Hôm Nay Phó Tổng Đã Bị Vả Mặt Chưa?

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Song Ngư

ღღღ

Chung Diệc Li xuống máy bay mới nhìn thấy tin tức của Vưu Ly, trong group đã có hơn tin nhắn chưa đọc, cô ấy không lướt xem từng tin mà trực tiếp hỏi vết thương của Vưu Ly thế nào.

Vưu Ly chụp hình cánh tay bị băng bó gửi vào trong group, hỏi cô ấy: "Mày về đến nhà chưa?"

Chung Diệc Li đang ngồi xe đi về, thấy cô không sao thì cũng yên lòng, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không đúng lắm.

"Sao tự dưng lại bị mảnh vỡ chai rượu cắt phải thế, lúc tao đi không phải còn chưa uống được mấy chai sao?"

Thường Lật nghĩ cũng sợ, tuy rằng nghe giọng điệu cô nói như không có chuyện gì nhưng nhìn hình chụp kia thôi cũng thấy đau rồi.

"Nếu ai cố tình làm thì đúng là tàn nhẫn, lỡ đâm phải mặt mày thì coi như tiêu."

"Không phải còn có Giang Miên ở đó sao? Có liên quan tới nhỏ đó không?"

Nghĩ lại là thấy tức, Chung Diệc Li nhắn tin thoại qua luôn.

Thường Lật:

"Tao cũng thấy chỗ nào có con nhỏ này thì chả có chuyện gì tốt cả."

Hai người đều định ngày mai đến thăm cô, Chung Diệc Li còn muốn xin nghỉ việc rồi bay sang đây nữa.

Vưu Ly vội trả lời:

"Tụi mày không cần tới đâu, trong khoảng thời gian này bố mẹ tao không có nhà nên không yên tâm tao ở một mình, mai anh tao sẽ đón tao về ở căn hộ của anh ấy."

Nếu vậy thì cũng không tiện đến cho lắm, có điều Thường Lật nhìn từng tin nhắn nhảy đến liên tục trên trang web, bèn nhân tiện nhắc nhở cô:

"Nếu không mày lên Weibo báo bình an với fans đi."

"Weibo bây giờ loạn lắm....."

Bây giờ Chung Diệc Li mới lo lắng mở điện thoại lên, lướt các tin quan trọng trên màn hình, sau đó che miệng "A" một tiếng rồi lại điên cuồng tag Vưu Ly trong group chat:

"Phó Thời Dục đưa mày đi bệnh viện hả? Còn ở cùng mày lâu thế cơ à?"

"Đã không phải là sếp mày mà còn quan tâm mày thế, còn tới sớm hơn cả anh trai mày!"

"Làm sao đây, tao cũng đứng bên phía fans mày, muốn nhìn bong bóng hường phấn của hai người quá."

Vưu Ly cạn lời nhìn hai người tự biên tự diễn trong group, đợi đến khi âm thanh nhắc nhở tin nhắn đến không còn dồn dập nữa thì cô mới gõ chữ:

"Phó Thời Dục tới thăm ông nội của Giang Miên, tao ở cùng bệnh viện với ông ấy."

Đằng sau là một meme trợn trắng mắt.

Còn tới nhanh hơn anh trai cô à, người ta ở bệnh viện rồi thì cần gì tới nữa?

Có điều đúng thật là trên Weibo nói về hai người như thế, lúc Vưu Ly đến cũng có nhắc nhở cô.

Không biết sao fans trên mạng có trí tưởng tượng bay xa đến thế, có đủ các phiên bản luôn chứ.

Có người bảo cô bị thương trên đường trở về từ đoàn phim, sau đó đưa đến bệnh viện Di Thành, Phó Thời Dục vừa nhận được tin bèn lập tức chạy tới thăm.

Còn có người bảo cô xảy ra chuyện trong lúc đang liên hoan với đoàn phim, Phó Thời Dục cũng ở đó nên đi theo tới bệnh viện, mà cũng có khả năng là sau đó mới đến.

