Vào năm cuối cấp đại học của Lâm Quất, cậu đã giành được một suất thực tập tại một công ty lớn.
Tối hôm đó, cậu vui vẻ mở hai chai rượu trong căn hộ của anh họa sĩ để ăn mừng.
Họa sĩ đeo tạp dề vào, bận rộn trong bếp nấu tất cả những món ăn Lâm Quất yêu thích.
Đến cửa, trợ lý bưng mấy hộp đồ nguội, ấm ức hét lên: "Thầy Quý, em chạy những hai dãy nhà!" Cậu ta hổn hển bước vào, cố ý nhắc nhở: "Đều là món Lâm Quất yêu thích, em mua hết! Hứa với em là bản thảo sẽ được giao cho em vào cuối tuần này đấy nhá!"
Trong bếp, cùng với tiếng ồn ào của máy hút bụi, vang lên một câu: "Tôi biết rồi, cảm ơn."
Người trợ lý tê liệt ngồi phịch xuống ghế sofa, an tâm.
Họa sĩ bỏ nghệ danh của mình, tên thật là Quý Thăng.
Ngày thường, ngoài trợ lý, Quả Quýt Nhỏ thỉnh thoảng sẽ gọi hắn bằng họ tên: "Anh Quý."
Thường khi gọi họ tên đều là lúc Lâm Quất không vui.
Hôm nay Lâm Quất tâm tình rất tốt, vui vẻ đi vào phòng bếp, ôm cánh tay Quý Thăng, hôn lên mặt người kia "chụt chụt" hai cái.
Họ đã hẹn hò được gần hai năm, có một mối quan hệ ngọt ngào, hầu như không có cãi vã. Cho dù có cãi vã, cậu cũng là một người dễ mềm lòng, có thể hòa giải nhanh chóng.
Lâm Quất quan tâm hỏi: "Có mệt lắm không ạ?"
Quý Thăng rất là trìu mến nói: "Không mệt."
Nói xong, hắn cúi đầu, bất ngờ thơm má Lâm Quất, giống như Quả Quýt Nhỏ đã lén hôn hắn năm đó.
"Anh ơi, không biết tại sao nhưng mà mỗi lần anh hôn em như này, em luôn cảm thấy rất quen thuộc." Lâm Quất không có ký ức hồi làm quả quýt, nhưng cậu vẫn đỏ bừng tai, mỉm cười y hệt ngày trước, "Cảm giác thích thật, hôn em cái nữa đi."
Quá khứ quý giá đó được Quý Thăng lưu giữ một mình trong lòng.
Ánh mắt Quý Thăng dịu dàng, vô cùng trân quý.
Hắn tiện đà hôn lên môi Lâm Quất, rồi rời bỏ ngay lập tức.
Lâm Quất nhắm mắt, bĩu môi, tỏ vẻ còn muốn.
Quý Thăng dùng chiếc đũa sạch nhẹ nhàng gõ lên trán cậu: "Lấy bát đũa, ăn cơm."
"Ơ--"Lâm Quất phồng má, cố ý kéo dài âm cuối, hoàn toàn bày tỏ bộ dáng "Cậy sủng mà kiêu".
Cậu cầm ba đôi đũa lên hôn thật nhanh vào mặt Quý Thăng rồi lao ra khỏi bếp như một cơn gió.
Quý Thăng sợ cậu ngã: "Quả Quýt Nhỏ!"
Lâm Quất đặc biệt thích Quý Thăng gọi cậu như vậy, như thể biệt danh này đã thuộc về cậu từ lâu.
Lâm Quất quay đầu lại, cười rạng rỡ.
"Biết rồi, anh nhà mình."
Quý Thăng cũng đi theo cười: "Lại đây bưng cơm."
Hai người họ ở bên nhau, không thể tách rời.
Quý Thăng: "Sắp phải thực tập rồi, còn hấp tấp như này."
Lâm Quất: "Anh thích người hấp tấp như em mà."
Quý Thăng: "Ừ, đúng vậy."
Quý Thăng hỏi: "Em đã là sinh viên cuối cấp, khi nào em chuyển đến ở cùng anh? Giường đôi mới ngày mai sẽ đến."
Lâm Quất che mặt, giữa ngón tay lộ ra một con mắt, chớp chớp mắt: "Anh vội thế!"
Quý Thăng tỏ vẻ đương nhiên: "Việc cần vội."
Người trợ lý đang đợi bữa ăn trên bàn trong cơn gió loạn. Bất lực, cậu ta đứng dậy, đến bên cửa sổ, há miệng uống chút gió Tây Bắc.
.__.
"Ợ."
Bữa ăn này là để chúc mừng Lâm Quất thực tập tại tập đoàn Kiều Thịnh nổi tiếng ở thành phố C. Vì vậy, Lâm Quất đã trưởng thành có thể uống rượu.
Trợ lý cẩn thận suy nghĩ: "Tập đoàn Kiều Thịnh... giám đốc Kiều của họ hẳn là biết thầy Quý nhỉ?"
Quý Thăng: "Từng là đàn em của tôi, vẫn giữ liên hệ."
