Hôm Nay Phó Tổng Đã Bị Vả Mặt Chưa?

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Song Ngư

Mọi người đang đọc truyện tại

ღღღ

"Ha ha ha, Vưu Ly, chị có thấy sắc mặt như gan heo của Giang Miên khi nãy không, đúng là buồn cười."

Quý Linh Nhi ngồi chung xe với cô, cô ấy nhớ tới cảnh khi nãy mà ôm bụng cười to.

Vưu Ly không thể dùng từ "ngu" để đánh giá Giang Miên nổi nữa, một kẻ qua đường mà dám tỏ thái độ với cô trước ống kính cơ đấy, đúng là sợ mình chưa bị bôi đen đủ hay sao.

Sau khi đóng máy Vưu Ly cũng chả để tâm, cứ vui vẻ là được.

Bởi vì không có Giang Miên, bầu không khí trên bàn ăn rất hoà hợp, mấy hậu bối đều khen Vưu Ly giản dị dễ gần, hiền lành lễ phép, ai nấy đều muốn thêm WeChat giữ liên lạc với cô.

Quý Linh Nhi ăn nhiều nhất, lúc kết thúc còn ợ một cái thiệt to. Vưu Ly đưa cô ấy về Nhạc Gia, sau đó mới kêu tài xế quay đầu về Nhã Uyển.

Dọc suốt đường đi cô đều nhắm mắt, sau khi cô lên lầu uống hớp nước thì tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên.

Là cô nhóc Thành Hân nhắn tin cho cô, từ lúc ở đoàn phim lần trước thì hai người đã mấy tháng không gặp rồi.

[Chị ơi, chị có bận không ạ?]

[Em kể chị nghe nè, em có tặng quà cho chị đó, mẹ em bảo đã đưa cho cậu nhỏ rồi.]

[Em bảo cậu nhỏ đưa qua cho chị, mong chị sẽ thích nha (đáng yêu)]

[Chị em mình đã lâu không gặp, chị đừng nhớ em quá đó nha (hôn gió)]

Vưu Ly bật cười, trả lời "Được" cộng thêm một biểu cảm đáng yêu.

Cô nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó nhắn:

[Không còn sớm nữa, em ngủ sớm đi, không thể thức khuya đâu đấy.]

Sau khi nhắn xong thì Vưu Ly quay lại giao diện, sau đó tiếp tục lướt .

Nửa tiếng trước Phó thời Dục đã nhắn tin cho cô, hỏi cô ở đâu, có lẽ lúc đó tiệc còn chưa tan nên Vưu Ly không thấy được tin nhắn.

Cô trả lời "Ở nhà" xong thì đến tủ lạnh lấy hộp sữa chua uống.

Mười lăm phút sau, Phó Thời Dục lại nhắn cho cô một tin:

"Em xuống lầu đi."

Vưu Ly: "????"

Phó Thời Dục: [Tôi đang ở dưới lầu nhà em.]

Vưu Ly ra ban công nhìn xuống xem thử, nhưng lại không thấy ai.

Ngoài đèn đường ra thì ngay cả bóng dáng con mèo cũng chả thấy.

Vưu Ly đang định gõ chữ trả lời lại, chợt ngón tay khựng lại, sau đó cô xoá dòng đó đi rồi gõ lại mấy chữ: "Anh đang ở Vũ Cảnh sao?"

Hai lần trước Phó Thời Dục đưa cô về thì cô đều ở Vũ Cảnh.

Mà đúng thật là như thế, trên giao diện có một tin nhắn mới gói gọn trong một chữ "Ừ".

Vưu Ly uống xong sữa chua, trực tiếp ném vào thùng rác rồi gõ chữ: "À, gần đây tôi chuyển sang Nhã Uyển rồi."

Sau khi Vưu Ly gửi tin nhắn này đi, đối phương bỗng dưng lặn mất tăm, mãi chả thấy trả lời.

Vưu Ly liếc mắt nhìn thời gian, đã mười một giờ rưỡi rồi, cô bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

Bốn mươi phút sau, khi tiếng máy sấy "vù vù" vang dội ngừng lại, tiếp đó vang lên là tiếng đập cửa rầm rầm bên ngoài.

Nghe tiếng đập cửa này có vẻ sốt ruột, giống như người đó sẽ phá cửa vào ngay lập tức vậy.

Vưu Ly nhìn màn hình theo dõi bên ngoài cửa, biểu cảm thả lỏng, cô vừa lau tóc vừa đi mở cửa:

"Sao anh lại......"

