Hôm Nay Rung Động Vì Em

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, đầu óc giống như chẳng là của cô.

Chỉ nhớ là Đào Dã nói muốn đưa cô về trường, sau đó hai người cùng nhau ngồi trên tàu điện ngầm, sau đó cô ngủ quên đi, sau đó xuống khỏi tàu điện ngầm. Còn gì nữa!?

Cô bò dậy cầm điện thoại lên nhìn nhìn, khung chat WeChat không có tin gì mới, chắc là cô không có làm trò gì cho thiên hạ cười đâu nhỉ? Tuy rằng tửu lượng của cô rất kém cỏi nhưng phẩm rượu khá tốt, ngoại trừ dễ dàng ngủ thì không có tật xấu nào khác. Chắc là không làm gì khác đâu...

"Lá cây, cậu tỉnh rồi à?" Hứa Miêu Miêu đã thu dọn đồ đạc. Hôm nay cô ấy phải đến nơi thực tập nhập chức, thuận tiện dọn đến chung cư cùng với bạn trai.

"Ừ." Diệp Đằng ngáp một cái rồi lại nằm lại: "Hôm nay cậu đi à?"

"Đúng rồi." Hứa Miêu Miêu bê một cái ghế ngồi cạnh mép giường cô: "Thành thật sẽ được khoan hồng, đêm qua soái ca đưa cậu về là ai?"

"..." Diệp Đằng không nhớ rõ lúc ấy thấy Hứa Miêu Miêu, trên thực tế thì cô chẳng nhớ rõ một cái gì: "Cậu thấy ở đâu?"

"Bạn trai tớ đưa tớ về, tớ với anh ấy đứng trước cửa ký túc xá một lúc, sau đó tớ thấy có một soái ca cũng đứng đấy, nói chuyện với dì quản lý kí túc, cõng cậu. Lúc ấy tớ còn tưởng cậu bị thương, sợ tới mức chạy nhanh tới, kết quả cậu đoán thế nào? Cậu ở trên lưng người ta ngủ như một con lợn chết..."

"Á?" Diệp Đằng cảm giác cả người mình sắp hỏng mất rồi.

Từ từ đã, cõng? Diệp Đằng nỗ lực nghĩ nghĩ, trong đầu đích xác không có cái màn này. Khi đó chắc là cô đã ngủ thiếp đi, cô mơ mơ hồ hồ nhớ rằng mình ngồi trên một cái ghế, Đào Dã ngồi xổm trước mặt cô nói chuyện đến nỗi nói cái gì đó, cô cũng không nhớ rõ.

"Sau đó thì sao?" Diệp Đằng vén màn lên.

"Sau đó tớ giải thích với dì Lâu, soái ca kia đưa cậu về phòng, anh ấy có để lại cho tớ số điện thoại nói có tình huống nào thì trực tiếp gọi điện cho anh ấy. Lúc ấy tớ hoảng loạn đến tên cũng quên hỏi, sao cậu lại say thành như vậy?" Điện thoại của Hứa Miêu Miêu vang lên, bạn trai cô ấy nói đã tới rồi, lái xe đến chở cô ấy.

Diệp Đằng vẫn còn ngây ngốc, anh đến phòng ngủ của mình, cô theo bản năng nhìn thoáng qua áo ngực để ở đầu giường, giống như phía trước đã bị cô tùy tay ném gối đến, bây giờ nó đang thành thật ở một góc bên cạnh gối...

"Điên rồi!" Diệp Đằng vò nát tóc của mình: "Điên rồi điên rồi..."

"Cậu trộm quen bạn trai sao không nói cho bọn tớ biết?" Hứa Miêu Miêu ngắt điện thoại, lại thu dọn đồ tiếp, chua chát nói: "Haizz, dù sau bạn trai soái ca như vậy cũng nên giấu đi."

"Không phải bạn trai." Diệp Đằng nhớ lại tình hình lúc mình uống rượu xong rồi ngủ thiếp đi, tự trách mình, thời gian ở trên tàu điện ngầm quá lâu nếu là bắt xe về còn có thể ở trong phòng ngủ một giấc. Trong lòng cô tràn đầy hối hận mà lại nằm xuống: "Anh ấy chính là người mà tớ kể với cậu là coi tớ như em gái í."

