Một giây sau, Trần Mộc Tình gọi video đến, đầu cô gần như để sát màn hình, qua màn hình, đôi mắt sáng rực nhìn anh: “Anh lặp lại lần nữa đi.”
Tần Thâm nhìn gương mặt háo hức của cô, bỗng nhiên cảm thấy khói mù đã bị xua tan, anh thu mỗi một biểu cảm rất nhỏ của cô vào đáy mắt, dựa trên đầu giường, ngừng vài giây rồi mới chậm rãi nói: “Nói cái gì?”
Trần Mộc Tình chu môi bất mãn: “Anh giả ngu.”
Tần Thâm thản nhiên “Ừ” một tiếng, ý là, vậy thì sao.
Anh thích nhìn cô cười, cũng thích nhìn cô tức muốn hộc máu, về điểm này suy nghĩ nhỏ bé xấu xa, giống như lúc đối mặt với cô luôn có thể dễ bị k1ch thích ra.
Trần Mộc Tình nằm bò trên giường, cảm thấy không thoải mái, lại nằm xuống, nằm xuống giơ điện thoại lại hơi mệt, cuối cùng cong người đứng dậy. Âm thanh sột sà sột soạt vang lên, sau nửa đêm trời đất yên tĩnh vô cùng, tiếng vang rất nhỏ được khuếch đại vô hạn.
Cô nói thầm: “Anh đang nhớ em, nhớ đến nỗi không ngủ được.”
Đúng vậy.
“Thật thế à?” Dường như cô không tin lắm, thậm chí còn nghi ngờ đó là ảo giác.
Thật đấy.
“Tần Thâm, em cũng nhớ anh.” Trần Mộc Tình không hề so đo, cô luôn là người không mấy cố chấp, cô nhìn về phía màn hình một lần nữa, cười với anh.
Thời gian dừng lại ở giây phút này thì tốt quá, trong khoảnh khắc này, Tần Thâm nảy sinh sự kỳ vọng mãnh liệt đối với chữ “cả đời”.
Nếu cô có thể thích anh nhiều thêm một chút và lâu hơn một chút thì tốt rồi.
Hai người nói chuyện câu được câu không, lúc cô đang phàn nàn trẻ con nhà họ hàng quá đáng ghét, anh nói: “Khi còn nhỏ em cũng đáng ghét.”
Cô không thừa nhận, cứ lắc đầu mãi: “Không thể nào, khi còn nhỏ em rất ngoan ngoãn đáng yêu.”
Tần Thâm khẽ cười, thể hiện sự phản bác.
Trần Mộc Tình lại nhịn không được nhớ tới đủ loại chuyện đáng xấu hổ của mình, hơi chán nản nói: “Anh không hề thích em.”
Một người biết tất cả quá khứ đen tối của cô, bây giờ cô chỉ muốn thi triển một chút ma pháp cho anh mất trí nhớ.
Tần Thâm nhíu mày: “Trần Mộc Tình, em cảm thấy điều này có lý sao?”
Lời buộc tội vô cớ này không biết đến từ đâu, anh cảm thấy hơi bất lực, giống như từ nhỏ đến lớn, quan hệ của hai người đều là do cô định nghĩa, là bạn tốt, bạn thời thơ ấu, anh em, thanh mai trúc mã... Người yêu.
Không phân biệt được sự khác nhau giữa thích và thích, e rằng vẫn luôn là cô.
“E là đã cho em ngủ phí công rồi.” Anh lẩm bẩm.
Trần Mộc Tình lại dò hỏi lần nữa: “Gì cơ?”
Không phải không nghe rõ, mà là cảm thấy kinh ngạc.
Cô tự nhận là vô cùng hiểu anh, nhưng khoảnh khắc ấy lại đột nhiên không quá vững tin! Anh đang nói gì vậy trời.
*
“Cậu biết không? Chủ nhiệm lớp cấp ba của bọn mình kết hôn với giáo viên toán lớp bên cạnh rồi lại ly hôn.” A nói.
B cường điệu “A” một tiếng: “Nhưng mà không phải chủ nhiệm lớp chúng ta đã theo đuổi đối phương nhiều năm sao?”
