Kevin/Paul đứng trước màn hình tivi và nhìn Denise quay về phía ống kính và lau giọt nước mắt.
“Đóng kịch giỏi lắm, Denise. Người ta sẽ nghĩ rằng cô thực sự quan tâm.”
Jessica ngồi xuống giường và thở ra một hơi dài. Cô lắc đầu và cố gắng hiểu ra chuyện cô vừa thấy. Đột nhiên, cô nhảy dựng lên.
“Ôi Chúa ơi!” cô kêu lên.
“Chuyện gì?” Kevin/Paul nói.
“Chị thực sự bắt đầu tin em rồi.”
“Tốt. Chúng ta phải đến sở cảnh sát,” Kevin/Paul nói.
Jessica nhìn lên.
“Cảnh sát hả? Làm gì?”
“Cho họ biết chuyện đang diễn ra.”
“Chuyện này phải xem xét cẩn thận.”
“Chúng ta phải làm gì đó.”
“Ừ. Chị cho là vậy. Nhưng có một vấn đề về hậu cần ở đây. Theo như tivi nói, thì vụ bắt giữ con tin nằm ở Kingsville, Texas.”
“Thì sao?”
“Chúng ta đang ở Los Angeles.”
“Không thành vấn đề. Dù sao chúng ta cũng đi. Người ta có thể chuyển lời cho cảnh sát ở Kingsville, Texas.”
“Kevin. Chị sẽ không đưa em tới sở cảnh sát đâu.”
“Đưa tôi chìa khóa. Tôi sẽ lái.”
“Không. Không. Chuyện này hoàn toàn kỳ cục. Có lẽ chị không theo kịp rồi. Em phải cho chị biết làm sao em biết tên người phụ nữ đó. Làm được vậy là hay đó. Biết không, em chút nữa là lừa được chị. Thật đó. Em giỏi thật. Trời ơi! Thật là một câu chuyện hay. Em nên viết nó thành sách. Thật đó. Em có một điều tưởng tượng mà nó không chịu dứt. Chị chút nữa là tin chuyện đó.”
“Cô nghĩ tôi bao nhiêu tuổi hả?” Kevin/Paul hỏi.
“Em mười tuổi, sắp sửa sang tuổi . Em chấm dứt được rồi đó. Em không thể nói gì để chị tin rằng những gì vừa kể là thật. Không gì hết.”
“Kevin là học sinh loại gì? Ý tôi là, cậu ta có đi học không? Khoa học thì sao? Cậu bé có học khoa học không?”
“Chị không biết. Chị toàn thấy cậu nhóc chơi game không thôi.”
“Được rồi. Cậu ta mười tuổi, phải không? Vậy thì còn quá nhỏ để học giải phẫu chuyên ngành. Vậy thử thế này xem. Một định nghĩa của bác sĩ về cơn đau. Cơn đau bao gồm ba giai đoạn. Đầu tiên, những xung do đầu mút thần kinh gởi về là do phản ứng với kích thích. Ví dụ, một ngón tay chạm bếp lò nóng kích thích một thông điệp đến não bộ và cơn đau về cơ bản là thông điệp hồi đáp để rút ngón tay ra. Thứ hai, não bộ xử lý những phản ứng về tình cảm như là những xung. Phản ứng sợ có thể được gợi lên. Và thứ ba, là sự diễn giải dựa trên kinh nghiệm. Chúng ta nhận ra cảm giác đau đớn đến từ đâu và ghi nhớ điều đó. Trong trường hợp này thì chúng ta biết rằng chạm vào lò nóng thì sẽ rất đau. Như tôi đã nói. Tôi dạy khoa học ở trường trung học.”
Jessica há hốc miệng nhìn Kevin/Paul chằm chằm.
“Chỉ là em vừa mới làm xong bài tập về nhà thôi.”
“Trời!” Kevin/Paul la lên. “Tôi phải làm gì đây? Được rồi. Tôi biết rồi. Đến đây.”
Kevin/Paul dẫn Jessica đến máy tính. Anh đánh vài chữ lên màn hình. Nhân vật ảo của Kevin nhìn quanh, rồi nói, “Ê. Cho tôi ra khỏi đây!”