Đang nói giữa chừng thì cô chợt chạm phải ánh mắt tối sầm của Phó Thời Dục, khiến lời cô muốn nói nghẹn lại trong cổ. Hai con ngươi vốn đã sâu thẳm của anh nay đã trở nên tối tăm, môi mỏng mím chặt, đường nét khuôn mặt càng thêm lạnh lùng sắc bén.

Vưu Ly nhìn sắc mặt căng thẳng của anh, thử dò hỏi: "Sếp Phó?"

"Em không đọc được tin nhắn sao?" Phó Thời Dục nhắm mắt, lúc nhìn cô thì vẻ mặt đã dần thả lỏng, nhưng giọng nói vẫn còn nghiêm nghị, "Sao bây giờ mới mở cửa?"

"Anh tưởng tôi xảy ra chuyện gì sao?"

Vưu Ly cầm khăn lông lau tóc, trong lòng nảy lên một sự áy náy: "Khi nãy tôi đi tắm......"

Cô như nhớ tới cái gì, chợt cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ mỏng tang của mình, sau đó bỗng dưng đóng sầm cửa lại, "Anh đợi một lát!"

Phó Thời Dục: "....."

Sắc mặt mới dần thả lỏng lại trở nên đen thui.

Năm phút sau, cửa mở ra lần nữa, Vưu Ly đã đổi một bộ đồ nhà rộng rãi mời anh vào nhà. Bởi vì vừa gội đầu nên cô để xoã tóc xuống hai bên, trong bầu không khí vẫn còn vương lại mùi dầu gội.

Vưu Ly rót cho anh một chén nước, tự nhiên ngồi xuống thảm đối diện với anh: "Sao anh biết tôi ở căn nào?"

Căn phòng rộng khoảng một trăm mét vuông, ngoài nhà bếp ra thì mọi ngóc ngách trong phòng đều được trải thảm cashmere. Các bức tường xung quanh đều được dán giấy dán tường tông màu ấm, trên bàn nhỏ tuỳ ý đặt mấy đồ chơi nhỏ xinh xắn lạ mắt, rất ngăn nắp và ấm cúng.

Cánh cửa ngoài ban công vừa được mở hé ra, cơn gió lạnh thổi vào khiến Phó Thời Dục tỉnh táo được phần nào.

Lúc này Vưu Ly đang dựa vào ghế sô pha màu trắng sữa, trên tay cầm một chiếc ly sứ màu trắng có hình con gấu nhỏ. Cô hệt như một con mèo, lười biếng quyến rũ.

Phó Thời Dục dời mắt khỏi người cô, uống hớp nước rồi nói: "Tôi gọi điện thoại hỏi người đại diện của em."

Anh đặt chiếc ly lên bàn, đồng thời giải thích thêm một câu: "Thẻ ra vào là anh ấy đưa đến."

Vốn dĩ Vương Tỉnh cũng muốn lên cùng Phó Thời Dục, nhưng vừa đến thang máy thì điện thoại của công ty gọi đến, sốt ruột kêu anh ấy quay về.

Lúc Phó Thời Dục đến nơi thì có nhắn tin cho cô, năm phút sau lại gọi điện thoại cho cô nhưng vẫn không ai nghe máy.

Anh sợ lỡ như thật sự có chuyện gì xảy ra, vì vậy mới tìm Vương Tỉnh.

"Đây là Thành Hân cho em."

Phó Thời Dục lấy chiếc túi bên cạnh ra, đó là một quyển hình sưu tập.

Mẹ của Thành Hân đã tập hợp hết tất cả vai diễn của con bé từ trước tới giờ, sau đó làm thành một quyển sổ sưu tập, xem nó như là kho tàng quý giá thời thơ ấu.

Vưu Ly hiểu lý do anh tới đây hôm nay, không khỏi sửng sốt: "Sao anh cứ phải nhất định đưa tới trong hôm nay chứ?"

"Chẳng lẽ ngày mai đưa tới thì nó mọc chân để chạy hả?"

Bầu không khí bỗng chốc như ngừng trôi.

Vưu Ly ngồi ở đối diện cũng có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở nặng nề của Phó Thời Dục.

Được rồi, là cô chọc người ta tức lộn ruột.

Đêm nay Phó Thời Dục vừa uống rượu, lúc vào cửa thì Vưu Ly đã ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người anh. Quay qua quay lại khiến anh tỉnh rượu hơn nhiều nhưng cảm giác mệt mỏi thì lại càng tăng thêm.