Lúc ấy tuổi trẻ nhiệt huyết bọn họ bịa ra vô số truyện cười, tạo ra vô số trùng hợp, cũng coi như trợ công khá nhiều!
A nói: “Đúng vậy, lúc kết hôn, chúng ta và bạn học đi tham dự hôn lễ, cực kỳ lãng mạn, nhưng vẫn ly hôn.”
Sau đó C lại bảo: “Cặp đôi gà bông lớp bọn mình, cũng chia tay.”
Hai người thi cùng một trường đại học, khi đó còn có rất nhiều người hâm mộ, nhưng nhập học chưa đến hai tháng đã tách ra.
Sau đó D nói: “Này, mình nghe nói Lý Úc lớp thể dục lần này yêu rồi, lần đầu tiên thấy cậu ta chia tay mà buồn bã như vậy.”
...
Sau khi nghe xong, cũng không có tin tức gì hay, bạn học tụ họp sẽ buôn chuyện, Trần Mộc Tình cảm thấy không thú vị. Đàm Tiêu không về, Trần Mộc Tình cũng không có gì vui, không ít người bên cạnh nói chuyện với cô, hỏi cô có yêu đương không, cô ậm ừ vài câu, không trả lời.
Cứ cảm thấy có một ngày bản thân cũng sẽ trở thành chủ đề bàn tán lúc rảnh rỗi.
Thật ra cô là người không mấy để ý đến người khác có bàn tán hay không, nhưng đột nhiên cô thấy hơi để ý nếu người ta bàn tán về cô với Tần Thâm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Đặt cùng nhau để bàn tán hình như cũng không sao, nhưng nếu bàn tán không tốt, cô cảm thấy rất phiền.
Trần Mộc Tình đứng dậy đi ra ngoài vào nhà vệ sinh, sau đó dựa vào sofa trong khu nghỉ ngơi thanh tịnh một chút.
Cô không hề ngạc nhiên với chuyện Lý Úc yêu đương, nhưng anh ta bị tình yêu làm tổn thương lại khiến cô mừng rỡ vỗ tay tỏ sự vui vẻ, vì thế cô gửi tin nhắn qua: Cá chép cá chép cá chép, nghe nói cậu nếm vị đắng tình yêu rồi à?
Lý Úc trả lời rất nhanh: Cút.
Cô bĩu môi, định buổi tối đánh đến nhà Lý Úc xem dáng vẻ khốn cùng của anh ta.
Sở Linh đăng một dòng chữ buồn bã trên khoảnh khắc, đại ý là: Trên đời này giấc mơ đẹp không thể trở thành sự thật, tiếc nuối cũng chỉ là tiếc nuối.
Trần Mộc Tình nghĩ, có thể là liên lạc với Tưởng Tự thất bại.
Cô hơi buồn cho Sở Linh, nhưng lại có chút may mắn. Cô vẫn không biết rốt cuộc Tưởng Tự làm sao, cũng không biết rốt cuộc Đàm Tiêu có thích anh ấy hay không.
Trong ấn tượng của cô, Tiếu Tiếu vẫn luôn thích Lý Úc, thích đến nỗi cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đại học cô nàng hẹn hò Trần Mộc Tình còn cảm thấy nhẹ nhõm, không ngờ rằng nhanh như vậy lại vướng vào tình tay ba, thật sự là không thể tưởng tượng được.
Trên thực tế, cô không mấy vừa ý Tưởng Tự, nhưng so với Lý Úc thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Bạch Băng Băng không biết đi tới từ lúc nào, cô ấy dựa vào bên cạnh Trần Mộc Tình, đưa cho cô một miếng bưởi.
Trần Mộc Tình lột vỏ, bỏ một miếng vào trong miệng, cô cho rằng đối phương muốn chỉnh cô, không ngờ lại khá ngọt. Trần Mộc Tình chợt nhớ tới Tần Thâm, cô cực kỳ lười, trên người có một vẻ được nuông chiều từ bé chờ người hầu hạ, nhưng cũng không mắc bệnh công chúa, ở trong nhà được bố mẹ chiều, ra ngoài cùng lắm thì không ăn, có lẽ chỉ có Tần Thâm hiểu cô, anh sẽ bóc vỏ tôm và lột vỏ bưởi cho cô.
Tần Thâm thật tốt.
