Daisy không chỉ muốn mình Hòa An cùng cô ta ra biển, cô ta mời mọi người cùng theo.
Lúc Hòa An làm dự án này chưa từng cho những tình nguyện viên trong căn cứ này vào danh sách, nhưng Daisy thoạt nhìn lại hiểu rõ trăm phần trăm.
“Động vật học, thực vật học, cộng thêm…” Daisy liếc mắt nhìn thoáng qua Bối Chỉ Ý, dung nhan tinh xảo cùng với một cái mặt nạ kiên cố không gì phá vỡ nổi, nhìn không ra tâm tình bên trong, “Nửa chuyên gia PR.”
“Cậu muốn chúng tôi bỏ ra một số tiền không nhỏ, vậy nên kiểu điều tra cơ bản như thế này, chắc là cậu sẽ không để ý đến chứ?” Daisy nhìn Hòa An, đôi môi đỏ tươi giương lên.
“Khách sạn sinh thái thì cần phải đi vào hoạt động nhiều năm mới có thể sinh ra lợi nhuận, đàn cá mập xanh chính là thứ hấp dẫn du khách nhất trong dự án này, vậy nên tớ yêu cầu các cậu cho tớ biết về tình hình khỏe mạnh của đàn cá mập xanh, cùng với số liệu về các phương diện khác của hải dương.”
“Đương nhiên, tớ biết những số liệu này đã nằm trong dự án, nhưng nếu tớ đã đến rồi thì vẫn muốn đi khảo sát thực tế, trên đường cũng có thể sẽ có những vấn đề cần hai vị chuyên gia này cố vấn.”
“Còn về xã giao…” Daisy tạm ngừng lại vài giây.
“Trước khi các cậu thực hiện dự án PR chuỗi liên nghiệp cá mập, tớ cũng nắm được đại khái phương án, bản thân tớ vẫn có những nghi vấn về doanh thu của khách sạn sinh thái sau này khi ký kết hợp đồng, vậy nên cũng hy vọng là Miss Bối có thể đồng hành.”
“Tôi biết khách sạn này là thuộc về tư nhân của Hòa An, không có quan hệ gì với các tình nguyện viên trong căn cứ, vậy nên lần này các vị đi cùng với tôi, tôi sẽ gửi phí đồng hành đúng mức cho các vị.”
Daisy phảng phất như từ một cô nàng con ông cháu cha biến thành một chuyên gia hàng đầu, nói một hơi không do dự ngập ngừng.
“An này.” Cuối cùng cô ta nhìn qua Hòa An, cười cười, “Ngày hôm qua bạn gái cậu đã làm một khóa lên lớp rất sinh động cho tớ, khiến tớ cảm thấy giữa chúng ta tốt nhất vẫn là như lúc này, duy trì mối quan hệ hợp tác.”
“Ngày hôm qua cậu đã thông qua ông tớ, hẳn là cũng biết ông đã cố gắng dàn xếp cỡ nào để nhận được sự đồng ý từ phía cổ đông, ông lớn tuổi rồi, mà dự án này thì cần phải tới mấy năm dài, tớ và cậu đều giống nhau, không hy vọng dự án này sẽ thất bại.”
“Tớ xin giải thích cho sự lỗ mãng ngày hôm qua của mình.” Daisy vươn tay phải, “Tớ hy vọng giờ phút này trở đi, chúng ta sẽ giữ mối quan hệ hợp tác.”
Hòa An cũng vươn tay phải ra, bọn họ như hai thương nhân cầu hòa giải vây, máy móc hóa bắt tay.
Daisy không còn cố tình lôi kéo tay Hòa An, cũng không buông câu lời khiêu khích nào.
Nhưng một giây cả hai bắt tay nhau, Bối Chỉ Ý nhìn thấy rất rõ ràng ánh mắt Hòa An chợt lạnh tanh.
Anh, đúng là tức giận rồi, không giống cái kiểu tức giận khi anh cùng bọn Victor tranh cãi chửi nhau, lần này, Hòa An thật sự tức giận.
