Tây Môn Khải càng lúc càng điên cuồng, nếu như sau ngày hôm nay bí thuật của Tây Môn thế gia sẽ bị lưu truyền khắp nơi, Tây Môn gia chủ biết chuyện này nhứt trách nhiệm sẽ thuộc về hắn là điều không tránh khỏi, hắn rất sợ gia chủ Tây Môn Ngạo Long nhẹ thì bị cách chức lưu đày nặng thì phế liền tại chỗ phải trở thành nô lệ, hắn đã sống hơn ba trăm tuổi bây giờ bị lưu đày chẳng khác nào giết hắn, càng nghĩ hắn càng căm phẫn Lâm Thần.
Lâm Thần tuy tránh né nhưng vẫn không tránh khỏi những lúc giao tranh nhưng hắn lấy né làm chủ công nên hắn không giao tranh lâu, đồng thời hắn cũng âm thầm quan sát sắc mặt của ba tên Tôn Vũ Cảnh nhứt là Tây Môn Khánh, thấy khuôn mặt hắn tràn đầy giận dữ động tác bắt đầu loạn xạ thì hắn biết cá đã cắn câu, lúc này hắn mới nói:" Đoàn các chủ, ước hẹn của chúng ta, ta đã đưa ra thành ý của mình, còn không ra tay thì đợi lúc nào nữa! "
Tây Môn Khải cùng Trần Hữu Long liền giật mình, Đoàn Chính Thuần thì giận dỗi quát:" Ngươi chớ hàm hồ...!Mọi người chớ tin lời xằng bậy của hắn!"
Lâm Thần liền tức giận nói:" Đoàn Chính Thuần, không ngờ ngươi lại lật lọng như vậy, hai vị trước khi chết ta có một thỉnh cầu, chỉ cần hai vị giết chết Đoàn Chính Thuần, vũ kĩ ta tu luyện, là Thiên Giai thượng phẩm sẽ thuộc về hai người! "
Nghe xong, cả ba đều kinh ngạc, không ngờ tên thanh biên trước mặt lại có Thiên Giai Vũ Kỹ, mà còn là thượng phẩm hiếm có trên đời, Tây Môn Khải và Trần Hữu Long khẽ động tâm, riêng Đoàn Chính Thuần tái mặt hoảng sợ sức hút Thiên Giai Vũ Kỹ rất cao, hắn hướng hai người nói:" Hai vị huynh trưởng tốt nhứt đừng tin lời hắn, đây là kế li gián, hắn làm sao mà có được Thiên Giai Vũ Kỹ được cơ chứ ?"
Lâm Thần mĩm cười nhẹ rồi rút trong túi trữ vật một quyển trục màu xanh, khi lấy ra cả ba người cùng đám thuộc hạ cả kinh vậy mà lại là Thiên Giai Vũ Kỹ thật.
Thương Khung Giới, vũ kĩ công pháp chia thành Nhân, Địa và Thiên Giai, mỗi giai lại chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.
Nhân Giai hay Phàm Giai, cùng với Địa Giai đều có thể lưu trữ trên giấy mực bình thường hoặc sang trọng hơn được ghi chép bên trong ngọc giản làm từ tinh thạch thông qua linh hồn mà khắc xuống vào bên trong.
Riêng từ Thiên Giai trở đi, công pháp vũ kỹ được lưu trữ thông qua hai cách, thứ nhất là dùng ngọc giản cách này thuận tiện và nhanh nhứt nhưng số lượng tham khảo có hạn, tối đa lần thì ngọc giản tan vỡ, cách thứ hai là lưu trữ thông qua quyển trục, làm từ một loại da yêu thú đặc biệt, cho phép lưu trữ nó lâu dài, nhưng số lượng vô cùng ít ỏi nên cách này rất ít người sử dụng.
Đám người nhìn thấy liền động tâm cướp giật, nhứt là Trần Hữu Long và Tây Môn Khải còn Đoàn Chính Thuần tái xanh mặt, hắn bắt đầu đề phòng hai người kia cùng thuộc hạ, Lâm Thần mĩm cười sau đó đem quyển trục thu lại.
Tây Môn Khải khẽ nở một nụ cười gian, đồng dạng Trần Hữu Long cũng vậy, bất thình lình cả hai tung chưởng hướng về Đoàn Chính Thuần mà ra tay ; bị hai cường giả ra tay bất ngờ dù đã có đề phòng nhưng ra quá nhanh, Đoàn Chính Thuần phun một ngụm máu tươi, té ra đất, hắn đã bị trọng thương cách cái chết không xa, hắn căm phẫn nhìn hai người:" Các ngươi...!"
