Diệp Đằng về đến nhà đã là hai, ba giờ chiều. Phương Thục Trân và Hứa Kính Nghiêu bình thường cuối tuần đều ở nhà xem luận văn.
Diệp Đằng về cũng không quấy rầy họ, lập tức về phòng làm vài tập.
Cô nằm liệt trên ghế, mở điện thoại ra xem, có người nhắn tin cho cô, là con gái của chú Kiều. Ngày trước cô ở nhà chú ấy còn phụ đạo một thời gian cho cô bé, năm nay tiểu nha đầu này mới lên lớp mà dùng điện thoại rất thành thục.
Cô bật cười sau khi nghe giọng nói đó: "Chị Lá con, chị làm xong bài tập chưa? Gần đây em được giáo viên khen ngợi, còn được điểm toán."
Diệp Đằng cười tìm emoji đáng yêu, khen cô bé rất giỏi.
Cô chưa làm bài tập xong, hơn nữa cô nghĩ số bài tập ấy hôm nay cũng không thể xong dù chỉ một nửa. Giáo viên cấp hai thật giở hơi, cho một đống bài tập vào cuối tuần. Diệp Đằng buông điện thoại, làm bài đến tận lúc ăn cơm.
Phương Thục Trân gõ cửa bước vào: "Đằng Đằng, xuống ăn cơm."
"Vâng ạ." Diệp Đằng vặn mình, quay đầu lên tiếng: "Cái kia... Con có chuyện muốn thương lượng với mẹ một chút."
Tóm lại cô vẫn nói với người nhà một tiếng, tuy rằng Diệp Đằng không thấy chụp ảnh là chuyện đại sự gì nhưng cô không quá hiểu biết bố mẹ nuôi, không biết họ có đồng ý hay không.
"Xuống dưới nói đi." Phương Thục Trân thuận thế nói thêm một câu: "Đúng lúc bố mẹ cũng có chuyện muốn nói với con."
Diệp Đằng thu đọn đồ đạc một chút rồi xuống tầng. Phòng bếp rất rộng, ba người ngồi trong một bàn ăn rất to. Trước kia Diệp Đằng đều ăn cơm trên sô pha, có lúc cùng bố xem TV nhưng hiện tại thì không được nữa rồi.
"Đằng Đằng nói có việc muốn thương lượng." Phương Thục Trân múc cho mỗi người một bát canh tuyết lê.
Canh tuyết lê:
Gần đây Hứa Kính Nghiêu rất bận, có lúc một tuần đều không về nhà, ở luôn tại kí túc xá của trường, râu ở trên cằm ông còn chưa cạo sạch: "Chuyện gì?"
"Lần trước chủ nhà của dì Lưu đã cứu con." Diệp Đằng cảm thấy dùng cảm tình sẽ có phần thắng cao hơn: "Chính là cái lần trước khai giảng, ở nhà ga, có mấy tên lưu manh, anh ấy đã cứu con."
"Con có sao không?" Phương Thục Trân theo bản năng buông cái thìa trong tay: "Sao con không nói với bố mẹ?"
"Con không sao, cũng không phải chuyện lớn gì nên không nói. Gần đây anh ấy có bằng hữu tham gia một cuộc thi nhiếp ảnh, muốn tìm con giúp một chút, con đồng ý rồi." Diệp Đằng ngồi thẳng lưng, nhìn Phương Thục Trân và Hứa Kính Nghiêu: "Khả năng là ngày mai con ra ngoài một chút, bố mẹ không cần lo lắng."
Nếu là bố mẹ ruột thì sẽ trực tiếp mắng, hoặc nói là không được đi linh tinh nhưng Phương Thục Trân và Hứa Kính Nghiêu nhìn nhau một chút rồi hai người đều cúi đầu không nói gì.
"Để mẹ đưa con đi." Hứa Kính Nghiêu một lúc lâu sau mới mở miệng nói.
"Để con gọi Lâm Mạt đi cùng, mẹ không phải đi theo đâu." Diệp Đằng nghĩ mình không phải học sinh tiểu học, không phải đi đâu cũng có mẹ đi cùng, nhưng Phương Thục Trân luôn quản cô rất nghiêm.
"Ừ, ngày mai gọi điện cho dì Lưu, bảo cả Lâm Sơ đi cùng, hai đứa con gái đi với nhau mẹ không yên tâm." Phương Thục Trân thoả hiệp: "Đúng rồi, Đằng Đằng, gần đây mẹ có biết một giáo viên dạy dương cầm không tồi, con có muốn đi học không? Trước kia không có điều kiện, bây giờ con học cũng không muộn."
Diệp Đằng cảm thấy họ đã điều tra rất kĩ về quá khứ của cô. Muốn nói về tài nghệ, cô ngoại trừ cùng chú Kiều học tán thủ thì cô cũng chẳng có tài năng gì. Nhà họ trước kia đúng là không có điều kiện, bố ruột của cô là thương binh, sau này thì làm công nhân vệ sinh.
"Bây giờ phải phát triển toàn diện, sau này con vào đại học, có thứ mình yêu thích cũng tốt. Chứ con ngoại trừ học tập, có điều mình yêu thích không tốt hơn sao." Hứa Kính Nghiêu cũng ủng hộ.