Daisy thay đổi ko cần nghi ngờ đó là vô cùng bất ngờ cũng vô cùng nằm ngoài dự liệu của mọi người, nhưng lần này, không hiểu tại sao Hòa An lại tức giận đến như vậy.
Anh biến hóa từ lúc Daisy lấy từ giấy hợp đồng kia ra.
Nháy mắt đó, cơ bắp anh căng chặt, sau đó trừ chuyện đi ra biển thì anh không còn nói thêm câu nào nữa.
“Lúc ở trên thuyền nhớ theo sát anh.” Vào lúc xuất phát, Hòa An dán vào sát Bối Chỉ Ý dặn dò, “Mang theo cuốn sổ của em. Quan sát cẩn thận, nhớ kỹ mỗi một chi tiết của Daisy, những chỗ nào mà em cảm thấy không ổn đều ghi chú lại hết cho anh.”
Bối Chỉ Ý gật đầu.
“Có thể cậu ta là bên thứ ba.” Hòa An thấp giọng hết mức có thể, “Anh cần biết ý đồ của cậu ta.”
Hai người họ chiều cao khập khiễng, Hòa An dán sát vào tai cô, bên ngoài nhìn vào chính là một cặp tình nhân vô cùng thân mật.
Bối Chỉ Ý có thể nhìn thấy rất rõ ràng nét bi ai nơi đáy mắt Hòa An.
Daisy, có khả năng là kẻ thứ ba.
Gửi phong thư chứa virus, đốt rừng ngập mặn, bắt cóc mẹ gã mù.
Thanh mai trúc mã cùng lớn lên với anh.
Ngày hôm qua ánh mắt đầu tiên khi anh gặp lại Daisy còn vương vấn ý cười thật lòng.
Hòa An sắp xếp một chiếc du thuyền.
Dù ý đồ của Daisy là gì, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ cắt xén trong khâu tiếp nhà đầu tư.
Sau khi anh nhắc nhở Bối Chỉ Ý xong, cùng Victor đi ra ngoài chuẩn bị ít đồ trang bị, rồi sau đó nhắm mắt dưỡng thần đôi ba phút mới nắm tay cô.
Hai người họ nhìn thì rất giống một đôi tình nhân bám bám dính dính lấy nhau, chỉ mỗi Bối Chỉ Ý biết, tay Hòa An từ nãy đến giờ vẫn chưa thả lỏng.
Trên thực tế nhìn anh không chút bận tâm điều gì.
“Anh có muốn ngủ một lát không?” Bối Chỉ Ý đè nặng giọng hỏi anh.
Cô nhìn bản đồ, lộ trình đến khu bảo hộ cá mập trên hải đảo còn nửa giờ, cả đêm hôm qua hầu như anh không ngủ chút nào, hôm nay đáy mắt đen đặc, khiến cô ẩn ẩn đau lòng.
Hòa An trợn mắt nhìn thoáng qua cô.
Bối Chỉ Ý bị tơ máu nơi đáy mắt anh làm lòng đau ê ẩm, vỗ vỗ đùi của mình nhỏ giọng nói, “Ngủ ở đây nhé, em giúp anh mát xa.”
Khóe miệng Hòa An bấy giờ mới thả lỏng được đôi chút.
Anh nằm xuống ghế dài, đầu gối lên đùi Bối Chỉ Ý, đè lại bàn tay tính mát xa cho anh, “Anh ôm em là được rồi, đến nơi gọi anh.”
Ngủ là chắc chắn không thể rồi, nhưng mùi hương trên người Bối Chỉ Ý đủ để cho anh cảm thấy bình an.
Tâm tình của anh hiện tại quá phức tạp.
Trong nháy mắt anh nhìn thấy bản hợp đồng trong tay Daisy, thì tất cả mọi chuyện cũng đã minh bạch.
Không phải suy luận, mà là dựa vào hiểu biết vài chục năm của anh với Daisy.
