Trần Mộc Tình chưa từng tỉnh dậy sớm như vậy, bốn giờ cô đã tỉnh, cô nhìn đồng hồ muốn ngủ thêm lát nữa, nhưng nhịn không được nghĩ xem lát nữa mình phải lẻn về thế nào, nghĩ tới nghĩ lui nên không ngủ được nữa.
Cô kiềm chế lật người mấy lần nhưng vẫn đánh thức Tần Thâm.
Anh ôm lấy cô, nhắm mắt ngái ngủ: “Sao vậy?”
Trần Mộc Tình ậm ừ, muốn nói hay là chúng ta công khai đi! Cái cảm giác trốn chui trốn lủi này quá xấu hổ.
Nhưng ngẫm rồi lại nghĩ, bác Tần vừa mới ly hôn, dường như không quá thích hợp.
Ngộ nhỡ ông ấy không thích cô thì sao, điều này không phải giậu đổ bìm leo, thế nên cô nín lại.
Mãi không nghe được câu trả lời, Tần Thâm mở mắt ra nhìn cô một lát, dò hỏi thêm lần nữa: “Hửm?”
Trần Mộc Tình không biết nên trả lời thế nào, cô cau mày nhích về phía lồ ng ngực anh.
Tần Thâm không khỏi cau mày: “Đau à?”
Trần Mộc Tình mất một lúc mới hiểu được anh nói gì, cô che miệng anh lại: “Không đau, câm miệng.”
Qua một lát cô lại hỏi anh: “Khi nào bác Tần về thế?”
“Chắc là buổi tối.”
Hóa ra vẫn lo lắng có người đến nhà.
Anh cũng biết không thích hợp, cho dù là ai tới, hoặc là gặp được ai, đều là chuyện không mấy vẻ vang.
Do vậy anh cố nén cơn buồn ngủ, rời giường rửa mặt thay đồ, hỏi cô có muốn đi hóng gió hay không, nhân tiện đi ăn sáng luôn.
Vốn dĩ Trần Mộc Tình cũng không ngủ được nên dứt khoát bò dậy: “OK.”
Bọn họ xuất phát từ hầm gara, thậm chí cô còn nằm bò suốt toàn bộ hành trình để tránh bị theo dõi hoặc bất cứ thiết bị gì có khả năng quay chụp, còn nghiêm túc hơn cả ngôi sao đề phòng paparazzi.
Sau khi rời khỏi khu dân cư một hồi lâu, cô mới ngồi dậy, vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi.
Tần Thâm điều chỉnh máy sưởi cao lên một chút: “Ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em.”
Trần Mộc Tình muốn nói mình không buồn ngủ, nhưng nhắm mặt lại rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Cô mơ thấy một vài hình ảnh khó coi, có lẽ vì xe cứ rung lắc, trong giấc mơ cũng rung lắc dữ dội, ý loạn tình m3, nhịp tim tăng nhanh.
Cùng anh.
Có lẽ do tối hôm qua anh nhắc nhở cô, anh đã sắp đến tuổi kết hôn hợp pháp, nên dường như trong một khoảnh khắc cô cảm thấy đây là sau khi kết hôn.
Trần Mộc Tình bị tiếng chuông đánh thức, cô lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy là cuộc gọi của Tề Nhiên, cô có chút bất ngờ: “Alo?”
Tề Nhiên nói với chút giọng mũi: “Chị ơi, tỉnh ngủ chưa?”
Trần Mộc Tình nhéo ấn đường, vẫn chưa tỉnh lại sau giấc mơ, giọng nói hơi căng chặt: “Việc gì?”
“Trưởng nhóm có vài bản vẽ muốn mang cho chị em, đúng lúc em tới Nam Lâm nên muốn mang cho chị, có tiện đến nhà chị không? Hay là chị đến đây lấy?”
Trần Mộc Tình hơi khó hiểu: “Sao không gửi bản điện tử cho tôi?”
Tề Nhiên tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm: “Dù sao em cũng tiện mà, có thể là vẽ tay, không kịp rà quét!”
Trần Mộc Tình không nói gì, cô nhìn đồng hồ: “Giữa trưa đi, nhân tiện mời cậu ăn cơm.”
Tề Nhiên hơi bất ngờ cười: “Thật á! Chị tốt vậy sao?”
