Hờn Dỗi

chương 64

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quý Thanh Ảnh hoàn toàn sửng sốt, có chút không thể tin nổi: "Thật sao?"

"Ừ." Phó Ngôn Trí ngậm lấy môi cô, giọng nói trầm thấp: "Anh không lừa em."

Lúc ấy thử nghiệm kia của Lâm Hạo Nhiên thật sự rất nhàm chán.

Nhưng anh phải thừa nhận, sau khi nhìn thấy cô ngồi trên sô pha, anh đã dừng ánh mắt trên người cô hồi lâu.

Chẳng qua lúc ấy mọi người đều nhìn tới ngây người, cho nên cũng không có ai chú ý tới chi tiết nhỏ này.

Nghe lời này của anh, Quý Thanh Ảnh không nhịn được nở nụ cười.

Cô nói: "Em thật may mắn."

Phó Ngôn Trí nhìn cô: "Là anh may mắn."

Quý Thanh Ảnh duỗi tay, vòng tay ôm cổ anh hôn hôn: "Vậy khi đó anh có nghĩ tới chuyện em sẽ biến thành bạn gái anh không?"

Phó Ngôn Trí mỉm cười, thành thật nói: "Không có."

Anh nói: "Không quá tin rằng một người xinh đẹp như vậy sẽ thích anh."

Trong nháy mắt, cảm xúc mất mát của Quý Thanh Ảnh còn chưa kịp tan đi thì đã biến thành cảm xúc khác.

Cô duỗi tay, đấm nhẹ vào ngực Phó Ngôn Trí: "Lần sau anh nói chuyện nhớ nói trọng điểm trước."

Phó Ngôn Trí nhéo nhéo bàn tay đang để trong ngực mình của cô, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em."

Lúc ấy đã chủ động tới gần anh.

Quý Thanh Ảnh biết anh muốn cảm ơn chuyện gì, ôm lấy anh.

Hai người đều hơi mệt mỏi, sau khi hóng gió ngoài ban công thì đều lên giường nghỉ ngơi.

Khi Quý Thanh Ảnh tỉnh ngủ, Phó Ngôn Trí đang ở dưới lầu trò chuyện với bà ngoại.

Bà ngoại đang kể cho anh những chuyện trước đây của cô, Quý Thanh Ảnh nghe một lát, không nỡ cắt ngang, nên lại thả nhẹ bước chân đi về phòng.

Buổi tối, Phó Ngôn Trí tự mình xuống bếp.

Khả năng bếp núc của anh được bà ngoại khen lên tận trời, được bà so sánh như kỹ năng của đầu bếp lớn ở khách sạn năm sao.

Cũng ăn hết sạch để động viên anh.

Hai ngày cuối tuần, hai người hưởng thụ khoảng thời gian vừa ấm áp vừa tự do.

Trở lại Bắc Thành, Phó Ngôn Trí khôi phục công việc bận rộn, Quý Thanh Ảnh cũng chuẩn bị cho cuộc thi quốc tế.

Hôm ra nước ngoài, Phó Ngôn Trí tự mình đưa cô tới sân bay, đi cùng cô còn có Trì Lục.

Lần này, Trì Lục là người mẫu của Quý Thanh Ảnh.

Cô ấy chủ động đảm nhiệm công việc này, ban tổ chức bên kia sẽ không từ chối.

Tầm ảnh hưởng của Quý Thanh Ảnh không tính là lớn, nhưng tầm ảnh hưởng của Trì Lục trên trường quốc tế lại không nhỏ, không có ai sẽ từ chối một người mẫu có nhiều fan như vậy.

Huống hồ, năng lực của cô ấy cũng được công chúng công nhận.

Nhưng mà, Trì Lục không ngồi cùng xe với Quý Thanh Ảnh.

Cô liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau, nhỏ giọng thì thầm với Phó Ngôn Trí: "Bác Ngọc cũng ra nước ngoài cùng bọn em ạ?"

Phó Ngôn Trí nhìn cô: "Anh không hỏi."

Quý Thanh Ảnh "Ồ" một tiếng, chớp chớp mắt nói: "Đến lúc em thi đấu anh sẽ xem livestream trên mạng chứ?"

Phó Ngôn Trí cười nhẹ: "Nếu không bận thì sẽ xem."

Quý Thanh Ảnh bĩu môi, có hơi không vui: "Sao lại không bận mới xem, bận xong rồi cũng có thể xem lại mà."

Phó Ngôn Trí bật cười, cong môi: "Anh sẽ xem."

Sao anh có thể bỏ qua những cuộc thi của cô được.

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh vô cùng vui vẻ.

"Vậy là tốt rồi."

Cô im lặng một lát, đột nhiên lên tiếng: "Thật ra em có hơi căng thẳng."

Chưa bao giờ tham gia những cuộc thi lớn như vậy, cho dù Quý Thanh Ảnh có tự tin thì cũng sẽ cảm thấy căng thẳng.

Phó Ngôn Trí vỗ vỗ mu btàn tay cô trấn an.

Dung Tuyết và Tiểu Song ngồi ở phía sau cũng không quấy rầy họ.

Sau khi đến sân bay, Phó Ngôn Trí tự mình đưa họ đi vào, Quý Thanh Ảnh cũng không chờ Trì Lục, dù sao Bác Ngọc cũng sẽ đưa cô ấy đi, giờ cô đi gửi đồ vận chuyển bên kia trước.

Chờ tới khi Trì Lục tới, mọi người đi gửi đồ vận chuyển.

Gửi đồ xong xuôi, có vài người đi vào trước.

Quý Thanh Ảnh vô cùng tội nghiệp nhìn Phó Ngôn Trí, không nói lời nào.

Dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của cô khiến Phó Ngôn Trí có loại xúc động muốn bỏ lại tất cả công việc để đi cùng với cô.

Anh kéo Quý Thanh Ảnh qua một bên, thấp giọng hỏi: "Có đói không?"

"Có hơi hơi, đợi lát nữa đi vào em sẽ ăn tạm gì đó với mấy cô ấy."

"Đồ ăn vặt trong vali có đủ ăn không?"

"Chắc là đủ." Quý Thanh Ảnh không quá chắc chắn nói.

Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng, thấp giọng nói: "Em còn muốn gì nữa không?"

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, cũng không biết mình muốn gì nữa.

Trầm ngâm một lát, cô giang hai tay với Quý Thanh Ảnh: "Muốn ôm."

Phó Ngôn Trí bật cười: "Muốn ôm bao lâu?"

Quý Thanh Ảnh tính toán thời gian: "Người khác nói rằng tốt nhất mỗi ngày nên ôm nhau mười phút, lần này em đi có khả năng mất khoảng nửa tháng, chúng ta ôm ba mươi phút đi."

"Được."

Sân bay người đến người đi, vẻ ngoài của hai người đều xuất chúng.

Mặc dù đứng trong góc ôm nhau, nhưng cũng có rất nhiều người quay đầu lại nhìn bọn họ.

Trong mắt họ có kinh ngạc, cũng có hâm mộ.

Ôm một hồi, Quý Thanh Ảnh dựa vào vai anh hỏi: "Anh có mệt không?"

