Tuyết lớn bao phủ đường đi, tài xế bị chặn ở trạm phục vụ không thể đi qua.
Buổi sáng Trần Mộc Tình ra ngoài một chuyến, lúc quay lại đã thấy Tần Thâm ngồi ở phòng khách, anh nhíu mày, chắc là ngủ không đủ.
Cô thả đồ trong tay xuống, sau đó chạy tới nhảy lên người anh, ôm cổ anh, chóp mũi cọ anh: “Anh không ngủ còn làm gì đấy?!”
Cơ thể nặng trĩu, trái tim trống rỗng kia cũng được lấp đầy, buổi sáng tỉnh dậy phát hiện không thấy cô, trong phút chốc anh thấy mình như con vật nhỏ bị bỏ rơi giữa đêm đông, toàn thân lạnh như bị ngâm trong băng tuyết.
Khi xuống tầng phát hiện cô để lại tờ giấy, nói về trường học một chuyến.
Anh tự cười nhạo mình lo được lo mất, sau đó cứ ngồi ở đây chờ, không biết khi nào cô mới về, lần đầu tiên anh nhận ra, chờ đợi là một chuyện hết sức giày vò.
Mới đầu chỉ là có một chút không vui, nhưng thời gian trôi qua lại dần dần mất đi sự kiên nhẫn, suy đoán, nghi ngờ, do dự, nôn nóng, cảm xúc kéo qua kéo lại, suy nghĩ bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, không có một chuyện gì là có thể xác định. Sáng sớm sau trận tuyết lớn, sau khi liều mình triền miên, trong không gian lặng yên không tiếng động, anh vẫn không cảm thấy mình có được cô.
Như sự lưu luyến có được bão táp trong thời gian ngắn, chỉ cảm thấy sớm muộn gì cô cũng sẽ rời đi.
Ngày hôm qua cô đi làm gì, đến cuối cùng cô cũng chưa nói, cô chỉ nằm ở đó cười trêu chọc anh ghen quá đáng yêu, sau đó ép hỏi anh có yêu cô không.
Yêu, sao lại không yêu, yêu đến nỗi vực sâu là im lặng không nói, là hò hét không tiếng động, là la hét trong đêm tối, là sự nặng nề đau đớn không cách nào nói ra ngoài miệng.
Yêu đến mức tận cùng là đau, đau đến mức tận cùng cũng là yêu.
Chủ đề không biết bị kéo đến đâu, cô cũng quên luôn trả lời.
Là quên, hay là cố ý, anh cũng không nói được.
Bờ môi của Tần Thâm tìm được cánh môi cô, đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, lưu luyến hôn cô.
Bàn tay anh đặt trên eo Trần Mộc Tình, động tác nhẹ nhàng chậm rãi đến gần như dịu dàng.
Trần Mộc Tình say mê nhiệt độ cơ thể của anh, dán mình vào người anh, cánh tay siết chặt anh, mặt mày thần thái sáng sủa.
Sự nhiệt tình của cô, có lẽ cũng chỉ vô cùng nhuần nhuyễn trong loại chuyện như thế này, không thể nói là nên vui hay thất vọng.
Nhưng cô vui vẻ là đủ rồi.
Hôn môi xong, tay Trần Mộc Tình đã ở trong quần áo của anh, ngón tay nhéo eo anh, cô nằm trên người anh trông như con lười, cô híp mắt cười: “Hôn thêm chút nữa đi.”
Tần Thâm lắc đầu: “Anh đói.”
Dứt ra hợp lý mới có thể kéo dài nhiệt tình, anh nghĩ.
Trần Mộc Tình hơi chưa đã thèm, nhưng vẫn xuống khỏi người anh: “Em mang bữa sáng cho anh nè.”
Bữa sáng đặt trong túi giữ nhiệt, cô xách đến phòng bếp bỏ ra, sau đó lại dọn đơn giản một chút rồi mang ra.
“Em ăn rồi, bên ngoài tuyết lớn lắm đó! Em cảm thấy tạm thời chúng mình không về được đâu.”
Tần Thâm ngồi xuống bàn ăn, vẻ mặt vẫn có phần nhạt nhẽo, anh bảo: “Chú Dương bị chặn ở trạm phục vụ, cách bên này rất xa, có lẽ phải về đường cũ.”