Đây là người bạn cũ của anh, những năm đại học cùng một tổ làm hạng mục với cô ta, anh đã hiểu quá phong cách hành xử của Daisy rồi.
Là cô ta làm.
Chỉ là sau năm năm, đã tiến bộ đến mức anh nhìn không thấu.
Nhưng mà, chắc chắn rằng cô ta đã làm, tinh tế nghĩ lại thì đằng sau những việc này đều có bóng dáng của cô ta.
Tại sao lại không động đến tình nguyện viên, tại sao lại an bài cho gã mù, tại sao sau khi phóng hỏa đốt rừng ngập mặn thì lập tức rời khỏi đảo.
Chỉ là…
Mục đích của cô ta rốt cuộc là vì cái gì, ngay từ đầu lúc anh tìm đến ông cô ta mời đầu tư đã đưa thư virus đến, từ rất sớm đã nhúng tay vào hạng mục này, đối với mỗi người trong căn cứ và những chuyện xảy ra dạo gần đây, cô ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cô ta rốt cuộc là muốn phá hỏng dự án khách sạn sinh thái, hay là muốn dựa vào ông mình, làm chuyện nào khác trên hải đảo này.
Hòa An thở dài một hơi.
Anh rời thế giới tư bản đã quá lâu rồi, độ nhạy bén và hiểu biết giảm đi rất nhiều.
Trước tiên nhất, cũng chỉ có thể chờ xem bước tiếp theo Daisy sẽ làm gì.
Chỉ là không nghĩ đến người bạn nhiều năm không gặp, thế giao gia tộc, năm năm sau cuối cùng vẫn chọn tính kế nhau.
Bối Chỉ Ý ở trên đảo gần ba tháng, nhưng chỉ mới cùng Hòa An ra biển một lần.
Sau trận hỏa hoạn, trên người ba vị đàn ông đều có vết thương nên không tiện xuống biển, mỗi ngày Bối Chỉ Ý cũng chỉ nghe lúc ăn cơm bọn họ có đề cập qua tình huống di chuyển của đàn cá mập xanh.
Nghe được, và nhìn thấy loài động vật này ngoài thực tế, là hai loại cảm thụ hoàn toàn bất đồng.
Đây là sinh vật mà ngày thứ hai vừa đến nơi này Sakura đã nói cho cô nghe, là loài sinh vật mà mấy năm này Hòa An hao tâm tổn trí bảo vệ, loài sinh vật mà chỉ cần nghe tiếng thấy hình cũng đủ để cho các loài khác trong biển cả phải sợ hãi.
Mãnh thú dài hơn ba mét, quái vật biển trong phim điện ảnh chuyên đâm tàu thuyền.
Nháy mắt đứng trên boong tàu nhìn thấy cá mập xanh ấy, chúng nó đang đi săn, dăm ba con cá mập xanh đang độ trưởng thành xuyên qua đàn cá mòi rậm rạp, nước biển trong suốt nên có thể nhìn thấy rất rõ ràng chiếc vây nhỏ dài của cá mập xanh, màu xanh lá đậm cùng với chiếc răng nanh khiến người nhìn sợ hãi.
“Tại sao lại là cá mập xanh?” Daisy đeo kính râm dựa vào boong tàu, hỏi với Hòa An.
Hòa An không lập tức trả lời cô ta, những điều này anh đã viết rất rõ trong dự án rồi, hiện tại Daisy lại đem ra hỏi, đơn giản cũng chỉ là muốn làm giảm lòng hăng hái của anh thôi.
Trong lòng anh thoáng chút bực bội.
Daisy làm việc chẳng màng công tư, cô ta oán giận anh, muốn biểu hiện sự cao ngạo ra trước mắt anh, nhưng lại không nghĩ sẽ thật sự chọc giận anh, ảnh hưởng đến kế hoạch của bản thân cô ta.
Vậy nên thái độ lúc tiến lúc lùi, khi cao khi thấp.