Mắt Jessica mở to. “Kevin! Kevin nè, em có nghe chị nói không?”
“Cô phải đánh máy điều muốn nói.”
Jessica đánh vào câu hỏi: “Kevin, có phải thật là em đang trong đó không?”
“Chị Jessica. Chị phải không?”
Jessica đánh, “Chị đây.”
“Chị Jessica. Chị phải giúp em. Không biết chuyện gì xảy ra nữa,” nhân vật ảo Kevin nói. “Em không biết nữa. Em đang chơi trò Cybersona trong phòng ngủ mình thì đột nhiên, em ở đây - dù không biết đây là đâu.”
Kevin/Paul nhích đến trước màn hình và gõ.
Mắt Kevin ảo trợn lên và miệng há hốc. “Ông làm chuyện này hả! Đưa tôi ra khỏi đây.”
Kevin/Paul gõ thêm nữa.
“Cố hết sức? Chỉ cần làm chuyện này thôi. Ông đẩy tôi vào đây, giờ thì cho tôi ra.”
Kevin/Paul nhìn Jessica và thấy mắt cô ngấn lệ.
“Giờ tin tôi chưa?”
Cách lái xe của Jessica khiến Paul, người vừa làm quen với việc ở bên trong cơ thể Kevin, hơi hồi hộp. Cô không thể thôi nhìn anh, có nghĩa là cô không chú ý lắm đến nơi cô sắp đến. Khi cô gần như đâm vào đuôi một chiếc xe dừng phía trước chờ đèn, thì Paul, bằng giọng Kevin, quyết định lên tiếng.
“Làm ơn. Cô phải thôi không nhìn tôi khi đang lái xe hoặc chúng ta sẽ không bao giờ tới sở cảnh sát được,” anh van nài.
“Xin lỗi,” Jessica nói, nắm chặt tay lái. “Tôi chỉ... Tôi đang gặp khúc mắc nhỏ ở đây, được chưa? Ý tôi là nếu những gì anh nói là thật, ý tôi là, Chúa ơi.”
“Tôi biết. Tôi cũng khó khăn lắm mới chấp nhận chuyện đó và tôi thực sự trong tình huống đó,” Kevin/Paul nói. “Cô nghĩ tôi thấy sao, khi sống trong thân xác của người khác?”
“Nó giống như một kiểu bắt cóc,” Jessica nói.
“Hả?”
“Anh vừa mới chiếm thân xác một cậu bé đó. Loại người gì mà lại làm chuyện như vậy? Làm sao tôi khiến cảnh sát tin mình được chứ?”
“Đợi đã. Dừng câu chuyện lại đây. Tôi cũng là nạn nhân mà, cô biết đó. Chuyện này...”
“Chúng ta sẽ để cảnh sát làm rõ mọi chuyện.”
“Dừng xe lại!”
“Không.”
“Dừng xe nếu không tôi mở cửa và nhảy ra đó. Tôi không nghĩ Kevin sẽ thích chuyện này nếu cậu bé lấy lại được cơ thể và nó bầm dập vì cô trông trẻ của cậu khiến tôi quăng nó ra khỏi chiếc xe đang chạy.”
Jessica đấm vào vô lăng, nhưng rồi chạy từ từ lại và tấp vô lề.
“Được rồi. Giờ hãy nghe lời tôi, cô gái trẻ. Tôi sẽ nói chuyện này một lần thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian để tìm hiểu toàn bộ chuyện này. Nhưng giờ chúng ta đã ở đây. Có người lấy cắp thân xác tôi, cuộc đời tôi, nhân dạng của tôi, và hắn ta đang dùng nó để phạm pháp. Ai biết hắn sẽ làm gì với tiến sĩ Rathbone? Thề có Chúa tôi muốn giết thằng khốn nạn đó. Nhưng chuyện gì xảy ra nếu tên Garland đó làm đúng những gì tôi tưởng tượng? Chuyện gì xảy ra nếu hắn thật sự làm vậy khi đang kiểm soát cơ thể tôi? Với cả thế giới, tôi sẽ là một tên giết người. Cô có hiểu chuyện sống còn đó không? Tôi chưa bao giờ muốn chiếm lấy thân xác Kevin. Tin tôi đi, cô có nghĩ tôi chọn thân hình một đứa bé mười tuổi để săn đuổi hắn không? Nhưng đó là chuyện đã xảy ra. Tôi hành động quá vội vàng. Tôi không cân nhắc việc mình đang làm trong trò Cybersona. Nhưng giờ tôi ở đây, và tôi phải xoay xở với những gì mình có. Cô có thể giúp tôi, điều này sẽ rất tuyệt vì không ai chịu nghe một thằng bé mười tuổi, nhưng nếu tôi cho cô biết phải nói gì, họ có lẽ sẽ tin cô.”
