Hôn Đủ Chưa

chương 75: chính văn hoàn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bầu không khí lúng túng, lại là trầm lặng.

Tô Mặc quay về phòng thẩm vấn trước nhất, Hứa Thanh Nhiên và Tô Mộ Tinh vẫn ở lại trên hành lang.

Hứa Thanh Nhiên ôm hờ Tô Mộ Tinh dịch về góc tường bên cạnh, cánh tay anh ấy khẽ chuyển động, giúp Tô Mộ Tinh xoay người, cũng không nói lời nào, cứ lẳng lặng nhìn anh ấy như thế.

Tô Mộ Tinh hơi hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt lơ đãng, không có tiêu cự.

Cửa sổ đối diện, bị gió đập mở toang, cơn lạnh cuồn cuộn, bay tán loạn.

Qua một hồi lâu, cô ấy ngẩng đầu, ánh mắt ngóng nhìn Hứa Thanh Nhiên, rốt cuộc tìm lại được giọng nói của mình: "Bác sĩ Hứa...."

Tay Hứa Thanh Nhiên thu vào trong, thân thể gần như dính sát, anh ấy rũ mắt, hai người gần trong gang tấc, ánh mắt giao nhau.

Lông mi Tô Mộ Tinh khe khẽ run lên, tiếng nói có phần khàn đi: "Ngày mai... ngày mai chúng ta sẽ làm gì?"

Bàn tay Hứa Thanh Nhiên vuốt ve eo Tô Mộ Tinh, đôi đồng tử đen khóa chặt vào cô ấy, thả chậm âm thanh: "Buổi sáng chúng ta cùng nhau ra khỏi nhà, buổi chiều anh sẽ đón em tan làm, buổi tối chúng ta ăn cơm chuyện phiếm sau đó cùng nhau đi ngủ."

Khóe miệng Tô Mộ Tinh không kìm được mà cong lên lên, nhẹ giọng cảm khái: "Tốt thật... Hứa Thanh Nhiên... Ngày mai thật đẹp."

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên sâu thẳm, anh ấy hơi khom lưng, đáp chắc nịch: "Còn có thể tốt hơn, chúng ta còn có thể còn có thể tốt hơn nữa."

Qua hôm nay, hết thảy đều sẽ tốt đẹp.

Mắt Tô Mộ Tinh đảo một vòng, khóe mắt ẩn nét cười, đột nhiên đề nghị: "Mai chúng ta đi đăng kí kết hôn đi."

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên sáng ngời, khó giấu vẻ vui mừng ngạc nhiên, "Thật?"

Tối hôm qua anh đã nhắc đến mấy câu, nhưng Tô Mộ Tinh rất do dự, thật ra không phải không bằng lòng, chỉ là cảm thấy việc này không vội, anh cũng biết, nỗi băn khoăn trong lòng Tô Mộ Tinh, tuy anh thấy vội, nhưng không muốn làm phật ý cô ấy, chỉ là sớm muộn, cũng tùy cô ấy thôi.

Tô Mộ Tinh gật gật đầu, cánh tay hướng lên đặt trên vai Hứa Thanh Nhiên, "Thật mà... cưới đi cho xong."

Đôi mắt Hứa Thanh Nhiên trong veo, khóe miệng ngậm nét cười sâu hun hút, "Được... mai đi luôn."

Hàng mi Tô Mộ Tinh uể oải rũ xuống, cô ấy lại nghĩ tới gì đó, âm thanh nhỏ đi: "Còn về... lần trước... chuyện em bé... bọn mình cứ đợi thêm đã." Cô ấy có vẻ xấu hổ, một lúc sau, mới khẽ nói: "Thói quen sinh hoạt trước đây của em không tốt, em sợ bị ảnh hưởng, anh nuôi em thêm đã... nuôi thêm một thời gian em sẽ..... chúng ta sẽ có em bé được không?"

Hứa Thanh Nhiên chăm chú nhìn cô ấy, tầm mắt hoàn toàn không dời, yết hầu anh ấy lăn lăn, giọng nói được gói gọn trong tình ý triền miên, "Được, đương nhiên được, sẽ nuôi em cả đời."

Khóe môi Tô Mộ Tinh cuốn lên một đường cong đẹp đẽ, lại lần nữa mở miệng, thay đổi đề tài: "Em định từ chức." Cô ấy ngừng lời, "Em muốn tìm việc em thích để làm... Anh có thể nuôi em được không?"

Hứa Thanh Nhiên cười se sẽ, cũng không hỏi lý do, nói chòng ghẹo: "Không sao... nếu anh không nuôi nổi... còn có mẹ anh cơ mà."

Mắt Tô Mộ Tinh cong thành vầng trăng non, xì cười thành tiếng, "Anh làm ăn kiểu gì đấy? Theo đuổi bạn gái đã cần dì Từ bày mưu tính kế rồi, đến nuôi vợ vẫn muốn dì Từ phải bỏ tiền nữa."

Hứa Thanh Nhiên thấy tâm trạng Tô Mộ Tinh dần dần trời quang mây tạnh, anh vẫn còn vẻ không đứng đắn, cố ý trêu cô ấy: "Ai bảo anh đây vô dụng.... Nói không chừng về sau con anh đều cần em nuôi đấy."

Khuôn mặt Tô Mộ Tinh đều là vẻ tươi tắn, đôi mắt sáng lấp lánh, "Hứa Thanh Nhiên! Anh thật sự không nghèo đến vậy chứ?"

Hứa Thanh Nhiên nhíu mày thành mấy vết mờ mờ, cố tình làm bộ khó xử mà nói: "Nghèo thật." Anh ấy dừng lời, lại nghĩ tới cái gì, giọng điệu chua loét: "Họ Lâm kia... dáng vẻ rất giàu có..."

Tô Mộ Tinh cười ha ha, "Anh phải có chút ý thức nguy cơ đi... Cuộc sống khổ quá em sẽ không theo anh nữa... Rê bóng chạy thì sao?"

Đuôi lông mày đẹp mắt của Hứa Thanh Nhiên chợt nhướn lên, khóe miệng cong cong, bàn tay to hướng xuống vỗ mông phải Tô Mộ Tinh mấy cái, "Rê bóng chạy?"

Tô Mộ Tinh gật đầu hớn hở.

Hứa Thanh Nhiên híp mắt, ghé đến bên miệng Tô Mộ Tinh, thở nhè nhẹ, tiếng nói nồng nàn: "Ờ... Giường cũng không xuống nổi... xem em chạy kiểu gì?"

Vành tai Tô Mộ Tinh chợt bỏng giãy, giả vờ tức giận lườm anh ấy: "Hứa Thanh Nhiên! Lời cợt nhả còn nhiều hơn em."

Hứa Thanh Nhiên trả lời thẳng băng: "Ngưỡng mộ bà xã đại nhân."

Tô Mộ Tinh khẽ xì, giơ tay véo mặt anh ấy.

Hai người náo loạn một lúc.

Trên hành lang đối diện, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, tiếng khóa "lạch cạch", xuyên qua hành lang trống trải.

Tô Mặc đứng dựa vào cửa, tầm mắt từ xa xa phóng lại, dừng ở hai người.

Anh ấy cho Tô Mộ Tinh thời gian bình tĩnh, nhưng còn lần lữa nữa thì muộn mất.

Hứa Thanh Nhiên nhìn người trước mặt thật lâu, nỗ lực để ngữ khí bình thản, "Chúng ta qua đó?"

Trong lòng Tô Mộ Tinh ngổn ngang rối bời, trên mặt miễn cưỡng mang nụ cười, "Được...."

Dời bước đến cửa phòng thẩm vấn.

Tô Mặc hạ thấp giọng, " giờ rồi, còn có tiếng."

