Khi bác sĩ Danvers bước ra hành lang ngoài phòng ngủ của Alexandra và đóng cửa phòng lại, vẻ thất vọng trên nét mặt của ông đã làm cho Jordan đau đớn tột cùng.
- Tôi xin lỗi. - Ông đã nói nho nhỏ với đám người lo sợ đang đứng ngoài hành lang. - Tôi không thể làm gì để cứu bà ấy được nữa. Khi tôi đến đây, bà ấy đã hôn mê bất tỉnh, không hi vọng gì được cứu chữa.
Bà Công tước già áp khăn tay lên miệng, gục đầu vào cánh tay của Tony, còn Melanie ôm lấy chồng, John Camden để tay lên vai Jordan, an ủi chàng, rồi đưa vợ xuống dưới lầu với Roddy Carstairs.
Bác sĩ Danvers quay qua Jordan, nói tiếp:
- Bây giờ ông có thể vào trong phòng để nói lời vĩnh biệt với bà, nhưng chắc bà không nghe đâu. Bà đang trong cơn hôn mê. Trong vài phút nữa thôi - nhiều lắm là vài giờ - bà sẽ lặng lẽ ra đi.
Thấy vẻ mặt Jordan quá đau đớn, bác sĩ Danvers nói thêm, giọng nhẹ nhàng:
- Bà ấy không đau đớn gì đâu, Jordan à.
Jordan ngước cặp mắt giận dữ nhìn người thầy thuốc, thịt ở cổ họng giật giật, rồi chàng vội vã đi vào phòng ngủ của Alexandra.
Đèn cầy thắp sáng bên giường ngủ có trần màn cao, nàng nằm yên trên giường trải vải xa tanh, tái mét như một thây ma, hơi thở rất yếu, khó nhận ra được.
Jordan nuốt cục nước bọt trong họng xuống, ngồi vào trên ghế bên giường, nhìn mặt nàng, cố hình dung ra nét mặt xinh đẹp của nàng. Da nàng mịn màng, chàng đau đớn nghĩ trong óc, lông mi dài biết bao, giống như hai cánh quạt úp trên hai mắt... Nàng không thở!
- Không, đừng chết! - Chàng thốt lên giọng khàn khàn, nắm bàn tay cứng đờ của nàng để bắt mạch. - Đừng chết!
Chàng thấy có mạch nhảy, tuy rất yếu nhưng có nhảy, bỗng chàng muốn nói với nàng:
- Đừng bỏ anh Alexandra, - chàng van xin, nắm tay nàng chặt hơn. - Lạy Chúa, em đừng bỏ anh! Có vô số chuyện anh muốn nói với em, có nhiều chỗ anh muốn chỉ có em thấy. Nhưng nếu em ra đi, anh không thể làm việc ấy được. Alex, em yêu, đừng đi... Xin em đừng đi!
Jordan tin, nếu nàng biết rằng nàng rất có ý nghĩa cho chàng, thì chắc nàng sẽ không ra đi, nên chàng van xin nàng rất khẩn thiết.
- Em đã biết cuộc đời anh trước khi em bước vào với chiếc áo giáp trên người ra sao rồi: một cuộc đời trống rỗng. Vô sắc. Rồi em xuất hiện trong cuộc sống của anh, và bỗng anh cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống, ý nghĩa mà trước đó không có với anh, và anh thấy những điều mà trước đó anh không thấy. Em không tin à, phải không em yêu? Sự thật đúng như thế đấy, anh cam đoan với em sự thật như thế.
Giọng chàng ấm ức vì nước mắt không chảy ra được, Jordan viện dẫn bằng chứng:
- Hoa trong cánh đồng cỏ có màu xanh, - giọng chàng nức nở. - Hoa bên cạnh dòng suối có màu trắng. Và hoa trên cổng hình vòng cung gần vườn hoa, bông hồng có màu đỏ.