“Ừ, phải,” Jessica nói, đầy hoài nghi. Cô thở dài một tiếng rồi nhìn sang Kevin, mắt cô ngấn lệ, miệng mím lại. Ban đầu cô từ từ sụt sùi rồi cả người nức nở.
Thân xác Kevin, dưới sự điều khiển của Paul, tiến đến gần và an ủi cô. Anh đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên vai cô và cố ôm cô an ủi. Cô bắt đầu đón nhận và tiến tới, nhưng đột nhiên cô dừng lại và nhìn anh bằng cặp mắt cảnh giác. Cô đẩy anh ra và nuốt nước mắt, rồi lau nước mắt.
“Ôi trời,” cô nói. “Tôi không biết phải làm gì.”
“Jessica,” Kevin/Paul nói. “Cô phải trấn tĩnh lại. Chúng ta phải đến cảnh sát và cho họ biết chuyện xảy ra.”
“Và anh nghĩ tôi làm được chuyện đó như thế nào?” cô nạt.
“Họ có máy tính. Tôi sẽ cho họ coi Cybersona. Tôi sẽ chỉ họ thấy những gì đã xảy ra.”
Jessica lấy khăn tay ra và hỉ mũi.
“Anh nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản vậy sao? Vậy nếu họ thậm chí không cho chúng ta dùng máy tính thì sao?”
“Chúng ta phải cố,” Kevin/Paul van nài. “Một mạng người đang gặp nguy. Thực ra là hai, tôi và người đã sa thải tôi. Chuyện có thể sẽ tồi tệ lắm. Chúng ta phải nhanh lên.”
Họ im lặng lái hết đoạn đường còn lại đến trụ sở cảnh sát gần nhất. Jessica tấp vào chỗ đậu dành cho dân thường trước tòa nhà một tầng có một hàng xe cảnh sát phía trước.
Bên trong, có một bàn tiếp dân và trực phía sau là một cảnh sát mệt mỏi đang đọc một cuốn sách. Anh ta ngước lên khi Jessica và Kevin/Paul tiến đến bàn.
“Tôi giúp được gì?” viên cảnh sát hỏi.
“Chúng tôi hy vọng là có,” Jessica nói. “Nhưng để giải thích tình huống này, chúng tôi cần truy cập vào một máy tính trong sở.”
“Sao? Có người đột nhập vào hệ thống của các bạn sao?”
“Không hẳn vậy.”
“Chúng tôi vẫn chưa được huấn luyện để xử lý khiếu nại kiểu này,” anh cảnh sát nói.
“Chuyện hơi phức tạp hơn một chút. Có dính tới chuyện đang xảy ra ở Kingsville, Texas.”
“Chuyện gì đang xảy ra ở Kingsville, Texas?” anh cảnh sát hỏi.
“Một vụ bắt cóc con tin. Chúng tôi có thể trợ giúp.”
Anh cảnh sát nhìn Jessica và Kevin/Paul. “Hãy đợi một chút.” Anh đứng lên khỏi ghế và đi vào cánh cửa phía sau.
Kevin/Paul nhìn quanh khu vực chờ. Có vài chiếc ghế nhựa, nhưng không có tivi. Một máy quay theo dõi được gắn trong một góc tường gần trần nhà. Nó đang chĩa thẳng vào Kevin/Paul và Jessica. Một cái đèn đỏ đang sáng bên dưới ống kính.
“Cô làm tốt lắm,” Kevin/Paul nói.
“Để coi,” Jessica trả lời.