Rất rất phiền phức, đặc biệt là bây giờ anh không còn đủ nhẫn nại tính tình thay đổi như rắn của cô ta, anh cần phải biết mục đích sau lưng của cô ta là gì.
Dù anh có nắm được nhà đầu tư này hay không, anh vẫn phải biết Daisy muốn làm cái gì.
Cái mà Daisy nhắm vào là cả hòn đảo này, phần lớn thủ đoạn rất bỉ ổi, trước nay đều không phải tốt đẹp cho cam.
“Cá mập trên địa cầu có hàng trăm loại, tại sao cậu lại chọn bảo vệ cái chủng loại chuyên đi ăn thịt như thế này?” Sáng sớm đi cùng mọi người đến đây khiến tâm trạng của Daisy không tồi, nhẫn nại hỏi thêm một lần nữa.
Hòa An kéo căng khóe miệng.
“Khu bảo tồn cá mập nhằm bảo vệ tất cả các loài cá mập đang bị đe dọa, cá mập xanh di chuyển theo định kỳ, trong thời gian tới đây sẽ là đối tượng quan trọng cần được bảo vệ.”
“Cá mập thích ăn thịt mỡ, thịt người vừa mặn lại không đủ béo với nó, cá mập cũng không thích ăn thịt người.”
“Không phải tôi lựa chọn cá mập, mà là giống này đã bị xếp vào danh sách đỏ, thuộc giống loài gần như tuyệt chủng.”
Cái cô ta muốn nghe, anh đã nói.
Không khác một câu một từ trong bản dự án, giọng anh nói như cố nhẫn nại, thuận tay cốc một cái lên cô nàng Bối Chỉ Ý đang chăm chú nghe còn ghi chú lại bên cạnh.
Hơi hơi dùng lực, Bối Chỉ Ý cúi đầu ăn đau kêu một tiếng.
“Tên ghi trong mục này sai rồi, là chữ Minh trong từ ngày mai().” Thân là người Mỹ Hòa An lại rất nghiêm trang chỉnh lại tiếng Trung cho người Trung Quốc.
() Chữ đồng âm của ‘míng’ và ‘ming’. Minh trong từ 明天 (ngày mai), chứ k phải minglu là chữ.
“…..” Bối Chỉ Ý không tiện làm mất mặt người đàn ông của mình trước mặt người ngoài, yên lặng dịch sổ đến một chỗ cách anh xa xa.
Cô biết lúc này anh thấy rất phiền, vì để trấn an anh, cô duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay Hòa An.
Kính râm của Daisy che hết phần lớn gương mặt cô ta, lạnh lùng nở nụ cười.
“Cậu biết, tớ không muốn nghe lý do máy móc.” Cô ta làm bộ như không nhìn thấy hình ảnh tình chàng ý thiếp ngay dưới mí mắt mình.
Đối với Hòa An, cô ta không định từ bỏ, nhưng càng không tính nhúng tay vào lúc tình cảm hai người họ đang còn mặn nồng. Tình cảm, rồi cũng sẽ có ngày nhạt dần đi.
Cô ta chờ đến ngày ấy, trả gấp đôi những khuất nhục mà ngày hôm qua đã chịu đựng về cho bọn họ.
“Tôi không có lý do gì không máy móc.” Hòa An nhíu mày, suy đoán ý tứ trong lời nói của cô ta.
“Không có khoái cảm?” Daisy tháo kính râm xuống, nhìn anh.
Bối Chỉ Ý đang ghi chép ngừng tay lại, khó hiểu quay đầu liếc nhìn Daisy.
Daisy đến gần Hòa An, chỉ vào đàn cá mập xanh ở xa xa boong tàu, đôi môi đỏ mọng giương lên.
“Không có khoái cảm chinh phục ư?” Cô ta nhìn Hòa An cười cười.
Vẻ ngoài Daisy trông thật diễm lệ, sau sự tích lũy của nhiều thế hệ tư bản, gen của phú nhị đại thường sẽ vô cùng xuất sắc.