Chàng nắm bàn tay nàng cà lên má mình và nói tiếp:
- Không phải chỉ có thế thôi đâu. Anh nhận thấy quãng rừng trống bên cạnh ngôi tiểu đình - nơi em đã dựng tấm bia của anh - trông rất giống quãng rừng trống mà chúng ta đấu kiếm giả cách đây hơn một năm. Ôi, em yêu, có chuyện này anh phải nói cho em biết: anh yêu em, Alexandra à.
Nước mắt làm chàng nghẹn ngào, khiến giọng chàng chỉ còn tiếng thì thào đau đớn:
- Anh yêu em, và nếu em chết, anh sẽ không nói cho em biết điều này được.
Vì quá giận dữ và quá thất vọng, Jordan bóp mạnh bàn tay nàng và đột ngột chuyển lời từ van lơn sang hăm dọa:
- Alexandra, em dám từ bỏ anh ra đi sao? Nếu em làm thế, anh sẽ tống cổ lão điếc Penrose ra khỏi nhà! Anh thề sẽ làm thế. Không cần viện cớ gì hết. Ngay tức khắc, em có nghe không? Rồi anh sẽ đá cổ Filbert đi theo luôn. Anh sẽ lấy Elizabeth Grangerfield làm tình nhân lại. Cô ta rất thích thay chân em làm Nữ Công tước Hawthorne...
Phút chuyển qua giờ, rồi giờ này tiếp qua giờ nọ. Jordan nói liên miên, tự nhiên chuyển lời từ van lơn sang hăm dọa, rồi khi hy vọng bắt đầu tắt ngấm trong lòng, chàng chuyển sang lời van lơn:
- Em yêu ơi, em hãy nghĩ đến đời sống của anh. Đời của anh sẽ đen tối, và nếu không có em ở đây cho anh sửa chữa tính tình, thì chắc có lẽ anh sẽ sống với thói quen cũ của anh trước đây thôi.
Chàng chờ đợi, lắng nghe, nhìn, nắm chặt bàn tay bất động của nàng như để truyền sức sống của chàng sang cho nàng, và rồi bỗng nhiên tất cả hy vọng và ý chí của chàng muốn nói liên miên cho nàng sống lại tan thành mây khói. Sự thất vọng làm tim chàng đau nhói, ngộp thở, nước mắt trào ra. Jordan ôm cả thân hình cứng đơ của nàng vào lòng, áp má mình vào má nàng, đôi vai khổng lồ của chàng rung lên vì khóc.
- Ôi Alex! - Chàng nói trong cơn khóc, đung đưa nàng trong vòng tay như ru em bé, chàng nói thì thào. - Nếu không có em làm sao anh sống? Hãy đem anh đi theo em. Anh muốn đi theo em...
Bỗng chàng cảm thấy cái gì, như có tiếng thì thào nho nhỏ bên má chàng.
Jordan ngừng thở, ngẩng đầu lên, mắt nhìn vào mặt nàng và từ từ để nàng xuống giường.
- Alex ơi? - Chàng đau đớn van nài, cúi xuống gần mặt nàng, và ngay khi chàng nghĩ hai hàng lông mi nàng hơi rung động thì chàng thấy môi nàng hé mở, cố nói gì đó.
Chàng cúi sát mặt vào mặt nàng, hồi hộp nói:
- Em yêu, nói đi. Nói cái gì đi, cưng của anh.
Alexandra nuốt nước bọt, rồi mở miệng nói, nhưng tiếng nói quá yếu nên chàng không nghe được gì.
- Cái gì, em yêu? - Chàng vội hỏi, giọng van lơn.
Nàng thì thào nói lại, và lần này Jordan nghe được. Mắt chàng mở to. Chàng nhìn hai bàn tay nằm cứng trong tay chàng, và rồi hai vai chàng rung lên vì bật cười. Tiếng cười bắt đầu rì rầm trong ngực, rồi bật thành tiếng, to đến nỗi tiếng cười vang ra ngoài hành lang, đến tận ban công nơi bà Công tước, ông bác sĩ và Tony đang đứng, khiến họ phải chạy đến phòng nàng, vì tưởng Jordan quá đau đớn đã hóa thành mất trí.