Nhân viên trực quay lại cùng một người mặc áo sơ mi xanh thắt cà vạt. “Đây là thám tử Peterson. Anh sẽ lấy lời khai của các bạn.”
“Làm ơn theo tôi,” thám tử Peterson nói, giữ cửa mở cho Jessica và Kevin/Paul. Thám tử Peterson là kiểu người không bao giờ nhìn thẳng vào mắt bạn. Mặt anh lúc nào cũng nhìn xéo khi nói. Và anh có ánh mắt bí mật, như thể anh ta biết điều gì đó bạn không biết, nhưng bất kể anh ta có biết gì, thì chắc chắn là điều đó có ảnh hưởng tới bạn ít nhiều.
Họ theo anh đến bàn trong một căn phòng đầy bàn và những nhân viên khác, vài người mặc com lê, có người mặc đồng phục.
“Tới rồi,” anh nói, ngừng lại ở chiếc bàn có máy tính. Anh kéo thêm một cái ghế nữa để cả hai có thể ngồi bên cạnh bàn.
“Rồi,” anh tiếp, nhìn lên màn hình máy tính, “các em có thông tin về vụ bắt cóc con tin ở Kingsville, Texas hả. Trước hết, cho tôi biết tên và địa chỉ. Em có bằng lái không? Cái đó là đủ.”
Jessica lấy bằng lái ra và đưa cho anh ta. Anh ta bắt đầu ghi chép gì đó vào tập giấy.
“Tình hình vụ ở Kingsville, Texas thế nào rồi?” Kevin/Paul hỏi.
Thám tử ngước lên khỏi tập giấy nhìn thằng bé đứng trước mặt mình. Anh mỉm cười, lắc đầu rồi viết tiếp. Khi viết xong, anh đặt bút xuống và quay sang Jessica.
“Này. Lần đầu các em nghe về vụ Kingsville là như thế nào?”
“Trên đài CNN,” Kevin/Paul nói.
“Đúng,” Jessica thêm.
Thám tử nhìn Kevin/Paul rồi nhìn sang Jessica. “Cậu bé này xem CNN hả? Được rồi. Vậy là các em biết chuyện gì đang xảy ra. Ở đây chúng tôi không xem CNN, nhưng tôi đã kiếm trên trang nội bộ của cảnh sát để xác minh rằng thực sự có vụ bắt cóc ở Kingsville Texas. Các em là người thân hay gì? Các em có thông tin gì?”
“Chuyện hơi phức tạp một chút,” Kevin/Paul nói. “Nhưng tôi có thể giải thích cho chú nếu chú để tôi mượn máy tính một chút.”
“Đây có phải chuyện đùa không vậy?” thám tử nói. “Rollins xúi các em làm chuyện này để chọc tôi...”
“Không đâu,” Kevin/Paul nói. “Nhưng nếu chú để tôi lên mạng và đăng nhập vào website này, tôi nghĩ tôi có thể.”
“Cứ tự nhiên,” thám tử Peterson nói, dịch người ra khỏi bàn nhường chỗ cho Kevin/Paul sử dụng máy tính.
Thám tử mỉm cười với Jessica. “Thằng bé thông minh, há?”
“Anh không biết đâu,” Jessica trả lời.
Kevin/Paul gõ vài phím và quay sang Jessica và thám tử.
“Chúng ta không thể vào được,” anh nói.
“Em muốn vào trang web nào?” thám tử hỏi.
“Đó là một trò chơi gọi là Cybersona.”
“Chúng tôi không thể chơi game trực tuyến từ máy tính này.”
“Không thể truy cập trang đồi trụy luôn,” một thám tử khác thêm vào khi mỉm cười với Jessica, người bỗng ước gì mình mặc gì khác ngoài áo thun và quần ngắn.
“Đại úy chặn tất cả mấy thứ đó rồi,” thám tử Peterson nói. “Nhiều nhân viên cảnh sát Los Angeles lạm dụng đường truyền. Nên, tôi nghĩ các em phải làm theo kiểu cũ thôi.”
“Là gì?” Kevin/Paul hỏi.
“Nói cho tôi biết. Cho tôi biết các em biết gì.”
