Ba người đi tới trước một căn nhà cỏ, La Sênh mở cửa, bụi bặm đập vào mặt lượn lờ bay dưới ánh mặt trời, nhưng cô lại hồn nhiên bất giác, một cước bước vào.
"Người con có lỗi nhất trong cuộc đời chính là cha. Cha, con đến với cha." La Sênh xoay người nói với Lãnh Ly Tuyên "Lãnh tông sư, cám ơn ngài, cuộc đời này của ta đã không còn gì vướng bận."
Dừng một chút rồi nói: "Bắt đầu đi."
Lãnh Ly Tuyên quay đầu nói với Nam Cung Thiếu Uyên: "Đóng cửa sổ lại, đừng để ánh mặt trời chiếu vào."
"Được." Xoay người đi đóng cửa sổ.
Ánh mặt trời bị ngăn cách ở bên ngoài, trong phòng nhất thời tối đen một mảnh. Nam Cung Thiếu Uyên đi tới phía sau Lãnh Ly Tuyên hỏi: "Có gì cần ta giúp đỡ không?"
Lãnh Ly Tuyên từ trong túi càn khôn lấy ra một cái lư hương, thắp một nén hương: "Trong lúc ta làm, ngươi phải bảo đảm hương này không bị tắt."
"Vậy nếu bị tắt thì sao? Sẽ xảy ra cái gì?" Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.
"Sẽ buộc phải gián đoạn, rồi bị phản phệ." Lãnh Ly Tuyên đáp.
Nam Cung Thiếu Uyên nhíu mày, lập tức kiên định nói: "Để ta làm đi."
Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, lần đầu tiên bị người khinh thị vẫn là đồ đệ của mình, trên mặt có chút không nhịn được, lạnh lùng nói: "Ngươi còn chưa tu tập thuật pháp này, làm không được. Huống hồ, vi sư chưa bao giờ xảy ra sai sót, lần này cũng sẽ không."
Nam Cung Thiếu Uyên muốn nói thêm lời, Lãnh Ly Tuyên ngắt lời hắn: "Được rồi, đừng nói nữa."
Cầm lấy Huyễn Thương Kiếm cắt dọc theo lòng bàn tay, nắm chặt nắm tay nhỏ máu lên thân Huyễn Thương Kiếm, thân kiếm trong suốt, phát ra ánh sáng, lơ lửng ở giữa hai người.
Lãnh Ly Tuyên hai tay ngưng kết linh lực rót vào trong thân kiếm, trong miệng thấp giọng đọc chú văn.
Linh hồn La Sênh dần dần rút ra khỏi thân thể, bay lên bầu trời, khẽ mỉm cười, ánh mắt trống rỗng mà vô thần, linh hồn hóa thành ánh sáng lốc lánh dần dần tiêu tán.
Cuối cùng cô cũng có thể giải thoát rồi.
Lãnh Ly Tuyên vừa mở mắt ra, đã bị Nam Cung Thiếu Uyên bắt lấy cổ tay.
Lãnh Ly Tuyên: "Làm gì?"
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn y một cái, lại nhìn vết thương trên tay y, im lặng rắc một ít kim sang dược hôm qua lên trên, nói: "Giúp người băng bó vết thương."
Lấy khăn tay ra cẩn thận băng bó, ngón tay lơ đãng lướt qua mu bàn tay y.
Nam Cung Thiếu Uyên lúc này mới yên tâm: "Được rồi."
Lãnh Ly Tuyên thu kiếm lại, đứng dậy đi ra khỏi căn nhà này.
Những đám mây vảy rồng[] che kín bầu trời phía tây, mặt trời chỉ lộ ra một nửa, ánh cam nhuộm đỏ nửa vùng trời, đã là hoàng hôn.
[]Vảy rồng: là kiểu chiều tà ý mây nửa trắng nửa đen á, nói vậy chắc mọi người cũng dễ hiểu hén.
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn sắc trời đã tối, nói: "Sư tôn, trời cũng sắp tối rồi, chúng ta tìm một khách điếm nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại trở về Hoa Linh phái đi."
