Trong cơn hoảng loạn, Hoàng Nhất Diễn chạm đến công tắc trên tường.
Ấn tắt đèn lớn, lại bật đèn trần nhỏ.
Bóng đèn mờ ảo rơi nghiêng xuống, hắt lên dáng vẻ đôi vợ chồng. Hai mắt trừng to, đều là ánh sáng. Lắng nghe xem, là tiếng thở dồn dập của người vợ.
Cô hổn hển hỏi, “Nếu em không phát hiện, anh định khi nào mới nói cho em biết là giấy ly hôn giả?”
Ninh Hoả chỉ chăm chú vuốt ve. Mấy ngày qua, hết tập cái này đến tập cái khác đã khiến thể lực hao hụt, cũng khiến dục vọng người hắn càng thêm mãnh liệt. Hắn đè áp sự bồn chồn trong người, chạm khẽ vào tai cô, “Đến lúc em nên biết thì sẽ biết thôi”.
Hắn không muốn ly hôn, nhưng cô lại cố chấp đòi ly dị, chỉ cần làm một tờ giấy chứng nhận giả không phải là cách giải quyết tốt nhất ư. Sự thật chứng minh, vô cùng hoàn hảo. Cô không còn lo lắng đề phòng hắn, cùng hắn nước chảy thành sông. Nếu đã phát hiện rồi thì cũng không sao, dù gì kết quả hắn muốn là có cô bên cạnh, cả quá trình cũng để thúc ép kết cục cuối cùng này thôi.
Sớm biết không có quan hệ hôn nhân ràng buộc, cô mới chịu bằng lòng đi vào quỹ đạo với hắn, ngay từ lúc trước hắn đã không lừa cô kết hôn rồi. Sau khi lừa kết hôn xong, mất cả một năm, đúng là thiệt thòi quá lớn.
Trên eo Hoàng Nhất Diễn vừa đau vừa ngứa, “Hiện giờ là lúc em nên biết rồi à?”
Những cái chạm khẽ không thoả mãn được Ninh Hoả, hắn liền ngậm lấy cánh môi cô, hôn cô từng hồi, tay hắn càng thêm làm càn trên người cô. “Ý trời muốn cho em biết, thì chính là lúc em nên biết”.
“Nói nhảm hết sức”. Cô nổi giận vì bị hắn lừa gạt. Nếu truy đuổi nguyên nhân sâu xa khiến hắn làm vậy, dường như về tình cảm vẫn có thể tha thứ. Có điều, nếu không quát mắng hắn mấy câu, cô lại không nuốt trôi cục tức này.
Một người đàn ông cô tin tưởng lại bất ngờ tặng cô một vở kịch đặc sắc như thế. Nếu một ngày nào đó hắn không còn thích cô nữa, không phải nói dối càng trắng trợn, nhẹ nhàng như chạy xe trên lối cũ ư.
Cô lại đấm hắn lần nữa.
Ninh Hoả bắt lấy tay cô, đặt đôi tay ấy lên vai mình, “Em muốn cãi nhau cũng được, làm xong anh sẽ theo em tất”.
“Có đôi tình nhân nào trước khi cãi nhau còn phải bàn bạc làm tình trước rồi mới ầm ĩ không?”
“Chúng ta cũng không phải đôi tình nhân bình thường, mà là một đôi vợ chồng nổi tiếng”.
“Không có hứng làm với anh”.
“Em nói không muốn làm, anh cũng nhịn em, nhưng không có hứng làm với anh là thế nào? Không lẽ em có đối tượng khác hứng thú làm chuyện này hơn anh?” Cái bóng trên mặt hắn tựa một toà Âm Sơn. Đôi mắt ánh lên tia sáng, nhưng không chiếu rõ cô.
Ninh Hoả hung hăng mới là người nắm quyền. Hoàng Nhất Diễn không chống cự nổi.
Hắn không ôm cô về phòng, trực tiếp áp cô thẳng lên bức tường chỗ hành lang.
