Theo kế hoạch vốn là họ sẽ tách nhau ra một tuần, lần này rời đi thì Bối Chỉ Ý thật sự sẽ thường trú trên hải đảo, chuyện này đối với một người rất ít khi xuất ngoại mà nói, thì là chuyện lớn.
Bối Chỉ Ý, một người con gái vừa mẫn cảm lại còn tinh tế như vậy, rời khỏi thành phố, thậm chí là cả một quốc gia, sẽ luôn có nhiều việc cần chuẩn bị, cô cần tự mình cáo biệt với thành thị quen thuộc của mình, Hòa An cũng muốn để cho Bối Chỉ Ý khoảng thời gian riêng tư như vậy.
Vậy nên lúc này đây họ phân biệt cũng không đến nỗi lưu luyến như mất lần trước, tối ngày hôm đó Bối Chỉ Ý thay Hòa An soạn tốt hành lý, cái nào cần gửi hàng không, cái nào gửi bưu điện đều soạn sẵn hết ra, rồi còn lo lắng điều hòa trên máy bay quá lạnh nên cứng rắn muốn anh mặc áo khoác vào.
Cô viết rất nhiều việc cần chú ý trên cuốn sổ nhỏ, trước khi đi ngủ còn xác nhận lại những cái gạch chân.
“Quà tặng cho Victor và Itani em để trong cái vali đen của anh.” Cô lại gạch chân một cái.
Mới vừa tắm xong, cô không lau đầu nên tóc cô hẵng còn mang theo hơi nước.
Mấy cái áo ngủ của cô vì quá khó cởi, cứ mỗi lần cùng anh làm tình xong là không thể mặc được nữa, để bồi thường cô bèn chọn mấy cái áo thun kiểu cũ trong vali của anh.
Bây giờ cô đang mặc áo thun đen của anh, lỏng lẻo nửa quỳ bên mép giường, nhíu nhíu mày, cực kỳ nghiêm túc kiểm tra xem mình có bỏ sót cái gì không.
Hòa An thả lỏng.
Trước khi ra nước ngoài có người vì anh mà bận rộn, với anh mà nói đã là chuyện thật lâu thật lâu trong ký ức trước kia.
Anh câu được câu không trả lời vấn đề của cô, đôi tay không thành thật với vào bên trong áo Bối Chỉ Ý.
Bối Chỉ Ý lấy vỡ gõ tay anh một cái, trừng mắt.
Hòa An lại cười,bàn tay thành thành thật thật lấy ra, đổi tay chơi đùa mái tóc Bối Chỉ Ý.
“Kẹp tài liệu này…” Bối Chỉ Ý nửa ghé người trên giường lấy xấp tài liệu đặt bên mép giường đưa cho Hòa An, áo thun nương theo động tác của cô nhích lên trên mấy tấc, lộ ra cái đùi trẵng noãn, “Bên trong có giấy khai sinh và chứng minh nhân dân của em.”
Hòa An nhận lấy tài liệu, kéo cô ôm vào trong ngực, giúp cô chỉnh lại quần áo, lại vỗ vỗ mông cô cảnh cáo: “Đừng lộn xộn, bằng không đêm nay hai người chúng ta không cần làm những chuyện khác nữa.”
Kiểu trêu chọc lơ đãng này chính là trí mạng, chia xa một tuần, phỏng chừng những lúc rảnh rỗi trong đầu anh chắc chỉ toàn dáng vẻ cô vận áo thun của anh ghé vào trên giường thôi mất.
Tối hôm nay anh không muốn lãng phí thời gian trên chuyện kia, anh thích nhìn Bối Chỉ Ý bận bận rộn rộn thay anh soạn hành lý, anh thích bầu không khí bình an như vậy.
Bối Chỉ Ý ngây ngốc một lát mới kịp phản ứng lại, đỏ mặt trừng anh một cái, chạy vào nhà vệ sinh tròng thêm một cái quần bông vào, dưới ánh mắt ghét bỏ của Hòa An chụp lấy tay anh, nghiêm trang tiếp tục xem sổ.