Kevin/Paul và Jessica nhìn nhau.
“Nó dính tới trò chơi,” Kevin/Paul nói. “Nếu không vào được, thì những gì tôi nói với chú đều vô nghĩa.”
“Thử cho tôi biết xem.”
“Người đang bắt cóc hiệu trưởng làm con tin không phải người mà cảnh sát tưởng.”
“À ha,” thám tử Peterson nói. “Vậy thì hắn ta là ai?”
“Đây là phần khó giải thích nhất.”
“Tiếp đi.”
“Anh ta, à, chiếm cơ thể một người khác.”
“Nói lại lần nữa xem.”
“Kẻ đang bắt cóc con tin đã chiếm xác Paul Freeman. Paul Freeman là người mà cảnh sát tưởng rằng đang bắt cóc tiến sĩ Rathbone. Có thể vì Rathbone sa thải anh ta vài tuần trước đây, vậy đó chính là động cơ. Nhưng Paul Freeman không làm chủ thân thể anh ta.”
Thám tử Peterson cố gắng nghiêm mặt hết sức có thể, trước khi anh bắt đầu phá ra cười.
“Ồ hay thật. Cậu giỏi lắm, cậu bé. Cậu ta giỏi thật.”
“Cậu ta cũng, à, đang nói cho anh nghe sự thật đó,” Jessica nói.
Peterson nhìn Jessica và cười còn lớn hơn. “Ồ đúng rồi.”
“Được rồi Kevin, đi nào.” Jessica đứng lên và bắt đầu nắm tay Kevin kéo đi, nhưng anh rút lại.
“Không!” Kevin/Paul hét lên, quay sang thám tử Peterson. “Chúng tôi không đùa. Tình hình rất nghiêm trọng. Có người chiếm cơ thể của tôi qua một trò chơi trên internet gọi là Cybersona. Tôi không biết hắn làm cách nào, nhưng hắn đã làm rồi. Và tôi cũng vậy, đó là lý do sao tôi kẹt trong cơ thể thằng nhóc này. Nhưng, ông cảnh sát, tôi không phải là một thằng nhóc. Tôi lớn hơn anh mười tuổi và nếu anh không tin tôi thì hãy gọi cho sở cảnh sát Kingsville và yêu cầu họ cử người đến nhà tôi. Số phố Elm. Đó là một nhà trang trại ba phòng ngủ phân tầng so le, với một gara kế bên. Nếu họ vào từ cửa trước, thì sẽ có một tủ treo áo khoác bên trái. Nhưng anh sẽ không thể treo áo được vì bên trong đầy những thùng đựng bài thi và kiểm tra khoa học tôi đã ra trong suốt mười sáu năm giảng dạy tại trường Trung học Kingsville.”
Thám tử Peterson há hốc mồm trong gần hai mươi giây rồi mới ngậm lại được.
“Tôi không biết hai đứa đang chơi trò gì, nhưng hết giờ chơi rồi,” Peterson nói. “Ai đó đưa hai đứa phá phách này ra ngoài giùm tôi coi.”
Một nữ cảnh sát mặc đồng phục gật đầu ra hiệu cho Kevin/Paul và Jessica đi theo cô.
“Nhưng…” Kevin/Paul cố gắng.
“Tôi biết mọi chuyện nghe buồn cười,” Jessica bênh vực. “Nhưng các người ít ra cũng kiểm tra thử chứ? Cậu ta biết những chuyện chỉ có Paul Freeman biết.”
“Chắc rồi. Đến giờ những gì cậu bé cho tôi biết cậu cũng có thể xem thấy trên CNN. Tôi biết mà. Nếu tôi gọi cho Kingsville vì một chuyện khùng điên như vậy, tôi sẽ bị cả ngành cười vào mặt. Giờ thì biến khỏi đây trước khi tôi bắt các em vì tội gây cản trở điều tra.”
Bên ngoài, Jessica cảm thấy tội nghiệp cho Kevin khi cô mở cửa xe và ngồi vào ghế tài xế. Cô mở cửa ghế kế bên và Kevin/Paul leo vào ngồi cạnh.
