Tô Ngự gọi suất ăn hơn 600 đồng. Chẳng biết nhà hàng nghĩ sao mà cho cậu toàn tôm chết, Tô Ngự lặng lẽ đánh giá kém.
Cá: [Hôm nay không may gì cả.]
Cá: [Hình ảnh.]
Tô Ngự chụp lại hình tôm gửi cho Tống Quân Ngật.
“Hiện tại Nguyên soái có cảm giác gì với động vật không?” Người trong màn hình chờ mong nhìn Tống Quân Ngật.
“Giải phẫu có tính không?” Tống Quân Ngật nhìn bác sĩ chính.
Bầu không khí im lặng một lát, bác sĩ mới gượng gạo hỏi: “Vậy Nguyên soái có hảo cảm đặc biệt với một loại động vật nào đó không?”
Hảo cảm? Tống Quân Ngật nhìn bác sĩ chính khiến ông run rẩy, vừa định bảo thôi bỏ qua đề tài này, kết thúc buổi trò chuyện hôm nay thì bỗng thấy Tống Quân Ngật nói.
“Cá.”
Tô Ngự đợi hơn mười phút mới thấy Tống Quân Ngật nhắn lại.
Tống Quân Ngật: [Về sau cứ ăn ở nhà đi.]
Khi Tô Ngự nhận được tin nhắn này, một giọng nói quen thuộc cũng đồng thời vang lên trong đầu cậu.
A11: [Nhiệm vụ lâm thời ~]
A11: [Trong vòng một tuần, ký chủ vui lòng thuê ít nhất một đầu bếp nha ~]
A11: [Phí tổn thuê người hầu trong nhà, A11 sẽ khấu trừ định kỳ từ tài khoản của chủ nhân nha ~]
Tô Ngự chợt nghĩ tới mấy câu nói trên mạng.
[Nói với bạn trai là mình bị sốt, nhưng anh ấy chỉ bảo tôi uống nhiều nước ấm hơn, tôi cần nước ấm chắc? Cái tôi cần là sự quan tâm của anh ấy, nếu anh ấy không nói vậy thì ai cãi nhau làm gì.]
Nếu ác quỷ trở thành bạn trai của ai đó, vậy nhất định sẽ là bạn trai tốt nhất thế giới, phải không?
Tô Ngự gõ phím trả lời tin nhắn của Tống Quân Ngật.
Cá: [Vâng.]
Cậu đã không biết nên biểu đạt như thế nào nữa, trong lòng hơi chua xót, cũng hơi cảm động.
Tối đó, Tô Ngự lên mạng mua chút đồ, tiện thể lên mua chiếc xe đạp, còn ghi chú rõ là giao đến cổng lớn biệt thự, như vậy thì ngày mai sẽ không mất công đi nữa.
Mua đồ xong, số tiền còn lại cậu mua quần áo hết.
Cứ làm nhiệm vụ như vậy, Tô Ngự cảm thấy sớm muộn gì thì căn biệt thự trị giá một ngàn vạn này sẽ có ngày biến thành phòng để quần áo của mình.
Còn hơn một tháng nữa mới đến tháng Mười Một. Khi đó cậu đã thành niên, sẽ có thể thi lấy bằng lái xe, rồi mua một chiếc xe nhỏ mấy vạn đi cho tiện.
Nhóm ký túc xá.
Phạm Thư Thuỵ: [@All, ngày mai là thứ Ba, lại đến tiết của giáo viên kia rồi. Các cậu đã vẽ xong bài tập chưa?]
Tằng Gia Thần: [Tôi còn không nhớ tên giáo viên kia ấy.]
Ngôn Húc: [Chỉ nhớ là họ Lâm.]
Phạm Thư Thuỵ: [Ô thế tóm lại là các cậu làm bài chưa?]
Ngôn Húc: [Nói nhiều thế mà còn không biết à?]
Tô Ngự nhìn tin nhắn nhóm mới biết thì ra giáo viên ngày thứ Ba và thứ Sáu là cùng một người! Cậu còn tưởng tiết sau mà giáo viên nói là cuối tuần cơ.
Phạm Thư Thuỵ: [@Cá, đừng lặng nữa, mau nói đi, cậu làm chưa!]
Tô Ngự: [Chưa làm.]
Tằng Gia Thần: [Đã về nhà rồi mà còn phải làm bài tập chứ. Thôi tôi đi làm đây!]
Ngôn Húc: [Đi đây.]
Phạm Thư Thuỵ: [QAQ, có mọi người cùng là tôi yên tâm rồi.]
Tô Ngự cất điện thoại rồi đi tìm quanh biệt thự, nhưng không hề thấy giấy bút gì.
Bài tập về nhà đều phải vẽ tay trên giấy, không có giấy bút làm sao vẽ được?
Tô Ngự đành phải mở app đồ ăn đặt một suất hoa quả, lúc đặt thì ghi chú: Đưa thêm một cây bút cùng một tờ giấy A4.
Như vậy mới an tâm.
Nửa giờ sau, giấy bút tới.
Tô Ngự vừa ăn hoa quả vừa vẽ.
Bút đưa tới không phải bút chì mà là bút ký tên. Cũng may mà Tô Ngự rất giỏi, không cần nháp mà vẽ được luôn. Cậu vẽ một bức tranh đơn giản – một phụ nữ mặc đồ cổ trang, trong ngực ôm một con mèo.
Sau khi vẽ hai giờ, tay cậu mỏi nhừ.