Hôm nay cô mặc quần áo nhiều dây nhợ, thắt nút cũng nhiều. Hắn lười cởi từng cái, trực tiếp kéo lên cao. Lại là cái eo thon nhỏ ấy, không lớn bằng lòng bàn tay, giống như đã ngừng phát triển, nhìn qua không khác gì khi hắn liếc mắt nhiều năm trước, đều mảnh khảnh như thế, tuyệt đẹp đến lạ.
Hắn không nén được xúc động muốn xé nát con mồi. Phía dưới là một khối nóng mạnh mẽ, chỉ muốn ngay lập tức đâm vào trong hồ nước.
Hoàng Nhất Diễn dù dữ dằn đến đâu cũng không đánh lại Ninh Hoả. Áo cô đều kẹt lại trên cổ vai, một chân còn xỏ quần, bên kia đã trống không.
Lưng áp vào bức tường lạnh như băng, phía trước lại giống lò luyện đan nóng hầm hập. Cô bị nâng lên hạ xuống, chỉ có thể tựa vào duy nhất một mình hắn.
Không gặp nhau nhiều ngày như thế, cô rất nhớ hắn, vừa yêu lại vừa tức. Yêu cách hắn không để hai người ly hôn, cũng tức giận vì hắn bất chấp hậu quả.
“Vợ à”.
“Ninh Hoả… chậm một chút…” Lời còn chưa dứt, lại như bị ‘trảm đinh chặt sắt’.
Hắn hôn cô, ngày càng mãnh liệt hơn. “Bộ dạng kiêu ngạo của em rất đáng yêu, hiện giờ uỷ khuất thế này, càng đáng yêu bội phần —”
Đồng hồ báo thức của Ninh Hoả reo từ rất sớm. Hắn bảo chỉ có một đêm, quả thật là đúng một đêm duy nhất. Thế nên hắn lười lãng phí thời gian cãi nhau với cô.
Lúc rời giường, hắn thuận miệng nói một câu: “Nếu chúng ta ly hôn rồi, sau này cũng tái hôn lần nữa. Sao lại khiến nhân viên Cục Dân chính tăng thêm công việc chứ? Bọn họ cũng mệt lắm, nên thông cảm”.
Hoàng Nhất Diễn đang mơ màng buồn ngủ bừng tỉnh, “Anh còn cho mình có lý à?”
Hắn ôm cô vào lòng, “Lần này Chương Mân chỉ ra mặt xin cho anh nghỉ hai ngày, tối qua anh đã lén đến ngủ với em rồi. Hôm nay và ngày mai anh phải bay đi quay chụp MV của Thái Tân Thu, không thể ở bên em được”.
“Đừng làm phiền em ngủ”. Cô nghiêng người đi.
“Vợ à, vì sao em trước nay đều không gọi anh là chồng vậy”.
“Cút”. Đúng là phiền mà.
“Được thôi, chờ lần sau, đại gia anh đây sẽ thu phục em”. Bước ra khỏi phòng, hắn lại quay ngược về. “Đúng rồi, bên kia Hồng Oa, em có nói chuyện với bọn họ chưa? Chuyện về đêm Giáng Sinh năm kia ấy”.
“À”. Hoàng Nhất Diễn ôm gối đầu, nói chuyện mơ hồ, “Em đã hỏi chị Mạn, chị ấy bảo chắc không thành vấn đề”.
“Vậy thì tốt. Vợ à, em nghỉ ngơi cho khoẻ nhé” —
Trên đường Ninh Hoả đến sân bay, gọi điện thoại cho Đổng tiên sinh.
Đổng tiên sinh vừa tập thể dục buổi sáng xong, đang khoác khăn lông lau mồ hôi, “Tiểu Ninh à”.
“Ông tìm cháu?” Tối qua vì để tranh thủ thời gian nên bất kỳ cuộc điện thoại nào hắn cũng không nhận.
“Phải. Quan hệ của cậu và cô ấy không lừa người khác được lâu đâu”. Những lần hai người lén lút gặp nhau quá thường xuyên. “Mặc dù thứ hạng tuyển tú của cậu xếp sau nhưng vì trước đó nhân khí đã có sẵn, đều bị người khác nhìn chằm chằm mọi nhất cử nhất động”.