“Anh phải công nhận rằng, chuyện này hơi gượng gạo,” Jessica nói.
“Có thể vậy nhưng nó là sự thật,” Kevin/Paul nói.
“Ừ thì, nghe nè. Chúng ta đã cố gắng. Nhưng tôi cho anh biết, tôi vẫn không hiểu gì hết. Làm sao anh nhập vào đầu óc một người khác được, thật vậy sao? Không phải làm vậy là phạm pháp sao? Sao công ty tạo ra trò chơi này để chuyện như vậy xảy ra được?”
“Tôi không chắc là họ có lường trước được hay không,” Kevin/Paul nói. “Đây là thứ mà Garland đã tạo ra nhờ vào trí thông minh nhân tạo trong Cybersona. Làm sao hắn làm được, thì tôi không biết. Hắn chắc là đã lập trình lại vài ứng dụng đặc biệt trong đó. Tôi không biết. Tôi chỉ biết là tôi đang ở đây.”
“Và Kevin vẫn đang kẹt trong trò Cybersona. Có lẽ tụi mình nên quay lại và nói chuyện với cậu bé một chút,” Jessica nói. “Nó chắc không vui gì khi kẹt trong đó đâu.”
“Tôi vừa nghĩ ra ý này. Kevin có thể là giải pháp.”
“Giải pháp cho chuyện gì?”
“Cho việc tìm ra Garland Daniels là kẻ nào.”
“Làm sao Kevin giúp được?”
“Tôi không chắc. Nhưng chúng ta phải quay về nhà mở máy tính và nói chuyện với cậu bé.”
Trong không gian ảo, nhân vật ảo của Kevin đang giận dữ. Thế giới này do ai tạo ra đây? Đây không phải thế giới mà cậu đã lập trình. Kevin gần đây có xem bản DVD của phim Fantastic Voyage và đang tái tạo lại chuyến phiêu lưu kỳ thú vào trong cơ thể con người thì mắc kẹt trong không gian ảo vì một lý do vớ vẩn của ai đó.
“Ai là người quản lý ở đây?” Kevin ảo hét lên. “Tôi vào lộn chỗ rồi.”
Kevin ảo rà soát lại bối cảnh gồm những tòa nhà bị thiêu rụi và đống đổ nát. Quang cảnh trông như sau chiến tranh, hay một cơn ác mộng của ai đó. Dù đây là gì hay là ở đâu đi nữa, thì nó cũng khiến Kevin rùng mình.
Kevin vừa mới học giải phẫu ở trường xong và thật sự thích thú. Thậm chí cậu còn tưởng tượng mình làm bác sĩ ra sao, và mong muốn tìm hiểu cảm giác đó trong lần chơi Cybersona gần đây nhất. Nhưng có chuyện đã xảy ra. Ngay khi cậu vừa đăng nhập vào thì đã thấy mình trong trò chơi của người khác rồi.
Tiến sĩ Rathbone không thể ngừng khóc. Dù ông cũng ghét mình vì điều đó. Một người trưởng thành thì không khóc, cho dù mạng sống anh ta có đang bị đe dọa đi nữa. Cho dù anh ta bị trói vào ghế và treo bên trên chiếc bàn đầy ngọn lửa đèn cồn. Paul Freeman đã vượt quá giới hạn. Và Paul từng là người đàn ông điềm tĩnh và hòa nhã nhất mà ông từng biết. Đó chẳng phải từng là người luôn luôn lặng lẽ, mặc dù lúc này đang quát tháo và nổi điên? Anh ta sẽ làm gì? Hãy bình tĩnh. Đó là cách hay nhất, tiến sĩ Rathbone nghĩ. Giờ đây chỉ cần ông ngừng thút thít. Phải có cách thoát khỏi chuyện này. Anh ta muốn gì? Việc làm cũ. Mình sẽ đề nghị anh ta đi làm trở lại. Và tăng thêm lương. Anh ta xứng đáng được tăng lương.
Bên dưới, ông có thể thấy Paul đang nghịch mấy cái đèn cồn, chỉnh ngọn lửa. Hắn chạm tay vào một ngọn đã cháy được một lúc.
“Ôi, nóng quá,” Paul/Garland kêu lên.