Giờ phút này, cô thấy anh dựa trên sô pha xoa huyệt thái dương, dáng vẻ rất khó chịu. Vưu Ly áy náy hỏi: "Nếu không tôi gọi điện thoại kêu trợ lý của anh tới đón anh nhé?"

Phó Thời Dục khẽ nheo mắt, nói: "Không cần đâu."

Anh uống rượu nên không thể lái xe, là tài xế chở anh tới đây.

Bầu không khí giữa hai người thật sự kỳ lạ, Vưu Ly cũng không biết nên nói gì, vì thế cô lại uống hớp nước rồi bắt chuyện: "Tối nay anh có tiệc sao?"

Phó Thời Dục mở mắt ra, khẽ nhoài người về trước: "Tôi đến bệnh viện thăm ông nội Giang."

Anh dừng một lát, sau đó nói tiếp: "Tâm trạng của chú Giang không vui nên tôi uống với chú ấy mấy chén."

"Ông nội Giang sao?"

Vưu Ly kinh ngạc: "Ông còn chưa xuất viện sao?"

Cũng lâu lắm rồi, cô cứ tưởng ông đã khoẻ lại rồi chứ.

Hơn nữa không phải hôm nay Giang Miên còn tâm trạng đi tham gia chương trình tạp kỹ hay sao?

Phó Thời Dục suy tư một lát, cũng không định giấu giếm: "Ông nội Giang bệnh nặng lắm."

"Hả," đôi môi hồng nhuận của Vưu Ly khẽ hé ra, đôi mắt khẽ chớp, trong khoảnh khắc đó cô không biết nên nói gì nữa.

Không cần nghĩ cũng biết bệnh nặng có nghĩa là gì, vốn dĩ ông ấy cũng đã lớn tuổi, sức khoẻ cũng không tốt nữa, nằm viện lâu như vậy rồi còn nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch nữa......

Vậy còn Giang Miên?

Đúng là uổng công ông nội thương cô ta.

"Vậy chú dì Giang họ......"

Tuy rằng Vưu Ly không thân với họ nhưng sau khi tiếp xúc vài lần thì cũng xem như có cảm tình.

Phó Thời Dục biết cô muốn hỏi gì, ánh mắt dừng trên khuôn mặt lo lắng của cô và nói: "Không tốt lắm."

Vài giây sau, anh giơ đồng hồ lên xem thời gian, sau đó đứng dậy: "Tài xế còn đang đợi tôi bên dưới, tôi về trước đây."

Vưu Ly từ trên thảm đứng lên, gật đầu rồi tiễn anh ra cửa.

"Vậy, anh đi đường cẩn thận nhé."

Đây hình như là câu nói kinh điển khi tiễn khách thì phải.

"Tiếp theo em có sắp xếp gì không?"

"Vương Tỉnh có đưa tôi vài kịch bản phim, tôi còn chưa đọc nữa."

Tiết mục này của Quý Linh Nhi phải tham gia hai tập, cô muốn giúp cô ấy xong tiết mục này rồi sau đó mới vào đoàn phim.

"Ừm," Phó Thời Dục nhỏ giọng đáp, lúc anh mở cửa định đi ra thì khẽ liếc đôi bàn chân trắng ngần trên đất, đôi môi khẽ nhếch lên: "Em không thích mang dép trong nhà sao?"

Vưu Ly không hiểu sao bỗng dưng câu chuyện lại chuyển sang vấn đề này: "......Đúng vậy, dù sao nhà tôi cũng có trải thảm mà, nên không lạnh."

Vưu Ly tiễn Phó Thời Dục về, cô cũng không buồn ngủ mà ngồi khoanh trên thảm, suy nghĩ có nên gọi điện cho anh trai không.

Ông nội Giang bệnh nặng, mặc dù cô chỉ quen sơ với vợ chồng nhà họ Giang nhưng cũng nên đến thăm.

Vưu Thừa nghe xong thì nghĩ ngợi một lát, nói: "Vậy em định ngày đi rồi anh đi với em."

Mấy năm trước Vưu Cảnh Kha và Mộ Quả không ở Di Thành nên cũng không giao thiệp nhiều với nhà họ Giang. Kể từ khi mấy năm nay chuyển trọng tâm về Di Thành và sau khi Vưu Thừa tiếp quản Thừa Kha thì gia đình cô mới bắt đầu làm quen vài người.

Vì vậy Vưu Thừa cũng nhận lời mời tham dự bữa tiệc sinh nhật lần trước của Giang Miên.