Đôi môi đỏ mọng rực lửa, khóe mắt chứa tình nhìn Hòa An, Bối Chỉ Ý hấp tấp lén lút duỗi tay túm chặt lấy quần áo Hòa An.
Đã nói chỉ là quan hệ hợp tác, lời còn chưa dứt đã chứng nào tật nấy.
Cô không phải ghen, nhưng cô thật sự rất sợ Daisy sẽ lật lọng, rồi Hòa An sẽ túm cô ta ném xuống biển, trong biển này hiện còn đang có cá mập đấy.
“Miss Bối, cô thấy thế nào?” Cô ta nhìn thấy động tác lén lút của Bối Chỉ Ý, xoay người đi.
“….” Bối Chỉ Ý liếc nhìn Hòa An.
Cô chả cảm thấy gì, hình thể cá mập cùng với răng nanh có thể sẽ khiến người ta sợ hãi, trọng điểm bây giờ không phải là tại sao lại bảo vệ loài động vật có thể giết người này, mà là, chúng sắp sửa bị nhân loại diệt sạch cả rồi.
Sinh vật đứng đầu chuỗi thực vật này một khi tuyệt chủng, sẽ là ảnh hưởng trí mạng đến toàn bộ hệ sinh thái.
Đạo lý dễ hiểu như vậy, cô không tin Daisy học cao như vậy lại không hiểu, vậy nên cô không trả lời, chỉ học Hòa An yên tĩnh chờ biến.
“Phương án ngắn hạn về phá hỏng chuỗi liên nghiệp cá mập cô làm không tồi, tôi nghĩ là, cô sẽ có những hướng nhìn khác nhau.” Daisy không để ý đến Hòa An, bắt đầu ném vấn đề lên người Bối Chỉ Ý “Về dự án khu bảo hộ của khách sạn sinh thái này, cô cũng đồng quan điểm với Hòa An sao?”
Cô ta lại nhấc bảng hiệu công việc lên, thu liễm chút biểu hiện trên mặt.
Bối Chỉ Ý có thể hiểu được bực bội của Hòa An ngày hôm nay.
Câu thông cho loại người hoàn toàn không theo logic lẽ thường, thật sự rất mệt.
“Cô cho rằng lý niệm bảo vệ môi trường đơn thuần này, có thể khiến cho nhân loại ngừng giết chóc sao?” Daisy nhìn Bối Chỉ Ý, “Nhân loại sẽ không biết diệt vong vào ngày nào, nhưng tuyệt đối không phải là ở thế hệ của chúng ta.”
“Giết chóc và phá hư là chuyện mà mọi người cùng làm, một mình ta nỗ lực cũng chẳng được gì, nếu tất cả mọi người cùng giết cá mập, vậy thì hà cớ gì ta lại không?”
“Cá mập chết rồi sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất đến hệ sinh thái hải dương, đây là suy đoán của các người, tiến hóa của sinh vật là chuyện phức tạp nhường nào, bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện đường cong, kết quả có thể không giống, tại sao sau khi cá mập tuyệt chủng, hải dương sẽ không xuất hiện một đỉnh chuỗi thực vật mới?”
“Lui vạn bước mà nói, cá mập tuyệt chủng hay không, cũng phải chờ đến khi tôi xuống mồ mới có thể xảy ra, tại sao tôi phải quan tâm đến chuyện sau khi tôi chết đi rồi?”
Lúc cô ta hỏi những vấn đề này, vẫn cứ cười.
Những câu cô ta hỏi đúng tình hợp lý, thiên kinh địa nghĩa, không có bất luận điều gì có thể để lương tâm khảo vấn, cảm xúc bằng phẳng.
Bối Chỉ Ý trầm mặc.
Đây vẫn luôn là vấn đề mà cô một mực nghĩ đến khi tiếp nhận phương án tuyên truyền bảo vệ môi trường này với Hòa An.