Hắn nhìn lên và thấy tiến sĩ Rathbone nhìn xuống mình với cặp mắt ngấn lệ.
“Đau lắm đó,” Paul/Garland nói. “Ông biết đó. Thực sự thì tôi không cần những ngọn đèn này. Nó nóng quá và ông không thể kiểm soát nó. Tôi thích như vầy hơn. Xem nè.”
Paul/Garland nhìn chằm chằm vào chiếc bàn ở đầu phòng thí nghiệm và tiếp tục nhìn đến khi nó bốc cháy.
“Vậy có phải hay hơn không?” Paul/Garland hỏi.
Tiến sĩ Rathbone bắt đầu sụt sùi tiếp, thậm chí còn lớn hơn trước.
“Làm ơn,” ông van vỉ. “Anh có thể có lại việc làm cũ.”
Paul/Garland nhìn lên ông hiệu trưởng và chau mày.
“Được rồi. Đừng rên rỉ nữa,” Paul/Garland nói. “Tôi chỉ vừa làm quen với trò này thôi.”
Tiến sĩ Rathbone tự hỏi tên bệnh hoạn này đang nói đến chuyện gì.
“Tôi sẽ tăng lương cho anh,” tiến sĩ Rathbone nói. “Anh thấy sao?”
“Tôi hiểu rồi. Nếu tôi thả ông xuống, thì ông sẽ cho Paul Freeman quay lại công việc cũ phải không?”
Giờ thì tiến sĩ Rathbone còn bối rối hơn nữa. Sao hắn lại nói về mình ở ngôi thứ ba vậy? Tốt nhất là mình nên chiều theo, ông hiệu trưởng nghĩ. Làm gì cũng được miễn sao còn sống ra khỏi đây.
“À... đúng. Đúng vậy. Anh muốn gì cũng được,” Rathbone trả lời.
Khói từ cái bàn bị cháy sau cùng cũng chạm tới trần phòng, kích hoạt hệ thống phun nước trong trường. Nước bắt đầu được tưới xuống và chuông báo cháy réo lên.
“Thoát chết nhờ tiếng chuông,” Paul/Garland nói. “Phải chạy thôi.”
“Không. Anh không thể để tôi như vậy,” tiến sĩ Rathbone la lên khi thấy Paul thực sự đang rời đi. Ông hét lên, “Cho tôi xuống! Chờ đã! Được rồi. Không tăng lương gì hết, anh bạn. Cũng không có việc làm nào hết. Cứu tôi với!”
Paul/Garland dừng lại ngay ngưỡng cửa và nhìn quanh. “Ông sẽ không sao đâu. Tôi nghe tiếng xe cứu hỏa tới rồi. Tôi phải chạy thôi. Còn nhiều chỗ phải tới. Nhiều người phải làm hại.”
Paul/Garland hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra. “Ừm. Tôi e rằng mình cần sự giúp đỡ của ông.”
“Đúng. Cái gì?”
“Tôi hình như đã bị bao vây. Cảnh sát. Xe trực tiếp truyền hình. Có lối đi bí mật nào ra khỏi đây để tôi không bị bắt không?”
“Tôi không biết lối nào hết,” tiến sĩ Rathbone nói.
“Tệ thật,” Paul/Garland nói. “Vậy thì mình phải tùy cơ ứng biến thôi.” Nói xong, hắn phóng lửa vào ba trong bốn góc, khiến cả phòng thí nghiệm tràn ngập khói.
Bên ngoài xe cứu hỏa đã ngừng hú và lính cứu hỏa mang rìu xông tới phòng thí nghiệm đang cháy. Bên trong, Garland chờ đến khi người cuối cùng trong bốn lính cứu hỏa vào trong vùng khói, trước khi hắn chộp lấy người lính mặc đồng phục từ phía sau và khiến anh ta bất tỉnh. Hắn ta hành động trong làn khói, hắn nhanh chóng mang mặt nạ, áo khoác và nón cứu hỏa trước khi biến vào màn đêm.
Trong khi đó, trở lại phòng ngủ của Kevin, Kevin/Paul ngồi trước máy tính xách tay phía sau là Jessica nhìn qua vai mình.