Trần Mộc Tình liếc nhìn Tần Thâm, bổ sung thêm một câu: “Tôi và bạn trai cùng đến, một mình cậu đi à? Nếu có bạn thì cũng có thể tới cùng.”
Tề Nhiên lập tức có chút thất vọng: “Một mình em, có thể không dẫn bạn trai theo không chị, em hơi sợ người lạ.”
Trần Mộc Tình im lặng một lát, khóe mắt nhìn thấy đôi tay nắm vô lăng của Tần Thâm đang siết rất chặt, từ lúc cô nhận điện thoại tâm trạng của anh đã rất kém. Mặc dù không có biểu hiện gì nhưng Trần Mộc Tình có thể cảm nhận được áp suất không khí giảm xuống trong nháy mắt.
Không biết vì sao cô chợt nghĩ tới con gấu bông ngày hôm qua, hình như từ lúc ấy cảm xúc anh bắt đầu cực kỳ không thích hợp.
Vốn dĩ cô tưởng là vì việc của bố anh, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ là do chính mình?
Không đến mức đó đâu nhỉ?!
Trong đầu Trần Mộc Tình hiện lên một dấu chấm hỏi.
Ghen? Chưa từng thấy, cũng chưa từng hỏi cô, ghen cái gì tuông cơ…
Tề Nhiên lại lần nữa thăm dò: “Chị ơi được không?”
Trần Mộc Tình lấy lại tinh thần, có chút khó hiểu, cô híp mắt: “Không ổn đâu, hay là cậu khắc phục đi? Đàn ông trưởng thành mà rụt rè xoắn xuýt, làm sao cậu có thể lo cho bạn gái trong khi không có bản lĩnh ra ngoài?” .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Giọng nói của cô rất dịu dàng, thậm chí còn mang theo vài phần trêu chọc, tính công kích không mạnh, nhưng Tề Nhiên vẫn sửng sốt một lát, sau đó cậu ta mới cười: “Được, chị dạy rất đúng.”
Điện thoại Trần Mộc Tình vừa cúp, điện thoại của Tần Thâm đã vang lên.
Điện thoại của anh không kết nối được với xe, do đó anh đưa cho cô: “Giúp anh nghe một lát.”
“Chu Sơ Tình.” Cô thăm dò: “Em nghe?”
Tần Thâm: “Ừ.”
Điện thoại kết nối, bên kia kêu một tiếng: “Anh Tần Thâm.”
Trần Mộc Tình hắng giọng nói: “Có việc?”
Hẳn là Chu Sơ Tình xác nhận một chút rồi mới hỏi: “Cô là?”
Trần Mộc Tình bĩu môi, tiếp tục truy hỏi: “Chuyện của dì Chu à?”
Dường như lúc này Chu Sơ Tình mới nhận ra là ai: “Chị à, phiền chị đưa điện thoại cho Tần Thâm.”
Trần Mộc Tình mất kiên nhẫn: “Mở loa, cô mau nói đi!”
Chu Sơ Tình ấp úng: “Chị vẫn nên đưa cho anh ấy đi.”
Sau đó Trần Mộc Tình dứt khoát treo máy: “Vậy cô chờ lát nữa rồi gọi.”
Cúp điện thoại, Trần Mộc Tình không đưa điện thoại lại cho anh, cô cầm trong tay xoay vài lần, sau đó “Ê” một tiếng: “Anh liên lạc với cô ta à?”
Tần Thâm: “Không có.”
Trần Mộc Tình: “Không có chút liên hệ nào? Anh nói thật đi, em cũng chưa bảo không cho.”
Tần Thâm nghiêng đầu, liếc nhìn cô, anh hơi bất lực: “Thật sự không có, em có thể tự xem.”
Trần Mộc Tình “Hừ” một tiếng: “Em không xem, trông như thể em rất hẹp hòi vậy.”
Xe dừng ở ven đường, Tần Thâm nhận điện thoại, nhấn mở các loại danh sách cho cô xem, Trần Mộc Tình cố ý quay đầu đi, nhưng thực ra vẫn hơi tò mò, vì thế cô trộm nhìn qua khóe mắt.
Danh bạ và danh sách tin nhắn của anh cũng không phải rất gọn, nhưng đoạn hội thoại của anh thường chỉ kết thúc bằng một hai chữ, thoạt nhìn vô cùng lạnh nhạt, vô tình, khó ở chung.
