Lúc Kiều Dư An tỉnh lại trên giường đã không còn bóng dáng của Giang Mộ Trì, lăn vài vòng trên giường, đi tìm người, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cô liền không ra ngoài, đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Đại khái vẫn chưa tỉnh ngủ, vòi nước nước mở quá lớn, cô đưa tay tới, một dòng nước bắn lên trên váy của cô, còn không có kịp phản ứng, phần bụng liền ướt đẫm, váy màu đỏ, sau khi bị ướt liền biến thành màu đậm, vô cùng dễ thấy.
Nhìn váy thở dài, như vậy đi ra ngoài, không biết còn tưởng rằng cô ở văn phòng đã làm gì với Giang Mộ Trì.
- --ĐỌC FULL TẠI
Xách váy dạo một vòng ở phòng nghỉ, phát hiện có một phòng quần áo nhỏ, lấy một chiếc áo sơ mi màu đen của Giang Mộ Trì ra, thay váy rồi mặc áo sơ mi của anh vào, áo sơ mi rất dài, giống như một chiếc váy, che đến đùi.
Đi trước gương soi thử, không hiểu sao có chút gợi cảm, nhún nhún vai, không biết đợi chút nữa Giang Mộ Trì trông thấy bộ dáng này của cô có phải lại "thú tính đại phát" nữa hay không?
Treo váy lên giá treo, cũng không biết bao lâu mới khô, cô liền ngồi vào trên giường nghịch điện thoại, gửi tin nhắn Wechat cho Giang Mộ Trì: 【chồng ơi, em tỉnh rồi.】Hiểu ngầm rằng, không bận thì vào đây một chút.
Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua chưa trả lời lại, nói chuyện cùng quản lý cao cấp tiếp một hồi về hạng mục này, sau đó mới không nhanh không chậm nói tan họp, chậm chạp bước vào phòng nghỉ, khoảnh khắc đẩy cửa ra, Giang Mộ Trì ngây ngẩn cả người, anh cho là mình nhìn thấy yêu tinh, Kiều Dư An xõa tóc dài, mặc áo sơ mi màu đen của anh, mấy hạt nút phía trên mở ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, áo sơ mi chỉ tới chỗ đùi, đôi chân dài thon gọn khiến mắt Giang Mộ Trì đau nhức, mỗi một cái đều như đang dụ dỗ anh, mỗi một hạt tế bào trên thân anh đều đang kêu gào.
"A, anh xong rồi sao?" Kiều Dư An đứng dậy trên giường: "Quần áo của em…" cô muốn giải thích một chút, Giang Mộ Trì lại đột nhiên phanh ---- đóng cửa lại.
Xảy ra chuyện gì?
Giang Mộ Trì ra ngoài bàn giao với thư ký muốn nghỉ ngơi một giờ, đừng đến quấy rầy, khóa trái cửa ban công mới quay trở lại phòng nghỉ, đi vào liền ép người đến trên giường: "Mặc quần áo của anh rất dễ chịu sao?"
"Anh làm gì nha, đừng phát điên, đây là văn phòng." Kiều Dư An bị anh làm cho giật nảy mình, mới vừa rồi còn rất bình thường, làm sao mới qua một lúc liền không bình thường rồi?
"Biết đây là văn phòng còn mặc như vậy, là cố ý dụ dỗ anh?" Giang Mộ Trì hôn xương quai xanh cô một chút, đầu răng cắn cắn: "Quyển Quyển thật là thơm."
"Không phải, em không có cố ý mê hoặc anh, anh cẩn thận một chút." Kiều Dư An đẩy mặt Giang Mộ Trì ra, da thịt của cô đã cảm nhận được đầu răng của anh, một nháy mắt cô lại có chút sợ hãi.
"Đúng, Quyển Quyển không có câu dẫn anh, là anh nhịn không được." Giang Mộ Trì đưa tay mở cúc áo sơ mi, áo sơ mi này anh đã mặc qua rất nhiều lần, nhưng xưa nay không có cảm giác đẹp như vậy, quả nhiên còn phải xem mặc trên người ai.