Nghĩ đến đây, cô lập tức nhịn không được cười một cái, không biết Tần Thâm đang làm gì.
Nghỉ quá nhàm chán, còn không bằng ở trường học, cô có thể đi tìm anh bất cứ lúc nào.
Bạch Băng Băng hỏi cô: “Yêu mấy người bạn trai rồi? Chưa từng nghe cậu nói bao giờ.”
Trần Mộc Tình im lặng, nói nửa vời: “… Cậu hỏi yêu cùng lúc, hay là lần lượt yêu từng người một?”
Bạch Băng Băng lại thực sự tin tưởng năng lực của cô, cô ấy che miệng: “Mạnh thế à, cậu yêu mấy người cùng một lúc?”
Trần Mộc Tình hoàn toàn cạn lời, miệng toàn lời bốc phét: “Tám người, xếp full tuần, người còn lại dự phòng.”
Bạch Băng Băng “Oa” một tiếng: “Trâu bò, hôm nào dạy mình với.”
Nói xong, cô ấy lại bảo: “Tần Thâm có yêu không?”
Trái tim Trần Mộc Tình đập thình thịch, không biết tại sao, đột nhiên cô rất muốn nói với người khác, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, trả lời nửa vời: “Hình như là… Có.”
Bạch Băng Băng không hề có hứng thú biết cô đang nói ai, chỉ bày tỏ một chút kinh ngạc: “Không ngờ đó! Nhưng mình nghĩ yêu rồi cũng chia tay thôi.”
“Cậu rủa người ta làm gì!” Trần Mộc Tình cực kỳ không vui.
Quan hệ của hai người từ nhỏ đã tốt, Tần Thâm là một tảng băng, không được mấy người có thể nói chuyện với anh, Trần Mộc Tình chính là một trong số đó.
Bạch Băng Băng tự cảm thấy mình lắm mồm, vì thế cô ấy cười lấy lòng: “Buôn một tí thôi mà! Gia đình của bọn họ, hôn nhân có thể tự mình làm chủ sao? Chắc chắn là tuỳ tiện yêu thôi, đến khi tốt nghiệp lại nghe sắp xếp trong nhà.”
Không được có hôn nhân thương mại gì đó hết.
Vốn Trần Mộc Tình đang cho rằng cô ấy biết điều gì, nghe vậy lập tức trợn trắng mắt: “Cậu xem phim truyền hình nhiều lắm chứ gì!”
Người khác không biết, Tần Thâm chắc chắn không phải loại người sẽ bị người ta thao túng.
Bác Tần và dì Tư Việt đều rất thoáng, ngay cả bác Chu cũng không hề quan tâm, dù muốn cũng không dạy dỗ được Tần Thâm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Nhưng… Trần Mộc Tình nhớ tới lời mẹ, bà nói ai mà không muốn con có một bến đỗ tốt.
Tuy bác Tần và dì Tư Việt đều rất thích cô, nhưng cô cũng không chắc mình làm bạn gái của Tần Thâm có được yêu thích hay không.
Suy cho cùng đối với người không thường xuyên tiếp xúc rất dễ có thể làm ra vẻ hoà nhã.
Chung sống lâu dài thì sẽ suy xét nhiều hơn.
Trần Mộc Tình ngẩn ngơ hồi lâu, phân tích từng cảnh tượng trong quá khứ, cô phát hiện chuyện kinh khủng nhất chính là, mình đã lớn thế này rồi mà vẫn chưa làm được mấy chuyện ra hồn.
Cô nhịn không được đỡ trán thở dài.
Rất có một loại cảm giác nếu biết có kết quả như ngày hôm nay, hà cớ gì phải làm như vậy.
*
Trần Mộc Tình ở quận Lạc Bình, bên nhà bà ngoại, cho nên nhân tiện tham gia họp lớp, không quá nhiều người, cũng không mấy náo nhiệt, bọn họ ăn cơm, buôn chuyện một lát rồi giải tán.
Bạch Băng Băng cố hết sức mời cô đi chơi, Trần Mộc Tình từ chối, nhưng nghĩ đến việc về nhà cũng chẳng có chuyện gì, lại có phần không vui.
