trăn Trăn ngoảnh lại nhìn, Giản Mộc bị một đám người vây lấy, chen chúc. Phía sau còn có từng tràng từng tràng âm thanh.
Đủ các loại tiếng hét không ngừng vang lên, Giản Mộc đi đến bên cạnh Tần Trăn Trăn, anh ta tháo mắt kính xuống, lại dẫn tới một trận la hét chói tai của fan, gương mặt tuấn tú của Giản Mộc nở nụ cười khẽ:
"Xin lỗi, em chờ lâu chưa?"
Tần Trăn Trăn cười cười, lắc đầu:
"Không có, tôi cũng vừa mới đến."
Hai người trò chuyện đôi câu thì đến giờ lên máy bay, Giản Mộc sau khi lên máy bay thì không thể quan tâm đến Tần Trăn Trăn được nữa, trợ lý của anh ta bất ngờ đến bày tỏ sự áy náy, Tần Trăn Trăn cảm thấy ổn, như vậy tiện cho cô ngủ bù.
Ba tiếng sau, họ đến thành phố M, địa điểm đáp máy bay fan hâm mộ không biết cho nên sân bay rất yên tĩnh. Tần Trăn Trăn và Giản Mộc tất nhiên trang bị đầy đủ, chỉ là dù hai người có ngụy trang nhưng khí chất không thể che giấu được, chỉ cần đứng yên cũng thu hút không ít người liếc nhìn. Tần Trăn Trăn đi theo sau Giản Mộc, nghe anh ta nhỏ giọng nói:
"Xin lỗi, vừa rồi ở trên máy bay tôi có việc liên tục nên không phân thân ra được."
Ở phía sau mắt kính râm ý cười hiện ra trong đôi mắt Tần Trăn Trăn:
"Anh Giản không cần khách sáo."
Giản Mộc nghe cô xưng hô như vậy bèn cười nói:
"Đừng xa lạ thế, gọi tôi là Giản Mộc được rồi."
Tần Trăn Trăn rất biết lắng nghe:
"Được, vậy anh cũng đừng gọi tôi là cô Tần, gọi Trăn Trăn đi."
Giản Mộc ừ một tiếng rất khẽ, sau đó gọi:
"Trăn Trăn."
Giọng của anh ta hơi trầm, rất thu hút như thể từ trong lồng ngực truyền ra, khiến người nghe nhộn nhạo, Tần Trăn Trăn sửng sốt vài giây:
"Sao vậy?"
Giản Mộc bình tĩnh nói:
"Lát nữa chúng ta trở về khách sạn trước, nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu vào việc, có vấn đề gì không?"
Tần Trăn Trăn cười cười:
"Không thành vấn đề."
Trước đó cô đã nghe ba ngày nay đều giao bên Giản Mộc sắp xếp, cho dù bây giờ anh ta muốn bắt đầu công việc cũng chẳng sao, bất quá anh ta ga lăng hỏi như vậy đã chiếm được một chút ấn tượng tốt từ cô.
Người trẻ thành công, cư xử lễ độ, tiến thoái ổn thỏa, không ra vẻ, chỉ những điểm này đã đủ để người ta yêu thích. Bây giờ Tần Trăn Trăn đã hiểu đôi phần tại sao fan của anh ta lại trung thành đến vậy, là cô cô cũng muốn hâm mộ.
Tần Trăn Trăn bị ý nghĩ trong đầu chọc cười, khóe môi giương lên, đôi mắt như trăng non, Giản Mộc quay sang hỏi ý kiến của cô lại tình cờ nhìn thấy được cảnh này, cứ như trăm hoa đang chậm rãi nở rộ.
Lúc họ đến khách sạn vừa đúng giờ ăn, Giản Mộc để trợ lý dẫn Tần Trăn Trăn và Quý Lộ vào phòng cất hành lý trước, hỏi thăm khẩu vị của hai người sau đó đặt nhà hàng Tây gần đó.
Tần Trăn Trăn và Giản Mộc vẫn trang bị đầy đủ đến nhà hàng nhưng khí chất của họ thật sự khiến người ta không thể bỏ qua, phục vụ trước khi lên món cho họ có vẻ nhận ra Tần Trăn Trăn, ánh mắt cứ liếc nhìn cô chằm chằm, sau khi vào phòng riêng, Tần Trăn Trăn bèn tháo khẩu trang và kính râm xuống, thoải mái cho người này nhìn.
Nhân viên nhìn cô lại nhìn Giản Mộc ở bên cạnh, phấn khích thể hiện bằng lời nói nhưng cũng lắp ba lắp lắp bắp:
"Xin... xin lỗi, thật ra em là fan của chị, thấy chị em kích động quá mới..."
Tần Trăn Trăn ngắt lời cô, cười trấn an:
"Không sao."
Nhân viên này thấy Tần Trăn Trăn mỉm cười cô mới lui ra, vừa ra khỏi phòng vẻ mặt ngẩn ngơ, cuối cùng không nhịn được trong trạng thái kích động gửi tin cho nhóm đồng nghiệp.
- DM, tui mới gặp được Tần Trăn Trăn và Giản Mộc!!! Vừa xinh vừa ngầu! Ná thở luôn!
...
Lục Như Vân thức dậy đã hơn bảy giờ, cô tắt đồng hồ báo thức trên đầu giường, đứng lên xuống lầu, nhìn thấy cửa phòng sách còn đóng, trong ánh mắt cô hiện lên tia vui mừng.
Có lẽ Tần Trăn Trăn vẫn chưa dậy.