Lúc trước, vị giám đốc Kiều đã dành thời gian tham dự hội nghị ra mắt sách của Quý Tăng, được báo đưa tin.
Lâm Quất có ấn tượng, bưng ly rượu "Ừng ực ừng ực" mà uống.
Quý Thăng bảo cậu uống ít lại.
Trợ lý: "Sớm biết rằng cậu muốn thực tập ở Kiều Thịnh thì nói một tiếng với thấy Quý là được mà?"
Việc gì phải vất vả như vậy, chiến đầu cho đầu người của mình.
Quý Thăng sẽ đau lòng, nếu Lâm Quất muốn đi, hắn nhất định đứt dây thần kinh xấu hổ mà đi "diện kiến" nói chuyện.
Lâm Quất hơi say, đầu lệch về một bên, một tay chống cằm nói: "Bởi vì......" Cậu ngập ngừng một lát, giọng nói mềm mại đáng yêu, "Bởi vì em là Quả Quýt Nhỏ ưu tú nhất bên cạnh anh ấy."
Cậu nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy rất thích cái biệt danh "Quả Quýt Nhỏ" này.
Lâm Quất nhìn sang Quý Thăng, nhìn thần tượng từng ngoài tầm với nhưng giờ đang nằm trên gối, lẩm bẩm: "Anh ơi, bây giờ em...... xứng đôi với anh thêm một chút rồi đúng không ạ?"
Quý Thăng đau lòng.
Hóa ra Lâm Quất vẫn đang vật lộn với điều này.
Lâm Quất từng nói rằng họa sĩ là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, nhưng cậu không phải là Quả Quýt Nhỏ tốt nhất.
Vì cớ gì?
Lâm Quất có hơi tự ti, cũng có một chút mừng thầm.
Cậu trông như thế này, trình độ học vấn đại học cũng tầm thường. Cha mẹ cậu ly hôn khi cậu còn học trung học, đều đã lập gia đình riêng.
Lâm Quất phải lòng một họa sĩ mà cậu chưa từng gặp trong thế giới truyện tranh kỳ quái, đồng thời cũng sẽ một mình tiêu hóa mọi cảm xúc tiêu cực trong mối quan hệ tan vỡ của hiện thực.
Cậu hai bàn tay trắng, nhưng lại nhận được sự ưu ái chân thành của Quý Thăng.
Anh họa sĩ này không hề thiếu tiền bạc và danh vọng, anh họa sĩ này luôn ít khi nói cười với người khác, anh họa sĩ này thậm chí còn có thể gọt vỏ trái cây một cách đẹp đẽ vô cùng...
Anh họa sĩ này, sẽ lo lắng cậu lén lút làm công vất vả để trả tiền học phí, sẽ dùng vô vàn lời ngon tiếng ngọt để an ủi khi cậu bị thương như động vật nhỏ, cũng sẽ bởi vì một câu "Không ngon" của mình mà bí mật khổ luyện trù nghệ.
Lâm Quất cậu, có tài đức gì.
Nhưng Quả Quýt Nhỏ là Quả Quýt Nhỏ không muốn chịu thua, cậu không muốn lùi bước, càng không muốn rúc vào một góc mà góc sướt mướt. Cậu đã chắp tay thề, cậu muốn trở nên ưu tú, biến thành một người có thể tự tin đứng bên họa sĩ.
Quý Thăng nghe xong, không chút do dự, hắn bình tĩnh dịu dàng: "Với anh mà nói, không có người nào tuyệt hơn em."
Quý Thăng còn nói: "Quả Quýt Nhỏ, em rất giỏi, vẫn luôn rất giỏi."
Lâm Quất cảm động không thôi, dụi mắt, vẫn mỉm cười.
Thiếu niên nhỏ đã trưởng thành.
Không còn là quả quýt nhỏ trên cành hồn nhiên, nói "ăn em ăn em đi", không phải là học sinh căng thẳng mặt đỏ khi cầm album tranh đến buổi ký sách.
Cậu sẽ đi vào đời, cậu sẽ thu hoạch được thành công trong công việc và ngọt ngào của tình yêu.
Nhưng có lẽ.
Thiếu niên vẫn là thiếu niên, nụ cười ấm áp, cười đến ngọt ngào.
Lâm Quất say, say không hề nhẹ, cậu đứng dậy kính rượu.
Một ly kính cho anh họa sĩ sĩ yêu thích nhất của mình.
Một ly kính cho anh Vương trợ lý.
Một ly......
Cậu mạnh dạn bước đến tủ đựng đồ bằng kính trong căn hộ, dừng lại trước một vỏ quýt được che trong tấm kính, đặt ly rượu xuống.
Lâm Quất cao giọng, ly này ——
"Kính anh nhà mất đi mối tình đầu!"
"......"
Quý Thăng như nghẹn họng.
Đã hai năm, vấn đề của vỏ quýt vẫn chưa qua đi.
Hắn ôm trán, vẫn không biết nên nói như thế nào cho Lâm Quất rằng: Vỏ quýt này chính là em mà.
Là em đấy!