Lãnh Ly Tuyên gật đầu, hai người đối với trấn này đều không quen thuộc, đành phải quay về đường cũ, lại trở về khách điếm hôm qua.
Tiểu nhị vừa nhìn là công tử hôm qua ra tay hào phóng, vội vàng đi lên chào hỏi: "Công tử muốn mấy gian sương phòng ạ?"
Nhìn về phía sau nói, "Ấy, cô nương hôm trước đi cùng hai vị đâu rồi?"
Tiểu nhị vừa nhìn biểu cảm chần chờ của hai người, liền biết mình nói nhiều rồi: "Hai vị khách quan đừng để ý, là tiểu nhân lắm miệng, không nên xen vào... Hai gian phòng, phải không?"
Lãnh Ly Tuyên gật đầu.
Tiểu nhị vội vàng dẫn hai người lên lầu hai.
Chỉ chốc lát, tiểu nhị cầm một cái bình đi tới, trước mặt đụng phải Nam Cung Thiếu Uyên, vui mừng nói: "Á, vừa hay gặp phải ngài, hôm nay là tết trung thu, hàng năm vào lúc này, cửa hàng nhỏ của chúng tôi đều tặng miễn phí một bình rượu quế hoa thượng hạng cho khách quan."
Nói xong đưa rượu trong tay cho Nam Cung Thiếu Uyên, "Rượu chất thơm thuần, có hương hoa quế, hơi ngọt, thời tiết này uống rất thích hợp."
"Đa tạ." Nam Cung Thiếu Uyên nói.
Tiểu nhị cười lắc đầu.
"Cốc cốc cốc" truyền đến mấy tiếng gõ cửa.
"Sư tôn, người ngủ chưa?" Nam Cung Thiếu Uyên nói.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa mở.
"Vẫn chưa ngủ, chuyện gì?" Lãnh Ly Tuyên hỏi.
"Tiểu nhị đưa tới một bình rượu quế hoa, nói thời tiết này uống là rất thích hợp." Nói xong thì đưa rượu quế hoa cho Lãnh Ly Tuyên.
Hương thơm đặc trưng của hoa quế đập vào mặt hòa lẫn hương thơm của rượu, gợi lên cơn nghiện rượu của Lãnh Ly Tuyên.
"Vào đi." Lãnh Ly Tuyên nghiêng nghiêng người, trở tay đóng cửa lại.
Hai người ngồi xuống, uống một ly.
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Sư tôn thấy sao về chuyện lần này?"
"Thời Văn Hoành và đại phu nhân của hắn tự gây nghiệt không thể sống, nhưng cá nhân gây tội lỗi, không nên liên lụy người khác. Mặc dù là oán quỷ gây ra, nhưng cũng là truyền ý của La Sênh. May mà cô ta không bị thù hận che mắt, dẫn chúng ta vào, mượn tay chúng ta diệt trừ oán quỷ kia." Lãnh Ly Tuyên ngồi xuống nói một cách thờ ơ với chiếc ly trong tay.
"Cho nên người mới muốn giúp cô ta siêu thoát?" Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.
"Ừm." Lãnh Ly Tuyên dừng một chút, "Là một người đáng thương mà thôi."
Nói xong bưng ly rượu lên, một hơi uống xong, tán thưởng: "Rượu ngon."
Nam Cung Thiếu Uyên sửng sốt một chút, thấy Lãnh Ly Tuyên lại uống hết một chén, chuẩn bị uống thêm nữa, vội vàng giơ tay ngăn cản: "Sư tôn đừng uổng quá nhiều, không tốt cho thân thể đâu."
Lãnh Ly Tuyên cười nói: "Chỉ là mấy ly rượu mà thôi, không có gì đáng ngại. Rượu này nha, nên uống như thế mới có hương vị."
Nói xong gạt tay Nam Cung Thiếu Uyên ra, lại uống một hơi cạn sạch.
Rượu dính trên môi Lãnh Ly Tuyên, có vẻ mềm mại mà đỏ thẫm, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành độ cong đẹp mắt.
Một đôi mắt đào hoa tựa như có nước xuân nhộn nhạo ở bên trong, ánh mắt hơi nheo lại, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Nam Cung Thiếu Uyên bỗng dưng nhìn mà ngây người.
