Vào sáng thứ bảy, giáo viên dạy Piano cho Diệp Đằng đã đến đúng như đã hẹn. Nghe nói cô ấy là sinh viên rất giỏi ở khoa âm nhạc, giành được nhiều giải thưởng.
Diệp Đằng ngồi trước đàn piano, âm thầm quan sát cô ấy bước vào. Hôm nay cô mặc một chiếc váy nhẹ nhàng với họa tiết như thác suối. Tính tình của cô ấy rất tốt, ấn tượng nhất là đôi mắt, nó rất ngọt ngào và hay cười. Diệp Đằng nhìn xuống bản thân, quần short với áo phông ở nhà, có lẽ những người làm nghệ thuật sẽ không thích bộ dạng này của mình lắm.
"Em là Diệp Đằng đúng không? Nhìn em thật xinh đẹp." Có lẽ cô ấy đã được dạy qua, nói chuyện luôn có cảm giác như dỗ dành, đúng là bệnh nghề nghiệp của gia sư.
Diệp Đằng lắng nghe giọng nói ngọt ngào và hơi cường điệu của cô ấy, đột nhiên cảm thấy có gì đó mắc kẹt trong cổ họng: "Cảm ơn."
"Chị nghe giáo sư Phương nói, em muốn học piano. Em đã biết gì chưa?" Giáo viên piano thấy cô ngồi trên ghế: "Sao em lại muốn học piano?"
"Học sinh gần đây nhất trả lời câu này của chị như thế nào? " Diệp Đằng duỗi tay nhấn vào phím đen. Cánh tay trắng trẻo của cô hơi cong cong, có thể nhìn thấy mấy đốm nâu trên đó.
Cô giáo dạy piano rất thích thú với câu trả lời này của cô. Cô gái này nhìn vậy mà rất đặc biệt. Ngay từ khi bước vào cửa, cô ấy đã bị thu hút bởi tính khí của Diệp Đằng. Nó rất đẹp, tươi mát, sạch sẽ, giống như bông hồng có gai. "Bản nhạc piano em thích nhất là gì?"
"Piano?" Diệp Đằng thực sự biết rất ít về piano. "Cannon?"
Giáo viên gật đầu, suy nghĩ một chút. Sau đó một giai điệu nhẹ nhàng từ từ vang lên dưới đầu ngón tay cô ấy.
Trước đây, loại nhạc piano chủ yếu sử dụng để giúp mọi người đi vào giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên Diệp Đằng nghe người khác biểu diễn trực tiếp, phải thừa nhận cô là một sinh vật trời sinh hung bạo. Tại sao cô không thể nghe thấy cảm giác nhẹ nhàng, sâu lắng trong bài hát này trước đây?
Nốt nhạc cuối cùng vang lên, Diệp Đằng vẫn ngơ ngẩn, cô nghĩ mình có khi bị điên mất rồi.
Khi cô nghe bản nhạc này, cô lại nhớ đến Đào Dã.
"Nghe có hay không?" Cô giáo piano nhìn lại cô: "Cảm giác thế nào?"
"Hạnh phúc, lại có một chút buồn, giống như..."
Giống như một nỗi đau.
"Tôi không thể nói." Diệp Đằng không biết cô ấy muốn nói gì. "Đây là một cuộc kiểm tra? Xem tôi có tí tế bào tài năng âm nhạc nào không?"
"Ha ha... Em thật dễ thương!" Giáo viên piano nở một nụ cười: "Hỏi để biết xem em có thể chơi bản này với người mình thích không? Mà em đã có người thích chưa?"
Diệp Đằng khẽ cúi đầu, mái tóc lòa xòa che hết mặt cô: "Tôi thích Sebastian nhất.""Anime à?" Dường như giáo viên piano luôn bật cười khi nói chuyện với cô: "Haha. Có lẽ anh ta cảm thấy đáng tiếc, anh ta không nên nghe tiếng piano của em. À, gần đây học sinh của chị cho hai vé đi xem phim anime, hình như rất nổi tiếng. Nếu em thích thì cầm lấy mà tìm một người bạn đi xem cùng đi!"
Cô ấy lấy từ trong túi ra hai vé xem phim. Những bộ phim kinh điển trước đây đang được chiếu lại. Dạo gần đây mấy bạn trong lớp cũng đã đi xem. Bây giờ trên QQ có đầy đủ các cuống vé từ các bộ phim khác nhau.
Diệp Đằng không biết Đào Dã sẽ còn ở lại đây trong bao lâu. Cô cảm thấy mình phải làm gì đó trước khi anh rời đi nhưng cô lại không biết phải làm gì.
Ban đêm, Diệp Đằng nằm trên giường suy nghĩ. Cô cầm vé suốt cả buổi, cuối cùng cô quyết định mình sẽ bắt đầu với bộ phim này.
Cô bật điện thoại lên, tìm nick WeChat mà cô cho rằng là Sebastian. Mở hộp thoại lên, nhắn tin: "Đào Dã, ngày mai anh có bận không?"
Đào Dã trả lời rất nhanh: "Lại muốn cho tôi thứ gì?"
"..." Diệp Đằng nghĩ có lẽ anh cho rằng cô là một nhân vật rắc rối: "Không sao, tôi cũng có rất nhiều thứ muốn tặng anh."
Đào Dã: "Tiểu quỷ sao tự dưng hôm nay nói chuyện lịch sự thế?"
"..." Diệp Đằng mặc kệ anh. Cô cúi người, thay đổi vị trí, chụp vé xem phim gửi cho anh.