Trần Mộc Tình đã ăn rồi nhưng vẫn ăn cùng anh, cô xé miếng bánh tí ti nhai chậm rì rì: “Vậy đợi trước đã, khóa cửa lại nhốt anh trên giường như này.” Cô ngẩng đầu cười với anh, vẻ mặt tràn ngập háo hức muốn thử.
Tần Thâm nhướng mi liếc cô, sau đó khẽ hừ một tiếng, nhưng không nói chuyện, có vẻ có chút tâm sự nặng nề.
Trần Mộc Tình đánh giá anh một hồi lâu, sau đó dịch đến ngồi bên anh, cô chen vào trong lòng anh, cướp lấy đồ ăn bên miệng anh rồi nhân tiện hôn khóe môi anh: “Không phải anh sợ em đi gặp chàng trai khác, cho nên mới dậy sớm chờ em chứ?”
Tần Thâm im lặng, không nói lời nào.
Trần Mộc Tình khẽ cười một tiếng, sau đó nhéo mặt anh: “Thế mà anh lại là kiểu này, sao anh đáng yêu vậy nè, em muốn hôn anh quá, muốn hôn đến độ anh không đứng dậy được.”
Cô m út môi anh, trong giọng nói đều là ý cười, tiếp đó cô mới giải thích: “Tối hôm qua anh hỏi em, mải nói nên quên mất, bởi vì anh thực sự gây rối vô cớ đấy, được không? Anh còn không hỏi em, tự anh suy nghĩ vớ vẩn. Cậu ấy đột nhiên hẹn em mà! Vốn dĩ em không muốn đi, em đã từ chối rồi, nhưng cậu ấy lại nói với em rằng Tiếu Tiếu cũng sẽ đi. Thậm chí em còn không biết Tiếu Tiếu có đi hay không, thế là em gọi điện thoại cho cậu ấy nhưng lại không liên lạc được, em sợ xảy ra chuyện gì nên mới đi. Dù đi rồi cũng chẳng gặp được Tiếu Tiếu, nhưng cậu ấy thực sự đến thành phố B, buổi tối cậu ấy vẫn luôn gửi tin nhắn cho em, chỉ như vậy thôi.”
“Nhưng hai người nói chuyện vui vẻ thế còn gì.” Anh cong chân, để cô ngồi thoải mái hơn, khuôn mặt vẫn lạnh lùng.
Trần Mộc Tình hung ác hôn anh một cái: “Em ngủ với anh càng vui vẻ hơn cơ, anh này còn muốn trách em, không thể yêu đương với anh, đều khiến em không vui.”
Tần Thâm cụp mắt, đột nhiên cười tự giễu: “Không đâu, trêu em đấy.”
Trần Mộc Tình lại nói: “Buổi sáng em đi gặp Tiếu Tiếu, bọn em cùng đi ăn sáng, cậu ấy thật sự tới.”
Tần Thâm chớp mắt: “Ồ.”
Anh vô cớ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trần Mộc Tình vắt óc, cảm thấy dỗ người khó khăn vô cùng, vì thế cuối cùng cô nói: “Em buồn ngủ quá, anh có thể ngủ cùng em một lát không?”
Tần Thâm cảnh giác nhìn cô: “Ngủ thế nào?”
Trần Mộc Tình nói như thật, cô ra dấu cho anh: “Chính là, anh nằm, em nằm, sau đó anh ôm em, rồi chúng ta đắp chăn, cứ như vậy mà ngủ.”
Tần Thâm bĩu môi khẽ đến khó phát hiện, có lẽ không tin dáng vẻ đàng hoàng này của cô: “Ừ.”
Ăn cơm xong, Trần Mộc Tình cực kỳ phấn khích kéo anh lên tầng, cô nắm tay anh, dẫm bậc thang từng bước một đi lên trên, dường như mỗi một tế bảo đều đang nhảy nhót.
Một khoảnh khắc nào đó, Tần Thâm cảm thấy mình như thư sinh gầy yếu trong tiểu thuyết, bị yêu tinh mê hoặc tâm trí, biết rõ có thể mất mạng, nhưng không thể nào chống cự được.