Cũng có người bảo là do cô và Bồ Anh xảy ra tranh chấp, hai người đánh nhau một trận, sau đó đều bị thương. Có điều vết thương của Bồ Anh nhẹ, còn có người mạnh dạn suy đoán hai người đánh nhau là vì Phó Thời Dục, nhưng sau khi thấy cảnh Phó Thời Dục đến thăm thì mọi người đoán rằng Phó Thời Dục đứng bên phía Vưu Ly.

Vì vậy, đánh nhau là Bồ Anh thắng, nhưng còn về đàn ông thì Vưu Ly thắng.

Điều lạ lùng hơn chính là có người bảo lần này Vưu Ly bị thương chính là vì Phó Thời Dục, vì vậy anh mới có thể xuất hiện ở bệnh viện kịp thời rồi vẫn luôn yên lặng chờ đợi, càng biểu đạt tình hữu nghị của hai người.

Bất kể là phiên bản nào thì đều xoay xung quanh Vưu Ly và Phó Thời Dục, vì vậy cũng khó trách sếp hiện tại không xuất hiện mà sếp cũ lại có mặt, hoá ra người ta từ lâu đã chẳng phải quan hệ cấp trên cấp dưới rồi!

Vưu Ly không thể hiểu nỗi ném điện thoại, cô thở hắt ra, cũng không rảnh lo cánh tay phải đang đau đến xuyên tim, bây giờ cô chỉ muốn biết, rốt cuộc là sao fans có thể ảo tưởng ra được một bộ phim nhiều tập thế chứ???

Vưu Thừa nói cách tốt nhất bây giờ chính là tránh trả lời và không cần đáp lại bất kỳ tin tức nào liên quan tới Phó Thời Dục, đặc biệt là khi fans đang dồn sự chú ý tới vết thương của cô, vì vậy cô chỉ cần kéo sự chú ý về là được, tuyệt đối không đáp trả lại bất kỳ câu hỏi nào khác.

Thế là Vưu Ly nhai mấy viên kẹo mà Vương Tỉnh mua cho cô, tâm trạng hết sức phức tạp không nói thành lời, cô đăng tấm hình băng bó khi nãy chụp vào trong group chat kèm với một dòng trạng thái:

Lúc liên hoan chơi vui quá nên tôi không cẩn thận khiến cánh tay bị thương, vết thương đã được khâu rồi, mọi người không cần lo lắng, đi ngủ sớm đi nào, ngủ ngon. (mặt trăng)

Cô nói trước một tiếng với đạo diễn Đinh, dù sao cũng có khả năng sẽ ảnh hưởng, vì vậy Vưu Ly đặc biệt bảo mình không cẩn thận, để cư dân mạng không bất bình với bên đoàn phim.

Đinh Triều Diễn đã thấy có lỗi vì để cô bị thương, bây giờ thấy Weibo này thì càng thêm áy náy.

Thật sự là do bọn họ uống quá chén, còn Vưu Ly thì chả uống một giọt rượu nào cả.

Đào Nhiên thấy cô đăng Weibo thì gọi điện thoại cho cô, hỏi cô bây giờ thế nào.

Vưu Ly xé một viên kẹo khác bỏ vào miệng, nếu có thể bỏ qua cơn đau lúc này thì mọi chuyện đều ổn cả.

"Đúng rồi," Cô cắn viên kẹo, cố gắng khiến bản thân nói chuyện rõ ràng: "Nhìn Giang Miên có vẻ là lén trốn ra ngoài, có phải cô ta còn ở chỗ của anh không?"

"Tôi kêu cô ta về rồi," Giọng nói của Đào Nhiên có vẻ mệt mỏi, hình như không muốn nói nhiều về cô ta, "Thật sự không sao chứ, nếu không ngày mai tôi đến thăm cô nhé?"

"Đừng viện cớ tiêu đề đầu bài báo gì đó để tống cổ tôi nữa, xảy ra chuyện lúc liên hoan thì nam chính cùng đoàn phim đến thăm chắc cũng không sao chứ nhỉ!"

"Lần này thật sự không phải," Vưu Ly nằm xuống, đổi một tư thế thoải mái hơn, "Ngày mai tôi xuất viện rồi, anh có đến cũng chả thăm được đâu."