Gửi xong cô ném điện thoại sang một bên. Không có một âm thanh nào trong vòng hơn mười giây. Cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào điện thoại.
Điện thoại hơi rung một chút. Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, hóa ra là newsfeed.
"Tàu điện ngầm số 7 ở một thành phố đang xảy ra sự cố..."
Ai quan tâm về tàu điện ngầm xảy ra sự cố? Cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Sao anh không trả lời cô? Hay anh không muốn đi chút nào? Anh không muốn đi cùng cô hay bộ phim này quá nhàm chán?
Hàng trăm câu hỏi lóe lên trong đầu cô nhưng chẳng có câu nào trong số đó là đáp án cô muốn.
"Ý tôi là, tôi cũng đến đây khá lâu rồi, anh cũng đã giúp tôi rất nhiều, nên tôi muốn mời anh đi xem phim coi như nói lời cảm ơn."
Diệp Đằng nghĩ ra một loại các tình huống, cô cảm thấy lời giải thích này có chút gì đó... Ngay khi cô sắp từ bỏ, điện thoại lại rung lên.
Anh chỉ đơn giản trả lời: "Tôi vừa mới đi đun nước."
Diệp Đằng cảm thấy mình vừa tự diễn một màn kịch độc thoại trong đầu nhưng anh chỉ đi đun nước.
"Vâng."
Diệp Đằng thoải mái gõ tin nhắn: " Ai quan tâm rằng anh đi đun nước hay làm gì. Thế anh có đi không?"
May mắn thay, lần này Đào Dã đã trả lời: "Ok. Có cần tôi lái xe đi không?"
Diệp Đằng cầm điện thoại, cô không nhìn rõ gì ở phía sau. Cô chỉ thấy một từ ok, đã cảm thấy cuộc đời như nở hoa.
Một lúc sau cô đã bình tĩnh lại, nhìn vào điện thoại của mình, thấy rằng sẽ có người đi theo.
Không quan tâm anh nghĩ gì, cô chỉ biết ngày mai mình sẽ đi xem phim với Đào Dã.
Diệp Đằng đặt thêm mấy cái vé xem phim đưa cho Lâm Sơ và Lâm Mạt.
Lâm Sơ nhìn bốn chiếc vé trên tay, đẩy đẩy gọng kính: "Cậu mua mấy cái vé này kiểu gì thế? Tại sao cậu lại ngồi ở một chỗ rất xa?"
Bởi vì vé của cô giáo cho là vé mua xem nên vị trí của vé này tốt hơn. Còn vé cô đặt thì khi ấy hầu như đã hết chỗ, chỉ còn lại một chỗ nên hai người bị tách ra.
"Không." Diệp Đằng lấy lại vé: "Tôi mua vé giảm giá, khi bấm vào thì nó bị chia thế này."
Lâm Sơ nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ.
Rạp chiếu phim không quá xa. Họ ngồi ô tô đến chỉ mất nửa giờ đồng hồ.
"Mua đồ uống với bỏng ngô không?"
"Để tớ mua cho..." Diệp Đằng rút ví ra lại bị Đào Dã chặn lại: "Cảm ơn nhưng tôi không định để trẻ con mua đồ cho mình ăn."
"Chúng ta chia chỗ ngồi thế nào đây?"
"Để tôi xem."
Đào Dã đưa tay ra lấy vé xem phim. Cô có chút do dự khi đưa nó cho anh.
"Hai người ngồi ở phía trước, tôi và Lâm Sơ ngồi riêng ở phía sau." Đào Dã đưa ra quyết định, điều đó thì không thể cưỡng lại.
"Cảm ơn anh!" Lâm Mạt khá thích bộ phim này nên rất mong chờ.
"Được rồi..." Diệp Đằng cảm thấy mình như kẻ ngốc. Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này?
Xem phim, đừng nghĩ gì nữa, kế hoạch ban đầu đã thất bại rồi.
Tất cả lấy đồ uống từ Đào Dã và đi đến phòng chiếu phim.
Diệp Đằng quay đầu để nhìn các bậc thang, Đào Dã cũng đã đi đến bậc cuối cùng.
"Cậu chọn món gì đấy? Cho tớ xem với." Lâm Mạt mở túi đồ uống của cô.
Diệp Đằng xem đồng hồ: "Có một chút lỗi, để tớ nói chuyện với họ."
Diệp Đằng đứng lên khỏi chỗ, chạy ra tìm Đào Dã.
Anh đang ngồi giữa mấy cô gái. Diệp Đằng nhìn anh, thấy mắt của mấy cô gái xung quanh anh như đang sáng lên.
Cô cắn chặt môi, đột nhiên hối hận.
Đào Dã thấy cô xuống đây, đứng trước mặt mình, không thể thấy rõ biểu cảm của cô nhưng giọng có vẻ hơi tức giận: "Hình như anh hiểu sai rồi, đồ uống của tôi không phải thế này."
Đào Dã nhìn túi đồ uống của cô, anh nhấp thử một ngụm, mở nó ra đưa cho cô: "Rất tức giận vì đồ uống sai à?"
Bản thân Diệp Đằng còn chẳng để ý đến nó. Cô không cảm thấy tức giận mà chỉ thấy chua chát.
Cô cúi đầu, uống một ngụm trà sữa: "Tôi không tức giận..."
"Vậy thì nhanh chóng về chỗ đi, phim sắp bắt đầu rồi." Đào Dã mỉm cười khi cô phủ nhận.
☘️Hết chương 22☘️