*
Trần Mộc Tình vẫn đang ngủ thì Tưởng Tự đến nhà, lúc anh ấy gõ cửa, cả người toàn là tuyết, gương mặt tối sầm: “Xin lỗi vì làm phiền, Tình Tình có ở đây không?”
Sắc mặt Tần Thâm lạnh lùng: “Có việc?”
Tưởng Tự lắc đầu, tiếp đó lại gật đầu: “Tôi có thể vào không?”
Tần Thâm im lặng một hồi, sau đó nghiêng người, ý là: Vào.
Hai người đàn ông kiệm lời, ngay cả giao lưu bình thường cũng phải tốn sức.
Tưởng Tự gật đầu, hơi cẩn thận đổi dép, anh ấy cởi áo khoác treo phía sau cửa, sau đó đi vào.
Anh ấy lại nói lần nữa: “Tôi tìm Tình Tình có chút việc.”
Tần Thâm liếc anh ấy, không biết vì sao trong đầu thoáng hiện lên vở kịch tình nhân tìm được nhà và ép mình nhường lại vị trí, do đó anh cười nhạo một tiếng từ dưới đáy lòng, trên mặt vẫn bình tĩnh: “Tối hôm qua cô ấy không ngủ được mấy, có lẽ lúc này gọi cũng không tỉnh, nếu cậu không để ý, có thể chờ một lát.”
Tưởng Tự do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu: “Cảm ơn, làm phiền rồi.”
Tần Thâm nấu canh trong phòng bếp, Trần Mộc Tình không thích nấu nướng, cho nên cơ bản phòng bếp đều để anh dùng, kỹ năng của anh chưa nói tới tốt xấu, nhưng cô rất tâng bốc, vì vậy không có việc gì thì anh sẽ nấu, con người cô, khi muốn dỗ người ta vui vẻ, gần như sẽ không thất thủ.
Anh mặc kệ Tưởng Tự, đi vào phòng bếp tiếp tục đảo tới đảo lui, sau đó dựa vào trước bàn, cầm điện thoại xem công thức dạy nấu ăn.
Thỉnh thoảng Tưởng Tự sẽ ngẩng đầu, anh ấy cảm thấy bất ngờ, trong ấn tượng của anh ấy, dáng vẻ của Tần Thâm vẫn luôn có phần không dính khói lửa phàm tục.
Tần Thâm có chút lơ đãng, có lẽ đang nghĩ tới một ít chuyện xưa, lúc ấy Tưởng Tự còn nhỏ, trông vô cùng xinh đẹp, da rất trắng, tóc lại dài, thỉnh thoảng có người cảm thấy anh ấy là con trai nhưng lại nhìn giống con gái, quá mức dịu dàng, có vài nam sinh cười nhạo anh ấy.
Từ nhỏ Trần Mộc Tình đã cứng đầu, nhưng sự cứng đầu kia trộn lẫn vài phần tinh thần trượng nghĩa, cô cũng rất bênh vực người mình. Khi đó Tưởng Tự là ủy viên kỷ luật của cô, giúp cô làm rất nhiều chuyện, vì thế cô bèn che chở anh ấy trong tối lẫn ngoài sáng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Khi đó là lần đầu tiên anh và Trần Mộc Tình không ở cùng một lớp, anh ở tầng năm, cô ở tầng một, đôi khi anh xuống tầng đi ngang qua lớp bọn cô, đều có thể nhìn thấy cô ngồi trên bàn Tưởng Tự.
Cô thích trêu Tưởng Tự, làn da anh ấy trắng, vừa trêu đã đỏ mặt.
Tần Thâm không phải là người có lòng ghen ghét quá mạnh, cũng không phải bởi vì Trần Mộc Tình ăn cơm cùng người khác mà lòng nảy sinh oán giận, hạt giống ghen ghét kia, đã bị chôn vùi từ rất lâu trước đây.
Có điều anh không cách nào buông bỏ được, đột nhiên có một ngày anh nhận ra, người trong thế giới của anh rất ít, cô chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng, nhưng thế giới của cô lại tươi sáng rực rỡ, chẳng qua anh chỉ là một góc nhỏ bé, ngày nào đó bị cô lãng quên, có lẽ duyên phận của bọn họ đã đến hồi kết.