Tô Mộ Tinh kéo dây chun trên cổ tay ra đưa cho Hứa Thanh Nhiên bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ Hứa, anh giúp em buộc tóc lên."

Hứa Thanh Nhiên tự nhiên đón lấy dây chun đen Tô Mộ Tinh đưa qua, lồng vào đầu ngón tay, năm ngón tay cắm vào mái tóc đen của cô gái, ngón tay trượt qua, vuốt phẳng.

Tầm mắt Tô Mặc lướt qua lướt lại Hứa Thanh Nhiên vài giây, rồi sau đó ngừng ở Tô Mộ Tinh, "Tiểu Mộ, anh với em cùng vào."

"Vâng."

Tô Mộ Tinh chỉ đáp một tiếng hời hợt.

Hứa Thanh Nhiên buộc xong tóc cho Tô Mộ Tinh, bàn tay dừng ở vai Tô Mộ Tinh, vỗ nhẹ nhàng.

Tô Mộ Tinh quay đầu, mi mắt cong cong mỉm cười với anh ấy.

Rõ ràng là cười, chỉ mất vài giây, mà trái tim Hứa Thanh Nhiên như bị bóp nghẹt, chợt đau đớn, đầu như kiểu TV cũ bị báo hỏng, tất cả đều là những điểm bông tuyết xèn xẹt, anh ấy rất muốn kéo ngay cô ấy chạy lấy người, nhưng so với bất kì ai khác anh ấy đều hiểu rõ hơn, khát vọng về chân tướng của Tô Mộ Tinh mãnh liệt hơn bất kì ai, cho nên, mười năm như một, mới có thể chịu đựng trải qua.

Hồi lâu, anh ấy mới miễn cưỡng nói một câu, "Anh ở bên ngoài chờ em."

Tô Mộ Tinh cười gật đầu.

......

Vừa tiến vào phòng thẩm vấn.

Tầm mắt nóng rực bao trùm, Tô Mộ Tinh ngước mắt chạm ánh nhìn với hắn ta, hai người đối mặt, bầu không khí tức khắc căng thẳng.

Tô Mặc cùng Tô Mộ Tinh kéo ghế dựa ngồi xuống, Hoàng Bình nhìn trân trân Tô Mộ Tinh, ánh mắt không rõ ý tứ.

Trái lại không hề nuốt lời, Tô Mặc nhắc tới vụ án, Hoàng Bình thành thật khai báo.

Lời mở đầu chỉ có một câu, cái gọi là tín ngưỡng cuộc đời của Hoàng Bình: Lấy mạng đền mạng.

Là lí do giết Tống Duy.

Lần xuất hàng cuối cùng của "Ngũ tiên sinh" vào hơn nửa tháng trước, tầng hầm Ngôi nhà thiên sứ là một ổ điểm, không biết thế nào Tống Duy tra được Ngôi nhà thiên sứ, cậu ta bất ngờ vây xem được hiện trường chuyển hàng của Hoàng Bình.

Lúc ấy có hai đứa bé trai chừng năm tuổi đang chờ bị chọn, nhà mua là một hộ nông dân trong thung lũng, chồng không sinh được, thiếu một đứa con trai. Hai bên bàn xong giá cả, thời điểm chuẩn bị giao nhận, một đứa bé trai trong đó náo loạn lên, là đứa bị bỏ rơi kia, lôi kéo đứa bé trai sắp bị mang đi không buông tay, vài người ra tay quá độc ác, đánh đứa bé trai sắp chết đến nơi, cũng không sợ tai nạn chết người.

Tống Duy không biết từ đâu xông ra, chắn cho đứa trẻ kia, bị trọng thương, còn không đưa đến bệnh viện, hậu quả không dám tưởng tượng.

Lúc ấy đã vào đêm, đoàn người chuẩn bị dời đi, báo cảnh sát mà chờ cảnh sát tới, thì cũng muộn rồi.

Tống Duy canh chuẩn thời gian, vốn định thừa dịp tối lửa tắt đèn, nào ngờ lại bị đồng bọn đi vệ sinh quay về tóm gọn.

Hiện trường có không ít người, Tống Duy bại lộ, khả năng chạy thoát xa vời.

Hoàng Bình cho Tống Duy chọn, sự lựa chọn của Tống Duy không còn gì nghi ngờ, yêu cầu duy nhất, là một cuộc điện thoại gọi cho Tô Mộ Tinh.

Hoàng Bình giả từ bi, trái lại cũng thật sự thả đứa bé trai kia, tìm bác sĩ phi pháp đến chữa trị, đến nay vẫn ở tại cô nhi viện Ngôi nhà thiên sứ.

Tô An chết, là vì cứu Tưởng Mộng.

Lựa chọn giống nhau.

Năm đó thời điểm xảy ra vụ bắt cóc, Tô An cùng Tô Mộ Tinh đều chạy ra, hồi đại học Tô An và Hoàng Chinh hẹn hò, cũng bởi vậy mà biết sự tồn tại của Hoàng Bình.

Tình hình lúc đó quá hỗn loạn, ban đầu Tô An cho rằng chủ mưu vụ bắt cóc là Hoàng Chinh, bà ấy bảo Tô Mộ Tinh đi trước, còn mình trở lại, là định khuyên, khuyên Hoàng Chinh quay đầu. Vụ án ồn ào quá to, muốn cho Hoàng Chinh rút lui toàn thân là không có khả năng, biện pháp duy nhất, chính là tự thú, giảm bớt án phạt.

Nhưng thật sự đợi đến khi bà ấy nhìn thấy kẻ cầm đầu của bọn bắt cóc một lần nữa, mới phát hiện bản thân phán đoán sai lầm, không phải Hoàng Chinh, là em trai song sinh của ông ấy, Hoàng Bình.

Thời đại học, hai người từng tiếp xúc không ít, Hoàng Chinh gần như để mặc cho Hoàng Bình thay thế thân phận của mình làm loạn, Hoàng Bình không học đại học, nhà nghèo tốt nghiệp sơ trung liền bắt đầu tới An Thành làm công, làm nhân viên phục vụ ở một quán ăn vặt gần làng đại học, nhưng con người lại thông minh cực đỉnh, như ngọc phủ bụi trần, khiến người ta tiếc nuối, rồi lại lộ ra vẻ nguy hiểm, gần như là mối nguy hiểm trí mạng, đấy là cảm nhận trực tiếp nhất của Tô An.

Trong một lần hẹn hò của Tô An với Hoàng Chinh, hai anh em gặp nhau.

Về chuyện Hoàng Bình, Tô An chẳng cách nào lý giải được cách làm của Hoàng Chinh, bất đồng quá lớn, đây cũng là lí do cuối cùng hai người cãi vã đến mức chia tay.

Rồi mấy chục năm sau đó.

Giữa chừng không biết đã xảy ra cái gì, Hoàng Bình cũng vậy, Hoàng Chinh cũng thế, cuộc sống hoàn toàn chệch đường ray.

Mười năm trước, Hoàng Bình hồi đó, với thân phận "Ngũ tiên sinh" đang chịu sự truy quét ráo riết từ phía cảnh sát, không có tiền để trốn chạy. Ban đầu trông cậy vào Hoàng Chinh cứu tế, nhưng cứ vào lúc này Hoàng Chinh lại bị Diệp Lộ làm tổn thất, hắn bèn nhắm tới mẹ con Tô An.

Tô An gặp lại Hoàng Bình ở núi Linh, bên cạnh Hoàng Bình ngoài hai tên đồng đảng còn có Tưởng Mộng.

Trốn không phải là cách, mang theo Tưởng Mộng quá phiền phức, một tên trong đó nổi lên sát ý, thậm chí đã làm dao động Hoàng Bình.