Hôm sau Vưu Ly không có lịch trình làm việc, nhưng bởi vì trong khoảng thời gian này cô ở nhà suốt nên bảy giờ sáng thì cô đã thức giấc.

Trên giao diện điện thoại hiện lên mười mấy tin nhắc WeChat mới, ngoại trừ mấy người bạn thân trong vòng bạn bè thì trên cùng chính là tin nhắn của Thành Hân:

[Chị ơi, chị nhận được quà rồi ạ, cậu nhỏ nói với em là cậu ấy đã đưa cho chị rồi."

[Chị phải giữ cẩn thận đó nha, đây là tất cả hình xinh đẹp của em đó, em thích lắm, hi vọng chị cũng thích.]

[Lúc nào chị nhớ em thì nhớ lấy ra xem đó nha.]

[Ồ, đúng rồi chị, em có xem chương trình của chị rồi, chị không biết nấu cơm cũng không sao, cậu nhỏ em biết nấu là được rồi.]

Nấu cơm?

Vưu Ly không biết sao tự dưng con bé lại nhảy sang đề tài này, nhưng mấy ngôi sao khác trong giới gửi tin nhắn cho cô cũng thảo luận về tài nấu nướng, ngay cả trong group đội nhỏ cũng đang tag cô.

Vưu Ly vỗ trán, đúng rồi, chương trình hôm qua của Quý Linh Nhi đã cắt nối biên tập và chiếu rồi.

Cô rời giường, nhanh chóng rửa mặt rồi mới vào Weibo.

Bởi vì ngày hôm qua có sự xuất hiện của khách mời đặc biệt, cộng thêm có mặt của Vưu Ly nữa, vì thế ratings của tập "Tổ cho người sống một mình" tuần này bỗng tăng vọt, vượt xa hai tập trước. Chủ đề thảo luận này cũng nằm chiễm trệ trên hot search hồi lâu.

Vưu Ly xem video sau khi cắt nối biên tập, bên chương trình vốn chẳng chỉnh sửa gì nhiều, từ lúc bình tĩnh kỳ lạ lúc đầu của hai người cho đến cảnh gà bay chó sủa cuối cùng, cả quá trình đều được chiếu hết. So với tài nấu nướng xịn xò của hai đội kia thì đội của cô và Quý Linh Nhi trái lại thú vị hơn.

Thật ra, ngay cả bản thân Vưu Ly cũng không nỡ nhìn thẳng cái hình ảnh kia, hai hố đen nấu ăn đúng là điên rồ.

Nhưng phản ứng của fans rất là bất ngờ:

"Ha ha ha, mị cười chết mất, không ngờ Quý Linh Nhi lại quen biết với Ly Muội của tụi mình, phản ứng của hai người đẹp buồn cười quá đi."

"Đúng đúng đúng!!! Sau đó còn hỏi 'Có thể chịu thua không?' rồi 'Có thể gọi đồ ăn giao tới?' nữa, sao đạo diễn có thể vô tình từ chối yêu cầu của chị gái nhỏ thế chứ!"

"Trời ạ, sao chị gái nhỏ cưng vậy nè, đặc biệt cái câu đồng thanh 'có thể chịu thua không' kia, trời mới biết mị đã xem đi xem lại mấy lần rồi."

"Ly Muội tốt bụng ghê, cuối cùng còn không đành lòng phải gọi đồ ăn giao tới cho họ nữa, sao có thể tốt bụng thế cơ chứ!"

"Kết quả đúng là bất ngờ, đặc biệt là vẻ mặt ngớ người giật mình của Quý Linh Nhi và Ly Muội lúc thông báo hạng nhất đó, thái độ hoàn toàn bỏ cuộc thế mà lại nhẹ nhàng ẵm được hạng nhất!"

"Hai đội khác đều dốc hết sức để lấy hạng nhất, ai ngờ cuối cùng chương trình lại cho một cú xoay chiều chứ, ha ha ha ha!"

Phản ứng ngốc nghếch đáng yêu của Quý Linh Nhi và Vưu Ly được cư dân mạng truyền tay nhau, fans hai nhà càng thêm đoàn kết, còn đua top () cho nghệ sĩ đối phương.

() nguyên văn là "đánh bảng" (打榜) có nghĩa là cố gắng đưa thần tượng vào danh sách top tìm kiếm để tăng độ nổi tiếng của họ. Thuật ngữ này đề cập đến những việc như thích và share bài đăng, để giúp thần tượng lên đầu bảng xếp hạng.

Truyện Chữ Hay