Phó Ngôn Trí: "Không mệt."

Quý Thanh Ảnh "Ồ" một tiếng, vùi đầu hít sâu mùi hương trên người anh, nhẹ giọng nói: "Em cũng không mệt."

Phó Ngôn Trí cong môi cười, nghiêng đầu hôn lên vành tai cô: "Chỉ muốn ôm thôi sao?"

Quý Thanh Ảnh chớp mắt: "Chỗ này người đến người đi, chúng ta hôn nhau thì không tốt lắm đâu nhỉ?"

Phó Ngôn Trí nhướng mày: "Không tốt chỗ nào?"

Quý Thanh Ảnh hơi nhón chân, nhỏ giọng nói: "Ngược đãi người FA, đợi em về rồi hôn sau."

Phó Ngôn Trí cười nhẹ, cảm nhận hơi thở ấm áp của cô, yết hầu chuyển động lên xuống: "Được."

Thật ra tối hôm qua hai người đã hôn đủ lâu rồi.

Có lẽ là do sắp phải chia xa nên cảm xúc của hai người trào dâng, từ khi ăn cơm tối xong rồi thu xếp đồ đạc, Quý Thanh Ảnh đã bị Phó Ngôn Trí hôn ở khắp nơi, hôn một hồi thì lại chuyển sang làm chuyện khác.

Sau đó nữa, đồ đạc còn chưa sắp xếp xong thì hai người họ đã vào phòng tắm.

Về phần hành lý, vẫn là buổi sáng hôm sau Phó Ngôn Trí thu xếp cho cô.

Nghĩ tới những chuyện tối hôm qua, vành tai Quý Thanh Ảnh đỏ hồng, chôn đầu trong hõm cổ anh nói: "Bác sĩ Phó."

"Ừ."

Phó Ngôn Trí trả lời.

"Anh đừng trêu hoa ghẹo nguyệt đấy, trên người anh toàn là mùi hương của em."

Phó Ngôn Trí: "Vẫn chưa đủ."

"Cái gì?"

Phó Ngôn Trí dán sát vào tai cô, thấp giọng nói: "Vậy em thấm nhiều thêm một chút, anh sợ em còn chưa về thì mùi hương đã biến mất hết rồi."

Quý Thanh Ảnh nghe vậy thì cảm thấy vô cùng có lý.

Cô nghĩ nghĩ: "Hay là anh dùng một chút nước hoa của em đi? Người khác vừa ngửi đã biết, ồ người này có bạn gái rồi, anh thấy thế nào?"

Phó Ngôn Trí bật cười, tiếng cười truyền đến bên tai Quý Thanh Ảnh khiến cô cảm nhận được một cách chân thật.

"Được."

Anh khàn khàn đồng ý: "Về nhà anh sẽ dùng."

"Ừ ừ."

Quý Thanh Ảnh như một đứa bé trưởng thành, nhắm mắt nói: "Bác sĩ Phó."

Phó Ngôn Trí xoa xoa đầu cô, ý bảo mình ở đây.

Quý Thanh Ảnh nói mơ hồ không rõ: "Em không muốn xa anh đâu."

Phó Ngôn Trí hơi ngẩn ra.

Quý Thanh Ảnh tiếp tục lẩm bẩm: "Em chỉ muốn giấu anh đi, hoặc là đặt anh ngay trước mắt em."

Không cho ai nhìn thấy.

Nhưng cô lại không nỡ.

Cô muốn cho tất cả mọi người thấy sự tốt đẹp của Phó Ngôn Trí, nhìn thấy sự ưu tú của anh, khiến cho mọi người biết anh giỏi tới mức nào.

Phó Ngôn Trí không lên tiếng.

Sao anh lại không muốn như vậy.

Anh cúi đầu, thân mật cọ cọ vào vành tai của cô, nhẹ giọng nói: "Anh chờ em về."

Quý Thanh Ảnh nghi hoặc "Hả" một tiếng: "Cái gì?"

Phó Ngôn Trí dừng lại, thấp giọng nói: "Đến lúc đó rồi nói sau."

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh cười: "Anh định đưa em đi chơi ạ?"

Phó Ngôn Trí gật đầu: "Có thể."

Quý Thanh Ảnh hiểu rõ: "Vậy em phải suy nghĩ thật cẩn thận mới được."

Hai người ôm nhau hồi lâu, hết ba mươi phút rồi vẫn không muốn tách ra.

Cuối cùng, khi không thể không đi, Quý Thanh Ảnh mới tạm biệt Phó Ngôn Trí.

Khi đi vào, cô còn liên tục quay đầu nhìn lại.

Phó Ngôn Trí vẫy vẫy tay, nhìn theo cô đi vào.

Sau khi kiểm tra an ninh xong, Quý Thanh Ảnh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh: [ Anh về rồi ạ? ]

Phó Ngôn Trí: [ Không.

]

Quý Thanh Ảnh: [ Anh vẫn chưa đi sao? ]

Phó Ngôn Trí đúng là vẫn chưa đi, anh còn đang đứng tại chỗ.

Nhìn vào lối vào hồi lâu, anh mới xoay người, trả lời tin nhắn của cô: [ Bây giờ anh đang tới bãi đỗ xe.

]

Quý Thanh Ảnh: [ Vâng, vậy anh chú ý lái xe nhé.

Khi nào em tới nơi sẽ gửi tin nhắn cho anh.

]

Phó Ngôn Trí: [ Được.

]

Quý Thanh Ảnh: [ Nhớ phải nhớ em đấy.

]

Phó Ngôn Trí cong môi cười: [ Bây giờ anh đang thấy nhớ rồi đây.

]

Quý Thanh Ảnh gửi một sticker trái tim cho anh: [ Trùng hợp quá, em cũng vậy.

]

Hai người trò chuyện dường như không hề chia xa.

Trước khi lên máy bay, Quý Thanh Ảnh ăn cơm cùng mấy người Trì Lục.

Trì Lục nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, cảm thấy buồn cười.

"Sao trước đây tớ không phát hiện cậu là người không thể rời xa bác sĩ Phó vậy?"

Quý Thanh Ảnh bĩu môi: "Đó là vì tớ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt cậu hiểu không?"

Trì Lục: "...!Cậu còn nói nữa là tớ cho cậu đi một mình đấy."

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, hơi mỉm cười nói: "Cậu không nỡ đâu."

Trì Lục hừ lạnh một tiếng.

Quý Thanh Ảnh tò mò: "Bác Ngọc không đi cùng cậu sao?"

"Vì sao anh ta phải đi cùng tớ? Anh ta cũng có mua nhà ở nước ngoài đâu."

Quý Thanh Ảnh: "..."

"Không mua nhà thì không đi được sao, cậu cũng có mua đâu?"

Trì Lục trừng cô.

Quý Thanh Ảnh cười cười, trêu chọc: "Không phải là vì tớ thấy trong khoảng thời gian này hai người cứ dính lấy nhau suốt hay sao, vậy nên tớ tò mò hỏi một chút thôi."

Trì Lục vô cảm nói: "Đó là vì anh ta quấn lấy tớ, không phải tớ muốn ở bên anh ta."