Sự xuất hiện của Tô An, Hoàng Bình không hề nghĩ tới, tiền chuộc của Diệp Lộ đã cầm, hắn chừa lại đường sống cho hai mẹ con, tháo chạy, còn về vì sao phải buông tay, hắn cũng nói không rõ, chí ít hắn không thể ra tay được.

Tưởng Mộng lúc ấy tám tuổi, bỏ nhà ra đi, gặp Hoàng Bình, cách ngụy trang của Hoàng Bình trước giờ luôn tốt, cộng thêm một vỏ bọc ngoại hình đẹp đẽ, tuy rằng tính tình ngày thường nóng nảy, nhưng đa phần thần gian đối đãi với mọi người đều là ấm áp, Tưởng Mộng còn nhỏ rất nhiều chuyện không hiểu, trong lòng nảy sinh tâm lí ỷ lại như cha con với Hoàng Bình.

Nghe ra thì thật hoang đường, nhưng Tưởng Mộng khi còn nhỏ bắt được chút ấm áp vụn vặt ấy rồi cứ không chịu buông tay, người lún sâu vào tăm tối, khi nhìn thấy một tia lửa đã dễ dàng lao vào như thiêu thân, người trưởng thành còn không tránh nổi như thế, huống chi một đứa trẻ vừa mới mở mắt nhìn thế giới?

Tô An quá lương thiện, cũng như lời Hoàng Bình nói, ngu muội, ngốc ngếch, cho đường sống không chạy, bản thân còn khó bảo toàn, lại vọng tưởng cứu Tưởng Mộng trong tay ba người sao, Tưởng Mộng bị một tên đồng bọn trong đó xách đi, cầm đầu đập vào đá, bọn liều mạng, không có trái tim.

Mà tình cảm của Hoàng Bình đối với Tô An lại phức tạp quá, không thể nói rõ là dục vọng chiếm hữu dục hay tình ý bừng bừng lan ra cả cánh đồng, hắn vừa hưởng thụ sự cầu xin của Tô An, lại vừa chua xót tận đáy lòng.

Cảnh sát đang lục soát trên núi, thời gian không thể chậm trễ.

Cuối cùng Hoàng Bình vẫn là câu nói kia, giữ vững cái gọi là tín ngưỡng nhân sinh: Lấy mạng đổi mạng.

Chẳng sai, ngu xuẩn.

Hắn hoàn toàn không hiểu nổi, trả giá sinh mệnh vì một đứa trẻ chưa từng quen biết có đáng giá không? Hà cớ gì phải thế chứ?

Ra vẻ thánh nhân cái gì, đáng đời, đáng đời chết yểu.

Cho nên, hắn của lúc đó không phá lệ vì Tô An, nhưng trong những tháng ngày dài đằng đẵng từ đó về sau đã hối hận như phát điên.

Đây cũng là vì sao hắn chừa đường sống cho Tưởng Mộng, trong mắt hắn, trên người Tưởng Mộng in dấu bóng dáng Tô An, mấy năm sau hắn chưa từng xuống tay với Tưởng Mộng, như hắn từng thẳng thắn, bất kể qua bao nhiêu năm nữa, hắn luôn có thể nhìn thấy Tô An năm đó trong đôi mắt Tưởng Mộng, sau khi Tưởng Mộng phát hiện có bệnh tim, hắn lựa chọn buông tay, cho con bé tự do.

Hoàng Bình rất cao hứng, chuyện bất kể to nhỏ đều nói.

Tô Mộ Tinh bình tĩnh ngoài dự kiến, chỉ là trán không ngừng đổ mồ hôi, thái dương bắt đầu chảy nước.

Tô Mặc ngước mắt liếc mặt đồng hồ, kim đồng hồ chỉ hướng tám giờ, Hoàng Bình kể đứt quãng sắp được hơn một tiếng rồi, anh ấy liếc nhẹ Tô Mộ Tinh, đặt câu hỏi với Hoàng Bình: "Hoàng Chinh ở đâu?"

Hoàng Bình không nói tiếp, lẳng lặng nhìn về phía Tô Mộ Tinh.

Hai tay Tô Mộ Tinh đặt trên đùi, lòng bàn tay lấm tấm toàn mồ hôi, cổ họng cứng ngắc, môi hơi trắng bệch.

Tô Mặc đẩy cốc thủy tinh trước mặt đến trước Tô Mộ Tinh, khẽ nói: "Không sao, uống ngụm nước."

Tô Mộ Tinh gật gật đầu, bưng cốc thủy tinh lên nhấp nhẹ một ngụm, hơi nhuận giọng, một lát, cô ấy mở miệng: "Hoàng Chinh đâu?"

Hoàng Bình dựa hờ vào lưng ghế, hắn thuận miệng hỏi: "Cô muốn cứu ông ta?"

Tô Mộ Tinh không đáp, Hoàng Bình coi như cô ấy ngầm thừa nhận, "Tôi đã nói qua với đồng chí cảnh sát này... nếu cô muốn cứu ông ta, thì...."

Tô Mộ Tinh không để hắn nói xong, lạnh lùng cắt ngang: "Vì sao?"

Hoàng Bình tự tin mà trả lời: "Công bằng."

Tô Mộ Tinh nhíu mày: "Ông ấy là anh trai ông!"

Hoàng Bình dửng dưng: "Cho nên... đồng chip là tôi."

(Đồng chip ở đây để chỉ một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,... Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh. Ý của Hoàng Bình là muốn cứu Hoàng Chinh thì phải sử dụng mạng sống của chính ông ta đặt cược)

Giọng Tô Mặc lạnh lẽo chen vào nói: "Tín ngưỡng nhân sinh? Lấy mạng đổi mạng? Tự cho là công bằng? Chó má! Mẹ nó toàn là chó má!"

Hoàng Bình vẫn không nghiêm túc y như cũ, nhún vai tỏ vẻ chẳng hề gì: "Đồng chí cảnh sát, trao đổi đều có điều kiện, các người muốn cứu Hoàng Chinh thì giết tôi đi... Nếu không muốn cứu thì thôi, tôi cũng muốn sống thêm mấy ngày."

Ánh mắt Tô Mộ Tinh dừng ở nửa cốc nước trên bàn trước mặt, chùm sáng màu vàng ấm trên đỉnh đầu tỏa xuống, chiếu ra một điểm vàng mờ, trầm mặc một lát, Tô Mộ Tinh cũng mỉm cười nhạt, "Ông hận bố mẹ vứt bỏ ông?"

Đồng tử của Hoàng Bình chợt co rụt lại.

Tô Mộ Tinh tiếp tục nói: "Hiện tại hai người già bọn họ đang ở bên ngoài, gặp nhau không?"

Hoàng Bình mím môi không nói, đường quai hàm cứng đờ.

Khuỷu tay Tô Mộ Tinh huých nhẹ Tô Mặc, khẽ nói: "Bảo người mời ông bà lão vào."

Tô Mặc không hiểu ý Tô Mộ Tinh lắm, quả thật bố mẹ Hoàng Chinh còn ở An Thành, chỉ có điều bố trí ở khách sạn, hiện tại cũng không ở cục cảnh sát.

Nhưng anh ấy phản ứng rất nhanh, mắt thấy đã sắp đẩy ghế ra đứng lên, Hoàng Bình bỗng nhiên cất lời: "Không cần!"

Động tác Tô Mặc dừng lại, Tô Mộ Tinh hùng hổ doạ người, "Mời vào đi!"

Hoàng Bình giãy giụa lên, còng tay phát ra tiếng vang kim loại va chạm, "Tô Mộ Tinh!"

Tô Mộ Tinh mỉa mai thành tiếng: "Thật thú vị."