Jordan nắm bàn tay Alexandra trong tay mình, miệng cười thật tươi, mắt nhìn nàng, chàng nói với Tony:
- Tony, Alexandra nghĩ là bàn chân của Elizabeth Grangerfield quá bự không địch với nàng được!
Nói xong, chàng lại cười nữa khiến hai vai rung mạnh.
Khi Jordan đi qua cánh cửa thông phòng nàng với phòng chàng, Alexandra quay đầu trên gối. Từ khi nàng bị thương đến giờ là đã hai ngày rồi, hai ngày hai đêm trải qua tình trạng lúc tỉnh lúc mê. Mỗi lần nàng tỉnh lại, chàng ngồi bên cạnh nàng, yên lặng, nét lo sợ khắc sâu trên gương mặt đau đớn của chàng.
Bây giờ nàng đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng rất muốn nghe chàng nói bằng cái giọng dịu dàng như chàng đã nói trong hai ngày qua, hay là thích chàng nhìn nàng bằng ánh mắt chan chứa tình yêu. Nhưng rủi thay, sáng nay nét mặt của Jordan trở nên nghiêm nghị, khó hiểu, quá nghiêm nghị đến nỗi Alexandra tự hỏi phải chăng nàng đã nằm mơ thấy chàng nói năng dịu dàng với nàng khi chàng nghĩ là nàng đã chết.
- Em thấy khỏe không?
Chàng hỏi khi đứng bên giường nàng, giọng chàng trầm trầm lịch sự.
- Rất khỏe, cám ơn anh, - nàng đáp, cũng bằng một giọng lễ phép, - Hơi mệt một chút thôi.
- Anh đoán chắc em muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong hai ngày qua.
Điều mà Alexandra muốn nhất là được chàng quàng tay ôm nàng và nói chàng yêu nàng.
- Phải, dĩ nhiên em muốn biết.
Nàng đáp, lo sợ vì tính tình chàng bất thường.
- Nói vắn tắt cho nhanh thì cách đây một năm rưỡi, Bertie bắt gặp một con bé giúp việc trong bếp ăn trộm tiền trong ví của hắn, con bé này là người ở địa phương, tên Jean. Con ấy xác nhận nó định ăn cắp tiền đưa cho thằng anh nó đang đứng đợi ở trong rừng phía sau nhà họ. Bertie bắt nó ký tờ giấy thú tội, xác nhận có ăn trộm tiền. Hắn thuê thằng anh của con bé thanh toán anh vào cái đêm đầu tiên anh gặp em, và hắn cất tờ giấy thú tội ấy của con bé để bảo đảm việc nó phải giữ bí mật và buộc thằng anh của nó hợp tác.
- Tối đó em đã phá hỏng kế hoạch của chúng bằng bộ áp giáp ấy, nhưng một trong những thằng anh của con ở đó - cái thằng mà anh bắn - đã cố bò đến ngựa của hắn và trốn thoát được trong khi anh đưa em vào quán trọ.
- Bertie cố sát hại anh lần nữa, sau khi chúng ta đám cưới bốn ngày. Nhưng lần này hai thằng mà hắn đã thuê giết anh, lấy tiền xong thì chúng lại muốn kiếm thêm tiền nữa bằng cách bán anh cho nhóm người bắt lính. Như lời bà thím anh đã nói.
Jordan nói thêm với giọng mỉa mai:
- Khi người ta ít tiền, khó mà thuê được người tốt.
Chàng thọc hai tay vào túi, rồi nói tiếp:
- Khi anh từ cõi chết quay về cách đây một tuần, Bertie nhắc con ở nhớ rằng hắn vẫn còn tờ khai thú tội của nó, và hắn dùng tờ giấy này để buộc thằng anh con ấy phải cố giết cho được anh. Lần ấy nó bắn anh ở phố Prook Street - đúng vào cái đêm em ngủ trong phòng bà gia sư.
Alexandra kinh ngạc nhìn chàng.
- Sao đêm đó anh không nói cho em biết chuyện có người bắn anh?