Diệp Đằng uống một ngụm canh: "Bố mẹ sắp xếp đi, con có thể học. Cảm ơn, con đi lên trước làm bài tập."
Cô cảm thấy mình như cục đất sét, bị người ta nặn đi nặn lại, đắp nặn thành hình dáng mà họ muốn.
Nhưng cô không thể tức giận, cô chẳng có lý do gì để tức giận, học đàn dương cầm, nghe cũng tốt đấy chứ.
Vấn đề là chẳng ai hỏi cô có thích không.
Cô nằm trên giường, lấy túi kẹo lúc nãy mua, ăn mấy viên, cảm thấy khá hơn nhiều.
- ---------------
Sáng sớm hôm sau, cô bị Phương Thục Trân đưa đến tận cửa nhà dì Lưu.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Lâm Mạt và Lâm Sơ đứng ngây ngốc với nhau, trước kia không cảm thấy họ giống nhau nhưng đứng chung một chỗ mới phát hiện ngũ quan của họ như một khung mà đúc ra.
Lâm Mạt rất cao hứng vì được ra ngoài chơi, Lâm Sơ không thoải mái, trong tay cầm quyển sách, thấy Diệp Đằng liền dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô.
Dì Lưu và Phương Thục Trân tự mình đem bọn họ giao cho Đào Dã, ba người cùng lên xe, Lâm Sơ ngồi ở phía trước, hai cô gái ngồi phía sau.
"Đằng Đằng, nghe nói cậu được làm người mẫu. Có được mặc quần áo đẹp không?" Lâm Mạt kích động mà kéo cánh tay cô. Diệp Đằng phát hiện Lâm Mạt ngoại trừ nhát gan ra thì việc gì cũng hiểu biết, đặc biệt là chiêm tinh, như một tiểu pháp sư vậy.
"Không rõ lắm." Lần trước Diệp Đằng không hỏi, hôm nay cũng chỉ mặc quần áo bình thường đến đấy, hoàn toàn không nghĩ đến việc này.
Lâm Sơ vẫn ngồi ở phía trước, cúi đầu đọc sách, mọi thứ xung quanh cậu ta đều như không tồn tại.
Studio của Cố Dật Trần còn rất xa, trên đường Diệp Đằng và Lâm Mạt đều dựa vào nhau ngủ thiếp đi, Lâm Sơ không nói lời nào yên lặng đọc sách.
Đào Dã như kính chiếu hậu, lại nhìn thoáng người nam sinh bên cạnh.
Một lúc sau, Lâm Sơ đóng sách lại, nhìn thẳng về phía trước.
Xe run lên một chút, Diệp Đằng mơ mơ màng màng tỉnh giấc, vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ.
Thế nhưng vẫn là Lâm Sơ mở miệng trước, cậu ta hỏi Đào Dã: "Anh là bạn trai của Diệp Đằng à?"
Diệp Đằng sặc, giả chết không dám mở mắt ra.
Đào Dã liếc một cái về phía sau, tựa hồ cho rằng nam sinh cấp hai yêu hận tình thù, cười đánh giá thiếu niên bên cạnh: "Sao? Cậu thích cô ấy?"
Lâm Sơ cho rằng anh đang thừa nhận, nhớ lại sự việc hôm qua, nghiêm túc mà nói: "Anh không cảm thấy anh như vậy không tốt lắm sao?"
Đào Dã chống khuỷu tay trái lên cửa sổ xe, nhướng mày nhìn tiểu tử này: "Tôi làm sao?"
"Yêu đương với trẻ vị thành niên."
Diệp Đằng hận không thể tỉnh dậy mà ném văng Lâm Sơ ra khỏi xe. Hiện tại cô tỉnh không được mà không tỉnh cũng không được, chỉ sợ hai người họ một lát nữa điên lên, mà lá gan của Lâm Sơ rất lớn nha, dám tranh luận cùng Đào Dã.
Đào Dã thay đổi tư thế, dẫm chân lên chân ga, Diệp Đằng đang giả vờ ngủ nghiêng người về phía trước, đầu nghiêng đến giữa hai người họ, nhìn như đã tỉnh từ lâu.
"Đừng giả vờ nữa, giải thích một chút, tôi bị cô biến thành kẻ phạm tội rồi."
Diệp Đằng trong lòng muốn mắng người, nhìn thoáng qua Lâm Sơ: "Lâm Sơ, thật sự không phải như cậu tưởng đâu."
Lâm Sơ lại mở quyển sách trong tay, tựa hồ cậu ta không tin lời giải thích của cô cho lắm: "Chính cậu lần trước thi toán thấp hơn tôi điểm."
"Cho nên?" Hai chuyện này có liên quan với nhau sao!?
Lâm Sơ đẩy mắt kính: "Cho nên tôi nghĩ cậu đang yêu sớm."
️Hết chương ️
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn cùng lớp với Lâm Sơ (đẩy kính): "Nói chính xác, đây là tâm trạng khó chịu khi tình yêu của mình không được đáp lại."