"Thật á?" Hứa Miêu Miêu ném đồ vật trong tay sang một bên, hết sức chuyên chú mà hỏi thăm chuyện bát quái: "Ngày hôm qua tớ cũng chưa dám nhìn xem, anh ấy lớn lên thật cao, quá đẹp trai, cảm giác như cái loại nhìn một cái là giống như bị chọc mù hai mắt. Mà anh ấy cũng giống minh tinh, hình như tớ đã gặp ở đâu đó rồi..."

Có thể là trên hot search đi...

Diệp Đằng hữu khí vô lực*: "Lớn lên đẹp trai cũng vô dụng, bọn tớ cũng không có khả năng."

*Hữu khí vô lực: bất lực.

"Tại sao? Lá cây cậu còn thích anh ấy không?"

Diệp Đằng nằm yên trên giường, cảm giác mình là con cá mặn, tuy rằng rất muốn nói không thích nhưng lại không thể không nói mấy lời trái lương tâm. Một lúc lâu sau cô mới nói vọng ra: "Có."

"Có phải tớ rất ngốc đúng không? Lo chính mình thích anh lâu như vậy mà người ta chỉ coi tớ như em gái."

Hứa Miêu Miêu duỗi tay kéo cô tới, cho cô một cái ôm: "Không phải buồn vì cẩu nam nhân, là anh ấy có mắt không tròng! Thiên nhai hà xứ vô phương thảo*, ngày mai tớ sẽ an bài cho cậu."

*Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa: dịch "Thế gian có thiếu gì người tốt đẹp, tại sao cứ nhất định phải yêu một người."

"An bài cái gì?" Diệp Đằng biết tính tình của Hứa Miêu Miêu, cô ấy là người quyết đoán. Nhưng đây không phải đều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là cô ấy là thiếu nữ trung học cơ một cái nút trên đầu, thường xuyên không ấn kịch bản ra bài.

"Party í! Party sinh nhật của bạn trai tớ, cậu nhất định phải tới, soái ca ở trường bọn họ rất nhiều!"

Diệp Đằng rụt trở về: "Tớ không muốn đi."

"Không được! Tớ quyết định rồi. Tớ đi trước, bạn trai tớ đang ở dưới tầng chờ tớ, tối mai tớ đến đón cậu."

Hứa Miêu Miêu hấp tấp kéo vali đi. Trong phòng ngủ trống rỗng, chỉ còn lại mình Diệp Đằng, quạt vẫn chạy phần phật, điều hòa không bật, trong phòng có chút oi bức.

Cô ở trên giường đạp đạp hai cái, tay vòng ra đằng sau dựa lên, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh, hình như ngày hôm qua cô có cắn Đào Dã một cái...

Anh ngồi xổm xuống muốn bế cô, cô cắn một phát vào lưng anh.

Cô nhắm mắt lại như nghe được giọng bất đắc dĩ của Đào Dã: "Này, em là con cún à?"

Có lẽ lúc ấy cô còn đang nằm mơ, còn lẩm bẩm một tiếng: "Đại hỗn đản."

- -----------

Buổi tối ngày hôm sau, Hứa Miêu Miêu thật sự đến đón cô. Lúc cô ấy đến Diệp Đằng còn đang mặc áo ngủ lắc lư ở trong phòng.

"Cho cậu nửa giờ, trang điểm thay quần áo." Hứa Miêu Miêu lôi cô vào nhà vệ sinh: "Nhanh lên nhanh lên, bạn trai tớ nói hôm nay có hotboy của khoa, siêu đẹp trai, đến lúc ấy tớ sẽ bảo anh ấy giới thiệu cho cậu."

"Khoa gì?" Diệp Đằng không hiểu biết nhiều lắm với trường của bạn trai Hứa Miêu Miêu, chỉ nghe nói là trường khoa học - kĩ thuật, nam sinh siêu nhiều.