Tây Môn Khải cười nói:" Ngươi có chủ tâm động tới bí thuật của Tây Môn thế gia ta thì hậu quả chắc ngươi cũng biết..."
Đoàn Chính Thuần nghe xong tức giận, nộ hoả công tâm mà nói:" Ngươi...!tin lời tiểu tử kia nói, hảo, Phong Lôi Các đệ tử nghe lệnh, giết bọn chúng cho ta..." hắn nhìn về đệ tử mình qát ra lệnh chém giết thuộc hạ của Trần Hữu Long và Tây Môn Khải.
Đệ tử Phong Lôi Các nghe lệnh của các chủ liền rút đao kiếm hướng về nhóm thuộc hạ hai người mà đánh, dĩ nhiên bọn họ cũng đáp trả lại, Lâm Thần đứng ngoài cười lớn:" Haha, đa tạ các vị, đây là ta đáp ứng các ngươi, kẻ nào có thì của người đó!" lập tức hắn lấy ra quyển trục ném lên trên trời cao.
Tây Môn Khải và Trần Hữu Long thấy vậy liền nhanh nhảy lên chụp lấy, nhưng vào lúc này, Tây Môn Khải liền tung chưởng về phía Trần Hữu Long, nhưng hắn sớm đã đề phòng liền tung chưởng đỡ lại.Trần Hữu Long tức giận nói:" Tây Môn huynh,ngươi làm vậy nghĩa là sao, biết ngươi đang làm gì không ?"
Tây Môn Khải nói:" Biết được bí thuật Tây Môn gia ta chỉ có thể chết huống chi Thiên Giai vũ Kỹ ta cũng muốn! "
Trần Hữu Long gằn giọng nói:" Tốt lắm! "
Sau đó cả hai bắt đầu quần chiến với nhau, Trần Hữu Long thân mang trọng thương chưa lành hẳn, liền bị Tây Môn Khải áp đảo, hắn dùng một chưởng đã đánh lui được Trần Hữu Long, khiến nội thương trong người hắn phát tán mà phun ra một phún máu.
Tây Môn Khải chớp lấy thời cơ bay lên chộp lấy quyển trục, khi quyển trục vừa tới tay:" Haha, Thiên Giai Vũ Kỹ cuối cùng cũng thuộc về ta, haha!"
Thấy Tây Môn Khải lấy được vũ kĩ, Trần Hữu Long cùng Đoàn Chính Thuần nghiến răng tức giận, lúc này từ xa trông thấy, Lâm Thần nhẹ mĩm cười búng tay cái,lập tức quyển trục liền bạo nổ, Tây Môn Khải đang đắc ý không kịp trở tay bị vụ nổ làm cho trọng thương mà rớt xuống mặt đất.
Cả đám người kinh ngạc không thôi, nhứt là Trần Hữu Long cùng Tây Môn Khải, lúc này, Lâm Thần đứng từ xa cười lớn:" Haha, đường đường là Tôn Vũ Cảnh,Thiên Vũ Cảnh đám người, mà tứ chi phát triển đầu óc lại ngu si như vậy ?"
Cả đám người nghe xong liền mới phát hiện mình đã bị lừa, liền tức giận, cả ba người liền ra lệnh toàn bộ toàn lực xông lên giết hắn, nhưng Lâm Thần tay tạo chỉ ấn, khẽ nói:" Khởi !"
Lập tức, một loạt ánh sáng tím kì lạ phát sáng, chúng liên kết với nhau tạo thành một vòng tròn, sau đó các ánh sáng tím kia tập trung chiếu lên trời tại một điểm hình thành một màn chắn bao phủ toàn bộ mọi thứ bên trong, sau đó hàng loạt mũi tên màu đen lao xuống, nhưng không hề gây thương tích cho bất kì ai, nó ghim lên mặt đất, trên mỗi cái bóng của những người bên trong trừ Lâm Thần ra.
Lúc này, Lâm Thần đang lơ lửng trên không, trên giữa trán xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ phấn hình một búp sen bao bọc bởi ngọn lửa, nó đang bập bùng cháy, Dạ Nguyệt Kiếm cũng được Lâm Thần tế ra, nó không ngừng bay lượn lờ xung quanh hắn:" Bát phẩm tuyệt cấp trận pháp! Tư Dạ Thống Trị !"