Khó được thấy Lãnh Ly Tuyên cao hứng như thế, liền không ngăn cản nữa, cùng Lãnh Ly Tuyên uống thêm vài ly.
Cứ như vậy, không lâu sau rượu đã thấy đáy.
Nam Cung Thiếu Uyên vừa định hỏi y một chút, có muốn tiểu nhị cầm lên thêm một bình rượu quế hoa hay không, giương mắt liền thấy Lãnh Ly Tuyên loạng choạng đứng dậy, thổi tắt đèn, trong phòng không còn ánh sáng, nhất thời tối đen.
Lãnh Ly Tuyên vẫn xoay người, trực tiếp đi vào trong, lại bị vấp một cái ghế bên giường ngã xuống đất.
Nam Cung Thiếu Uyên thấy thế bước nhanh tới, đỡ Lãnh Ly Tuyên dậy đặt lên giường.
Lo lắng nói: "Sư tôn không nên uống nhiều như vậy, người xem…"
Lãnh Ly Tuyên đột nhiên ôm lấy Nam Cung Thiếu Uyên, Nam Cung Thiếu Uyên lảo đảo không đứng vững ngã xuống giường.
Lãnh Ly Tuyên đột nhiên tới gần lỗ tai nhẹ nhàng nhỏ giọng nói: "Suỵt… Ngủ thôi."
"Sư… Sư tôn…"
Đầu Nam Cung Thiếu Uyên nhất thời trống rỗng, hoàn toàn bối rối, không biết phải làm sao.
Nam Cung Thiếu Uyên bị Lãnh Ly Tuyên gắt gao ôm lấy, không thể động đậy, nhưng nếu cứ như vậy đè lên người sư tôn cả đêm, Nam Cung Thiếu Uyên lại không đành lòng.
Suy tư một chút, Nam Cung Thiếu Uyên thật cẩn thận ôm Lãnh Ly Tuyên xoay người, Lãnh Ly Tuyên gắt gao ôm cổ hắn, ghé vào ngực hắn.
Buồn ngủ mơ màng nói: "Đừng nhúc nhích."
Thuận tay điểm điểm vài huyệt vị Nam Cung Thiếu Uyên, rồi ngủ thϊếp đi.
Nam Cung Thiếu Uyên ở phía dưới không thể nhúc nhích mà bật cười.
Lãnh Ly Tuyên nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên ngực Nam Cung Thiếu Uyên, mặt mày giãn ra, khóe miệng mang theo một tia mỉm cười, không nghiêm cẩn lạnh lùng như ngày thường.
Nam Cung Thiếu Uyên đã quen với dáng vẻ cao lãnh thường ngày của sư tôn, không ngờ uống say lại đáng yêu như một con mèo nhỏ không có móng vuốt, giống như có một bàn tay nhỏ bé mềm mại gãi gãi trong lòng mình, làm cho người ta ngứa ngáy khó nhịn nhưng lại không muốn phá vỡ phần tốt đẹp này.
Trái tim Nam Cung Thiếu Uyên đập thình thịch không ngừng, cúi đầu nhìn Lãnh Ly Tuyên, thấy y nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, xem ra là ngủ rất sâu, không nên làm phiền đến y.
Ôm người trong ngực, rơi vào giấc ngủ ngọt ngào, một đêm mơ mộng.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người hai người, sáng sớm gió nhẹ nhàng thổi làm người lười biếng, lúc này trời đã sáng.
Lãnh Ly Tuyên mơ mơ màng màng động đậy, cảm thấy phía dưới không đúng, lập tức dùng tay sờ sờ, sờ đến vật gì đó, hoảng sợ bừng tỉnh.
Lãnh Ly Tuyên vội vàng lăn xuống giường, lúc đứng lên thấy rõ là Nam Cung Thiếu Uyên, biểu cảm trên mặt hoàn toàn rối loạn, tâm loạn như ma.
Giọng điệu mang theo chất vấn: "Ngươi sao lại ở trên giường ta?"