Những vấn đề mà Daisy hỏi, đều là tất cả vấn đề trong lòng của nhiều người.
Phần lớn con người đều mang tâm lý đám đông, vì như vậy sẽ khiến người ta có cảm giác an toàn hơn.
Phương án bảo vệ đàn cá mập xanh, rất khó làm.
Bảo vệ một loài mãnh thú thậm chí còn công kích và giết chết con người, ngoại trừ lý do bảo vệ môi trường ra, thì còn cần phải có rất nhiều lý do khác để thuyết phục con người.
Dự án khách sạn sinh thái kia của Hòa An, về phương diện sinh thái, phương diện số liệu đều không có vấn đề gì, chỉ duy nhất chính là khu bảo hộ cá mập này, kinh phí sản xuất và đầu tư mới là vấn đề.
Mà nó, nhất định sẽ lỗ to.
Dùng tài chính để bảo vệ cá mập như thế nào, muốn dùng tài chính ra làm sao, về điều này mới chính là lỗ hổng trong dự án của Hòa An.
Hòa An biết, cô biết, ông Daisy cũng biết.
Cách làm trước mắt của Hòa An là dùng lợi nhuận của anh đổ vào, nhằm vào điểm này, kỳ thật ngày anh thỏa thuận thành công hợp đồng Bối Chỉ Ý cũng đã từng có nghi ngờ qua.
Vào lúc này đây lại bị nhà đầu tư Daisy nghi ngờ lần nữa, mà phương thức càng thêm kịch liệt càng thêm trực tiếp.
“Cô muốn từ bỏ khu bảo hộ cá mập?” Bối Chỉ Ý hỏi trong chút chần chờ.
Cô cảm thấy ý của Daisy chính là điều này.
Bối Chỉ Ý nhìn thoáng qua Hòa An.
Trên mặt Hòa An không có biểu cảm gì, sau khi Daisy hỏi cô về phương án marketing anh dường như chìm vào suy tư rồi.
“Từ bỏ, hoặc là nghĩ ra một phương án khá kiếm nhiều tiền hơn.” Daisy nói chắc như chém đinh chặt sắt, “Đây là cái động không đáy, cô phải lấp tài chính vào, mà dựa vào Hòa An thì có thể sẽ cần đến vài năm nữa?”
“Trừ phi các người nghĩ rằng có thể dựa vào thị trường để kéo bù cái lỗ hổng này, nếu không thì với phương án hiện tại của các người, cũng đã có vấn đề rồi.”
“Vậy nên cậu mới luôn có ý đồ ngăn cản?” Hòa An rốt cuộc cũng lên tiếng.
Daisy nhướng mày, “Tớ đã nói rồi, đây là hạng mục mà ông nội tớ kiên trì nhất trong mấy năm nay, tớ không muốn để nó thất bại.”
Vậy nên cô ta mới làm mọi cách để khiến đám hải tặc biến mất khỏi hải đảo này, vậy nên mới sảng khoái đốt rừng nhiệt đới, vậy nên trước khi ký kết được hợp đồng đã để ông nội cô ta rời đảo.
“Tại sao lại muốn để gã mù trộm hợp đồng?” Hòa An làm rõ vấn đề.
“Không có bản hợp đồng giả này, ông nội sẽ không đồng ý để cho tớ bay đến đây vào lúc này.” Daisy thừa nhận không chút do dự.
Hòa An không hề hỏi lại, anh nhìn đàn cá mập vờn quanh mặt biển, vây cá mập xanh như ẩn như hiện trên mặt nước, vòng quanh tàu biển đảo qua lượn lại.
Anh và ông Daisy còn có thể bàn chuyện cảm tình, nhưng với Daisy, thì chiêu này không thể nào thực hiện được.
Những gì cô ta vừa nói, lập trường đã quá minh xác.
Phần lợi đầu tiên, là bởi vì ngành sinh thái là ngành giảm thuế, đây là điều mà cô ta có hứng thú với dự án, cùng với sự thoái nhượng của Hòa An nên dự án này mới có thể sinh lợi.