"Chồng ơi, anh tỉnh táo một chút, đây là văn phòng." Kiều Dư An sợ hãi, sớm biết còn không bằng mặc váy ướt đâu, Giang Mộ Trì bình thường rất thận trọng, sao hôm nay lại không nhịn được đây?
"Yên tâm, không có người quấy rầy." Chợt thấy Kiều Dư An như vậy, Giang Mộ Trì làm sao còn nhịn được.
Ngay từ đầu Kiều Dư An còn kiên trì đây là ở văn phòng, không thể được, về sau bị Giang Mộ Trì dụ hoặc đến mấy giờ cũng quên luôn, vốn là nghỉ trưa mới dậy, kết quả lại ngủ thiếp đi, trước khi ngủ cô có một ý nghĩ, về sau tuyệt đối không thể mặc áo sơ mi của anh nữa.
Lúc tỉnh lại trời đã tối, phía trên màn cửa cũng không có ánh sáng xuyên thấu vào, thân thể bủn rủn, không cẩn thận đụng phải cái ghế bên cạnh, trong lòng mắng Giang Mộ Trì xối đầu.
- --ĐỌC FULL TẠI
"Tỉnh rồi?" Giang Mộ Trì đẩy cửa tiến đến: "Váy đã khô rồi, thay đi rồi chúng ta đi ăn cơm."
"Không ăn, em muốn về nhà." Kiều Dư An tức giận, đẩy váy trên tay anh ra, người này quá xấu rồi, cô có lòng tốt đưa cơm cho anh, kết quả anh lại đối xử với cô như vậy.
"Ngoan, ăn cơm rồi cùng nhau về nhà, em về nhà cũng phải mặc váy vào, em muốn mặc áo sơ mi của anh trở về?" Giang Mộ Trì cúi đầu ngậm lấy môi của cô, biết cô tức giận, chỉ có thể dỗ dành chứ sao.
"Hừ, anh đừng nghĩ có lần sau." Kiều Dư An vừa nghĩ tới ở văn phòng của Giang Mộ Trì chờ đợi đến trưa, thư ký phía ngoài sớm cũng đoán được cô đang làm gì, ngẫm lại liền muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Được, không nghĩ nữa, nhanh mặc váy vào." Giang Mộ Trì mở cúc áo sơ mi, giúp cô mặc váy vào.
Kiều Dư An còn kỳ lạ không muốn ra ngoài, Giang Mộ Trì ôm người vào trong ngực: "Đừng sợ, đã 7h, bọn họ đã sớm tan việc, không còn ai hết."
"Giang Mộ Trì, lần sau em sẽ không đưa cơm cho anh đâu."
"Được, không đưa." Giang Mộ Trì dỗ dành trước, không quá hai ngày cô sẽ quên việc này, nhưng cũng chính xác không thể thường xuyên đến, quá ảnh hưởng công việc, xế chiều hôm nay hiệu suất không bằng một phần ba lúc trước.
Hai người đi thang máy xuống dưới, giờ này công ty đã yên tĩnh trở lại, bãi đậu xe dưới hầm cũng lác đác không có mấy chiếc, Kiều Dư An lúc này mới dễ chịu, lừa mình dối người thôi.
"Đi nơi nào ăn?" Kiều Dư An ngáp một cái, cảm giác buồn ngủ quá.
"Muốn ăn cái gì? Vài ngày trước nghe người ta nói phố phía tây có một nhà hàng có món cay Tứ Xuyên không tệ, đi ăn không?" Giang Mộ Trì vuốt vuốt đầu của cô.
“Được, đi thôi, ăn cơm về sớm đi ngủ."
"Em cũng ngủ một buồi chiều rồi." Anh lái xe rời đi.
"Anh im đi, cái này gọi là ngủ cả buổi chiểu sao? Rõ ràng chính là bị anh hành hạ đến chiều." Kiều Dư An liếc anh một chút, người đàn ông không biết xấu hổ.
"Hình như là vậy." Giang Mộ Trì bật cười: "Buổi chiều mẹ gọi điện thoại cho anh, nói đã định được thời gian tổ chức hôn lễ, sau tết Trung thu một ngày, công ty tổ chức tiệc cưới anh cũng cho người sắp xếp rồi, áo cưới thì trước đó anh đã tìm người đặt ở nước Pháp, một tháng nữa mới đến."