Lớp ngụy trang của Hoàng Bình bị xé rách một miếng, trong mắt là cảm xúc kháng cự mắt thường có thể thấy được.

Ngón tay Tô Mộ Tinh gõ nhẹ trên thành cốc thủy tinh, tành tạch tành tạch gõ ra tiếng vang có quy luật, "Bởi vì bố mẹ đưa ra lựa chọn giữa ông với Hoàng Chinh, cho nên ông tự cho là đúng muốn lựa chọn thay người khác."

Hoàng Bình hừ lạnh, đáy mắt vẫn giữ vẻ không vui.

Ngữ khí của Tô Mộ Tinh trào phúng đến cực điểm, vô tình vạch trần: "Ông có tin hay không, để hai ông bà lão chọn lại một lần nữa, vẫn không phải là ông." Giọng nói của cô ấy hơi ngừng, rồi sau đó lạnh lùng: "Bởi vì ông... trời định là ác ma."

Tầm nhìn của Tô Mặc dừng ở mặt Hoàng Bình, Tô Mộ Tinh định chọc giận Hoàng Bình, con người một khi mất khống chế cảm xúc, là lúc dễ dàng bị đánh sập nhất.

Cảm xúc của Hoàng Bình hơi bình thản, sầm mặt không lên tiếng.

Tô Mộ Tinh hỏi: "Hoàng Chinh ở đâu?"

Hoàng Bình mở miệng nói chuyện: "Hiện tại rưỡi, nếu tôi gặp chuyện, các ngươi thả tin tức ra ngoài, sẽ có người đưa Hoàng Chinh còn sống về, đừng có chơi trò tin giả, người của tôi không ngu như cảnh sát các người."

Tô Mặc phì một tiếng, "Ông muốn chúng tôi giết ông như vậy, nếu không muốn sống đến thế, để chúng tôi tóm sống sớm một tí là xong chuyện."

Hoàng Bình cười lắc đầu: "Cái này không giống nhau."

Tô Mộ Tinh hỏi mấu chốt: "Vì sao lại là tôi?"

Hoàng Bình sững sờ một lúc, cũng không biết nhớ tới cái gì, đầu mày thoáng chốc chau lại, một hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Tôi nợ Tô An một mạng, tôi nợ bà ấy, cô có tư cách."

Khuôn mặt Tô Mộ Tinh lạnh thấu, nói châm chọc: "Hoàng Bình, ông thật biến thái."

Hoàng Bình không giận ngược lại còn cười.

Tô Mộ Tinh hỏi: "Ông thích Tô An?"

Hoàng Bình chỉ nói: "Già rồi, không nhiều tình cảm như người trẻ các cô." Dứt lời, tầm mắt hắn chợt khựng lại, dừng ở tay Tô Mộ Tinh, thờ ơ bổ sung một câu: "Cô kết hôn rồi?"

Tô Mộ Tinh không trả lời, khóe mắt cô ấy cũng dừng ở ngón tay, đầu lưỡi bắt đầu chua xót.

Cô ấy đã định trước phải... đã định trước phải làm tổn thương anh ấy, không có biện pháp, là thật sự không có biện pháp.

Tô Mặc hỏi: "Hoàng Chinh rốt cuộc ở đâu!"

Tô Mộ Tinh nghiêng đầu nhìn sang Tô Mặc, cô ấy đẩy cốc thủy tinh đến trước mặt Tô Mặc, nhẹ giọng nói: "Tô Mặc, nước lạnh."

Tô Mặc nhíu mày khó hiểu.

Tô Mộ Tinh bình tĩnh mà nói: "Hắn sẽ không mở miệng nhanh như vậy, anh lấy cho em cốc nước đi."

Tô Mặc đánh giá Tô Mộ Tinh vài giây, Hoàng Bình khóa còng tay, phòng điều khiển cách vách lại có người nhìn, anh ấy không nghi ngờ gì về hắn nữa, đẩy ghế dựa đứng dậy.

Cửa phòng thẩm vấn bị mở ra lại bị một lần nữa đóng lại, Tô Mặc biến mất sau cánh cửa.

Tô Mộ Tinh chậm rì rì đứng dậy, đi đến khóa cửa phòng thẩm vấn, khóa từ bên trong.

Không ngờ phòng quan sát chẳng có ai.

Hứa Thanh Nhiên năm phút trước nhận một cuộc điện thoại, bệnh viện gọi tới, không cách nào bàng quan được, cảnh sát theo dõi camera tranh thủ thời gian đi vệ sinh.

Tô Mộ Tinh quay người trở về, trở lại trước bàn thẩm vấn, cô ấy đẩy ghế, cúi đầu nhìn xuống, "Bởi vì ông nợ mẹ tôi một mạng, cho nên tôi có tư cách đòi về?"

Hoàng Bình ngửa đầu nhìn cô ấy, vết nhăn khóe mắt lồi lên thành nếp.

Hai tay Tô Mộ Tinh chống trên mặt bàn, từng câu từng chữ: "Ông chừa đường sống cho Hoàng Chinh, đưa mình vào đường chết, nghĩ đến điều tiếc nuối trong lòng, tựa như ông giữ lại Tưởng Mộng, không chỉ là vì Tô An cứu con bé, mà là vì ông không trốn nổi sự mê muội tận đáy lòng!"

Hoàng Bình lắc đầu, như là không tán đồng lắm.

Tô Mộ Tinh cười khẽ, "Không phải ông cho tôi cơ hội, là ông cho Tô An cơ hội, tôi giết ông, cũng tương đương với Tô An giết ông."

Hoàng Bình nói: "Đúng một nửa."

Bàn tay Tô Mộ Tinh đột nhiên chụp lên mặt bàn, "Ông cho rằng tôi không dám à?" Cô ấy dừng lại, hạ giọng đến mức tận cùng, "Cùng một nơi, chính tại gian phòng thẩm vấn này! Cái ngày ông đưa Tống Duy đến cục cảnh sát, tôi đã nói tôi phải đích thân giết ông."

Hoàng Bình gật đầu, mỉm cười hiền từ: "Tôi biết, cho nên tôi cho cô cơ hội."

Tô Mộ Tinh đột nhiên nhặt chiếc bút máy ở góc bàn lên, rướn người về phía trước, ngòi bút tì vào giữa cổ Hoàng Bình, ngòi bút sắc nhọn cắm vào thịt, nháy mắt, chảy ra máu.

Hoàng Bình tựa hồ không cảm giác được đau đớn, nói cổ vũ: "Cô không sai."

Lực tay Tô Mộ Tinh bất giác tăng thêm, ngòi bút lún càng sâu hơn, cô ấy nghiêm giọng chất vấn: "Hoàng Chinh rốt cuộc ở đâu!"

Hoàng Bình nhắm mắt lại, hưởng thụ cơn đau cơ thể, không nói.

Giữa hai người, cách nhau một cái bút, với mười năm dằng dặc.

Cảm giác hiện tượng nghẹt thở không hề theo nhau mà đến.

Lực ở cổ tan đi, Hoàng Bình mở hai mắt, Tô Mộ Tinh đã thu tay, hắn khó hiểu.

Tô Mộ Tinh nói: "Dù sao đi nữa đều là chết, chết trong tay tôi, chẳng phải ông có thể giải mộng rồi sao? Trả lại mạng cho Tô An, ông liền được giải thoát." Cô ấy lắc đầu cười nhạo: "Nhưng tôi cứ không đấy, Hoàng Bình, loại người như ông phải chịu giày vò đến chết."

Hoàng Bình trầm mặc, hắn không thể không thừa nhận, Tô Mộ Tinh hiểu hắn.