Đào Nhiên ở đầu dây bên kia vô thức cười, "Được rồi, nhưng ngày mai tôi vẫn phải đến."

"Không phải thăm cô mà là thăm ông nội Giang."

Lúc này Vưu Ly mới sực nhớ, với quan hệ của Đào Nhiên và Giang Miên thì chắc chắn phải tới rồi.

Bởi vì cô sợ sáng mai fans sẽ chen chúc ở cổng bệnh viện, tuy đêm qua Vưu Thừa đã sai vệ sĩ túc trực tầng này, nhưng vẫn có rất nhiều fans đi qua đi lại ngó nghiêng trong bệnh viện. Vết thương đúng lúc lên cơn đau khiến Vưu Ly không tài nào ngủ được, đợi đến bốn giờ sáng thì Vưu Thừa tới đón cô về.

Bây giờ Vưu Thừa đang ở trong một căn hộ rộng hơn m gần công ty, anh ấy đã dọn dẹp phòng sẵn cho cô, là phòng ngủ chính đón nắng, Vưu Thừa còn đặc biệt bỏ trống cho cô nữa.

Ở đây ra ngoài không có nhiều thủ tục như ở Vũ Cảnh, Vưu Ly đã lưu sẵn dấu vân tay rồi, vì vậy Vưu Thừa cũng không lo lắng.

Lúc anh dậy nấu bữa sáng thì thấy Vưu Ly vẫn còn ngủ, vì thế anh để lại tờ giấy cho cô, sau đó đến công ty.

Nghiêm Quả Quả đến đây vào buổi sáng, tới cùng cô ấy còn có dì giúp việc họ Dương ở nhà Vưu Thừa. Vưu Ly cũng gọi dì ấy là dì Dương giống Vưu Thừa.

Vưu Ly ngủ một giấc tới hơn mười giờ, qua một đêm, miệng vết thương cũng đã bớt đau hơn tối qua, cô dậy uống thuốc ăn sáng nên tinh thần cũng đỡ hơn nhiều.

Tin tức trên Weibo vẫn tăng ào ào từ tối qua đến sáng nay, Vưu Ly lướt bình luận trên Weibo, hầu hết đều hỏi thăm vết thương của cô thế nào rồi quan tâm đến sức khoẻ của cô.

Tuy cũng có khá nhiều người nhắc tới Phó Thời Dục, có điều Vưu Ly đã giải thích là xảy ra tại nạn lúc liên hoan, nên cũng chưa đến mức máu chó như cô tưởng tượng.

Vưu Ly chọn mấy bình luận trên đầu để trả lời, có người hỏi cô vết thương có để lại sẹo hay không.

Chuyện này hôm qua Vương Tỉnh cũng đã hỏi bác sĩ, chỉ cần chăm sóc tốt rồi bôi thuốc thì sẽ không để lại sẹo.

Ngoại trừ đoàn phim "Hòn ngọc bị lãng quên" thì đoàn phim "Công Thành" lúc trước cũng gọi điện cho cô. Lúc Tào Khuê nhìn thấy tin tức thì còn ân cần hỏi cô có muốn huỷ buổi tuyên truyền ngày mốt của "Công Thành" hay không.

Còn khoảng nửa tháng nữa là "Công Thành" sẽ khởi chiếu, buổi họp báo đầu tiên được tổ chức ở Di Thành, trong khoảng thời gian này đoàn phim còn phải chạy sang mấy thành phố khác tuyên truyền, để đảm bảo doanh thu phòng bán vé sau khi phim được công chiếu.

Vưu Ly đã thế này rồi nên chắc chắn không thể tham dự được, chỉ đành xin lỗi: "Ngại quá đạo diễn Tào, đợi sau khi mọi người trở về thì tôi sẽ mời mọi người một bữa."

Sau đó lại khách sáo đôi câu rồi cúp máy. Dì Dương đến hỏi cô trưa nay muốn ăn gì.

Thật ra cô vừa ăn bữa sáng xong, dùng tay trái không tiện nên ăn một bữa đến gần cả tiếng, vì vậy cô cũng chưa đói lắm. Nhưng Vưu Thừa sợ cô lười không chịu ăn, đặc biệt gọi điện thoại về hỏi thăm, cuối cùng là kêu dì Dương đi nấu cháo.

