7.
"Nói thật, cháu cảm thấy quy tắc của các ông không đúng, thế này là chia rẽ đôi tình nhân đó ạ." Quả Quýt Nhỏ cãi cọ với cây quýt.
Cây quýt mắt trợn trắng: "Cháu chỉ có suy nghĩ đơn phương và tình yêu đơn phương."
"......"
"Thật ra lúc trước anh chàng này có thể thấy rõ nghe rõ." Cây quýt bỗng dưng không cam lòng lại tiết lộ tình tiết, "Nhưng sau khi ông già qua đời, các linh hồn trở lại thiên nhiên, anh ấy cũng hết duyên với họ."
Quả Quýt Nhỏ ngây ngốc nghe.
Cây quýt an ủi cậu: "Cháu vận khí không tốt, đến sớm một chút thì tốt rồi."
Nhưng Quả Quýt Nhỏ có sớm đến đâu thì cũng không sớm đến ba năm trước.
"Thật ra chờ cháu chín, rơi xuống cành, cháu cũng có thể trở về." Cây quýt nói với Quả Quýt Nhỏ, "Nhưng như vậy mất rất nhiều thời gian."
"Càng lâu càng tốt!" Quả Quýt Nhỏ vội vàng nói.
Cây quýt bất đắc dĩ: "Thì ông cũng phải tăng ca."
Quả Quýt Nhỏ nắm lấy cành cây quýt, ngâm nga: "Trái tim biết ơn, biết ơn ông."
Cây quýt: Tôi sẽ tự sát.
Ở nông thôn ngày ngày rất yên tĩnh, họa sĩ tách khỏi thành phố và internet, bắt đầu phục hồi sức khỏe. Vào buổi tối, ngay cả khi không uống thuốc, hắn cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Quan trọng nhất chính là, Quả Quýt Nhỏ đêm nào cũng dính hắn đi ngủ, mùi quýt nhàn nhạt giúp thần kinh con người ta được thả lỏng.
Đồng thời, họa sĩ cũng phát hiện nửa đêm Quả Quýt Nhỏ thường xuyên hôn lén hắn, hoặc là thơm một cái vào khóe miệng, hoặc là thơm một cái vào mặt, khiến con người ta rơi vào một giấc mơ vừa chua chát vừa ngọt ngào.
Nhưng điều kỳ quặc là, Quả Quýt Nhỏ rõ ràng là một linh hồn, nên theo lý thuyết, cậu không thể chạm vào hắn. Nhưng không biết vì sao, Quả Quýt Nhỏ vẫn có thể thơm hôn hắn.
Họa sĩ nghĩ: Liệu có chạm tay được không?
Nghĩ là làm, hắn đã cầm tay của Quả Quýt Nhỏ. Cơ mà Quả Quýt Nhỏ đang ngủ say.
Tuy rằng họa sĩ cũng không biết, Quả Quýt Nhỏ là một linh hồn, sao còn buồn ngủ...... Lịch trình làm việc và nghỉ ngơi so với con người như hắn còn chuẩn mực hơn, ngủ sớm dậy sớm, chỉ khác một chút là ăn ba bữa một ngày.
Họa sĩ không tự chủ được mà cười, nắm lấy Quả Quýt Nhỏ tay không buông ra, rất ấm áp.
Hắn đã từng cho rằng linh hồn không có độ ấm.
Quả Quýt Nhỏ quanh quẩn bên họa sĩ mỗi ngày.
Họa sĩ chậm rãi bắt đầu có một tâm tình khác đối với Quả Quýt Nhỏ, hắn muốn nói cho Quả Quýt Nhỏ rằng hắn có thể nhìn thấy cậu, nghe thấy cậu.
Hắn muốn bắt đầu chấp nhận sự tồn tại của Quả Quýt Nhỏ.Chẳng sợ có một ngày, Quả Quýt Nhỏ cũng sẽ biến mất.
......
Ngày hôm sau, họa sĩ còn chưa mở miệng, đã có người đến nhà.
Mở cửa, là cô Mộc.
Quả Quýt Nhỏ hừ, không vui.
Cô Mộc dạo này đến đây rõ nhiều, Quả Quýt Nhỏ đã sớm nhận ra cô ấy có những tâm tư khác, nhưng Quả Quýt Nhỏ khó mà nói ra, có vẻ cậu là người lòng dạ hẹp hòi.