Thấy hắn không nói lời nào, đầu lưỡi Tô Mộ Tinh đảo qua hàm răng một vòng, giọng bỗng nhiên cất cao: "Đừng có nói hươu nói vượn với tôi cái gì mà thân thế thảm thương, người thảm thương hơn ông ở khắp Trung Quốc đầy ra kìa, chẳng có ai phát rồ như ông cả, Hoàng Bình, ông đáng đời!"

Nói xong, Tô Mộ Tinh lùi về sau một bước, vén một bên góc áo lau sạch vết máu đỏ tươi ở ngòi bút, chê bẩn.

Hồi lâu, cô ấy cười lạnh lùng nói: "Đổi trò chơi đi."

Hoàng Bình nhíu mày khó hiểu.

Khóe miệng Tô Mộ Tinh nhếch lên, ngòi bút trong tay chợt móc về phía trước, giây tiếp theo, chuẩn xác không sai mà tì vào giữa cổ mình, không hề dừng lại, tàn nhẫn đâm vào, càng quyết tuyệt, càng hung ác hơn so với lần vừa rồi đâm Hoàng Bình.

Hoàng Bình hoàn toàn không nghĩ tới tình huống trước mắt, kinh hô ra tiếng: "Tô Mộ Tinh!"

Trong chớp mắt, sắc mặt Tô Mộ Tinh tái nhợt, giọng nói không tự chủ được run lên: "Lần thứ hai giết chết Tô An, hoặc là thả Hoàng Chinh, ông chọn đi."

Hoàng Bình cuống đến độ đứng khỏi chỗ ngồi, nhưng lại bị còng tay trói buộc không thể động đậy.bg-ssp-{height:px}

Bên kia, cửa phòng quan sát bị đẩy ra.

Xuyên qua kính một chiều, đồng tử Hứa Thanh Nhiên chợt co rụt lại, di động rơi khỏi tay, "bịch" một tiếng đột ngột nện xuống mặt đất, đau đớn xẻo trái tim anh ấy.

Ngòi bút chống vào cổ, máu tươi chảy xuống từ chiếc cổ trắng ngần.

Điên rồi.

Điên rồi.

Nhất định là điên rồi.

Anh ấy từng gặp tử vong, nhìn thấu sinh tử, nhưng lần đầu tiên sợ hãi cái chết như vậy.

Đôi tay Hứa Thanh Nhiên nắm chặt thành quyền, quay đầu hướng ra cửa, hai chân thì không kìm được run lên, lảo đảo một cái quỳ thẳng xuống đất, ngã oạch, chật vật bò dậy khỏi mặt đất, chỉ mất vài giây ngắn ngủi, trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông toàn là nước mắt.

Ngã đau quá, chỉ là ngã đau quá thôi.

Hứa Thanh Nhiên chẳng màng được nhiều đến vậy, xông như điên dại sang phòng thẩm vấn, đẩy không mở đập không ra, cái khóa chết tiệt.

Tô Mặc lấy nước, thuận tiện tranh thủ đi vệ sinh trở về, nhìn thấy Hứa Thanh Nhiên đang tông cửa, "Anh sao đấy?"

Hứa Thanh Nhiên hoàn toàn hoảng hồn, không nói nổi một chữ.

Tô Mặc biết tám phần là xảy ra chuyện, cốc nước trong tay trượt xuống đất, anh ấy vọt vào phòng quan sát bên cạnh, chỉ liếc nhìn, tim đã lạnh hơn nửa.

Phòng thẩm vấn, vẫn thế giằng co.

Tô Mộ Tinh mặt không cảm xúc nói: "Hoàng Bình, quyền giao cho ông, ông chọn đi."

Hoàng Bình vẫn vùng vẫy muốn đứng lên, tiếng tông cửa hòa vào tiếng Hoàng Bình đột nhiên cất cao: "Tô Mộ Tinh... Cô đừng như vậy, buông bút xuống, buông xuống được không?"

Môi Tô Mộ Tinh trắng bệch, lực tay không những không giảm bớt, ngược lại đưa vào trong mấy phần, "Hoàng Chinh ở đâu!"

Cô ấy chắc chắn, tình cảm của Hoàng Bình đối với Tô An, giả như có phức tạp đi nữa, cũng không thoát được hai chữ yêu hận. Bỏ qua hận, cũng chính là yêu, sở dĩ lựa chọn cô ấy, lý do dù không rõ ràng đi nữa, dẫu sao đều là chết, cứ chết trong tay cô ấy, cũng chính là trong tay Tô An.

Lấy mạng đền mạng, là cái mà Hoàng Bình gọi là tín ngưỡng nhân sinh, đến sau cùng Hoàng Bình vẫn nợ, chấp niệm bất diệt, chỉ biết chết không nhắm mắt.

Máu tươi, đỏ chói mắt, Hoàng Bình rống giận: "Tô An, em đừng như vậy... đừng như vậy, em bình tĩnh trước đã..." Ký ức hỗn loạn, hắn đã phân không rõ ai là ai.

Biến thái có cái gọi là tín ngưỡng của biến thái, hai cán cân tiểu li, liên quan đến hai mạng người, không thể đứt gãy.

Nếu Tô Mộ Tinh chết trước mặt hắn, không chỉ có ý nghĩa nghiêng cán cân, mà là sự hủy diệt và sụp đổ hoàn toàn, món nợ này không thể tính rõ.

Âm thanh tông cửa, "Phịch phịch phịch" nện vào, không chống nổi bao lâu nữa.

Nếu còn không thể ép Hoàng Bình tước vũ khí, có lẽ Hoàng Chinh thật sự không sống nổi đến ngày mai.

Hoàng Bình vẫn đang gào, "Tô An... Tô An..."

Máu trên cổ rơi xuống, đọng ở hõm xương quai xanh, Tô Mộ Tinh nói run giọng: "Tôi đã kết hôn rồi."

Trán Hoàng Bình đổ mồ hôi, ngơ ngẩn nhìn cô ấy.

Tô Mộ Tinh tăng thêm trọng lượng, cô ấy muốn tàn phá hoàn toàn giá trị quan của Hoàng Bình, lúc sau, cô ấy gần như cười thảm thương bịa ra một câu nói dối: "Đã có thai."

Vẻ hoảng sợ trên mặt Hoàng Bình phóng to vô hạn, giữa trán nổi gân xanh, tầm mắt ông ta nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón áp út của Tô Mộ Tinh, hắn liều mạng khuyên: "Thế nên... thế nên em đừng kích động, Tô An em bỏ bút xuống... buông xuống."

Tô Mộ Tinh không có ý dừng lại, ánh mắt có phần trống rỗng, cô ấy ép bản thân mạnh giọng: "Ba mạng người không đủ đổi Hoàng Chinh à? Ông đến chết vẫn có lỗi với mẹ tôi, trời định không được chết yên lành."

Cửa mở không ra.

Tô Mặc đập cửa, phòng thẩm vấn theo lý thuyết là không thể khóa từ bên trong, cửa này lúc sửa cũng không biết làm thế nào, sao mà bên trong còn lắp thêm khóa.

Hứa Thanh Nhiên rối loạn triệt để, lại từ cửa chạy về phòng quan sát, muốn xác định tình hình của cô ấy.

Cái câu còn có thai...

Có khả năng không? Anh ấy không biết.

Lộn xộn lộn xộn... lung tung hết cả.

Tính cách Tô Mộ Tinh quá bướng bỉnh, cô ấy sẽ đòi công bằng cho Tống Duy, muốn chân tướng chuyện của mẹ, lại muốn cứu Hoàng Chinh, cho nên... cho nên có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy.

Máu tươi nhuộm đỏ, nếu ngòi bút còn vào thêm chút nữa, lại vào thêm chút nữa... Cô ấy thật sự không sợ chết.