Thường thì giờ này, cô ấy còn ngủ nướng.
Lục Như Vân vào nhà vệ sinh rửa mặt sau đó vào bếp, định gọi Tần Trăn Trăn dậy nhưng nghĩ tới tối qua Tần Trăn Trăn ngáp lên ngáp xuống nên có chút luyến tiếc, dứt khoát để cô ấy ngủ nhiều hơn.
Lục Như Vân sau khi nghĩ như vậy bèn xoay người vào bếp làm điểm tâm.
Tần Trăn Trăn không có thói quen ăn sáng, cô ấy lại thích ngủ nướng. Bình thường là Quý Lộ mua cho cô ấy lên xe ăn. Lục Như Vân nhìn đồng hồ, sắp bảy giờ rưỡi, cô đứng lên đi đến phòng sách, gõ cửa.
Bên trong không có động tĩnh, Lục Như Vân gọi:
"Trăn Trăn?"
Không ai trả lời, Lục Như Vân lại gõ cửa mấy lần, bên trong không có đáp lại, cô nắm chốt mở cửa, trên giường không có ai, thật hiếm thấy chăn được xếp gọn gàng, hai gối đầu cũng đặt qua một bên, Tần Trăn Trăn không có ở bên trong.
Lục Như Vân nhíu mày, đã sớm đến đoàn phim sao?
Sao tối qua không có nói với mình?
Trong lòng Lục Như Vân chợt thêm hoảng loạn, cô vội trở lại sofa lấy điện thoại gọi cho Tần Trăn Trăn, liên tục là tiếng máy bận, cô mím môi, ngón tay kéo xuống, nhìn thấy tên Quý Lộ.
Trong đầu ngay lập tức hiện lên một câu nói: Trăn Trăn, khi nào em dọn về?
Lẽ nào cô ấy dọn về rồi?
Cô gấp gáp đi vào phòng sách mở tủ quần áo, nhìn thấy bên trong chỉ còn hai ba bộ, áo lông và áo bông thường ngày cô ấy hay mặc đều không còn, cô quay đầu lại nhìn, nơi vốn dĩ đặt chiếc vali bây giờ cũng không còn.
Đi rồi sao?
Ý niệm này ngay lập tức xâm chiếm đầu óc cô, có một luồng khí lạnh từ trên đầu vụt xuống, bao khắp người cô, khiến cơ thể cô tê cứng, tay chân lạnh lẽo.
Không, không thể nào. Nếu cô ấy dọn đi nhất định sẽ nói với mình.
Nhưng nói với cô thì đã sao, các cô vốn dĩ ở chung để xóa bỏ lời đồn, cho dù bây giờ không đi thì sớm muộn gì cũng có ngày đó, cô ấy không có lý do gì ở mãi bên cô.
Sắc mặt Lục Như Vân tái nhợt, tâm tư hỗn loạn, cô một lần lại một lần gọi điện cho Tần Trăn Trăn nhưng từ đầu đến cuối đều là trạng thái tắt máy. Có một loại sợ hãi phủ lấy, chiếm lấy cô, khiến cho cô không có cách nào bình tâm tự ngẫm, không có cách nào nghĩ đến bất kỳ chuyện gì. Chỉ muốn gọi được một cuộc điện thoại.
Ý niệm cố chấp mạnh mẽ nảy cứ quẩn quanh trong đầu Lục Như Vân, cô dường như muốn phát điên khi gọi hết cuộc này đến cuộc khác, đôi mắt đã dần đỏ lên.
Chẳng biết cô ngồi trên sofa bao lâu, cô đã không còn khái niệm thời gian, thức ăn trên bàn cơm cách đó không xa vốn dĩ còn nghi ngút khói thì bây giờ đã dần lạnh lẽo, giống như tâm tình cô lúc này, bị ngâm trong nước lạnh, hoàn toàn buốt giá.
Xung quanh yên tĩnh, Lục Như Vân rất muốn tỉnh táo lại nhưng tâm tư đã không còn do mình khống chế, bên tai cô dường như nghe thấy tiếng giày cao gót của Tần Trăn Trăn từ từ rời khỏi.
Cộc---cộc---cộc.
Rõ ràng tiếng rời đi vang vọng bên tai cô càng lúc càng rõ ràng, sắc mặt cô phút chốc tái nhợt, rất lâu rồi cô chưa từng bị nỗi sợ ngay lập tức chiếm đoạt cơ thể như lúc này, cô theo bản năng ôm lấy chính mình, cuộn tròn trên sofa.
Bên tai âm thanh càng dữ dội khiến màng nhĩ cô đau đớn, cô nhắm chặt mắt lại vùi mặt vào đầu gối.
Brừm brừm brừm..."
Tiếng rung của điện thoại cùng với bài hát quen thuộc vang lên, âm thanh bên tai cô phút chốc tan biến, cô hoang mang mở mắt, nhìn thấy cái tên quen thuộc xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Cô cắn chặt răng, ngón tay siết chặt điện thoại đến phát đau, trắng bệch.
"A lô."
Giọng nói khàn khàn từ đầu bên kia điện thoại truyền đến tai Tần Trăn Trăn, cô nghe ra giọng Lục Như Vân bất thường:
"Như Vân, cô bị sao vậy?"
Lục Như Vân giơ điện thoại lên, dáng vẻ chán nản, cô dựa lên sofa, đôi mắt ửng đỏ, giọng trầm xuống:
"Trăn Trăn, cô đừng đi, được không?"
- --Hết chương 74---
Ps. Chúc mọi người buổi tối tốt lành!^^