“Có người điều tra ra rồi sao?”
“Chỉ là chút tin nhỏ, không bằng chứng. Tôi đang cố áp xuống giúp cậu”. Đổng tiên sinh lúc này đã luyện được bản tính xã giao rất thành thục. Còn đáng tin cậy hơn cả người đại diện của hắn là Hải Khách.
“Cần tiền thì cứ đưa cho họ, đừng tiết kiệm làm gì”.
“Nếu thật sự ly hôn, có thể giảm được rất nhiều phiền phức”.
Ninh Hoả tất nhiên biết, có điều hắn không muốn ly hôn. Trên giấy hôn thú còn có ảnh chụp lúc hắn và vợ mới đăng ký, nụ cười của cô mê người như vậy, nếu đổi thành một tờ giấy kết hôn khác, có lẽ cũng không thể chụp đẹp giống trước. “Đúng rồi, phía Phạm Lộ có động tĩnh gì không?”
“Cô ta thường dạo quanh chỗ nhà cậu”. Đổng tiên sinh lần đầu tiên nhìn thấy kiểu fan tư sinh như thế. Hiểu rõ văn hoá của vòng fan, ông mới biết được, còn có kẻ được gọi là fan tư sinh, fan biến thành anti-fan, muốn ban lệnh chết cho idol. Cái này còn nguy hiểm hơn việc đánh tay đôi với những tên côn đồ bên ngoài nhiều.
“Ông cứ tiếp tục theo dõi, cô ta vẫn còn có ích”.
“Được”.
“Đúng rồi, Tôn tổng luôn muốn gặp cậu, ông ta đã gọi điện cho người đại diện của cậu, cũng liên lạc đến chỗ tôi rồi”. Đổng tiên sinh thật bất đắc dĩ, ông ta hiện giờ giống như là một người đại diện ẩn thân của Ninh Hoả. Hải Khách đã trở thành vật trang trí.
“Ông ta?” Ninh Hoả sững lại hai giây: “Sau rồi nói”.
—
Chưa đầy giờ sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, hắn đã nhìn thấy Tôn tổng.
Đến địa điểm ghi hình, Ninh Hoả ở trong một khách sạn sao, cùng tầng với Chương Mân. Hắn vừa nhận phòng, liền gọi báo bình an cho Hoàng Nhất Diễn.
Trên WeChat, Hải Khách vẫn đang phàn nàn về việc Ninh Hoả chạy đi một mình.
Ninh Hoả không để ý tới hắn.
Đến giờ cơm trưa, Chương Mân gõ cửa.
Vẻ mặt Ninh Hoả vô cảm, “Cô thật sự không sợ tai tiếng”.
Cô ta cười: “Chúng ta vốn là một CP mà”.
Hai người đến phòng riêng dùng cơm.
Vừa ngồi chưa đầy phút, một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục sọc xám bước tới. “Mân Mân”. Khí chất ông ta bất phàm, giọng nói đầy từ tính.
“Tôn tổng”. Chương Mân đứng dậy, khí thế cuồng ngạo trong nháy mắt đã giảm đi.
Tôn tổng quả thật là người đàn ông đứng sau lưng Chương Mân. Một tên thương nhân, chỗ có thể kiếm lợi sẽ chạy đến ngay. Ngành công nghiệp điện ảnh mấy năm gần đây phát triển mạnh mẽ, ông ta liền bước vào.
Ông ta liếc Chương Mân một cái, chậm rãi quay sang Ninh Hoả, ông ta giống như thông qua Ninh Hoả, nhớ một khuôn mặt khác. “Ninh Hoả”.
À, đúng rồi, Tôn tổng còn có một thân phận khác là chồng hiện tại của Đào Nhuế.
Ninh Hoả mỉm cười, “Tôn tổng”.
Tôn tổng thu hồi ánh nhìn. Ninh Hoả vừa cười, càng giống cha ruột phong lưu phóng khoáng của hắn. Tôn tổng ngồi xuống, “Tin tức hai người tôi đều đã đọc được”.