Cây quýt vui tươi hớn hở: "Ông nhớ rõ cô Mộc này, hồi nhỏ cô ấy hay đến chơi lắm."
Mà cô Mộc là bạn cùng lớp của họa sĩ, hiện đang làm việc tại trường học địa phương, muốn mời họa sĩ đến lớp để dạy một khóa.
Nơi này hẻo lánh, rất ít các bài học đặc biệt có thể nâng cao kiến thức cho học sinh.
Cho nên cô Mộc đã mời họa sĩ hết lần này đến lần khác.
Quả Quýt Nhỏ thấy bị bỏ rơi, ghen tuông và không vui.
Họa sĩ biết Quả Quýt Nhỏ thích mình, nhìn cậu ghen, đột nhiên cảm thấy thú vị.
Bởi vì Quả Quýt Nhỏ đã liên tục ồn ào bên cạnh hắn: "Em rất chua, hôm nay em rất chua, em không cho anh ăn nữa."
Hoặc là.
Quả Quýt Nhỏ cũng nhiều lần: "Em là quả quýt chua nhất thế giới, em sẽ không trở nên ngọt ngào nữa!"
Quả Quýt Nhỏ còn ôm chân họa sĩ khóc thút thít: "Đồ đàn ông vô tâm!"
Họa sĩ:......
Cây quýt:......
Bọ cánh cứng dưới tảng đá: Tật xấu.
Quả Quýt Nhỏ có rất nhiều kịch tính, cậu nghĩ rằng họa sĩ không thể nhìn thấy, cho nên tận tình mà tạo trò đùa.
Nhưng đùa ra đùa, Quả Quýt Nhỏ vẫn rất ân cần: "Em cảm thấy sau khi mọi người xem tranh của anh, nhất định sẽ thích. Nếu mọi người đều thích anh, anh đừng cười nhé ạ? Anh cười lên có má lúm đồng tiền, em muốn hôn."
Quả Quýt Nhỏ không hề e ngại chút nào, trừ việc chua, cậu luôn thành thật trong mọi việc.
Họa sĩ vốn dĩ không muốn đi, nhưng vì một câu nói của Quả Quýt Nhỏ nên hắn đồng ý rồi.
Hắn cũng hy vọng học sinh có thể thích tranh của mình, giống như khi mới bắt đầu tiếp xúc với hội họa, hắn rất háo hức được xem và khen ngợi.
Cũng hy vọng có thể tiếp tục vẽ tranh và đạt được những tiến bộ như mong muốn trên quỹ đạo của cuộc sống.
8.
Khai giảng lớp học của học sĩ rất thành công, hắn kể cho học sinh nhiều câu chuyện và hướng dẫn các em vẽ tranh.
Quả Quýt Nhỏ vẫn luôn đi theo bên người hắn, khi mọi người vỗ tay thì cậu cũng vỗ tay, khi mọi người cười thì cậu cũng cười, khi học sinh tập trung xung quanh hắn thì cậu cũng đứng lên. Quả Quýt Nhỏ là fan nhiệt tình nhất của của họa sĩ, cậu hơi buồn một tí tại họa sĩ không nhìn thấy cậu.
Nhưng không sao, nếu họa sĩ có thể nhìn và nghe thấy, chẳng phải tất cả những điều đáng xấu hổ mà cậu đã làm sẽ bị phơi bày sao?
Có được có mất, Quả Quýt Nhỏ khịt mũi, dụi trán vào cánh tay họa sĩ.
Từ lúc bắt đầu thơm hôn họa sĩ, cậu cảm thấy như cậu có thể đụng chạm họa sĩ.
Nhưng cũng chỉ là ngẫu nhiên.
Quả Quýt Nhỏ không chắc chắn, cậu đã chờ mong để rồi thất vọng.
Khi trở về, cô Mộc đã cảm ơn họa sĩ và đưa hắn đến cổng trường.
Cô Mộc nói: "Trước đây tớ đã từng thích cậu, nhưng có lẽ cậu không biết, khi cậu vẽ tranh, cậu đẹp trai lắm, nhiều cô gái trong lớp cũng thích cậu. Nhưng tính cách cậu rất lạnh lùng, không ai dám tỏ tình với cậu."
Họa sĩ hơi bất ngờ, Quả Quýt Nhỏ đen mặt.
Cô Mộc nói: "Tớ đã kết hôn, chồng và con tớ đều là fans của cậu."