"Hả? Anh đặt làm khi nào vậy?" Kiều Dư An trừng to mắt nhìn anh, hiệu suất nhanh vậy.
"Lần trước lúc em chụp ảnh cho anh." Khi đó anh liền ý thức được, hôn lễ của hai người sẽ tổ chức không lâu sau đó, thiết kế may đo áo cưới phải cần một khoảng thời gian, nếu như không sớm đặt thì sẽ không kịp.
"Sớm như vậy?" Khi đó không có nói đến chuyện muốn tổ chức hôn lễ, trong lòng Kiều Dư An ngọt lịm: "Chồng ơi, em yêu anh nhất."
"Cái kỹ thuật trở mặt em là mạnh nhất, mới vừa rồi còn tức giận." Giang Mộ Trì bị chọc giận quá mà cười lên.
"Em không có, em làm gì có, đừng nói xấu em." Kiều Dư An quyết không thừa nhận.
"Được, không có." Anh cũng không tranh.
Ăn cơm tối trở về, Kiều Dư An quấn lấy muốn nhìn bản thiết kế áo cưới, Giang Mộ Trì không muốn cho cô nhìn sớm như vậy, thành phẩm còn chưa có, không có bất ngờ, liền chuyển hướng câu chuyện sang chỗ khác.
"Quyển Quyển, chúng ta xem thử kẹo cưới phải mua loại nào, kẹo cưới nhiều loại như vậy, đương nhiên phải chọn loại em thích." Giang Mộ Trì lấy điện thoại di động ra mở app mua sắm lên.
"Đúng nha, nhất định phải mua sô cô la, còn có quá lưu niệm, phù dâu em có ba người, anh có thể tìm được ba người phù rể sao?" Ánh mắt Kiều Dư An thật đúng bị chuyển hướng.
"Em nói gì vậy?" Anh thảm như vậy sao, ngay cả phù rể cũng không tìm được.
"Em cảm giác anh không có bạn bè, anh cũng không đi ra ngoài chơi, mấy câu lạc bộ hội sở cũng không đi, bạn ở đâu có?" Kiều Dư An dựa vào trên người anh, kết hôn lâu như vậy, chỉ gặp một nha sĩ kia, không còn nhìn thấy bạn bè khác của Giang Mộ Trì.
Giang Mộ Trì nhéo gương mặt của cô một cái: "Vân Thành không nhiều bạn, nhưng nơi khác có, Hoài Thành, Hoa Thành đều có, cái này em cứ yên tâm đi."
"Đừng nhéo, sẽ chả y nước miếng." Đẩy tay Giang Mộ Trì ra, ngồi nghiêm chỉnh bắt đầu tìm kẹo cưới, Giang Mộ Trì lớn lên ở Hoài Thành, ở Hoài Thành có bạn bè cũng bình thường.
"Đã lớn thế này rồi, còn chả y nước miếng." Lời mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn thu tay lại, nắm cổ tay của cô.
Kiều Dư An nắm lấy áo cổ áo sơ mi của anh: "Chồng ơi, kẹo mừng, quà lưu niệm, còn có đồ của phù dâu khi nào mua."
"Đồ của phù dâu và phù rể mua trước hôn lễ đều kịp, kẹo mừng chúng ta xem trước một chút cái nào ngon, mua nếm thử xem, ngon thì mua thêm." Cúi đầu hôn cô một chút, bây giờ hai người dính nhau thỉnh thoảng liền bắt đầu chơi trò hôn nhau.
"Được, còn có thiệp mời em cảm thấy loại màu đỏ ánh vàng đẹp nhất, xa hoa lại có khí phách." Kiều Dư An mở album ảnh điện thoại ra, chụp cho anh nhìn, Giang Mộ Trì phê bình vài câu.
Dáng vẻ này của hai người, có những ngày tháng đầy đủ, chuẩn bị có bàn bạc, nói ra quan điểm riêng của mình, lại yêu thương nhau sâu sắc, càng về sau, đều sẽ biến thành một cuộc sống bình yên và hạnh phúc.