Chương Mân vừa nhắc mới nhớ. Chuyện lăng xê vốn là ý định của Tôn tổng, còn hành động cụ thể thì do công ty quản lý lo liệu. Cô sợ có chuyện khiến hắn phật ý.
Tôn tổng vỗ tay cô.
Ninh Hoả nhìn động tác của Tôn tổng, không cố tỏ vẻ. Về chuyện tình cảm của cha mẹ, trước nay hắn chưa bao giờ xen vào.
Tôn tổng lại chuyển sang nói chuyện với Ninh Hoả, “Thứ hạng tuyển tú của cậu bình thường”.
Ninh Hoả đáp: “Thế giới luôn công bằng, không thể chỉ dựa vào khuôn mặt kiếm cơm được”.
Chương Mân kinh ngạc, nhanh nháy mắt ra hiệu với hắn.
Ninh Hoả ngó lơ.
Tôn tổng thật ra thích bộ dạng yên tĩnh của hắn, như vậy mới giống Đào Nhuế. “Tiểu Nhuế cô ấy… gần đây thường ‘đánh bảng’ cho Giang Phi Bạch?”
Đào Nhuế ‘đánh bảng’ vô cùng náo nhiệt. Đầu tiên là điên cuồng chuyển tiếp trong nhóm, sau đó bị nhóm trưởng đá đít ra ngoài. Bà ta giằng co, trong trấn hô hào tập trung một đám người già đã về hưu lại, dạy bọn họ cách lên mạng làm số liệu thế nào.
Tôn tổng nhìn thấy trong vòng bạn bè của bà.
Trên đời này không có bức tường nào kín gió. Tôn tổng chỉ cần sai người điều tra Giang Phi Bạch, tự khắc sẽ tra ra Ninh Hoả.
Tôn tổng biết nhưng không trách. Một số ngôi sao ly hôn vài năm đều thẳng thừng phủ nhận, sau đó ‘show ân ái’ trước mặt người kia đều hợp tình hợp lý. Chỉ cần không có chứng cứ rõ ràng, tất cả chỉ là phỉ báng, một năm có thể gửi cả trăm lá thư luật sư kiện họ.
Tôn tổng không quan tâm đến Ninh Hoả, chỉ để ý Đào Nhuế. Ông ta phá lệ nhấp vào trang giải trí của Giang Phi Bạch xem mấy lần, chụp lại đưa Đào Nhuế, hỏi có thể hẹn bà ăn cơm được không.
Đào Nhuế không thèm để tâm đến ông.
Tôn tổng luôn muốn lấy tin tức từ chỗ Ninh Hoả.
Ninh Hoả cười như không cười nói, “Đúng”. Chỉ một chữ duy nhất.
Đào Nhuế luôn muốn ly hôn, còn Tôn tổng thì không, thế nên bà chạy về quê. Bà lớn lên xinh đẹp, chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, vẫn còn phong phạm ngời ngời, đi đến đâu cũng nổi danh, trong trấn Hoàng Khuê ngày ngày tụ tập bạn bè cũ giải khuây, vô cùng vui vẻ.
Tôn tổng hết ôm cô này lại ấp cô kia, đều là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, thế nhưng ông lại không chịu ly hôn.
Ninh Hoả không dư hơi phân tích tâm tình của Tôn tổng, có điều, hắn có thể lợi dụng nguồn lợi trong tay ông.
Đào Nhuế thân là vợ chính thức, lại không ngại nhìn chồng mình đứng núi này trông núi nọ, tất nhiên Ninh Hoả cũng không cự tuyệt qua lại với Tôn tổng.
Ca khúc nghi ngờ đạo nhái của Giang Phi Bạch bị hạ bệ. Bản thân cô không có người đại diện, cũng không có bạn tốt, trên mạng bị người khác liên tục mắng chửi, một mình lẻ loi cô độc.
Ninh Hoả muốn để ca khúc “Bài ca không lời” lần nữa lên bảng.