Thật ra, vẫn có chút luyến tiếc.
Trước kia cô từng cho rằng Hòa An là vạn năng, không có chuyện gì mà anh không làm được, bất kể là giao cho anh chuyện gì, dù cho không có biện pháp để thành công ngay lập tức, thì trong đầu anh vẫn tự lập ra một lộ tuyến thật rõ ràng để giải quyết.
Anh luôn suy xét chu đáo, cô ỷ lại vào anh, cơ hồi là từ lúc đến đảo nhỏ nhìn thấy anh kia, thời khắc ấy đã ỷ lại rồi.
Nhưng mà Hòa An, lại không hề có chút quan tâm nào đến bản thân.
Năm năm tự trục xuất chính mình, nhất định sẽ lưu lại ấn ký trong đời anh, quá khứ đau khổ như vậy, cũng không chắc rằng cứ cố nhịn là có thể qua, là nhạn quá vô ngân.
Đối với những cảm quan bên ngoài như đói, no, đau, mệt, lạnh, nóng đều rất yếu ớt.
Biểu hiện ra ngoài cũng không mấy rõ ràng, nếu không phải là vì Bối Chỉ Ý quá cẩn thận, để phát hiện ra được những vấn đề này ở anh, có thể còn phải tốn thời gian rất rất dài.
Thậm chí Bối Chỉ Ý cảm thấy, có thể ngay cả Hòa An cũng hoàn toàn không ý thức được nữa là.
Anh thường xuyên nhắc nhở cô phải nhớ giờ ăn cơm, những lúc Bối Chỉ Ý hỏi anh có đói bụng không, anh mới gật đầu, ở nhà cô ăn nhiều cơm hơn thường, đến tối anh trằn trọc khó ngủ, cau mày lại đấy nhưng không nói một lời rằng khó chịu nơi nào, rừng ngập mặn bị thiêu làm vai anh bị bỏng một mảng lớn, lúc bôi thuốc anh lại tựa như không có chuyện gì.
Không phải là anh nhẫn, mà thật sự là anh không cảm thấy đau cho lắm.
Anh dùng năm năm biến mình thành người máy, muốn để bản thân về đêm sẽ không còn gặp ác mộng nữa, mà bọn họ, phải dùng cả một thập niên để khiến Hòa An lần nữa có máu có thịt.
Anh ba bữa làm việc và nghỉ ngơi đều phải chăm chút, Bối Chỉ Ý nghiêm trang nhìn những vấn đề cần chú ý ghi chi chít trên vở, cắn cán bút mãi suy tư xem mình có thiếu chỗ nào nữa không.
Một tuần, đột nhiên cô lại thấy sao mà lâu quá.
“Em ở đây chỉ tầm hai ngày là đã xong hết ròi.” Cô dán vào lồng ngực anh thương lượng, “Hai ngày sau em làm visa rồi đi luôn có được không?”
Hòa An xoa xoa mũi cô.
“Visa công tác cần công ty em ký nhận, đến lúc đó lại phải quay lại lần nữa.” Hòa An cự tuyệt, “Giày vò quá.”
Giao thông ở hải đảo không qua thuận tiện, không có máy bay bay thẳng đến, dù là Hồng Kông hay Kuala Lumpur đều phải dừng lại tầm mấy tiếng, chỉ có mấy ngày thôi, anh không muốn cô bôn ba như vậy.
Bối Chỉ Ý nhíu nhíu mày, cũng không kiên trì nữa.
“Đồ soạn xong rồi?” Hòa An lấy cuốn sổ của Bối Chỉ Ý, nhìn bên trên đều bị cô gạch chân hết, chỉ còn sót lại chi chí những lời nhắc nhở nào là anh phải ăn cơm đúng giờ nào là phải ngủ đủ giấc.
Anh nhướng mày.