Vẽ xong, cậu chụp ảnh gửi cho Tống Quân Ngật.
Cá: [Làm bài tập.]
Không hiểu sao Tô Ngự rất thích chia sẻ những chuyện trong cuộc sống với Tống Quân Ngật. Có lẽ là người thì đều có lòng tham, cậu thầm chờ mong Tống Quân Ngật sẽ nói chuyện với cậu nhiều hơn một chút.
Tống Quân Ngật: [Đẹp đấy.]
Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng chỉ cần anh đáp lại là được. Tô Ngự đã cảm thấy đủ rồi, không thể quá tham lam được.
Tô Ngự gửi lại một biểu tượng cảm xúc dễ thương.
Tống Quân Ngật nhìn bé mèo con loạng choạng kia rồi duỗi tay gõ nhẹ lên màn hình. Rõ ràng ngón tay không thể thực sự chạm vào thứ trên màn hình được, nhưng Tống Quân Ngật vẫn làm. Đây là lần đầu tiên anh trải qua cảm giác đầu óc thanh tỉnh như tứ chi lại không kiểm soát được.
Anh hỏi bác sĩ, “Tại sao ta luôn muốn chạm vào những thứ không tồn tại?”
Bác sĩ kinh ngạc: “Nguyên soái muốn chạm vào cái gì?”
Tống Quân Ngật nhìn quang não, nhẹ giọng nói: “Một con cá.”
Nhóm ký túc cũng vẽ xong rồi.
Họ gửi tranh của mình lên nhóm.
Vì lười biếng nên Phạm Thư Thuỵ chỉ vẽ vài chấm nhỏ tạo thành đôi môi.
Tranh Ngôn Húc vẽ là một bông hoa được tạo thành từ các dấu chấm.
Tằng Gia Thần là dùng điểm để biểu thị sự thay đổi dần dần về kích thước.
Đều có kỹ năng hội hoạ nên dù họ chỉ tiện tay vẽ thôi cũng rất đẹp. Tô Ngự cũng gửi tranh của mình lên nhóm.
Tranh Tô Ngự vẽ phức tạp hơn họ chút, nhưng chủ yếu là do hình ảnh phức tạp hơn. Hơn nữa phong cách của Tô Ngự khá lạ, chỉ cần cậu vẽ thì tranh đều tinh xảo như thể được in ra.
Phạm Thư Thuỵ: [Tôi không định nói hai chữ quá nuột đâu.]
Tằng Gia Thần: [Thôi lần sau đừng nói nhé.]
Tằng Gia Thần: [Hộc ]
Ngôn Húc: [Mỉm cười.]
Tô Ngự gửi một cái đầu chó rồi out khỏi khung chat.
Cậu đã vẽ tranh từ khi học cấp hai rồi. Cậu khá có năng khiếu trong lĩnh vực này, cũng đã tìm hiểu khá nhiều. Đây cũng là tiếc nuối của cậu trước khi chết. Cậu đã nghiêm túc làm việc cả đời, đáng tiếc đến tận khi chết cũng chẳng có tác dụng gì.
Tô Ngự chán nản. Thực ra nếu lúc đó có thể mở quầy bán tranh thôi là cậu cũng mãn nguyện rồi, nhưng thật đáng tiếc.
Cậu muốn làm những việc mà trước đây không có cơ hội làm. Cậu không muốn trở thành một người vĩ đại hay gì cả, mà chỉ nghĩ muốn có thể làm một công việc liên quan đến hội họa.
Tô Ngự vào trang chủ đăng nhập Weibo. Vừa vào Weibo, điện thoại của cậu không ngừng đổ chuông.
Một ngàn thông báo.
700 lượt thích, 50 bình luận, 250 follow.
Tô Ngự nhấp vào phần bình luận.
Đều là khen Tô Ngự vẽ tranh đẹp.
[Tranh đẹp quá, sao trước nay chưa từng thấy thái thái này nhỉ?]
[Tranh đẹp như này mà sao like ít vậy?]
[Đã lưu, tôi sẽ dùng nó làm hình nền điện thoại.]
[Cách phối màu và xử lý tuyệt quá, thái thái thần tiên nào lại có đôi bàn tay khéo léo đến vậy nhỉ!]
[Đẹp quá! Phong cách của thái thái tuyệt quá, tôi thích lắm í ~]
Thái thái là gì cơ? Tô Ngự bối rối. Trong ấn tượng của cậu, từ “thái thái” này đều để chỉ phụ nữ mà, nhưng rõ ràng đây không phải ý này.
Cậu tìm một chút: [Thái thái.]
[Những người có kỹ năng viết, vẽ hoặc các khía cạnh khác tuyệt vời có thể được gọi là thái thái hoặc đại đại. Hai cách gọi này như nhau, nhưng thái thái xịn hơn đại đại chút.]
Hiểu ý xong, Tô Ngự quay lại khu vực bình luận. Cậu nhìn bình luận mà hơi đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên Tô Ngự được người xa lạ khen như vậy.
Sau khi thoát khỏi khu bình luận, một hot search xuất hiện trên trang chủ Weibo.
[Tiểu hoa đang nổi bị fan tư sinh theo dõi!]
Nhìn ba chữ fan tư sinh, chẳng hiểu sao Tô Ngự chợt nhớ tới chuyện hôm nay, hình như người ta còn nói sẽ lôi cậu ra ánh sáng. Tô Ngự mím môi nhấp mở hot search.
Lời tác giả: Tống Quân Ngật: muốn ăn cá.