Đổng tiên sinh bảo, phải nói chuyện với người lớn hơn, bên trên mới vừa đồng ý.
Nhưng một mặt bị nghi ngờ liên quan đến việc đạo nhạc, phía trên vẫn là cảnh cũ. Tiêu chuẩn kép, luôn khinh thường Giang Phi Bạch không có tư bản đứng sau.
Vừa lúc có thể bàn chuyện với Tôn tổng. Thế nên đã đến lúc Đào Nhuế đóng góp sức lực vì con dâu rồi —
Chương Mân rất yên tĩnh. Ăn cơm xong thì lên xe đến địa điểm ghi hình, cô thì thầm: “Không ngờ nha, anh là con trai của vợ Tôn tổng”.
“Đó là quan hệ của mẹ tôi”. Hộ khẩu của Ninh Hoả ở cùng Ninh Dật Tiên, dù có dùng gậy đánh cũng không với tới chỗ Tôn tổng được.
“Có phải anh đã sớm biết chuyện tôi cùng Tôn tổng…”
“Ừ”.
Sắc mặt Chương Mân trắng bệch, bàn tay níu chặt váy.
Ninh Hoả thoáng liếc cô ta một cái, “Đây là việc của cô, không liên quan đến tôi”.
Chương Mân cười gượng, “Anh không kinh ngạc sao? Tình địch của mẹ anh lại nhỏ như thế”.
“Không phải tình địch”. Ninh Hoả vô cùng bình thản, “Mẹ tôi vốn không yêu ông ta”.
Chương Mân cúi đầu, dựa vào cửa xe trầm tư.
Ninh Hoả nghiêng người, hắn vẫn không thể chấp nhận được mùi nước hoa của cô ấy.
Hắn nhận tin nhắn WeChat từ Hoàng Nhất Diễn.
Lúc này cô mới thật sự tỉnh ngủ: “MV có cảnh thân mật không?”
“Không có”. Chỉ có cảnh khua đao múa kiếm, yêu hận tình thù, cẩu huyết ngược tâm thôi.
“Chó dữ như anh làm sao cấm dục được trong giới giải trí này”. Trước ngực Hoàng Nhất Diễn lúc này ửng đỏ như một bức tranh. Hắn chỉ dùng cách độc đáo duy nhất để cô không thể mặc áo trễ ngực.
“Còn có vợ mà”. Hắn lười lắm, chỉ có thể hầu hạ một người thôi.
Dục vọng phái mạnh của Ninh Hoả thời niên thiếu đã tương đối mạnh mẽ, hắn gọi đó là bồng bột tuổi dậy thì. Tính tình hắn lạnh nhạt, không có nhiều hứng thú với nữ sinh, phần lớn đều giải toả qua việc đánh đấm hội đồng.
Hồi cao trung làm quen với Minh Vọng Thư, sau ‘lần đầu’ thật ra cũng thoải mái một thời gian. Nhưng tính tình cô ta vốn là nữ sinh ngoan hiền bảo thủ, sao chịu được dã thú hung hăng, cả ngày chỉ thích mấy thứ tình thơ ý hoạ, lời ngon tiếng ngọt.
Hắn đành miễn cưỡng làm thơ, dịu dàng dỗ dành.
Sau khi chia tay bọn họ vẫn còn ở chung mấy tháng, Minh Vọng Thư tỉnh ngộ, cho rằng hắn chán nản vì sinh hoạt chăn gối không hài hoà, thế nên chủ động quyến rũ hắn.
Nhưng căn bản cũng không phải làm tình mất hứng, mà vì hắn thật sự không muốn làm cùng cô ta.
Minh Vọng Thư chỉ trích hắn ngoại tình, thật ra không phải.
Ninh Hoả từ lâu đã nhận ra, Hoàng Nhất Diễn cùng Giang Phi Bạch có chút khí chất giống nhau. Có điều cô thay đổi quá nhiều, đường nét cũng mềm mại hơn so với năm mười ba tuổi. Ngày cô loay hoay dọn dẹp đống hoa hồng hắn bỏ lại, nhác thấy hai màu da khác biệt trên vùng eo mảnh mai của cô, mới thật sự chấp nhận hai người là một.