Cô ta không có hứng thú với bảo vệ môi trường, cô ta chỉ hứng thú với tiền.
Và cô ta cũng không đồng ý cho ông nội mình đặt hết tình cảm vào dự án thế này trong vài năm tới, vì dự án này rõ ràng có một lỗ hổng tài chính vô cùng rõ ràng.
Với tính cách của Daisy mà nói, thà làm không nói.
Chỉ là….
Hòa An ngắm nhìn mặt biển.
Vẫn còn chỗ nào đấy không thích hợp, thời gian mà cô ta ra tay, quá sớm.
Thời điểm gửi thư độc, ông nội Daisy vẫn chưa quyết định là có đầu tư hay không, khi đó anh cũng chỉ vừa mới liên hệ được với ông nội Daisy, vừa mới trình bản dự án sơ lược đơn giản nhất lên mà thôi.
Chỉ vì điều này, mà cô ta không tiếc gì trêu chọc bộ đội đặc chủng, đội chống khủng bố và CDC, vậy thì không đúng.
Cô ta là một thương nhân vô cùng yêu lợi nhuận, không thể chỉ vì muốn được ông cho phép đến hải đảo này, mà lại dùng toàn lực để đối với với đám hải tặc.
Anh không có mị lực lớn như thế, mà Daisy tuyệt đối cũng không phải kiểu lụy tình đến thế.
Cô ta có hứng thú với dự án này, cô ta có hứng thú với đàn cá mập, ngày hôm qua sau khi hoàn toàn bị mất hết mặt mũi thì hôm nay làm việc quả là xử theo việc công, chỉ là có vẻ cố tình quá mức.
Sau khi bại lộ ra chuyện cô ta là người đứng sau nhiều chuyện như vậy, cô ta cũng nói ra lập trường của mình về bảo vệ môi trường cùng với những điểm mà cô ta không hài lòng với dự án lần này.
Nhìn thì quả thật là đến để ngã bài.
Nhưng mà cô ta thật sự không phải là kiểu sau khi mất hết mặt mũi rồi, ngày hôm sau lại xem như không có chuyện gì để ngã bào.
Tâm cô ta không rộng như vậy, không thiện lương như vậy, trừ phi, lợi ích đằng sau chuyện này còn lớn hơn những gì anh tưởng.
“Trọng tâm của khách sạn sinh thái là sinh thái, nếu ngay từ đầu lý tưởng đã bất đồng, vậy thì chuyện hợp tác sau này không cần bàn nữa.” Cuối cùng thì Hòa An vẫn lựa chọn phương thức bảo thủ nhất.
Mục đích của Daisy bây giờ thâm sâu không đào tới nổi, nhưng nếu cô ta thật sự cảm thấy dự án này đạt được món hời lớn đến nước này, cô ta nhất định sẽ ra tay.
Daisy, không phải nhà đầu tư mà anh muốn.
Nếu ông Daisy vẫn cứ giao chuyện này cho Daisy, thì anh không nhất thiết phải hợp tác với bọn họ nữa.
“Không tìm chúng tôi, cậu tính sẽ tìm ai?” Daisy cười, “Cậu đã lâu lắm rồi chưa về lại Mỹ, cái nơi quỷ quái thế này ngay cả internet còn không có.”
“Tớ đánh cuộc bằng toàn bộ tài sản của mình, nếu tớ từ chối hạng mục này mà cậu có thể tìm được nhà đầu tư nào ở Mỹ, tớ tặng toàn bộ gia tài mình cho cậu.” Cô ta cười đến dạt dào đắc ý.
Gia tộc Hòa An xuống dốc khiến cho tài chính phải thay đổi, nhà họ bây giờ đã không còn dáng vẻ như năm xưa Hòa An rời đi nữa rồi.
Người đàn ông này, chung quy lại vẫn phải khom lưng trước tiền tài, chuyện anh muốn làm, không tiền một bước đi cũng khó.