Tuy nhiên đôi mắt sắc bén của Trần Mộc Tình chợt phát hiện một avatar nhân vật đen trắng, vì thế đầu óc của cô hơi ong ong, cô ra vẻ bình tĩnh giành điện thoại lại: “Rồi rồi rồi, để em tự xem.”
Tần Thâm không ngủ ngon, anh bóp ấn đường của mình: “Đi Lạc Tiên ăn nhé?”
Trần Mộc Tình tuỳ tiện gật đầu: “Gì cũng được.”
*
Buổi sáng Trần Mộc Tình về nhà, giữa trưa cô đột nhiên nói với Tần Thâm: “Hay là anh ở nhà nghỉ ngơi đi! Em tự mình qua đó, ăn xong em sẽ trở lại.”
Anh im lặng hồi lâu: “Được.”
Tần Thâm lại c ởi quần áo ra, tiếp đó tháo mắt kính, dựa vào sofa ngồi một lát, lấy máy tính ra tiếp tục hoàn thành bài tập đang dang dở.
Hôm nay trời trong, bên ngoài nắng ấm chiếu rọi.
Lý Úc gọi điện thoại hỏi anh: “Ra ngoài chơi bóng không?”
Anh nói: “Không chơi, chúng mày chơi đi.”
Lý Úc mất hứng thú: “Nhạt nhẽo.”
Ừ, chán thật.
Thiển Thiển đang cào cửa, anh mở cửa cho nó vào, cúi người sờ đầu nó, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Trần Mộc Tình không biết đi vào từ lúc nào, cô đứng ở đầu cầu thang, yên lặng nhìn anh.
“Đứng ở đó dọa ai đấy!”
“Dọa ma.”
Trong lòng ai có ma thì tự biết.
Trần Mộc Tình đi qua, nắm cổ áo anh kéo đến phòng ngủ, sau đó lôi đến phòng để quần áo, chọn một bộ quần áo cho anh thay: “Thôi, không có tài xế, vẫn để anh đưa em đi!”
Lòng Trần Mộc Tình rối như tơ vò, cô nhớ tới lần đầu tiên gặp Tề Nhiên, cậu ta mặc một cây đen, có vẻ rất ngầu và cá tính, tóc dài vừa phải có vẻ hơi bướng. Đầu của cậu ta hình như cũng là đen trắng, chàng trai cool ngầu, con người lại rất dễ ở chung.
Cô thích người cá tính, vì thế thái độ đối với cậu ta cũng không tồi.
Tề Nhiên thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, nhưng rất ít khi tương tác trực tiếp.
Trường học lớn như thế, huống chi bọn họ còn ở cùng một phòng làm việc, ngay cả món quà cô cũng chỉ cảm thấy không nói nên lời.
Nhưng cô thực sự không ngờ…
Bọn họ tới trước, Tề Nhiên bắt xe đến đây, dọc đường gặp chuyện nên cậu ta đã gửi voice chat cho cô: “Có lẽ quá muốn gặp chị, càng sốt ruột càng dễ mắc sai lầm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Trần Mộc Tình phát voice chat, nghe vậy cô trả lời: “Cứ từ từ.”
Sau đó cô quay đầu sang hỏi Tần Thâm: “Buồn ngủ không?”
Tần Thâm có chút thất thần lắc đầu, đột nhiên anh duỗi tay ra nắm lấy tay cô, kéo lên đùi mình, cụp mắt chăm chú nhìn cô: “Rất quen thuộc với cậu ta à?”
Cuối cùng cũng vẫn hỏi…
Trần Mộc Tình nói một cách mơ hồ: “Tàm tạm thôi! Chủ yếu là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.”
Tần Thâm nhíu mày, “Ừ” một tiếng.
Trần Mộc Tình khen mấy câu: “Tuổi còn nhỏ, mới vừa lên năm hai, vẫn là một em trai, bây giờ miệng của các bạn nhỏ ngọt quá trời!”
Tần Thâm cầm cốc nước lên uống, yết hầu lăn mạnh, mím môi không hé răng, ánh mắt cứ dừng ở vị trí cánh cửa, muốn nhìn xem rốt cuộc là cái thứ gì.
Trần Mộc Tình bĩu môi, hỏi Tề Nhiên qua điện thoại: “Còn bao lâu?”