Nếu như nói hắn liếc mắt một cái liền mê mẩn Hoàng Nhất Diễn, đều là lời vô nghĩa. Sau khi biết cô từng là bạn một thời của mình, hắn chú ý nhiều hơn đến cô, lúc này mới dần nảy sinh hứng thú.
Cô giống hệt hắn, nhưng cũng không hẳn. Trong chuyện tình cảm cô cố chấp hơn hắn, càng nồng nhiệt lại càng ngốc nghếch.
Một đêm nọ, Ninh Hoả cùng bạn bè tụ tập ở quán bar.
Cách không xa chỗ hắn ngồi chính là Lưu Vĩnh Nham. Hắn ta đang ôm một cô gái xinh xắn lanh lợi, thân mật thì thầm.
Ninh Hoả ngồi trong góc, đèn mờ tối.
Lưu Vĩnh Nham không phát hiện ra hắn. Bọn họ uống mấy ly rượu, sau đó cùng nhau rời đi.
Ninh Hoả liền bước theo.
Lưu Vĩnh Nham cùng cô gái kia đi vào một gian trong phòng vệ sinh nam, sau đó có tiếng động mập mờ truyền đến.
Ninh Hoả không có hứng nghe một màn nam nữ yêu đương, quay trở về tiếp tục uống rượu của mình. Kể từ lúc đó, hắn đã có ý định đào góc tường.
Nhưng Hoàng Nhất Diễn khi yêu vào đầu thì vô cùng ngốc, hầu như không nghe bất kỳ ám chỉ nào của hắn.
Hắn chỉ có thể im lặng chờ thời cơ.
Liễu Nha quyến rũ Lưu Vĩnh Nham, vốn không liên quan gì đến hắn. Nhưng Liễu Nha đến tìm Hoàng Nhất Diễn, là do Ninh Hoả cố tình châm ngòi ly gián.
Ngày kết hôn giữa Lưu Vĩnh Nham và Hoàng Nhất Diễn ngày một gần. Nếu Ninh Hoả không ra tay, chỉ e kết cục chính là Hoàng Nhất Diễn gả cho một kẻ phụ tình, sau đó mới phát hiện chồng mình đã sớm có người bên ngoài.
Ninh Hoả quả thật lừa Hoàng Nhất Diễn một vố. Ví như vào ngày tháng Hai khi hắn say rượu, nhìn có vẻ là Hoàng Nhất Diễn chủ động nhưng khi đó là hắn dụ dỗ cô trước.
Chuyện hắn gạt cô cũng không phải chỉ có một hai thứ này.
Dù thế nào thì sau này hắn sẽ từ từ kể cho vợ hắn biết —
Xe dừng lại.
“Quay chụp ngay khách sạn. MV ngắn, trạng thái tốt nhất cũng nhanh qua”. Áo trên của Chương Mân khá ngắn, khi duỗi tay để lộ một đoạn thắt lưng trắng nõn.
Ninh Hoả vô tình trông thấy, liền dời mắt đi.
Không biết có phải vì nhìn Hoàng Nhất Diễn nghiện rồi không mà hắn thấy màu trắng như tuyết cũng không đẹp bằng sắc tiểu mạch.
Giống như tối qua, vợ hắn uỷ khuất đứng trước mặt.
Vì sao eo của vợ hắn lại nhỏ nhắn mịn màng như thế. Hắn sợ chỉ cần mình hơi dùng sức là bẻ gãy được ngay, thế nên hắn kiềm chế đến mức tay run rẩy. Khi hưng phấn, hắn chỉ muốn xé nát cô trong ngực mình. Cô chịu được, dù rằng ngoài miệng cầu xin nhưng mỗi lần tiến vào cô đều bao trọn lấy hắn.
Ninh Hoả không nghĩ nữa.
Thời tiết quái quỷ này như lửa đốt, nóng thật.
— HẾT CHƯƠNG —