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Ồ."

Cô nói: "Vậy chắc chắn là do cái tát ở sân bay của cậu chưa đủ tàn nhẫn, cho nên Bác Ngọc vẫn chưa rút ra được bài học."

Trì Lục: "..."

Cô ấy kéo bịt mắt lên: "Đừng nói chuyện với tớ nữa."

Quý Thanh Ảnh bật cười.

Sau khi đấu võ mồm với Trì Lục xong, cảm xúc mất mát của cô giảm đi không ít.

Cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lên máy bay cũng lâu rồi ha."

Trì Lục "Ừ" một tiếng: "Đợi lát nữa ngủ một giấc là ổn rồi."

"Ừ."

Quý Thanh Ảnh im lặng một lát, chọc chọc cánh tay cô ấy: "Cậu thật sự không còn lưu luyến gì nữa sao?"

Trì Lục trầm mặc.

Không lâu sau, cô ấy ậm ừ: "Còn."

Thật ra vẫn còn lưu luyến, sao cô ấy có thể không còn được.

Cô ấy cũng chẳng phải là Iron Man.

Chẳng qua nhiều năm trôi qua như vậy, cô ấy đã quen với việc không để lộ cảm xúc ra ngoài.

Nếu đổi lại là trước đây, cô ấy chắc chắn cũng sẽ giống như Quý Thanh Ảnh, anh anh em em, ra ngoài hai ngày cũng lưu luyến không nỡ rời xa.

Thậm chí còn ngang ngược không nói đạo lý đòi Bác Ngọc đi cùng mình, vứt công việc sang một bên để ở cùng với cô ấy.

Hồi tưởng lại một chút, Trì Lục vỗ vỗ đầu cô: "Ngủ đi, một thời gian nữa là về rồi, còn có tớ đi cùng với cậu mà."

Quý Thanh Ảnh cong môi cười: "Ừ, còn có mấy người Dung Tuyết nữa, tớ cũng ổn hơn rồi."

Thật ra hai người đều không buồn ngủ, sau khi nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, Trì Lục lấy một quyển sách ra đọc, Quý Thanh Ảnh bắt đầu vẽ bản thiết kế, thi thoảng lại lật xem tài liệu.

Cô nhìn danh sách thí sinh rời đi, ngoại trừ Tôn Nghi Gia, còn có những người mà cô đã từng nghe tên hoặc nhìn thấy tác phẩm thiết kế của họ, nhưng cũng không phải là hiểu biết quá rõ.

Trước khi đi, Diệp Thanh cho cô một phần tài liệu về các thí sinh dự thi, nào là thông tin từ khi họ bắt đầu gia nhập ngành thiết kế cho đến bây giờ, cùng với rất nhiều tác phẩm được trưng bày.

Thi đấu mà, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Tập tài liệu này quá đầy đủ, hoàn toàn có thể nhận ra nó được dành rất nhiều tâm tư để chuẩn bị.

Sự tận tâm ấy khiến Quý Thanh Ảnh một lần nữa cảm nhận được một tình cảm khác.

Có chút giống như tình thương của mẹ, nhưng còn nhiều hơn tình thương của mẹ mà cô từng được nhận.

Theo như lời nói đùa của bà về Quý Thanh Ảnh, anh quả nhiên biến thành con rể.

Quý Thanh Ảnh nhìn tập tư liệu này, lặng lẽ cong môi.

Cô bỗng nhiên chắc chắn rằng.

Cô thật sự là một người may mắn, chứ không phải là ngôi sao chổi không ai cần.

Đọc tư liệu xong, Quý Thanh Ảnh ngủ đứt quãng mấy tiếng, khi tỉnh lại thì cũng gần đến giờ máy bay hạ cánh.

Thật ra cô cũng từng một mình ra nước ngoài, khi đó trời xa đất lạ, xung quanh mình đều là những gương mặt xa lạ, cảm giác không hề giống bây giờ.

Lúc ấy, cô vừa xuống máy bay đã muốn về nhà.

Nhưng với tâm lý muốn giải sầu, cô ở lại nước ngoài khoảng nửa tháng.

Sau khi trở về cũng không trở lại đây nữa.

Trì Lục rất quen thuộc với nơi đây, làm gì cũng nhanh nhẹn.

Sau khi nhận hành lý, người bên ban tổ chức cũng tới.

Lần này Quý Thanh Ảnh đến đây, toàn bộ hành trình đều do ban tổ chức sắp xếp, cô chỉ cần tập trung thi đấu, không cần lo lắng những chuyện khác.

Mấy người tới đón là người Trung Quốc, trong đó có một người đẹp trai trẻ tuổi.

Sau khi chào hỏi và xác nhận thân phận xong, mấy người lên xe.

Quý Thanh Ảnh nhìn giờ, bây giờ trong nước đã là nửa đêm.

Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí.

Gửi xong, cô quay sang nói chuyện với Trì Lục.

"Lát nữa đến khách sạn còn có thể ngủ nữa sao?"

Trì Lục liếc cô: "Tớ có thể, còn cậu có thể hay không thì tớ không biết."

Quý Thanh Ảnh: "Ồ."

Cô vừa đáp lời thì điện thoại rung lên.

Quý Thanh Ảnh sửng sốt, cúi đầu nhìn thông báo trên màn hình, ngơ ngác nhận điện thoại.

"Alo?"

"Tới nơi rồi à em?"

Bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Phó Ngôn Trí, có lẽ là anh vừa tỉnh ngủ nên nghe vào tai thấy có hơi khàn khàn.

Quý Thanh Ảnh "Vâng" một tiếng, dường như không thể tin nổi: "Sao anh còn chưa đi ngủ?"

"Anh có ngủ mà."

Phó Ngôn Trí ngồi nửa người dậy, thấp giọng nói: "Có điều anh đặt báo thức, có lẽ tầm này là em sẽ xuống máy bay."

Quý Thanh Ảnh hơi ngẩn ra.

Cô quay đầu nhìn về phía cảnh đêm xa lạ bên ngoài, nhẹ chớp mắt: "Bây giờ bọn em lên xe rồi, một chút nữa sẽ đến khách sạn, anh mau ngủ đi, lát nữ đến khách sạn em sẽ gửi địa chỉ cho anh."

Phó Ngôn Trí cười một cái, giọng nói khàn khàn truyền đến lỗ tai cô: "Không vội."

Anh nói: "Nói chuyện với em một lát."

Không biết vì sao, khi giọng nói của anh vang lên bên tai, Quý Thanh Ảnh lại cảm thấy như quốc gia và thành phố này cũng không xa lạ đến vậy.

Dường như anh thật sự đang ở bên cạnh cô.

Cô nhẹ giọng đáp lời: "Không phải ngày mai anh còn phải đi làm sao?"

Phó Ngôn Trí cười khẽ: "Không cần lo lắng, anh vẫn có thể chịu được."

Quý Thanh Ảnh xoa xoa đôi mắt, trả lời: "Dạ."

Cô trầm mặc một lát, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bên này bây giờ đã là mười giờ rồi."

Phó Ngôn Trí cong môi cười: "Em đi đến đâu rồi?"