Đêm qua ở bệnh viện cô không tắm được, sáng trở về là cô nằm ngủ ngay, bây giờ mới được một buổi chiều rảnh rỗi.

Bởi vì chỉ dùng được một tay nên không tiện, Vưu Ly lại sợ động vào nước nên chỉ đành xả tóc sơ qua, sau đó vẫn do Nghiêm Quả Quả sấy giúp cô.

Chờ sau khi làm xong hết mọi chuyện thì đã là giờ phút.

Vưu Thừa đã đến dưới lầu, gọi điện cho cô:

"Em xuống đi, anh dẫn em đi ăn."

Sau đó anh ấy ngước mắt nhìn sắc trời, lại bổ sung: "Bên ngoài gió lớn, em nhớ mặc áo dày chút."

Vưu Thừa dẫn cô đi ăn thì không lạ, nhưng lạ ở chỗ, cô gặp được Phó Thời Dục ở nhà hàng là chuyện thế nào?

Trên đường đi Vưu Thừa đều nghe điện thoại, sau đó mới giải thích: "Để cậu ấy phối hợp cùng diễn một vở kịch."

Xe đã giao cho nhân viên ở bãi đậu xe chạy sang bên kia, Vưu Thừa đội mũ lên cho cô, ánh đèn màu ở cửa lúc sáng lúc tối, đèn tường hình trụ màu vàng phản chiếu bóng dáng mờ ảo, dáng vẻ lười biếng của người ấy.

Hôm qua trên tin tức đặc biệt khuếch đại hình chụp của Vưu Ly và Phó Thời Dục, quan hệ của hai người khiến người ta phải nghi ngờ, đồng thời còn dẫn tới suy đoán, có phải công ty hiện tại là Thừa Kha và Vưu Ly có mâu thuẫn gì hay không?

Dù sao trước đó cô đã chấm dứt hợp đồng với Duệ Tinh, mà xuất hiện ở bệnh viện lại đúng là sếp cũ ở Duệ Tinh của Vưu Ly, mà ông sếp hiện tại là Thừa Kha mãi vẫn chưa thấy xuất hiện.

Tin tức luôn thổi phồng sự thật chỉ để lôi kéo sự chú ý của người đọc.

Quản lý tiền sảnh dẫn họ đi một mạch tới phòng riêng, Vưu Ly nghe xong cũng hiểu rõ.

Vì thế nên anh ấy mới cố ý kêu Phó Thời Dục đến ăn cùng với hai người, từ đó tin đồn mâu thuẫn cũng sẽ tan biến ngay.

Thảo nào anh trai kêu cô đội mũ.

"Ai trong hai người đưa ra ý này vậy ạ?"

Có lẽ chú ý tới tốc độ của Vưu Ly nên hai người đàn ông cao lớn đi rất chậm.

Vưu Thừa khẽ liếc nhìn người đằng trước, nhướn mày: "Hôm nay sếp Phó gọi điện cho anh."

Nhà hàng này là sự kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và Phương Tây, có tên là Tây Lý. Bên ngoài được trang trí màu vàng lộng lẫy theo phong cách Châu Âu, bên trong lại sử dụng phong cách Trung Hoa độc đáo. Bàn ăn và bồ đồ dùng tạo ra nét cổ điển, vừa mở cửa sổ ra thì đối diện chính là dòng suối chảy quanh hòn non bộ, dòng nước trong vắt chảy róc rách, trong yên tĩnh lại chất chứa vài phần ồn ào.

Vưu Ly cảm thấy rất thú ý, bèn mò mẫm cây trúc Phú Quý bên cửa sổ và hỏi: "Chỗ này là do sếp Phó đặt sao?"

Nếu là anh trai cô thì chắc đã dẫn cô đến từ lâu rồi.

Phó Thời Dục không cho ý kiến, chỉ hỏi: "Em thích sao?"

Vưu Ly: "Cũng tạm."

Vưu Thừa cởi áo khoác, vẫy tay với cô, "Em đến đây."