Giờ khắc này, anh đáng chết vô cùng, hận cô ấy, rõ ràng biết anh sẽ nhìn thấy... rõ ràng biết anh sẽ nhìn thấy... thế nên lời nói ban nãy ở cửa... là lời từ biệt?

Quá tàn nhẫn, với anh ấy.

Hứa Thanh Nhiên chạy trở về, Tô Mặc vẫn đang tông cửa, đã có không ít cảnh sát vây quanh.

Hoàng Bình chán nản ngồi thụp xuống, cười chết lặng: "Tô Mộ Tinh, lần trước tôi nói sai rồi."

"Tôi nói cô và mẹ cô giống nhau, ngu muội, vô tri. Vừa hay tương phản, cô với mẹ mình không giống nhau một tí nào, cô ác hơn Tô An nhiều, lấy chính mình làm thẻ bài, thậm chí còn có thể lấy con mình làm thẻ bài, Tô An khác cô, bà ấy vì cứu Tưởng Mộng, thậm chí để tôi giết bà ấy... mà cô thì sao... còn độc ác hơn tôi."

Bước chân Tô Mộ Tinh hơi không vững, cổ truyền đến nỗi đau âm ỉ, đôi mắt cô ấy phủ đầy tơ máu, vẫn là câu cũ, âm sắc hoàn toàn không ổn định: "Hoàng.... Chinh ở.... đâu......"

Hoàng Bình không nhìn Tô Mộ Tinh, lầm bầu: "Cô không thắng tôi, là tôi không muốn chơi, không muốn chơi nữa, không vui, chẳng thú vị."

Hắn chỉ muốn cho mình một cơ hội, chết trong tay Tô An, trả sạch nợ, đáng giá chứ.

Nhưng thế nào mà, khó quá.

Cuối cùng phòng thẩm vấn bị đập mở, theo một tiếng "phạch" vang lớn, sức lực Tô Mộ Tinh hoàn toàn bị rút cạn, hai chân mềm nhũn, ngã nhào về phía trước, bút máy mang theo máu lăn đến bên chân người đàn ông, bốn phía tối sầm.

Không biết là ai khóc lóc kêu to:

"Xe cấp cứu! Xe cấp cứu!"

......

Đã vào độ cuối tháng , gió đêm ào ào, cực kì lạnh giá.

Tiếng còi xe cảnh sát gào hú, băng qua nửa thành phố, trong tầng hầm một nhà dân ở khu thắng cảnh núi Linh, đã tìm được Hoàng Chinh bị trọng thương hôn mê, mất một cánh tay.

Hoàng Chinh mất tích vào trước ngày mà Tô Mộ Tinh lần thứ ba tìm đến tiểu khu Hải Hinh.

Mấy năm nay, Hoàng Chinh không tham dự thủ đoạn phi pháp của Hoàng Bình.

Nhưng ông ấy lại biết tất cả về Hoàng Bình, năm đó thời điểm xảy ra vụ án Tô An, ông ấy không ở trong nước, nhưng sau khi về nước, tất cả mọi thứ đều vượt xa tầm khống chế của ông ấy.

Ông ấy biết rõ Hoàng Bình phạm pháp, cũng biết chính xác nhất để lựa chọn chính là đứng ra lên tiếng, nhưng lại không thể nhẫn tâm, là ông ấy thiếu nợ trước. Sai rồi, thì sai hoàn toàn luôn, ông ấy không sạch sẽ nữa, cũng không vô tội.

Việc ngoài ý muốn là ngày đó ở Hồng Liệp, người đứng sau Hồng Liệp là Hoàng Bình, Tô Mộ Tinh đi theo đội cảnh sát xông vào truy quét mại dâm, đã kinh động Hoàng Bình lúc đó.

Hành động truy quét của cảnh sát khiến tổ chức của Hoàng Bình lại thêm một lần tổn thất nặng nề.

Tô Mộ Tinh.

Ông ấy không thể bỏ mặc.

Ông ấy có thể nhìn Hoàng Bình đã sai lại thêm sai, còn bản thân thì sao, vừa bao che cho lựa chọn sai lầm, vừa chột dạ mà đền bù điên cuồng. Ông ấy giảng hòa với Diệp Lộ, nhận nuôi Hạ Hạ, ích kỷ khẩn cầu bình an.

Nhưng không thể nhìn...

Cho nên mới có thể mạo hiểm đưa manh mối, con người Hoàng Bình biến thái, đối với con số hay hình xăm đều có đam mê cuồng dại, vừa khéo Hạ Hạ nằm viện, trong lúc vô tình ông ấy gặp được một cô gái tên Tưởng Mộng, đã theo cạnh Hoàng Bình mấy năm, ở cùng con trai út của Diệp Lộ.

Ông ấy ngờ rằng Tô Mộ Tinh sẽ tra được gì đó từ Tưởng Mộng.

Chỉ là...

Chuyện không lường trước được quá nhiều, mãi đến khi Tô Mộ Tinh tìm tới tiểu khu Hải Hinh.

Tháng ba.

Rơi một cơn mưa xuân, mưa phùn gột rửa chạc cây, mầm xanh khắp nửa thành phố, buổi chiều đột nhiên trời tạnh, cái ấm áp mặc ý rong ruổi.

Lần ra tòa cuối cùng trong vụ án Hoàng Bình, là giờ chiều, hai lần trước, Hoàng Chinh chuyên làm nhân chứng về việc dơ bẩn, sau khi Tưởng Mộng phẫu thuật cũng ra tòa.

Sáng sớm, Tô Mộ Tinh lái xe về đại học A một chuyến, tốt nghiệp sắp năm, cô ấy chưa từng về lại trường.

Thời gian đại học bốn năm, người cô ấy quen rất ít, gần như không có bạn bè, một người duy nhất đã ra đi, ra đi như một anh hùng.

Sau đó cả đời cắm rễ trong lòng cô ấy, thành một cái đinh nhổ không ra.

Cô ấy chẳng đi loanh quanh lâu, đơn giản vài vòng, từ khu dạy học đến ký túc xá, cũng đến nhà ăn nhìn thử, cuối cùng đi thư viện, không có thẻ vườn trường, ngay cả cửa tòa nhà cô ấy còn chẳng được vào.

(Thẻ vườn trường là một loại thẻ IC đặc biệt (còn được chia thành thẻ IC tiếp xúc và thẻ IC không tiếp xúc) hoặc thẻ từ do các trường cao đẳng và đại học ở Trung Quốc phát hành để thuận tiện cho sinh viên và việc quản lý của họ. Mục đích chính là để sinh viên ăn ở căng tin, một số có thể mua sắm trong siêu thị, một số có thể dùng làm thẻ lấy nước, các trường khác nhau quy định phạm vi sử dụng tùy theo điều kiện riêng nhưng chỉ sử dụng trong trường.)

Từ làng đại học ra, Tô Mộ Tinh đón bố mẹ Tống Duy, cùng tới toà án.

Người vây xem rất nhiều, chen kín chỗ dự thính, phòng xử án cực to chẳng còn chỗ trống.

Tô Mộ Tinh đưa hai ông bà ngồi ở hàng sau cùng, xa xa nhìn thấy Quý Nham ở hàng trước, giống như có cảm ứng, Quý Nham xoay người nhìn lại, ánh mắt tiếp xúc, hai người nhìn nhau cười, xem như chào hỏi.

Cô ấy đã rất lâu không gặp Quý Nham, hai tháng trước Tô Mặc về Đồng Châu rồi.