- Anh thấy không nên làm cho em hoảng sợ, - Jordan đáp, rồi lắc đầu hậm hực nói tiếp, - Thực ra không hoàn toàn đúng như thế. Trong thâm tâm anh cứ nghĩ rằng chính em là người đã bắn phát súng ấy. Nhìn vóc dáng, thằng bắn anh tối đó giống em. Và vì ngày hôm đó em cứ nằng nặc nói rằng em rất muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân của chúng ta..
Alexandra cắn môi quay mặt khỏi chàng, nhưng Jordan vừa kịp thấy nét đau đớn và trách móc hiện ra trong mắt nàng. Chàng thọc sâu hai tay vào túi và nói tiếp:
- Cách đây nhiều hôm, người lao công tên là Nordstrom chết vì số rượu vang đỏ trong bình rượu ta đã mang theo trong buổi picnic - số rượu mà em cố nài nỉ anh uống.
Nàng lại quay mắt nhìn vào mặt chàng, và chàng nói tiếp bằng một giọng tự trách rất gay gắt:
- Fawkes không phải là trợ tá quản lý, mà là thám tử. Ông ta gài người khắp nơi ở Hawthorne khi chúng ta đến đây. Ông ta điều tra vụ đầu độc bằng rượu vang. Ông cho rằng có lẽ chính em là người đã bỏ thuốc độc vào rượu.
- Em bỏ à? - Nàng thốt lên nho nhỏ. - Tại sao anh có thể nghĩ ra một chuyện như thế?
- Nhân chứng của Fawkes là con bé rửa bát đĩa làm việc ở trong nhà bếp của chúng ta từ một năm rưỡi nay, khi nào chúng ta cần, nó đến làm. Tên nó là Jean. Chính nó đã bỏ thuốc độc vào bình rượu theo lệnh của Bertie. Bây giờ thì chắc em đã rõ những chuyện xảy ra từ lâu nay.
Alexandra đau đớn nuốt nước bọt.
- Trong óc anh, anh buộc tội em cố giết anh, dựa trên những bằng cớ hời hợt như thế ư? Bằng chứng chỉ vì em có chiều cao gần giống với tên đã bắn anh ở Brook Street, và vì con bé rửa bát đĩa nói chắc em là người bỏ độc dược vào rượu của anh phải không?
Jordan cảm thấy chột dạ. Chàng đáp:
- Anh nghi ngờ vì dựa trên các việc ấy rồi, mà còn dựa vào việc Olsen, nhân viên của Fawkes theo dõi em đến nhà Tony hai lần. Anh đã nghĩ việc em lén lút gặp Tony cùng với các việc khác, là bằng chứng buộc tội em rất cụ thể.
- Em hiểu rồi! - Nàng buồn bã nói.
Nhưng nàng không hiểu gì hết. Jordan nghĩ thế. Hay có lẽ nàng hiểu rất rõ cũng nên, chàng bực bội nghĩ. Có lẽ nàng hiểu rất rõ rằng chàng không giữ đúng lời hứa là tin nàng, và chàng đã nhiều lần từ chối tình yêu nàng trao cho. Chàng cay đắng nghĩ rằng nàng còn hiểu là nàng đã hai lần liều thân để cứu chàng, và đáp lại, chàng khen thưởng nàng bằng sự gay gắt và không tin tưởng.
Jordan nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của nàng, chàng nghĩ chàng đáng bị nàng căm hờn và khinh bỉ. Bấy giờ nàng đã hiểu sâu xa nguyên nhân khiến cho chàng vô tâm và ngu ngốc, nên chàng đợi, lo sợ nàng sẽ xua đuổi chàng ra khỏi đời nàng.
Khi thấy nàng không nói năng gì, chàng buộc lòng phải nói ra những điều mà nàng nên nói với chàng mới đúng.
- Anh thấy tư cách của anh đối với em không thể tha thứ được, - chàng lên tiếng gay gắt, và giọng chàng bỗng làm cho Alex lo sợ. - Dĩ nhiên là anh không chờ đợi em muốn ở lại chung sống với anh. Ngay khi em đã khỏe hẳn lại để có thể ra đi, anh sẽ đưa cho em quĩ ngân phiếu ngân hàng trị giá nửa triệu bảng. Nếu em cần nhiều hơn...