Nam Cung Thiếu Uyên chỉ tỉnh lại sớm hơn Lãnh Ly Tuyên một lát, đợi đến khi sắp xuống giường, Lãnh Ly Tuyên đột nhiên động đậy, còn…
Nam Cung Thiếu Uyên đỏ mặt vội vàng ngồi dậy che đi, nghi hoặc nói: "Sư tôn không nhớ rõ sao?"
Lãnh Ly Tuyên á khẩu không nói nên lời, nhìn bộ dạng này của Nam Cung Thiếu Uyên, chẳng lẽ vẫn là mình cưỡng bách hắn không thành!
Y chỉ mơ hồ nhớ rõ Nam Cung Thiếu Uyên tới tìm mình uống rượu, sau đó tự mình uống nhiều, muốn đến giường nghỉ ngơi một chút. Sau đó… lại không thể nhớ được gì.
Nam Cung Thiếu Uyên cọ tới cọ lui xuống giường nói: "Hôm qua chúng ta cùng uống rượu, sau đó sư tôn uống say ngã xuống đất, ta đỡ sư tôn đứng lên, sư tôn liền… kéo ta nói muốn ngủ cùng nhau, còn... điểm huyệt của ta nữa."
Lãnh Ly Tuyên không lên tiếng, ngây người, nói: "Ta đè ngươi một đêm?"
Nhìn Nam Cung Thiếu Uyên gật gật đầu, trong lòng Lãnh Ly Tuyên ngũ vị tạp trần.
Để giảm bớt bầu không khí bối rối, thuận miệng hỏi, "Vết thương của ngươi thế nào?"
Nam Cung Thiếu Uyên không ngờ Lãnh Ly Tuyên lại lo lắng cho vết thương của mình, nhìn y cười cười: "Không sao rồi."
Lãnh Ly Tuyên cúi đầu sửa sang lại quần áo, ngượng ngùng nói: "Được rồi, việc này là hiểu lầm, dừng lại ở đây…"
Dừng một chút, tiếp tục: "Thời gian không còn sớm, ngươi… trở về phòng sửa sang lại một chút, chúng ta khởi hành trở về Hoa Linh phái."
"Vâng."
Trả tiền phòng xong, hai người cứ như vậy rời đi.
Trên đường phố náo nhiệt phi phàm, đủ loại tiếng rao bán xen lẫn vào nhau, trong không khí thỉnh thoảng truyền đến bánh bao thịt, mứt táo khô, hương vị bánh hoa lê, hương thơm nồng đậm nhất mùi hoa quế.
Quả nhiên, Nam Cung Thiếu Uyên thấy cách đó không xa có người bán hàng rong đang bán rượu quế hoa, nhớ tới tối hôm qua Lãnh Ly Tuyên rất thích uống, quay đầu nhìn Lãnh Ly Tuyên hỏi: "Sư tôn thích rượu quế hoa như thế, không bằng mua một ít về Hoa Linh phái đi?"
Lãnh Ly Tuyên đang có ý này, nghĩ: Ta đem rượu về, đóng cửa phòng uống, cũng sẽ không đến mức thất lễ đi.
Suy nghĩ vậy liền từ trong tay áo lấy ra vài thỏi bạc, đổi mấy bình rượu quế hoa. Mở túi càn khôn ra nhét toàn bộ rượu quế hoa này vào trong, cảm thấy mỹ mãn khởi hành.
Trở lại Thanh Tâm Phong, Lãnh Ly Tuyên thuận miệng nói: "Trên người ngươi còn có vết thương, trở về trước nghỉ ngơi một chút đi."
Mình thì trở về phòng đóng cửa lại, gấp không chờ nổi lấy rượu quế hoa ra, nhấm nháp vài ngụm.
Tiểu sư muội nghe tin Nam Cung Thiếu Uyên bị thương, biết hắn đã trở về, lập tức mang theo thuốc trị thương thượng hạng đến thăm Nam Cung Thiếu Uyên.
Nam Cung Thiếu Uyên vừa về Thanh Tâm Phong, đang chuẩn bị tĩnh tâm thiền định, Cốc Hàn Yên lại xuất hiện trong tầm mắt hắn.