Quý Thanh Ảnh nói tên một địa điểm, nhân tiện nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bên ngoài có nhiều cây hình giống súp lơ lắm."

Cô lải nhải: "Nhưng mà không có nhiều xe lắm, hình như buổi tối ở bên này có ít người ra đường thì phải."

Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng: "Buổi tối đừng chạy lung tung ngoài khách sạn."

"Sẽ không đâu."

Quý Thanh Ảnh cười: "Em tới đây để đi thi chứ có phải đi chơi đâu."

Hai người nói chuyện đứt quãng, sau khi đến cửa khách sạn, Quý Thanh Ảnh nói một tiếng với Phó Ngôn Trí, sau đó mới cúp điện thoại.

Làm thủ tục đăng ký rồi nhận phòng, đi vào phòng, điện thoại cô nhận được tin nhắn của Phó Ngôn Trí.

Quý Thanh Ảnh gọi video qua cho anh, hai người nói chuyện vài phút sau đó mới cúp máy.

Đêm nay, Quý Thanh Ảnh không thể nào ngủ được.

Ở trên máy bay cô đã ngủ nhiều rồi, cộng thêm lệch múi giờ, cô nằm trên giường cũng không ngủ được, cuối cùng chỉ có thể đi quấy rầy Trì Lục.

Phòng hai người nằm cạnh nhau, Quý Thanh Ảnh chỉ đơn giản đi qua phòng bên cạnh ngủ cùng với cô ấy.

Trì Lục ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng lại không thật sự đuổi cô đi.

Hôm sau, Quý Thanh Ảnh được đưa đi gặp ban tổ chức.

Sau đó, cô dọn vào nơi ngăn cách với bên ngoài do ban tổ chức đã sắp xếp cùng những nhà thiết kế khác, bắt đầu thi đấu.

Vòng sơ loại đã được sàng lọc từ trước.

Từ mấy nghìn nhà thiết kế đến từ hơn một trăm quốc gia trên toàn thế giới, sau khi sàng lọc, bây giờ có ba mươi nhà thiết kế tiến vào vòng bán kết.

Sau khi vòng bán kết kết thúc thì chính là vòng chung kết, tổng cộng có hai đợt.

Không thể khinh thường năng lực của bất kỳ nhà thiết kế nào.

Người có thể vào đến tận vòng bán kết này, hoặc là đã từng nhận được giải thưởng lớn, hoặc là có tác phẩm mới mẻ độc đáo, hoặc chính là có khả năng sáng tạo và trí tưởng tượng mạnh mẽ.

Mặc dù không phải thẩm mỹ của nhà thiết kế nào cũng được mọi người yêu thích và ủng hộ, nhưng tác phẩm của mỗi nhà thiết kế đều có linh hồn.

Khi các nhà thiết kế tập hợp lại, Quý Thanh Ảnh gặp Tôn Nghi Gia.

Hai người lạnh nhạt chào hỏi nhau.

"Căng thẳng à?"

Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn cô ta: "Không căng thẳng."

Tôn Nghi Gia cười nhạo một tiếng, nhàn nhạt nói: "Cố lên."

Quý Thanh Ảnh gật đầu.

Tôn Nghi Gia khựng lại, nói thầm: "Sao cậu lạnh lùng vậy?"

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh ngơ ngác nhìn cô ta: "Tôi lạnh lùng lúc nào?"

Tôn Nghi Gia trợn trắng mắt: "Mới vừa rồi."

Quý Thanh Ảnh khó lòng giãi bày, im lặng vài giây, cô giải thích một câu: "Tính cách của tôi vẫn luôn như vậy."

Tôn Nghi Gia hừ một tiếng: "Vậy nên mọi người mới không thích cậu, không nhiệt tình chủ động chút nào cả."

Quý Thanh Ảnh bật cười: "Tôi nên nhiệt tình như thế nào?"

Tính cách của cô vẫn luôn như vậy, tương đối lãnh đạm.

Trừ khi là ở chung với bạn bè thân thiết thì cô mới có thể nhiệt tình một chút.

Đương nhiên là ngoại trừ Quý Thanh Ảnh.

Tôn Nghi Gia kiêu ngạo hừ một tiếng: "Hy vọng cậu không bị loại ở vòng bán kết."

Quý Thanh Ảnh cong môi cười: "Cậu cũng vậy."

Cô nói: "Phong cách của chúng ta không giống nhau, tôi hi vọng sẽ càng có nhiều tác phẩm khác nhau ở lại."

Ngay lúc này, tinh thần yêu nước đã gắn kết mọi người lại với nhau.

Mặc dù hai người bọn họ thật sự là đối thủ đối chọi gay gắt, nhưng ở thời điểm quan trọng thì vẫn có chung suy nghĩ.

Không có gì khác, bọn họ chỉ muốn mọi người nhìn thấy thực lực của họ, muốn cho mọi người hiểu rằng, năng lực của nhà thiết kế đến từ Trung Quốc cũng không kém, bọn họ cũng rất có sức sáng tạo.

Vòng bán kết diễn ra trong ba ngày, nhà thiết kế được yêu cầu phải hoàn thành bản thiết kế và tác phẩm của mình trong ba ngày, sau đó sẽ trình bày tác phẩm của mình.

Thời gian không được xem là quá eo hẹp, bọn họ có thể phát huy càng tốt hơn, về phần vật liệu thì ban tổ chức sẽ cung cấp đầy đủ sớm nhất có thể.

Vòng thi này không có chủ đề cụ thể, hoàn toàn dựa vào sự sáng tạo của bản thân.

Cho dù anh muốn làm cái gì, dù là đồ nam hay đồ nữ, quần áo hay váy vóc, hoặc là những thiết kế khác, thế nào cũng được.

Không hề có giới hạn.

Quý Thanh Ảnh chưa bao giờ thay đổi ý định của mình.

Thiết kế của cô, chỉ có sườn xám.

Trong thời gian ba ngày, Quý Thanh Ảnh hầu như không hề chợp mắt.

Sau khi có ý tưởng, cô đưa ra yêu cầu về vật liệu mình cần với ban tổ chức, sau đó bắt đầu phác thảo và sửa chữa bản thiết kế.

Chờ tới khi vẽ xong, nguyên vật liệu cũng được đưa tới.

Quý Thanh Ảnh bắt đầu cắt, may, bắt đầu từng khâu, tẻ nhạt nhưng lại rất có ý nghĩa.

Khi cô tập trung vào công việc, Quý Thanh Ảnh sẽ hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân, không hề chú ý tới những người khác.

Tiến vào vòng bán kết, các nhà thiết kế đều không được phép dẫn theo trợ lý của mình, toàn bộ quá trình đều phải tự tay hoàn thành.

Cũng may Quý Thanh Ảnh luôn làm tất cả các khâu, nên cũng không cảm thấy có gì khó khăn.

Show diễn của vòng bán kết được tổ chức vào hôm nay, ba mươi nhà thiết kế đều tập trung ở phía sau sân khấu, làm những bước chuẩn bị cuối cùng.

Người mẫu của Quý Thanh Ảnh là Trì Lục.