Dạo gần đây Bối Chỉ Ý cứ xem anh như con mà nuôi, cô vốn dĩ là người thận trọng, một khi đặt sinh hoạt làm việc và nghĩ ngơi vào mục mà cô quan tâm rồi, thì công việc và nghỉ ngơi của anh điều độ khỏe mạnh như có thể sống được đến tận trăm tuổi.
Từ trước đến nay anh không quá thích bị quản thúc, nhưng Bối Chỉ Ý như vậy, anh thế nhưng không chút bài xích.
Anh kéo Bối Chỉ Ý trong ngực xích lên một chút, trước là cởi cái quần bông xấu đến độ thần người đều phẫn nộ, ném đến cái góc mà mắt anh không nhìn tới được.
Rồi mới khóa cả người cô vào trong chăn, hai tay quen thuộc bắt đầu bày trò lưu manh.
“Nếu không…” làn da Bối Chỉ Ý bóng loáng tinh tế, hô hấp của anh bắt đầu nặng, cắn lấy vành tai cô lại muốn dạy hư cô, “Nhớ anh thì chúng ta gọi điện thoại.”
“Đáng tiếc là không thể gọi video.” Anh có chút tiếc hận.
“…” Bối Chỉ Ý trừng anh.
Hòa An xoa tóc cô, bị trừng nhưng tâm tình lại thoải mái.
Chuyện này đối với anh mà nói, sao cũng là một trải nghiệm mới lạ.
Người mà anh có thể chơi trò lưu manh, người phụ nữ trong ngực, mỗi một tấc trên người đều là của anh, lâu dài sau này đều là của anh.
Thế giới của anh, được người phụ nữ này làm cho đong đầy, đầy đến lúc nào ăn cơm, lúc nào thì ngủ, có thể ở phòng thể thao bao lâu, dùng thiết bị tập thể hình gì đều được cô ký hiệu xuống hết, rồi mới nghiêm túc nhìn chằm chằm anh chấp hành.
Trên địa cầu này, rốt cuộc anh đã không còn cô đơn một mình nữa rồi.
Rốt cuộc, anh cũng đã có tình cảm chân thành.
Lúc này bọn họ cũng không thật sự tách ra một tuần.
Ngày hôm sau Hòa An vừa đi Bối Chỉ Ý liền vội vã sửa đăng ký vé máy bay, còn mua mấy túi hạt dẻ rang đường nhằm chặn họng Bled.
Hòa An lại gạt cô.
Cô biết căn cứ Itani đã rời đi rồi, cách vách hải đảo có một loại chim quý di chuyển, tuần trước cậu ấy đã rời căn cứ đi rồi.
Nhưng cô không hề nghĩ rằng Victor cũng đi nốt.
Chuyện ông Daisy gây ra ô nhiễm hóa chất đã mang đến rất nhiều chuyên gia bảo vệ môi trường, Victor là chuyên gia thực vật học, cũng được xem là khách mời, vậy nên cùng lúc Hòa An đến Mỹ thì anh ấy cũng rời căn cứ.
Hòa An một mình trong căn cứ.
Nếu như không phải vì hôm nay cô tìm Itani lấy video vè đàn cá mập xanh,thì chắc hẳn phải một tuần sau cô mới có thể biết được, rằng Hòa An bảo cô không cần phải bôn ba, và anh có thể sẽ phải một mình ở đấy thực hiện cho xong nốt giai đoạn đầu của công việc này.
Trước mặt cô thì yếu mềm thả lỏng, nhưng về với lĩnh vực của mình, người đàn ông này vẫn cứ thích tự mình xử lý.
Hiện tại cô lại thấy may mắn vì bên kia Internet không thông, mỗi lần Hòa An muốn gọi cô đều thông qua cái điện thoại vệ tinh đắt chết người kia, cô dùng hạt dẻ rang đường hối lộ Bled, Hòa An mới tin là công ty của họ cả chiều cần phải họp, cô mới thuận lợi ngồi máy bay bay đến Kuala Lumpur.
Kỳ thật cô có chút cảm khái.