Hôm nay bác Chu và bác Tần đều ở nhà, cô về cũng không dễ gặp Tần Thâm, gặp rồi cũng khó ở lại một mình, cảm thấy không thú vị.
Cân nhắc một hồi, cô bèn đi tìm Lý Úc.
Sau đó cô gửi tin nhắn cho Tần Thâm, hỏi anh có thể ra ngoài hay không.
Có lẽ Tần Thâm có việc, anh trả lời: Để anh xem đã.
Tốn công tốn sức như vậy, Trần Mộc Tình đột nhiên cảm thấy cọc tính, hận không thể thông báo cho cả thiên hạ, sau đó chiếm anh làm của riêng.
Hôm nay Lý Úc ở nhà nấu cơm.
Ở nhà... Nấu cơm...?
Dì Phương không ở nhà, bảo mẫu Tiểu Tĩnh trong nhà đang trêu chú cún ở trong phòng khách, Lý Úc nấu cơm trong bếp.
Tiểu Tĩnh thấy Trần Mộc Tình thì vội đứng dậy: “Cô Trần.”
Trần Mộc Tình rất ít khi được gọi như vậy, cả người không được tự nhiên, cô khua tay ý bảo cô ấy không cần để ý đến mình, đổi dép lê rồi hỏi: “Cá chép đâu?”
Tiểu Tĩnh chỉ vào phòng bếp, sau đó nhỏ giọng bảo: “Không vui.”
Không vui đi nấu cơm, là một thói quen tốt.
Nhưng Trần Mộc Tình vừa vào đã thấy anh ta ném cả con cá sống vào nồi, lập tức sợ tới mức giật nảy mình, đi qua cứu giúp con cá ra: “Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau.”
Cá chép liếc nhìn cô: “Cậu tới làm gì?”
Trần Mộc Tình cẩn thận nhìn anh ta: “Đến cười nhạo cậu đó! Xem em gái nào làm cậu lật thuyền trong mương thế này.”
Lý Úc muốn nói lại thôi, anh ta thoáng nhìn qua cô, sau đó vẫn ngậm miệng, anh ta hừ nhẹ một tiếng: “Vậy thì làm cậu thất vọng rồi, trên đời ngoại trừ đàn ông thì là phụ nữ, thiếu gì một người.”
Trần Mộc Tình chợt nhận ra có lý: “Vậy cậu bày khuôn mặt chết người ra để cho ai xem!”
Sắc mặt Lý Úc càng sa sầm, đẩy cô đi ra ngoài: “Cút đi, chưa thấy người phiền phức như này bao giờ. Đi làm phiền Tần Thâm ấy, tới làm phiền mình làm gì.”
Trần Mộc Tình buông tay: “Mình cũng muốn làm phiền anh ấy mà.”
Đó chẳng phải là vì không thể làm phiền được sao.
Cuối cùng Tần Thâm cũng không xuất hiện, cô ăn cơm cùng Lý Úc, anh ta làm bốn món, cô không dám ăn một miếng nào, chỉ không ngừng ăn cơm, ăn xong suýt nữa thì sặc chết, cô dựa vào quầy bar uống nước liên tục.
Lý Úc lại đi dọn phòng bếp, trông như người đàn ông tốt của gia đình.
Trần Mộc Tình hỏi Tiểu Tĩnh: “Cậu ấy chịu k1ch thích gì vậy?”
Tiểu Tĩnh lắc đầu, hiển nhiên không biết.
Tiếu Tiếu đang mua quần áo, cô nàng hỏi cô màu nào đẹp, cô dứt khoát gọi video xem Tiếu Tiếu chọn, tiện thể quay màn hình đến phía Lý Úc: “Gần đây đồ cún kia bị tình yêu làm tổn thương, thật là, luật nhân quả!”
Sắc mặt Tiếu Tiếu lập tức cứng lại, Trần Mộc Tình nghĩ thầm cô nàng đã yêu đương rồi, liệu không phải còn chưa buông được tên cún Lý Úc này đấy chứ! Màn hình quay lại, vẻ mặt của Tiếu Tiếu đã dịu đi, cô nàng không nói gì, chỉ lẩm bẩm một câu: “Tớ vẫn nên chọn màu xanh da trời thôi! Gần đây tớ không thích màu xanh lá.”