Một lát sau, ở cửa vang lên tiếng nói: “Tới rồi chị ơi, để gặp chị, em thật sự phải trèo đèo lội suốt, trải qua gian khổ.” Nói xong cậu ta nhìn về phía Tần Thâm, không chào hỏi chỉ lễ phép gật đầu: “Chào.”
Giọng Trần Mộc Tình thản nhiên: “Ngồi.”
Tần Thâm nhìn đối phương vài lần, không thể không thừa nhận, cậu ta là mẫu người cô sẽ thích, từ nhỏ đến lớn đối tượng cô rung động đều rất rõ ràng, đẹp trai, dịu dàng, tốt nhất là có một chút sắc sảo.
Tề Nhiên vẫn luôn cố gắng khuấy động bầu không khí, nhưng không biết vì sao Trần Mộc Tình bình thường rất dễ nói chuyện hôm nay tâm trạng lại không tốt, người đàn ông bên cạnh cô càng có vẻ kiệm lời hơn, vài lần đáp lời chỉ nói vài tiếng “Ừ”.
Một bữa cơm không quá vui vẻ.
Khi Tần Thâm đi vệ sinh, Tề Nhiên chợt ghé sát vào cô: “Chị ơi, có phải em làm gì khiến chị giận không?”
Trần Mộc Tình nghiêng đầu, cười nhạt: “Cậu cảm thấy sao?”
Tần Thâm rất nhanh đã trở về, Trần Mộc Tình nhìn thấy anh vào cửa thì nói: “Tề Nhiên, làm người thì vẫn nên an phận một chút, đừng dùng quá nhiều tâm tư. Bữa cơm hôm nay tôi mời vì cậu chạy từ xa đến đưa đồ, về sau chúng ta giữ khoảng cách với nhau. Còn nữa, đừng tiếp cận bạn trai người khác để giở trò, thực sự rất hèn. Nếu còn để tôi phát hiện, đừng trách tôi không khách sáo.”
Nói rồi, Trần Mộc Tình đứng dậy, cầm áo khoác lên vắt trên khuỷu tay, sau đó đi qua dắt tay Tần Thâm: “Đi thôi, về nhà.”
Lúc ra tới bãi đỗ xe, Trần Mộc Tình vẫn cảm thấy tức ngực khó thở, lớn đến chừng này rồi cô vẫn chưa từng thấy loại chuyện kì quặc như vậy.
Cô tức giận ôm lấy cánh tay Tần Thâm, tàn nhẫn cắn một cái ở hổ khẩu của anh, gần như dữ tợn nói: “Nghẹn chết anh luôn đi, nói anh thích em, anh ghen, nói muốn em giữ khoảng cách với người khác thì chết à?”
Tần Thâm đau đến nỗi gân xanh trên trán giật giật, nhưng cũng không có cảm xúc gì quá lớn, anh chỉ vòng qua mở cửa xe cho cô. Trần Mộc Tình leo lên xe, lồ ng ngực vẫn đang phập phồng.
Tần Thâm vòng lại ghế lái, lúc lên xe anh thắt dây an toàn cho cô trước, sau đó Trần Mộc Tình nắm lấy cổ áo anh kéo đến trước người mình, hai người mặt đối mặt. Đôi mắt có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của nhau, vẻ mặt của cô hơi hung dữ: “Hay là căn bản anh cảm thấy không sao cả, cho dù chia tay, em bỏ đi cùng người khác cũng chẳng sao, anh bị cạy góc tường vừa khéo đi tìm người mới, dù sao em cũng không quan trọng…”
Tề Nhiên thêm bạn anh lúc nào, cô hoàn toàn không biết, anh không hề nói một câu nào.
Đang đợi cái gì? Không tin cô hay là cảm thấy không cần thiết?
Tần Thâm lấp kín miệng cô, hôn môi gần như cắn nuốt, anh m út đầu lưỡi của cô mạnh đến mức hàm răng gần như cắn phá môi cô, tiếng th ở dốc dồn dập của anh khiến tim Trần Mộc Tình đập mất khống chế.
“Không phải…” Đáy mắt anh trầm xuống: “Trần Mộc Tình, không phải.”
Cô ôm cổ anh: “Tần Thâm, anh cũng không tìm được người nào tốt hơn em đâu.”
Tần Thâm li3m rồi lại cắn khóe môi cô, thấp giọng nói: “Anh biết.”