Hoàng Bình bị cảnh sát tòa án đưa tới chỗ bị cáo, cả người già nua đi nhiều, râu ria xồm xoàm, cũng chẳng phải là người đàn ông trung niên anh tuấn cường tráng nữa, công tố viên đưa ra bằng chứng, mỗi cái Hoàng Bình đều nhận, luật sư nguyên cáo hầu như bỏ biện hộ. Sau phút nghỉ giữa giờ, thẩm phán tuyên án: Tử hình lập tức chấp hành.

Tòa án từ tĩnh lặng nghe được tiếng kim rơi đến ầm ĩ tiếng người, rồi lại im lặng như tờ.

Có dì lao công tiến vào quét tước, bà ấy để nhẹ cô gái ngồi ở hàng sau cùng, khó hiểu mà lớn tiếng hỏi: "Sao cháu còn chưa đi hả?"

Tô Mộ Tinh bất giác hoàn hồn, toà án rộng lớn trống tênh, đã sớm không còn bóng người, bố mẹ Tống Duy bên cạnh không biết đi khi nào, cô ấy nhớ lờ mờ là được em gái Tống Duy đón về, trước khi đi đã nói tạm biệt, cô ấy hơi thảng thốt thế nên không nhớ chân thực.

Từ toà án đi ra, Tô Mộ Tinh hít nhẹ chóp mũi mấy cái, trong không khí tràn ngập hương hoa thoang thoảng, khóe miệng cô ấy giương lên gần như không thể phát hiện, ánh mặt trời nhảy nhót trên hàng mi, xao động trong đôi mắt.

Qua cơn mưa trời lại sáng.

Thật đẹp.

Cửa toà án là tầng tầng lớp lớp bậc thang cẩm thạch, phía trên bậc đá có quốc kì tung bay, dưới bệ thấm đẫm phồn hoa hồng trần nhân gian.

Tô Mộ Tinh hít thật sâu một hơi, dẫm những bước nhẹ nhàng từ tốn xuống cầu thang, đi được một nửa, bước chân cô ấy hơi ngừng, tầm mắt lạc về phương xa, khóa chặt. Giây tiếp theo, khóe môi nhếch lên một đường cong đẹp mắt, đôi mắt dạt dào niềm vui.

Bậc thang dưới nhất, Hứa Thanh Nhiên đứng hiên ngang, quần đen đơn giản, sơ mi trắng sơ vin chỉnh tề trong quần tây phác họa vòng eo săn chắc, ống tay áo được sắn đến khuỷu tay, hai tay tùy ý đút túi quần, cổ áo sơ mi mở rộng cởi hai nút lỏng lẻo, tôn lên vẻ cao quý lại rắn rỏi, anh ấy hơi ngẩng đầu, tầm mắt ngóng về phía trước, mắt đen trong veo.

Hơn một tháng trước cô ấy đã cùng Hứa Thanh Nhiên đăng kí kết hôn.

Ngày cô ấy xuất viện, hai người đến thẳng Cục Dân Chính.

Khá tốt.

Niềm vui trong mắt Tô Mộ Tinh càng nồng đậm, một lần nữa nhấc chân đi xuống, bước chân vẫn không dài, từng bước từng bước cẩn thận dẫm xuống bậc thang, khoảng cách thu ngắn lại hơn nửa, cô ấy dừng ở chiếu nghỉ.

Hồi lâu, cô ấy nhướn mày với Hứa Thanh Nhiên, ánh mắt đảo một vòng, Hứa Thanh Nhiên hơi hơi mỉm cười, rút đôi tay khỏi túi quần, vươn cánh tay, vòng ôm rộng mở.

Sự ăn ý không cần lời nói.

Lông mày Tô Mộ Tinh nhếch càng cao, bước chân nhanh hơn, ba bước tính làm hai bước chạy xuống.

Hứa Thanh Nhiên hơi cau mày nhìn, không nhịn được dặn dò: "Cẩn thận một tí."

Tô Mộ Tinh căn bản không nghe, bồn chồn đi xuống, hai bên tóc đón gió tung bay về phía sau, có vài sợi không chịu nổi dính bên khóe miệng.

Tới hai bậc thang cuối cùng, cô ấy phanh gấp, gót chân cách mặt đất nhẹ nhàng nhào vào lòng Hứa Thanh Nhiên, đu trên người người đàn ông như koala.

Hứa Thanh Nhiên bị va lùi ra sau một bước nhỏ, một tay anh ấy nâng mông Tô Mộ Tinh, một tay khác đỡ eo cô ấy, có phần bất đắc dĩ mà cười nhẹ nói: "Hứa phu nhân, đừng không tin, em thật sự béo lên đấy."

Sau khi vụ án Hoàng Bình kết thúc, Tô Mộ Tinh từ chức ở đài truyền hình, ngoan ngoãn ở nhà, bồi dưỡng hơn một tháng, không dễ gì mới béo lên một chút.

Hai chân Tô Mộ Tinh vòng quanh eo Hứa Thanh Nhiên, đôi tay ngoắc cổ anh ấy, vừa rồi chạy nhanh, hô hấp hơi không ổn định, bình tĩnh một lát, mới cất tiếng giọng không vui: "Lại bảo em béo...... Mỗi ngày một lần định quẹt thẻ chắc?"

Khóe miệng Hứa Thanh Nhiên khẽ nhếch, ung dung nói: "Anh chỉ trần thuật sự thật, cũng không biểu đạt sở thích." Anh ấy cố tình dừng lại, "Béo tốt mà... ôm thoải mái."

Tô Mộ Tinh trề miệng, ngón tay vò loạn tóc Hứa Thanh Nhiên, lơ đãng giật ra hai ngọn tóc, ngón tay cô ấy vê lại đưa tới trước mặt Hứa Thanh Nhiên, ngữ khí khiếp sợ: "Hứa Thanh Nhiên có phải anh sắp hói không? Cmn anh cũng hói sớm quá đấy!"

Hứa Thanh Nhiên chợt nghẹn, "......"

Tô Mộ Tinh thở nhè nhẹ, thổi tóc đi, ngón tay cô ấy nhẹ nhàng miết nhẹ thùy tai Hứa Thanh Nhiên, nhớ tới cái gì, thu vẻ cười đùa, hỏi: "Không phải hôm nay anh có phẫu thuật à?"

Một tay Hứa Thanh Nhiên hướng lên, giúp Tô Mộ Tinh đẩy nhẹ mấy sợi tóc bên khóe miệng ra, trả lời giọng ấm áp: "Phẫu thuật xong liền tới đây, xin nghỉ nửa ngày."

Động tác đầu ngón tay của Tô Mộ Tinh không dừng, "Thế sao anh không gọi điện thoại cho em?"

Bên môi Hứa Thanh Nhiên nhen nụ cười thấp thoáng, nói với vẻ không hề gì: "Không sao, chờ thêm một tí cũng rất vui."

Mắt Tô Mộ Tinh lấp lánh, ngơ ngẩn nhìn người trước mắt, tay cô ấy nâng má Hứa Thanh Nhiên, lòng bàn tay vuốt ve dọc theo đường quai hàm anh ấy, đầu ghé sát, cánh môi dán lên, hôn anh ấy.

Nơi công cộng, thường thường Hứa Thanh Nhiên đều sẽ đè nén kiểu không nên nết của cô nàng, lúc này đây, trái lại cứ để mặc cô ấy làm loạn.

Tô Mộ Tinh được hời, kiên định hôn anh ấy, khẽ cắn nghiến mút, đầu lưỡi quấn quýt, Hứa Thanh Nhiên bất ngờ giao quyền chủ động, Tô Mộ Tinh chủ động lạ thường, nhiệt tình.

Cửa toà án, chốc chốc có người qua lại.

Được một lúc, Tô Mộ Tinh vẫn không có ý dừng, Hứa Thanh Nhiên nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra một chút, môi hai người tách nhau, Hứa Thanh Nhiên tì lên trán cô ấy, hạ giọng giáo dục, "Được rồi... đang trên đường."