Năm tháng trước, cô đã xuất xuất nhập nhập biết bao nhiêu lần tại sân bay quốc tế mịt mờ này, sau đó cô soạn một lời nói dối mà tưởng rằng ba mẹ sẽ không biết, dùng toàn bộ tế bào phản nghịch, chỉ vì lúc trước nhìn thấy ảnh chụp nơi đáy biển trên trang web chiêu mộ tình nguyện viên.
Năm tháng sau, cô lại soạn một lời nói dối, lúc này đây, cô rất có tiến bộ kêu gọi giúp đỡ, vào lúc Hòa An ngủ say giấc, đến một góc nhỏ an tĩnh, ngữ điệu nói chuyện bình thường như mọi ngày.
Thậm chí cô còn nghiên cứu chuyến bay, để khoảng thời gian ba giờ từ Kuala Lumpur đến LangKawi có thể được an giấc ngủ.
Năm tháng này, cô chẳng những tìm được tình yêu, mà còn học được cả thói nói dối.
Một mình cô trên máy bay có chút hưng phấn.
Cô giống như, thật sự bị Hòa An dạy hư rồi.
Hòa An rất bận.
Điều hòa nước biển đã bắt đầu xây ống dẫn, để đặt ống dẫn dưới đáy biển sâu mấy trăm mét, cần phải là thợ lặn vô cùng chuyên nghiệp và thiết bị lặn, chứng nhận mà anh lấy chi có thể phụ trách tổng bộ.
Căn cứ tình nguyện viên đã một tuần không có người ở, phòng Đông Nam Á cửa sổ nhiều, một tuần không người ở đấy anh dùng lá chuối tây để qét dọn mất hơn non nửa ngày trời.
Di dộng của anh được Bối Chỉ Ý thiết đặt kêu rất nhiều lần, nhưng thú thật thì anh nhớ khá rõ thời gian cơm sáng trưa chiều rồi, nhưng mà lần đầu điện thoại vang lên thì anh đang vác lá chuối tây, lần hai lần ba thì anh đều đang ở biển.
Có lẽ là mấy nay được Bối Chỉ Ý chiều cho hỏng rồi, sáng sớm bị mấy tà chuối tây sượt qua đến tận lúc này còn chưa bớt sưng bớt đỏ, buối tối trở về căn cứ nói chuyện điện thoại với Bối Chỉ Ý xong quay về đại sảnh thì ngủ thẳng luôn đến lúc sáng hôm sau anh cảm thấy, có vẻ là sốt lên rồi.
Anh đứng dậy muốn đến nhà kho lấy thuốc hạ sốt cho mình, nhưng mấy tay thợ lăn lại nhanh chóng tìm đến, anh xoa xoa giữa chân mày, khiêng mấy cái thiết bị rời cửa.
Trên đảo người biết tiếng Anh quá ít, anh còn phải phụ trách phiên dịch.
Cả buổi sáng lặn dưới nước, lúc uống nước theo thói quen tính nhấn tắt báo thức. lại nhớ đến hình như đã rất lâu rồi mình chưa ăn gì.
Tìm trên khoang điều khiển của ca nô nửa ngày trời, tìm được một cái bánh mì không biết đã quá hạn hay chưa cho vào miệng, nhai vài cái rồi rót nước bình thủy ra uống.
Cuối cùng, dựa theo bảng giờ ăn uống của Bối Chỉ Ý ăn được miếng trưa.
Anh tự an ủi mình, lại xoa cái đầu đang đau như muốn nứt ra.
Anh mệt quá.
Toàn thân xương cốt đều đang đau.
Thật là kỳ quái làm sao, anh cười tự giễu.
Năm năm trước kia đều là thế, kết quả được Bối Chỉ Ý dưỡng nuôi cưng chiều một tuần, đột nhiên ngay lúc này đây anh lại tự thấy ấm ức.
Lại nhét một miếng bánh mì hương vị quái dị vào, uống cho hết nước.
May mắn là chỉ có một tuần thôi.
Anh nhớ cô.