Người phụ nữ bên cạnh anh, có lẽ cô ta đã khinh địch rồi, có thể cô thật sự thích hợp với Hòa An hơn, hiểu Hòa An hơn.
Nhưng….thế thì đã làm sao?
Mộng tưởng của người mà cô ta sùng bái cần phải có tiền, mà cô, một người bình thường làm công việc tri thức, lấy cái gì để hoàn thành mộng tưởng của người đàn ông của cô ta?
Động mồm động mép, ai nói mà không cao thượng?
Bấy nhiêu năm qua cô tham gia bao nhiêu cái diễn thuyết, nói một hồi, lại không phải là tự đặt bản thân mình lên trên cái cao thượng của đạo đức à.
Muốn cao thượng, thì phải có tiền.
Không có tiền mà đi cao thượng, cô ta nhìn không nổi, càng muốn chờ xem mấy kẻ nghèo khổ không một xu dính túi thích chủ nghĩa lý tưởng giả này, thấp hèn cúi đầu.
Ở trước mặt tư bản, cô ta có đủ lập trường để trào phúng bọn họ.
Hòa An nhìn Daisy.
Bọn họ quen nhau hơn ba mươi năm, từ lúc mới sinh ra, vì tuổi xêm xêm nhau, nhà lại còn gần nên giữa bọn họ, từng thân mật khăng khít như hai người anh em.
Anh giúp cô ta đánh chạy những kẻ theo đuổi, cô ta thay anh giấu ba mẹ hút thuốc lén sau lưng.
Anh dẫu biết cô ta làm việc cực đoan, gia giáo nhà anh và Daisy hoàn toàn bất đồng, căn nguyên nhà Daisy là tư bản cùng chút màu xám, vậy nên tính cách Daisy rất mạnh, thường xuyên không từ thủ đoạn nào.
Anh đã từng khuyên.
Nhưng trước nay chưa từng nghĩ đến có một ngày, Daisy sẽ dùng những chiêu này lên người anh.
Cô ta muốn ép anh cúi đầu, dùng ngôn từ như ngày hôm qua ép bức tôn nghiêm của anh, lúc này đây cô ta ép anh, để anh nhận sai với cô ta.
Hòa An cười.
“Quay về đi.” Anh quay đầu nói một câu tiếng Thái với thuyền trưởng.
“Cậu về nước Mỹ đi, Daisy.” Anh nhìn cô ta, không còn hỉ nộ ái ố, “Có thể tìm được nhà đầu tư hay không là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cậu.”
“Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến ông cậu, dù là thế nào, thì vào lúc tôi cần nhất ông cũng đã vươn tay viện trợ.”
“Cái đảo này không thuộc về nước Mỹ, càng không thuộc về cậu, cậu có bất cứ ý tưởng khác gì với nó, tôi vẫn khuyên cậu một câu, một vừa hai phải thôi.”
Anh nhìn Daisy ngày một lạnh mặt, cuối cùng còn không nói thêm hai từ ‘gặp lại’.
Bạn bè thời niên thiếu, rồi cũng có ngày bởi vì bất đồng mà đường ai nấy đi, cũng có thể trở mặt thành thù.
Tuy rằng anh không hy vọng thế, nhưng anh biết, từ ngày hôm nay lập trường của hai người hoàn toàn đối lập.
Mặt anh không cảm xúc nhìn Daisy an toàn xuống tàu cùng với vòng quay của đám vệ sĩ, xem như là cho Daisy cái công đạo cuối cùng.
Khi tàu nhổ neo, từ sau anh ôm lấy Bối Chỉ Ý.
“Ôm lát nhé.” Anh nói.
Anh cần một chút dũng khí, để đi qua cáo biệt.
Anh cần một chút sức lực, để bắt đầu lại lần nữa.
Người con gái trong ngực lúc này, có thể hiểu được anh, giữa những bất hạnh ập đến, anh vẫn còn vạn hạnh.
Như vậy cũng đủ lắm rồi.