Đây là quyết định đã được đưa ra từ lâu.

Trì Lục đúng giờ xuất hiện ở hậu trường, trò chuyện với cô: "Sao rồi?"

"Vẫn ổn."

Quý Thanh Ảnh hơi hơi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Phải xem biểu hiện của cậu."

Trì Lục nhướng mày: "Không thành vấn đề."

Cô ấy nói: "Cậu sẽ vượt qua vòng bán kết."

Hai người cười với nhau.

Quý Thanh Ảnh thật sự vượt qua vòng bán kết,

Tác phẩm của cô rất có sức sáng tạo, cũng mang đầy cảm hứng dân tộc, khi Trì Lục mặc sườn xám xuất hiện, ánh mắt của ban giám khảo liền sáng lên.

Ai cũng tràn ngập hứng thú với bộ sườn xám này.

Không ngoài dự đoán, Quý Thanh Ảnh thuận lợi tiến vào vòng chung kết.

Tôn Nghi Gia dừng bước ở vòng bán kết.

Sau khi có kết quả, Tôn Nghi Gia phải rời khỏi nơi này.

Khi Quý Thanh Ảnh đang ở hậu trường thu dọn đồ đạc thì đúng lúc thấy cô ta.

Hai người đối diện với nhau, cô chủ động đi qua chỗ Tôn Nghi Gia, duỗi tay ôm nhẹ cô ta: "Còn có lần sau."

Tôn Nghi Gia cười nhẹ: "Có thể đi tới vòng bán kết là tôi đã vui lắm rồi."

Cô ta nhìn về phía Quý Thanh Ảnh: "Cậu khá cừ đấy."

Quý Thanh Ảnh nhìn cô ta.

Tôn Nghi Gia cười cười: "Đi thôi, trận chung kết cố lên, năm nay tôi đặt nhiều niềm tin vào cậu nhất đấy."

Cô ta dừng lại, bổ sung một câu: "Nhưng nếu vẫn là sườn xám thì nhiều giám khảo sẽ nói là thiếu sức sáng tạo và trí tưởng tượng, trận chung kết cuối cùng, cô nên suy nghĩ kỹ một chút."

"Được."

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Tôi sẽ."

Tôn Nghi Gia "Ừ" một tiếng, nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm một câu: "Tạm thời tôi vẫn chưa rời đi, đợi xem xong vòng chung kết đã."

Quý Thanh Ảnh hơi mỉm cười: "Được, cảm ơn."

Có mười hai nhà thiết kế tiến vào vòng chung kết, đều là những người có những tác phẩm vô cùng xuất sắc.

Cô không quen biết ai, không có người quen đồng hành.

Nhưng Quý Thanh Ảnh lại được các nhà thiết kế biết tới.

Những nhà thiết kế tiến vào vòng chung kết đều là những người xuất sắc ở quốc gia, thành phố của họ, thậm chí còn có vài người từng tổ chức show trình diễn thời trang cá nhân, một số là nhà thiết kế dưới trướng của những nhãn hiệu thời trang lớn.

Tính đi tính lại, chỉ có mình cô là có xuất thân nhỏ bé, chỉ có một phòng làm việc không được nổi tiếng cho lắm.

Quý Thanh Ảnh kỳ thật cũng không ôm hi vọng quá lớn vào việc giành chiến thắng trong vòng chung kết.

Cô không cảm thấy mình có năng lực đó, nhưng có thể tiến vào vòng chung kết, đối với cô mà nói đã rất ngạc nhiên và vui mừng rồi.

Mỗi một lần thi đấu, cô đều xem đó như là lần cuối cùng mình thiết kế.

Thời gian chuẩn bị cho trận chung kết chỉ có một ngày, so với vòng chung kết mà nói thì ngắn hơn rất nhiều, cạnh tranh lại càng khốc liệt hơn.

Trận chung kết cuối cùng, Quý Thanh Ảnh phác thảo rất nhiều tác phẩm, cũng từng nghĩ tới việc có nên thay đổi ý tưởng ban đầu của mình hay không, đổi thành thiết kế một bộ sườn xám cách tân.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn kiên trì với sơ tâm của mình.

Trận chung kết hôm nay có hơn bốn mươi vị giám khảo, có những nhà thiết kế vô cùng nổi tiếng trên trường quốc tế đã từng đoạt được rất nhiều giải thưởng, có tổng biên tập của những tạp chí thời trang, có tổng giám đốc của những nhãn hiệu thời trang cao cấp, thậm chí còn có cả những người mẫu đỉnh cao.

Ai cũng có ánh mắt độc đáo, thậm chí còn có cách lý giải của riêng mình.

Quý Thanh Ảnh nhìn quanh một vòng thì phát hiện, Chu Chỉ Lan thật sự không phải là ban giám khảo.

Quan hệ giữa hai người tạm thời vẫn chưa công khai, lần trước Chu Chỉ Lan từng thương lượng với cô, mặc dù Quý Thanh Ảnh không có ý kiến gì, cũng không để ý tới cái nhìn của mọi người với cô, nhưng nhìn chung, nếu có thể giấu, thì cô hi vọng đợi tới khi cuộc thi kết thúc rồi công khai thì tốt hơn.

Cô không muốn lúc người khác còn chưa biết tới mình, khi nhắc tới cô sẽ nói cô là con gái của Chu Chỉ Lan.

Quan hệ huyết thống là không thể thay đổi, nhưng quan hệ mẹ con giữa bà và Quý Thanh Ảnh mãi mãi không phải là thứ đáng để người khác hâm mộ, cô cũng không thể làm chuyện giả vờ làm mẹ con tình thâm với Chu Chỉ Lan.

Mấy chữ mẹ con tình thâm này, hai người vĩnh viễn không thể thể hiện được.

Vòng chung kết được phát sóng công khai, những người mẫu được mời tới đều là những người mẫu nổi tiếng, ai cũng có dáng vẻ và phong cách của riêng mình.

Người mẫu của Quý Thanh Ảnh vẫn là Trì Lục.

Lần này, hai người đều căng thẳng hơn so với vòng bán kết.

Sáng nay Quý Thanh Ảnh được trả lại điện thoại của mình, bắt đầu chuẩn bị sau sân khấu.

Khi đi vệ sinh, cô bớt chút thời gian gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí, nói rằng mình sắp thi đấu, anh có thời gian thì nhớ phải mở lên xem.

Phó Ngôn Trí không nhắn lại ngay, Quý Thanh Ảnh cũng không gấp gáp.

Ngược lại là Diệp Thanh và Diệp Trăn Trăn đều gửi tin nhắn cho cô, nói là họ đều đã tới rồi.

Diệp Thanh đã đến từ mấy ngày trước, bà không tham dự vòng bán kết, nhưng bà nhận được thư mời tới dự vòng bán kết, hơn nữa vì Quý Thanh Ảnh nên đương nhiên bà sẽ tới.

Quý Thanh Ảnh nhìn thấy thì nhắn lại cho hai người.

Diệp Thanh: [ Cố lên, dì ở dưới cổ vũ cho cháu.

]

Quý Thanh Ảnh cười thầm: [ Dạ, cháu cảm ơn dì.