Họa sĩ nói: "Cảm ơn."
Cô Mộc nói: "Trước đây trên mạng tớ thấy một số tin tức về cậu, cũng thấy người ta cho rằng cậu mệt mỏi, tớ ăn nói vụng về, không biết nên tỏ bày gì mới tốt, nhưng mong cậu cố gắng. Vẫn còn nhiều người thích tác phẩm của cậu, chẳng hạn như gia đình chúng tớ, chẳng hạn như những học sinh này."
Sau cơn mưa trời sẽ luôn sáng.
Họa sĩ sửng sốt, mỉm cười: "Cảm ơn cậu."
Quả Quýt Nhỏ nghĩ thầm: Oa, cười rồi.
Cậu không còn không thích cô Mộc nữa, Quả Quýt Nhỏ vui vẻ nói: "Anh họa sĩ, mọi người đều thích anh nè ạ."
Qua cơn mưa trời lại sáng, hôm nay dường như sẽ có cầu vồng.
"Đúng rồi, trong lớp có một cô gái nhất định muốn tớ đưa cái này cho cậu." Cô Mộc lấy ra một lấy ra một tấm thiệp chúc mừng màu hồng nhạt, trên đó có vẽ những trái tim nhỏ.
Bên trong viết —— đưa cho anh họa sĩ giống bạch mã hoàng tử.
Trong mắt Quả Quýt Nhỏ, đây chính là một bức thư tình!
Cậu không quan tâm mà mở bình dấm chua ra, nhẹ nhàng đi theo người họa sĩ, mùi chua kéo dài hàng trăm dặm.
Thiệp chúc mừng nằm trong túi họa sĩ, mặt trời lặn trên con đường quanh co. Gió thổi vào mặt họa sĩ, làm rối tung tóc mái của hắn.
Quả Quýt Nhỏ lẩm bà lẩm bẩm: "Nếu anh nhìn thấy em, anh sẽ thấy rằng em đẹp hơn những cô gái đó rất nhiều! Em chỉ hơi chua thôi!"
"......"
"Cơ mà là một quả quýt, em phải chua, về sau em sẽ trở nên ngọt ngào hơn."
"......"
"Em cảm thấy chữ viết của em đẹp hơn của cô này rất nhiều!"
"......"
"Thế mà anh lại không nhìn thấy em...... Em đáng thương thật đấy, anh họa sĩ à."
"......"
"Em thực sự không muốn làm quả quýt nữa."
Quả Quýt Nhỏ thở dài, cậu ở phía sau đá hòn đá nhỏ, nhưng không được. Cậu chỉ đơn giản dừng lại, ở phía cuối ánh sáng mặt trời, dường như nó sắp biến mất vào hư không.
Quả Quýt Nhỏ hơi giận dỗi.
"Anh họa sĩ, em thích anh, rốt cuộc anh có biết không ạ?"
Hương thơm của hoa quế nở sớm ven đường thật ngây ngất, một cỗ ngọt ngào thấm vào lòng người họa sĩ.
Hắn không phải là người chưa từng nhận được lời tỏ tình, nhưng hắn cảm thấy lời tỏ tình của Quả Quýt Nhỏ ý nghĩa đáng giá ngàn lời nói.
Họa sĩ xoay người: "Biết."
Quả Quýt Nhỏ hoang mang.
Người họa sĩ mỉm cười, một nụ cười hở răng không chỉ để lộ lúm đồng tiền mà còn cả sự dịu dàng đối với Quả Quýt Nhỏ. Giống như tia nắng đầu tiên rơi vào buổi sáng, chạm vào lớp vỏ quýt tròn của Quả Quýt Nhỏ.
Người họa sĩ là một họa sĩ đẹp trai, ngay cả lời nói của hắn cũng rất dễ nghe.
Hắn nói.
"Anh biết."
Anh biết mà, Quả Quýt Nhỏ.
Quả Quýt Nhỏ giật mình tại chỗ, sửng sốt nuốt khan, cậu không dám đến gần.
Họa sĩ chủ động đến bên, cầm tay Quả Quýt Nhỏ: "Anh cũng thích em, Quả Quýt Nhỏ."
Quả Quýt Nhỏ lập tức tiến lên, thơm má lúm đồng tiền của họa sĩ.
"Em không phản ứng kịp ạ, hôn một cái trước rồi nói sau."