Hàng mi dài của Tô Mộ Tinh chớp chớp, đầu lưỡi liếm nhẹ cánh môi, cô ấy buông Hứa Thanh Nhiên, nhảy khỏi người anh ấy, nói dịu dàng, "Về nhà đi."

Hứa Thanh Nhiên rũ mắt, chỉnh lại vạt áo len bị cuộn lên giúp Tô Mộ Tinh, dắt tay cô ấy đi ra ngoài, "Đưa em đến một nơi."

Rời khỏi toà án, đi nửa con đường, thời gian khoảng mười phút.

Mùi hoa trong không khí càng thêm nồng nàn, Tô Mộ Tinh hít hít mũi, có phần tò mò lên tiếng: "Đi đâu đấy? Sao không lái xe qua?"

Tay phải Hứa Thanh Nhiên giúp Tô Mộ Tinh chỉnh tóc, khẽ nói: "Tới rồi đây."

Tô Mộ Tinh ngẩng đầu nhìn anh ấy, càu nhàu: "Đến đâu... Sao không về nhà..."

Hứa Thanh Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô ấy, buông tay, hai tay đặt trên vai Tô Mộ Tinh đẩy cô ấy đi phía trước đi, rẽ khúc cua, dẫm lên mấy bậc đá mọc rêu xanh, bên cạnh là một tòa lầu nhỏ, dây thường xuân xanh um tươi tốt lan dọc theo mái ngói đỏ sậm đến nóc lầu, lá xanh vờn quanh trên song cửa sổ tròn.

Cảnh trước mắt chợt chuyển, không còn là cảnh phố xá phồn hoa ngựa xe như nước nữa, mà là cánh hoa trắng bay lượn ngợp trời.

Tô Mộ Tinh có phần không thể tưởng tượng được, quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh Nhiên.

Hứa Thanh Nhiên cười giải thích, "Hoa anh đào ở công viên Tân Giang gần tòa án tối cao nổi tiếng lắm." Nói xong, tay phải anh ấy ôm Tô Mộ Tinh đi phía trước, "Cuối tuần trước lão Hứa đã đưa mẹ tới."

Tô Mộ Tinh không chừa mặt mũi gì, nói vạch trần: "Anh lại mù quáng đú trend."

Hứa Thanh Nhiên cười nhẹ gật đầu, vừa đổ mưa, trên mặt đất hơi ướt, anh ấy khẽ kéo người vào lòng.

Ngày trong tuần, công viên không nhiều người lắm, vòng qua đường nhỏ, tầm nhìn rộng mở hơn, con đường lớn thẳng tắp.

Trong gió cuốn theo mùi hoa nhàn nhạt, hai bên trồng hoa anh đào thành hàng, vây quanh lay động, gió thổi qua, cánh hoa trắng tinh bay lả tả rơi khắp mặt đất.

Hoa anh đào trải dài con đường, làm hài hòa mặt đất sẫm màu.

Tô Mộ Tinh dẫm lên cánh hoa, mềm như bông, bên tai xào xạc tiếng gió, tâm trạng cô ấy dịu hơn, bước chân dừng lại, nghiêng mắt nhìn sang Hứa Thanh Nhiên, hạ thấp giọng, "Bác sĩ Hứa..."

Hứa Thanh Nhiên không rõ nguyên do, rũ mắt hỏi, "Sao thế?"

Tô Mộ Tinh nói: "Anh cõng em được không?" Lông mi uể oải sụp xuống, bỗng nhiên có vài phần gây sự vô cớ, "Anh còn chưa cõng em bao giờ."

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên thâm trầm, đáy mắt hiện lên một tia vui vẻ, anh ấy khuỵu hờ chân ngồi xổm xuống, đáp khẽ: "Lên đi."

Tô Mộ Tinh cười như được mùa, động tác nhanh nhẹn leo lên lưng Hứa Thanh Nhiên, cánh tay từ bả vai người đàn ông trượt xuống, ôm chặt cứng cổ Hứa Thanh Nhiên, cằm gác trên đỉnh đầu anh ấy.

Không đi được vài bước, tay phải Hứa Thanh Nhiên vỗ vỗ mông Tô Mộ Tinh, rầu rĩ nói: "Hứa phu nhân, em định bóp chết anh à?"

Cánh tay Tô Mộ Tinh nới lỏng một chút, có phần ngượng ngùng, "Xin lỗi... em sợ ngã mất."

Tiếng Hứa Thanh Nhiên hạ thấp, rõ ràng không vui vẻ mấy: "Em không tin anh..."

Tô Mộ Tinh dụi dụi cằm vào đỉnh đầu Hứa Thanh Nhiên, "Anh tuổi lớn rồi, còn không có cơ bụng.... vợ cũng là do mẹ chồng em nuôi.. Sau đó thì sao... ngày hôm qua giáo sư Hứa còn phỉ nhổ mà bảo với em là sinh con trai thiệt thòi lắm, bảo em sau này sinh con gái."

Cô ấy ngừng một chút rồi nói: "Ngại quá... Có phải em thẳng thắn quá không... Có khi nào làm tổn thương lòng tự tôn của anh?"

"......"

Hứa Thanh Nhiên khẽ hừ một tiếng, bước chân, đi rất chậm.

Có lẽ tức cảnh sinh tình.

Ngón tay Tô Mộ Tinh bắt đầu sinh sự sờ yết hầu Hứa Thanh Nhiên, cô ấy đung đưa chân, thong thả mở miệng: "Chồng ơi...... em đọc một bài thơ cho anh nhé."

Hứa Thanh Nhiên không lên tiếng, Tô Mộ Tinh coi như anh ấy cam chịu, làm ra vẻ hắng giọng, trịnh trọng ngâm thơ:

A Hứa Thanh Nhiên

Vừa già vừa ngốc, không cơ bụng

Này cô vợ nhỏ yêu kiều

Đẹp người đẹp nết một nhành hoa

Khóe mắt Hứa Thanh Nhiên lờ mờ co giật: "........."

Tô Mộ Tinh đòi thưởng, đầu ngón tay khẽ móc cằm người đàn ông lên, "Thế nào? Lại thêm một câu nữa...... Nhà có vợ là một kho báu?"

Giọng Hứa Thanh Nhiên không gợn sóng, "Im miệng đi."

Tô Mộ Tinh cứng họng, Hứa Thanh Nhiên lại thả ra một câu nhẹ bẫng: "Ha ha, càng ngày càng ngốc."

Tô Mộ Tinh: "......"

Phố hoa anh đào rất dài, xa xa nhìn mãi không thấy cuối.

Núi xa chập chùng, hoàng hôn nghiêng bóng về tây, bầu trời chỉ còn sót lại mấy tia nắng chiều cuối cùng, nơi xa xăm ánh lên một mảnh vàng le lói giữa những làn mây mờ.

Cánh hoa bay xuống, có mấy cánh điểm xuyết trên ngọn tóc Hứa Thanh Nhiên, Tô Mộ Tinh nhẹ nhàng phủi đi, tay phải cô ấy hướng ra phía sau, nắm lấy cổ tay Hứa Thanh Nhiên, kéo đến trước mặt mình, rồi sau đó nắm tay nhau thật chặt.

Cùng anh dạo chơi.

Năm ngón tay đan nhau.

Hoa rơi bạc đầu.

Trong lòng nhộn nhạo, nhưng Tô Mộ Tinh lại không nói ra miệng.

"Hứa Thanh Nhiên."

"Ơi?"

"Chúng ta về nhà đi."

"Ừ."

— Chính văn hoàn —

Truyện Chữ Hay