]

Diệp Thanh: [ Đừng căng thẳng, có thể vào tới chung kết đã giỏi lắm rồi, năm nay cháu là thí sinh Trung Quốc duy nhất tiến vào vòng chung kết đấy.

]

Quý Thanh Ảnh: [ Vâng ạ.

]

Sau khi trả lời tin nhắn xong, Quý Thanh Ảnh tới hậu trường chuẩn bị những bước cuối cùng.

Đúng lúc Trì Lục cũng thay quần áo ra ngoài, hai người liếc nhau, Trì Lục thấp giọng nói: "Sao cậu lại thiết kế sườn xám truyền thống?"

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Đột nhiên tớ cảm thấy, việc cách tân không đẹp bằng kiểu dáng truyền thống."

Cô sửa sang lại một chút cho Trì Lục, nhẹ giọng nói: "Cậu cảm thấy sao?"

Trì Lục gật đầu, chăm chú nhìn mình trong gương: "Tớ thích bộ sườn xám này của cậu nhất, nhưng đa số giám khảo là người nước ngoài."

Quý Thanh Ảnh đột nhiên bật cười: "Không liên quan."

Cô nói: "Tớ không nghĩ tới chuyện đoạt được giải thưởng, chỉ muốn biểu đạt suy nghĩ của mình qua tác phẩm thiết kế mà thôi."

Trì Lục gật đầu, thấp giọng nói: "Dù sao đối với tớ, cậu chính là người giành giải nhất."

Cô ấy xoay tròn một vòng nhìn qua gương, mỉm cười nói: "Quá đẹp."

Quý Thanh Ảnh mỉm cười: "Nếu đổi lại là người khác, khi mặc lên sẽ không đạt được cảm giác thế này đâu."

Cô biết dáng người của Trì Lục, biết cô ấy có khí chất như thế nào, bộ sườn xám này, cũng chỉ phù hợp mặc trên người một người mẫu như Trì Lục.

Tất cả mọi người trong hậu trường đều căng thẳng bận rộn, chỉ chờ tới khi bắt đầu, người mẫu từng bước trình diễn tác phẩm.

So với những nhà thiết kế và người mẫu trong hậu trường, người xem bên ngoài sàn diễn cũng căng thẳng không kém.

Diệp Trăn Trăn và Diệp Thanh ngồi giữa mọi người.

Trước khi show diễn bắt đầu còn hai mươi phút, mấy người Phó Ngôn Trí và Bác Ngọc mới đến.

Ngoại trừ hai người họ, mấy người Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam cũng được mời tới đây xem show diễn thời trang, nhân tiện cũng nhận được quyền bỏ phiếu của khán giả.

Mấy người ngồi với nhau, vậy mà trông rất hài hòa.

Sau khi nhìn thấy Phó Ngôn Trí, Diệp Thanh nói với anh: "Cũng may là chưa đến muộn."

Phó Ngôn Trí "Vâng" một tiếng, nhìn điện thoại, trả lời Quý Thanh Ảnh một tiếng.

Phó Ngôn Trí: [ Anh đang xem.

]

Quý Thanh Ảnh không trả lời lại, có lẽ là đang bận.

Diệp Trăn Trăn quay đầu nhìn anh: "Anh, anh có căng thẳng không?"

Phó Ngôn Trí nâng mắt: "Không căng thẳng."

Diệp Trăn Trăn "Ồ" một tiếng, vuốt vuốt trái tim nhỏ đang đập thình thịch của cô bé: "Thế sao em lại căng thẳng vậy nè?"

Diệp Thanh cười một tiếng: "Không có gì phải căng thẳng cả, có thể vào đến vòng chung kết là đã giỏi lắm rồi."

Diệp Trăn Trăn tò mò: "Cháu chỉ tò mò không biết lần này đàn chị quý chuẩn bị tác phẩm thế nào thôi."

Diệp Thanh lắc đầu: "Không biết nữa."

Nghĩ rồi, Diệp Thanh nhìn về phía Phó Ngôn Trí: "Con cảm thấy sao?"

Phó Ngôn Trí trầm tư vài giây, nhàn nhạt nói: "Hẳn cô ấy vẫn sẽ thiết kế sườn xám."

"Hả?"

Diệp Trăn Trăn nói: "Nhưng mà có nhiều người không biết tới văn hóa sườn xám lắm, em cảm thấy người nước ngoài sẽ không thích lắm đâu."

Diệp Thanh lắc đầu: "Cũng không chắc, thật ra sườn xám cũng rất được chào đón ở nước ngoài, chỉ là so ra thì người mặc và người có hiểu biết sẽ ít hơn một chút."

Diệp Trăn Trăn cái hiểu cái không gật đầu.

Diệp Thanh nâng cằm, nghiêm túc phân tích: "Chắc hẳn con bé sẽ thiết kế sườn xám cách tân, không làm sườn xám truyền thống."

"Sẽ không."

Phó Ngôn Trí đột nhiên lên tiếng.

Diệp Thanh nhướng mày nhìn anh: "Sao lại không?"

Phó Ngôn Trí dừng lại, nhàn nhạt nói: "Trận chung kết, không có gì ngạc nhiên nếu cô ấy thiết kế sườn xám truyền thống."

Đó là ước nguyện ban đầu của Quý Thanh Ảnh, cũng là sơ tâm của cô.

Cô vẫn luôn muốn cho mọi người thấy được vẻ đẹp của sườn xám truyền thống, giúp mọi người hiểu thêm về lịch sử của trang phục, khiến mọi người yêu quý sườn xám hơn, thậm chí còn cô còn mong muốn văn hóa sườn xám có thể quay lại thời kỳ đỉnh cao một lần nữa.

Sườn xám không chỉ giới hạn ở thời dân quốc, càng không giới hạn trong một cộng đồng nhỏ bé, chỉ cần thích thì ai cũng có thể mặc sườn xám, đều có thể trình diễn trang phục mình thích.

Đây không chỉ giới hạn là sườn xám, mà là cô chỉ muốn biểu đạt sự yêu thích của mình.

Diệp Thanh nghe vậy, bỗng nhiên cũng cảm thấy Phó Ngôn Trí nói có lý.

Bà gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Có lý, nhưng mẹ lại cảm thấy con bé có thể sẽ không thiết kế sườn xám truyền thống mà hẳn là muốn thiết kế cái khác."

Diệp Trăn Trăn ai da một tiếng: "Vậy chúng ta chờ xem là được rồi."

...!

Show trình diễn thời trang của vòng chung kết chính thức bắt đầu, âm nhạc vang lên, sau khi MC lên sân khấu phát biểu, tác phẩm của nhà thiết kế đầu tiên bắt đầu được trình diễn.

Các người mẫu lần lượt mặc trang phục của các nhà thiết kế đi ra, ban đầu, trên trang phục của người mẫu đều không có tên của nhà thiết kế, giám khảo cũng hoàn toàn không biết thiết kế này là tác phẩm của ai.

Vòng chung kết chỉ bình chọn cho tác phẩm chứ không bình chọn cho nhà thiết kế.