Chàng dừng lại, đằng hắng giọng như thể cổ bị nghẹn đờm.
- Nếu em cần nhiều hơn nữa, - chàng nói lại, giọng ngập ngừng vì cảm động, - Em cứ nói cho anh biết. Tất cả cái gì anh có đều là của em.
Alexandra nghe chàng nói, lòng cảm thấy vui sướng, vừa tức giận và vừa ngạc nhiên. Nàng định lên tiếng trả lời thì chàng đã đằng hắng giọng và nói thêm:
- Có chuyện này nữa anh muốn nói với em... trước khi chúng ta rời London về đây, Filbert có nói cho anh biết tâm trạng của em ra sao khi em nghĩ anh đã chết, em đã phản ứng như thế nào khi đến London, và em đã vỡ mộng như thế nào. Tất cả những điều em nghe người ta nói về anh đều đúng. Tuy nhiên, anh muốn em biết rằng vào cái đêm mà anh đến thăm Elise Grandeaux ở London, anh không ngủ với cô ta.
Jordan ngừng nói, nhìn xuống mặt Alexandra, cố nhớ từng đường nét trên mặt nàng để khi nàng ra đi, chàng có thể hình dung lại mặt nàng trong những năm trống vắng sắp đến. Chàng lặng lẽ nhìn nàng, nhủ thầm rằng nàng là biểu tượng cho mọi hy vọng, mọi mơ ước mà chàng đã ấp ủ trong lòng. Alexandra là biểu tượng của lòng tốt, sự dịu dàng và niềm tin. Và tình yêu. Nàng là hoa nở trên sườn đồi, là tiếng cười lanh lảnh trong các hành lang.
Cố gắng để nói cho xong những điều chàng muốn nói với nàng để bước ra khỏi đời nàng, chàng hít một hơi dài rồi ấp úng nói tiếp:
- Filbert đã nói cho anh nghe về bố em và những chuyện đã diễn ra sau khi ông ấy mất. Anh không thể xóa được nỗi đau khổ mà ông ấy đã gây ra cho em, nhưng anh muốn cho em cái này...
Jordan đưa tay ra, nàng thấy trong tay chàng có cái hộp dài, dẹt, bọc nhung. Nàng lấy cái hộp, rồi run run mở nắp hộp.
Nằm trên lớp xa tanh trắng là sợi dây chuyền vàng rất đẹp, đầu mút của sợi dây chuyền là một viên hồng ngọc thật lớn, chưa bao giờ nàng thấy viên ngọc lớn như thế. Viên ngọc được đẽo theo hình trái tim. Bên cạnh viên hồng ngọc, trong một cái ô cạn khác, là viên ngọc lục bảo, chung quanh đính kim cương, tất cả cũng có hình trái tim.
Bên cạnh viên ngọc lục bảo là một viên kim cương tuyệt đẹp lấp lánh.
Viên kim cương cắt theo hình giọt nước mắt.
Alexandra cắn môi đẻ cằm khỏi run, rồi ngước mắt nhìn chàng.
- Em suy nghĩ, - nàng nói nhỏ, miệng nhoẻn cười, - Em sẽ đeo viên hồng ngọc này vào ngày đua ngựa Nữ hoàng, để khi em buộc dải vải trên tay áo của anh...
Jordan vừa rên lên vừa kéo nàng vào hai cánh tay mình.
Nhiều phút sau, khi chàng nhích môi mình ra khỏi môi nàng, Alexandra thì thào nói:
- Bây giờ anh đã nói đủ thứ chuyện rồi, anh có nghĩ đến chuyện anh có thể nói với em câu “anh yêu em” không? Em đã đợi anh nói câu ấy từ khi anh...
- Anh yêu em, - chàng hăng hái nói.
- Anh yêu em, - chàng úp mặt vào áo nàng và thì thào.
- Anh yêu em - chàng vừa hôn lên môi nàng vừa rên rỉ.
- Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em...