“Tội nghiệp Kevin,” Jessica nói. “Thằng bé rất sợ khi phải ở trong đó.”
“Đúng là vậy. Tôi biết vì mình cũng từng bị như vậy, và nó chỉ mới mười tuổi.”
Kevin/Paul gõ một dòng chữ, “Kevin. Hãy cố ở trong đó. Chúng tôi đang tìm cách đưa em ra ngoài. Nhưng trước hết chúng tôi cần xác định thân xác của Garland Daniel đã.”
“Một cái xác hả?” nhân vật Kevin ảo hỏi.
Kevin/Paul gõ, “Nơi hiện nay của nó. Trong khi đó, em cần phải tìm ứng dụng ‘nhập’ trong trò Cybersona.”
“Sao làm được?”
Kevin/Paul gõ, “Nó nằm trong khu những ứng dụng đặc biệt. Em sẽ tìm được nó. Nhưng đừng làm gì với phép đó cho đến khi anh trở lại, được không?”
“Được rồi.”
Kevin/Paul gõ tiếp, “Tôi phải thoát khỏi Cybersona bây giờ, nhưng tụi này sẽ quay lại ngay. Hãy yên tâm nhé, Kevin.”
Màn hình đổi từ Cybersona sang trang Google.
“Anh nghĩ hắn làm chuyện này thế nào?” Jessica hỏi.
“Ai? Garland hả? Tôi không biết. Tôi sắp dùng Google để tìm thông tin về Garland Daniels đây,” Kevin/Paul nói. “Để xem tìm được cái gì đây.”
Ngay khi bắt đầu tìm, thì Kevin/Paul cảm thấy mình bị gõ một cái. Nhưng đó là cú gõ bên trong đầu anh.
“Chuyện gì vậy?” Jessica hỏi. “Mặt anh hồi nãy nhìn kỳ lạ lắm.”
“Tôi không biết nữa,” Kevin/Paul nói. “Đợi đã. Tôi nghĩ anh ta cố gắng tìm cách liên lạc với tôi.”
“Ai chứ?”
“Garland.”
“Thật không. Ôi cha. Làm sao hắn ta làm được?”
“Hắn chiếm cơ thể tôi, phải không? Ai biết hắn có thể làm gì?”
Đột nhiên Kevin/Paul thấy yếu hẳn. Không thể được, anh nghĩ. Không. Như vầy là không công bằng. Anh nhìn Jessica nhưng nhanh chóng lảng mắt đi.
“Được rồi đó, anh lại bắt đầu làm tôi sởn tóc gáy rồi đó. Chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Kevin/Paul ngước nhìn lên cô ta. “Tôi rất tiếc.”
“Tiếc hả? Anh tiếc hả? Vậy có nghĩa là gì, anh rất tiếc?”
Kevin/Paul thở ra một hơi dài và vuốt mặt. “Hắn gửi cho tôi một thông điệp.”
“Trên máy tính hả?”
“Không.”
“Không hả? Vậy bằng cách nào?”
“Thần giao cách cảm.”
“Thần giao... cái gì? Hắn ta nói gì?”
“Nếu chúng ta tìm cách ngăn hắn lại, hắn sẽ giết chúng ta.”
Mắt Jessica đầy lo sợ. “Chúng ta? Hắn nói chúng ta hả? Ý hắn là anh và tôi sao? Làm sao hắn biết là có tôi?”
“Tôi nghĩ là hắn có thể đọc được ý nghĩ của tôi,” Kevin/Paul nói.
“Anh nghĩ à? Như thế nào?”
“Tôi không biết. Hắn ở trong cơ thể tôi. Giờ hắn vào đầu óc tôi. Chết tiệt. Chắc chắn là vậy. Không như vậy thì sao hắn kiểm soát được cơ thể mình chứ? Mình và hắn chắc chắn phải có mối liên kết.”
“Liên kết. Vậy có nghĩa là anh cũng có thể đọc được ý nghĩ của hắn luôn hả?” Jessica hỏi.
“Không may là, không,” Kevin/Paul nói.
“Vậy là không công bằng,” Jessica nói. “Kẻ này là ai vậy?”