Tác phẩm của Quý Thanh Ảnh xuất hiện ở phần giữa, hai người Bác Ngọc và Phó Ngôn Trí vốn dĩ đang mất tập trung, nhưng từ khi Trì Lục bước ra, Bác Ngọc và Phó Ngôn Trí đồng thời ngồi thẳng người.

Chẳng qua sự chú ý của hai người không giống nhau, một người ở trên người mặc, còn một người ở trên quần áo.

Diệp Trăn Trăn kích động hô một tiếng: "Anh! Đây là tác phẩm của đàn chị Quý đúng không?"

Phó Ngôn Trí không lên tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn bộ sườn xám kia, đột nhiên bật cười.

Anh biết, cho dù thi đấu kịch liệt thế nào, cô mãi mãi sẽ kiên trì với sơ tâm của mình.

Sườn xám Quý Thanh Ảnh thiết kế cho vòng chung kết có màu xanh biển, là một màu sắc rất độc đáo, trên vải dệt có nhiều lớp ren sẫm màu che phủ, những đường vân sẫm màu đó trông như quốc hoa, thoắt ẩn thoắt hiện.

Sườn xám được thiết kế theo kiểu truyền thống, với cổ trụ và đường xẻ dọc bên đùi, sự phong tình thể hiện qua từng bước đi.

Trên đầu vai, cô tỉ mỉ thêm một chiếc khăn lụa cùng màu, theo nhịp đong đưa của cánh tay, khăn lụa cũng tung bay như gió, cuốn sườn xám bay vào tầm mắt của mọi người.

Trì Lục có một khuôn mặt đậm chất Á Đông, từ khi đi ra đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người, về phần sườn xám, lại càng khiến người ta kinh ngạc cảm thán.

Ngay cả giám khảo cũng cảm thấy kinh ngạc.

Bước đi của Trì Lục rất vững vàng, sườn xám mặc trên người cô ấy trông thật duyên dáng và sang trọng, thể hiện khí chất của quốc gia.

Nhưng lại không khiến người mặc trông già dặn, ngược lại, đó là sự ưu nhã và phong thái của người trẻ tuổi.

Sau khi phần trình diễn tác phẩm của các nhà thiết kế kết thúc, mười hai người mẫu đứng thành một hàng chỉnh tề, cùng xuất hiện một lần nữa.

Giám khảo bắt đầu chấm điểm cho mỗi tác phẩm, sau khi giám khảo chấm điểm xong, các nhà thiết kế mới có thể lên nhận lại tác phẩm của mình, tiến hành trả lời câu hỏi.

.

Truyện Kiếm Hiệp

Sau khi chấm điểm xong, điểm số được đưa tới tay MC.

Các nhà thiết kế đi lên sân khấu, Quý Thanh Ảnh không mặc sườn xám, cô mặc áo thun và quần jean đơn giản, nhìn vừa trẻ trung vừa năng động.

Đến lượt cô trình bày về tác phẩm, đầu tiên Quý Thanh Ảnh giới thiệu về tác phẩm của mình.

Không ít giám khảo tỏ ra tò mò với tác phẩm của cô.

Quý Thanh Ảnh khẽ cười, lần lượt trả lời: "Đây là sườn xám của Trung Quốc chúng tôi."

Trong ban giám khảo cũng có người Trung Quốc, người nọ là tổng biên tập của một tạp chí thời trang, sau khi nghe thấy lời cô nói thì hơi tò mò: "Tôi đã thấy tác phẩm trước đó của bạn, vòng bán kết bạn đã thiết kế một bộ sườn xám rất đặc biệt, có kiểu dáng của lễ phục dạ hội, vậy vì sao ở vòng chung kết lại là một thiết kế hết sức bình thường như vậy?"

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh cười nhẹ: "Vòng thi đấu cuối cùng, tôi muốn kiên trì với sơ tâm của mình."

Cô nói: "Tôi rất thích sườn xám, sườn xám còn được biết đến là tinh hoa của Trung Quốc và quốc phục của phụ nữ Trung Quốc.

Thời đại thay đổi, sườn xám cũng được cách tân rất nhiều, dần dần cũng khiến mọi người quên mất kiểu dáng ban đầu của sườn xám.

Đương nhiên, tôi cũng thích cách tân sườn xám, thích những kiểu dáng sườn xám khác nhau, đó là sự tiến bộ của chúng ta.

Nhưng cái tôi yêu nhất vẫn là sườn xám truyền thống."

Quý Thanh Ảnh nghiêm túc trả lời: "Tôi vẫn luôn cảm thấy, sườn xám truyền thống giữ lại tinh hoa văn hóa của thời đại..."

Cho dù như thế nào đi nữa, cô cũng thích và yêu nó.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn giữ lại sơ tâm của mình, mặc dù sườn xám truyền thống không thích hợp để đem ra thi đấu, nhưng cô vẫn muốn kiên trì với ý nghĩ của mình.

Sau khi Quý Thanh Ảnh trả lời xong, ban giám khảo nhìn nhau, tiếp tục nhận xét.

Trong đó có một vị nằm trong ban tổ chức.

Ông khẽ cười nhìn Quý Thanh Ảnh, tỏ vẻ tán thành: "Tác phẩm của bạn rất có cảm hứng dân tộc, cũng vô cùng đặc biệt, tôi rất thích."

Quý Thanh Ảnh mỉm cười: "Cảm ơn."

Ngoại trừ người này, mấy nhà thiết kế lớn khác cũng sôi nổi tỏ vẻ không tồi.

Cuối cùng, số điểm của Quý Thanh Ảnh cũng được công bố.

Không phải là số điểm cao nhất cho tới hiện tại, cũng không phải là thấp nhất, mà ở vị trí giữa.

Chờ tới khi điểm của mọi người đều được công bố, Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn.

Cô vẫn chưa tiến vào top .

Nhưng kỳ lạ là, cô không cảm thấy quá mất mát.

Có lẽ là do cô đã kiên trì với những gì mình muốn thể hiện, nắm chắc cơ hội trình diễn lần này.

Sau khi tuyên bố top , MC cười nói: "Chắc mọi người cũng đã biết, cuộc thi thiết kế quốc tế năm nay ngoại trừ việc chọn r aba nhà thiết kế ưu tú nhất nhận được tiền thưởng và được huấn luyện thêm trong vòng một năm, còn có một giải thưởng tiềm năng nhất."

MC nhìn về những nhà thiết kế chưa đoạt giải, đọc cái tên trong tay.

"Nhà thiết kế đạt được giải thưởng nhà thiết kế mới tiềm năng nhất trong Cuộc thi thiết kế quốc tế ở độ tuổi thanh thiếu niên do DLMH tổ chức chính là --- Quý Thanh Ảnh, chính là một nhà thiết kế có tài năng, cũng có sức sáng tạo và luôn kiên trì với sơ tâm của mình."

Quý Thanh Ảnh sửng sốt.

Sau khi nghe thấy những tiếng vỗ tay xung quanh mình, cô mới chớp chớp mắt hoàn hồn.

Theo bản năng, cô khom lưng tỏ vẻ cảm ơn.