"Hình như là khoa kỹ thuật thông tin, mà cái này không quan trọng. Anh ấy rất tuấn tú, hơn nữa nghe nói là chưa từng có bạn gái, tiêu chuẩn quá cao nhưng tớ cảm thấy cậu có thể gánh được trọng trách này." Hứa Miêu Miêu nhìn Diệp Đằng trong gương, nụ cười dần trở nên biến thái: "Tớ phát hiện dáng cậu dạo gần đây đẹp lên nha, nhìn xúc cảm có vẻ không tồi."

"Tớ phát hiện cậu gần đây càng ngày càng trở nên lưu manh nha."

"Con gái không xấu con trai không yêu." Hứa Miêu Miêu thúc giục cô nhanh chóng trang điểm thay quần áo, còn tự tìm một cái váy màu vàng nhạt cho cô: "Cậu mặc cái váy này vào tuyệt đối sát người, đại diện phòng 806 của chúng ta đi ra ngoài phải hạ gục toàn trường trong nháy mắt!"

"Có lẽ vậy." Diệp Đằng cười duỗi tay lấy váy thay.

Bọn họ tìm một cái biệt thự gần trường, nơi đó rất rộng, thoạt nhìn còn rất cao cấp, phòng khách siêu lớn theo phong cách châu Âu với cầu thang xoắn ốc. Diệp Đằng với Hứa Miêu Miêu vừa đến, mọi người bên trong đồng thời quay đầu, hình như có tới bốn năm mươi người, hầu hết là nam sinh. Bạn trai của Hứa Miêu Miêu là chủ tịch hội học sinh, ở trong trường cũng coi là một nhân vật oai phong, rất nhiều người quen biết. Hứa Miêu Miêu cười ghé sát tai Diệp Đằng, thấp giọng nói một câu: "Wow, lạc giữa bầy sói, tối nay cậu chớ có vội."

Bạn trai Hứa Miêu Miêu đến nhận quà sinh nhật Diệp Đằng tặng: "Cảm ơn em."

"Không giới thiệu một chút à?" Nam sinh bên cạnh anh ta khuyến khích.

"Làm phiền Miêu Miêu của chúng ta giới thiệu một chút đi." Bạn trai Hứa Miêu Miêu cười, tự động đến bên bạn gái mình, ôm bả vai cô ấy.

"Khụ khụ, đây là bạn tốt của em, Diệp Đằng. Hôm nay mọi người nhớ chơi vui vẻ nha!"

Ăn uống xong, mọi người bắt đầu chơi đùa, Hứa Miêu Miêu chạy đến bên người Diệp Đằng, lôi kéo cô đến bên cạnh xem: "Thấy sao? Cái người đang dựa vào đàn piano kia là hotboy của khoa mà tớ nói. Ta hỏi thăm giúp cậu rồi, tên là Lý Nguyên Lãnh, nghe nói anh trai anh ấy là tay đua, trong nhà có siêu nhiều tiền."

"Lý Nguyên Lãng?" Diệp Đằng vừa nghe tên thì đại khái đã biết: "Anh trai anh ta có phải là Lý Nguyên Thanh không?"

"Sao cậu biết? Có phải cậu có quen biết đúng không?" Hứa Miêu Miêu cười đẩy bả vai cô.

"Không quen biết nhưng tớ có biết anh trai anh ta. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp..." Diệp Đằng không nghĩ tới chơi cũng có thể gặp phải em trai Lý Nguyên Thanh. Nhưng nghĩ đến cũng bình thường, Lý Nguyên Thanh vốn dĩ là người thành phố S, em trai anh ta đi học ở đây cũng rất bình thường.

"Anh Lãng!" Có người hướng về phía bên kia hô một tiếng: "Anh Lãng, đến đây chơi trò chơi!"

Người nọ quay đầu lại, đối diện với tầm nhìn của Diệp Đằng. Diện mạo của anh ta có thể nhìn ra bóng dáng Lý Nguyên Thanh nhưng có vẻ anh ta là người hướng nội. Anh ta cười đi qua đó, nhìn có vẻ thẹn thùng, tương phản hoàn toàn với khí chất của anh trai anh ta.

Truyện Chữ Hay