*
Trần Mộc Tình lại mơ, lần này là một giấc mơ lãng mạn, trong mơ cô và Tần Thâm dây dưa không ngừng, lúc tỉnh lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, Tần Thâm không ở trên giường, cô hơi mất mát cầm điện thoại gọi cho anh.
Tần Thâm nhanh chóng lên tầng, anh mặc áo sơ mi và quần bo gấu, cong chân ngồi ở mép giường, cúi người nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Trần Mộc Tình nhếch miệng cười, sáp lại gần chui vào lòng anh, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Em mơ thấy anh, anh nói yêu em, nói không thể không có em, tuy rằng ở trên giường, nhưng em vẫn rất vui.”
Tần Thâm bế cô vào lòng, cả người bọc lấy cô, sau đó cúi đầu vùi trong hõm cổ cô: “Là một giấc mơ đẹp đúng không?”
Trần Mộc Tình gật đầu: “Giấc mơ đẹp vô địch siêu cấp vũ trụ.”
Tần Thâm khẽ cười: “Giấc mơ là thật, anh yêu em, không thể không có em.”
Trần Mộc Tình gẩy quần áo anh: “Cảm giác không đủ hăng hái, cởi rồi nói.”
Tần Thâm gần như cười dung túng nhìn cô, lúc cô cởi đến mức chỉ còn mỗi quần anh mới nắm lấy cổ tay cô: “Tưởng Tự đến.”
Trần Mộc Tình nhíu mày: “Cậu ấy tới làm gì!”
Tần Thâm hỏi cô: “Em không muốn thấy cậu ta à?”
Trần Mộc Tình “Ừ” một tiếng.
Sắc mặt Tần Thâm sâu lắng: “Hôm qua hai người còn nói chuyện vui vẻ lắm mà.”
Trần Mộc Tình chợt cảm thấy buồn cười: “Em vui anh lại không vui, em không vui anh cũng chẳng vui, sao anh khó chiều thế!”
Tần Thâm nhìn cô: “Anh muốn biết giữa hai người không có bất cứ yêu hận tình thù gì.”
Trần Mộc Tình có phần muốn nói lại thôi, như đang vùng vẫy.
Sắc mặt của Tần Thâm lập tức trầm xuống, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Trần Mộc Tình!”
Trần Mộc Tình bóp mặt anh, nhịn không được cười rộ lên: “Cậu ấy đang theo đuổi Đàm Tiêu, nhưng Đàm Tiêu vừa đơn phương chia tay nhưng đối phương còn đang cầu xin tái hợp. Tưởng Tự bèn đi dụ dỗ, cậu ấy hẹn em ăn cơm là vì để gặp Tiếu Tiếu, anh nói xem tên này có hư không cơ chứ.”
Tần Thâm im lặng một lát, trái tim treo lơ lửng nhanh chóng rơi xuống, khoảnh khắc mất trọng lượng khiến anh chìm vào một loại trạng thái hết sức bình tĩnh.
Anh nhìn cô, chỉ nhếch mép: “Thích chính là muốn tranh giành.”
Nếu là anh, nếu là cô, có lẽ anh cũng sẽ như vậy.
Trần Mộc Tình cũng lười quan tâm, bởi vì đương nhiên Tiếu Tiếu cũng rất khó xử, quả thực cô ghét cay ghét đắng, nhưng đặt trên người chị em tốt, cô lại bỗng cảm thấy… Ờ, tham vọng vô tội, yêu hận tự do.
Tần Thâm bắt đầu mặc quần áo, cô tiện thể chống khuỷu tay ra đằng sau, nâng nửa người ngắm anh, trong mắt đều là sự tiếc nuối.
Tại sao lại có người tới.
Tần Thâm mặc xong, quay đầu lại duỗi tay kéo cô: “Ánh mắt của em có thể tém tém lại chút không?”
Trần Mộc Tình nhếch mép cười, sau đó nói với vẻ tiếc nuối: “Hay là chúng ta đừng về nhà nữa! Em cảm thấy em không thể sống qua loa với anh.”
Tần Thâm bịt miệng cô, cảm thấy vô cùng khó nghe.