MC phỏng vấn cô: "Bạn có gì muốn nói không?"

Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: "Cảm ơn mọi người đã trao cho tôi một giải thưởng đặc biệt như vậy."

Vào giây phút đó, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không biết mình muốn nói gì.

MC cười một tiếng: "Tác phẩm của cô rất đẹp, tôi rất thích."

Anh ta nói: "Ban giám khảo của chúng ta cũng rất yêu thích, hi vọng cô vẫn kiên trì với sơ tâm của mình như vậy."

"Vâng, xin cảm ơn."

Người đoạt giải sẽ nhận được giải thưởng, mà giải thưởng nhà thiết kế tiềm năng nhất này của Quý Thanh Ảnh cũng như vậy.

Ngoài ý muốn chính là, người trao giải chính là Chu Chỉ Lan.

Sau khi nhìn thấy Chu Chỉ Lan lên sân khấu, người xem ở hiện trường cảm thấy có hơi ngạc nhiên.

"Sao năm nay cô Chu lại không làm giám khảo?"

"Bà ấy không phải là giám đốc của DLMH sao? Sao lại không làm giám khảo?"

"Nghe nói là do cô Chu chủ động xin rời."

...!

Tiếng nghị luận dưới sân khẩu không nhỏ.

Sau khi Chu Chỉ Lan trao giải cho top xong, bà đứng yên trước mặt Quý Thanh Ảnh.

Sau hôm cô xuống máy bay, Chu Chỉ Lan có gửi tin nhắn cho cô, nhưng Quý Thanh Ảnh không trả lời.

Cô không cần Chu Chỉ Lan giúp đỡ gì cả, cũng không muốn nghe đề xuất của bà, thiết kế những tác phẩm khác.

Cô chỉ muốn giữ nguyên sơ tâm của mình.

Chu Chỉ Lan trao cúp cho cô, thoáng khựng lại: "Chúc mừng."

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Cảm ơn."

Chu Chỉ Lan chăm chú nhìn cô, muốn nói lại thôi: "Mẹ nhìn thấy bạn trai con ở dưới sân khấu, sau khi kết thúc có thể cùng nhau ăn một bữa cơm được không?"

Quý Thanh Ảnh sửng sốt.

Cô nhìn xuống sân khấu theo bản năng, không ngoài dự đoán, cô thấy ánh mắt đầy ý cười của Phó Ngôn Trí.

Đôi mắt anh tràn đầy ý cười, khi cô nhìn qua, anh còn trộm giơ ngón tay cái với cô.

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Vừa rồi quá căng thẳng, cô căn bản là không nhìn xuống sân khấu, về những ánh mắt nhìn chằm chằm mình kia, cô cũng tự động bỏ qua.

Phó Ngôn Trí không nói với cô rằng anh sẽ đến, cô cũng không cảm thấy Phó Ngôn Trí sẽ đến.

Anh quá bận, thời gian nghỉ ngơi càng ít hơn, không cần thiết chỉ vì xem cô thi đấu mà ngồi chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ tới đây, sau đó lại bay mười mấy tiếng đồng hồ trở về, quá mệt mỏi.

Cho nên từ khi bắt đầu, Quý Thanh Ảnh không hề nói với anh rằng mình hi vọng anh tới xem mình thi đấu.

Mà bây giờ.

Người đàn ông cô cho rằng đang ngồi trước TV hoặc điện thoại lại chân thật xuất hiện trước mặt mình.

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, ý cười tràn lan nơi đáy mắt, đáp lại lời cổ vũ của người ở phía xa xa.

Sau khi xuống sân khấu, Trì Lục ôm cô xoay một vòng.

"Đỉnh của chóp."

Trái tim Quý Thanh Ảnh đập thình thịch, nâng mắt nhìn cô ấy: "Phó Ngôn Trí tới."

Trì Lục gật đầu: "Tớ thấy rồi."

Cô ấy xoa xoa mặt Quý Thanh Ảnh, kích động không thôi: "Cậu giỏi quá đi!"

Quý Thanh Ảnh bật cười, ôm cô ấy hít sâu một hơi: "Cảm ơn."

Nếu không phải vì Trì Lục, tác phẩm hôm nay sẽ không nhận được nhiều lời khen như vậy.

Đối với nhà thiết kế, người mẫu có vai trò vô cùng quan trọng.

Một bộ quần áo có thể được phô diễn bao nhiêu phần có mối liên quan chặt chẽ với người mẫu.

Sau khi kết thúc, Quý Thanh Ảnh vội vàng muốn chạy.

Nhưng mà cuối cùng vẫn phải cùng dùng cơm, hàn huyên vài câu với ban tổ chức trước.

Ban tổ chức cho cô cơ hội, dự định sẽ hợp tác với cô trong những tác phẩm mới mùa thu đông.

Quý Thanh Ảnh không từ chối.

Muốn tiếp tục tiến về phía trước, cô tất nhiên sẽ phải tiếp tục học tập.

Cô sẽ không quên điều này.

Chẳng qua so ra thì cô sẽ không có quá nhiều thời gian ở nước ngoài.

Sau khi trao đổi, đối phương tỏ vẻ cô ở trong nước cũng có thể tiến hành hợp tác, công ty bọn họ có chi nhánh ở đó, đến lúc đó cô gặp mặt trao đổi với chi nhánh bên đó, sau đó chi nhánh bên kia lại trao đổi với phía trên cũng giống nhau.

Sau khi nói chuyện với nhau xong, cuộc thi lần này xem như kết thúc.

Quý Thanh Ảnh và những nhà thiết kế khác tạm biệt ban tổ chức rồi rời đi.

Vừa đi ra ngoài, giống như những lần trước, cô thấy được người cô thích.

Trước sau như một, Phó Ngôn Trí luôn đứng ở một nơi trống trải chờ cô.

Anh đứng thẳng lưng ở đó, mặc dù không làm gì nhưng cũng hấp dẫn ánh mắt của cô như những lần trước.

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, nhìn thẳng về phía anh.

Sau khi nhận thấy ánh mắt của cô, Phó Ngôn Trí nâng mắt, nhìn về phía cô bên này.

Hai người im lặng đối diện.

Bỗng nhiên, anh giang tay ra.

Quý Thanh Ảnh mỉm cười, như con bướm bay lượn xà vào bụi hoa, bay vào vòng ôm ấm áp của anh.

Phó Ngôn Trí ôm cô, bất ngờ xoay tròn một vòng.

"A..."

Quý Thanh Ảnh kinh ngạc hô một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ anh: "Dừng dừng dừng!"

Phó Ngôn Trí thả cô xuống.

Quý Thanh Ảnh buồn cười nhìn anh: "Sao anh lại tới đây?"

Phó Ngôn Trí rũ mắt, cúi đầu chạm vào chóp mũi cô, giọng nói trầm thấp: "Anh tới xem bạn gái quán quân của anh."

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt: "Em không phải quán quân mà."

Phó Ngôn Trí nhướng mày, hôi môi cô trước mặt bàn dân thiên hạ, mơ hồ không rõ nói: "Với anh, em mãi mãi là quán quân độc nhất vô nhị.".

Truyện Chữ Hay