Lúc nãy khi xuống lầu, Vưu Ly nghĩ đến việc nếu mặc nhiều áo thì khi cởi sẽ rất phiền phức, vì vậy cô choàng một chiếc áo khoác lông mỏng lên người,. Bây giờ Vưu thừa đang cúi đầu kiên thân cởi từng cúc áo cho cô.

Lúc gọi món thì Vưu Thừa đi vệ sinh, Phó Thời Dục rót trà cho cô rồi tiện hỏi: "Quan hệ của em và anh trai tốt nhỉ?"

Vưu Ly đang xem thực đơn, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Vớ vẩn, không có quan hệ tốt với anh trai tôi, chẳng lẽ có quan hệ tốt với anh hả?"

Mùi thơm của trà trong tầm tay thoang thoảng toả ra, Vưu Ly mới vừa gọi món "Viên khoai môn trân châu phỉ thuý" xong thì bỗng nghe thấy một câu hết sức không biết xấu hổ, "Cũng không phải là không thể."

"Phó, Thời, Dục!"

Anh mẹ nó làm người đi.

Trái lại tâm trạng của Phó Thời Dục rất tốt, bình tĩnh uống ly trà ấm.

"Gọi món đi!"

Vưu Ly lườm anh một cái, trực tiếp ném thực đơn qua cho anh.

Phó Thời Dục nhìn thoáng qua thực đơn, gọi thêm vài món thanh đạm, sau đó khép thực đơn lại đưa cho người phục vụ, sau đó anh như nhớ tới gì đó mà dặn dò thêm: "Thêm một món huyết yến hầm nữa ()."

Rất rõ ràng đây là gọi cho Vưu Ly ăn.

Bởi vì ăn bằng tay trái không tiện, mà nếu kêu Vưu Thừa đút thì càng xấu hổ, vì vậy hầu hết cô đều dùng muỗng ăn canh và viên khoai môn mà mình gọi.

Khẩu vị của ba người đều giống nhau, đều thích nhạt chứ không ăn cay, hơn nữa cánh tay của Vưu Ly còn đang bị thương nên cả bàn toàn mấy món nhạt như nước.

Vưu Thừa và Phó Thời Dục vẫn luôn bàn chuyện công việc, Vưu Ly không có hứng thú, chỉ tập trung ăn uống mà thôi.

Thật ra hai người đàn ông rất săn sóc cho cô, không chỉ tốc độ ăn cũng chậm lại mà cả buổi còn gắp không ít món cho cô.

Phó Thời Dục ấn đầu ngón tay lên đĩa quay thuỷ tinh, sau đó xoay dĩa cần tây xào hoa huệ () đến trước mặt cô, giọng nói rõ ràng: "Em có thể ăn ít món này."

Vưu Thừa thản nhiên dời mắt, lơ đãng nói: "Sếp Phó có vẻ rất chăm sóc nhân viên nhỉ?"

Giữa người thông minh nói chuyện không cần phải huỵch toẹt ra, Phó Thời Dục cất tay về, ánh sáng chiếc đèn chùm chiếu xuống chiếc mũi cao thẳng của anh. Anh hơi ngả người ra sau, lười biếng nói: "Cũng không hẳn, còn phải xem là ai nữa."

Vưu Thừa giơ chén trà lên, cách một chiếc bàn, đôi mắt liếc nhìn anh sâu thẳm như giếng nước trong vắt sáng ngời.

Sau khi ăn xong, Vưu Thừa ra ngoài trả tiền, việc mặc áo khoác cho Vưu Ly tất nhiên rơi vào tay Phó Thời Dục.

Vưu Ly cũng rất phối hợp, cô duỗi tay trái ra, còn tay phải buông thõng bên người, cẩn thận bỏ vào trong tay áo.

Lúc anh cúi đầu cài nút cho cô thì Vưu Ly mới có cảm giác ngại ngùng, khoảng cách hai người gần đến nỗi Vưu Ly có thể ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người của Phó Thời Dục, hoà cùng mùi gỗ rêu và bạch dương trên cơ thể anh. Đôi tay thon dài sạch sẽ cài cúc trên áo cho cô, rõ ràng mà lại mơ hồ.

Đợi đến khi Phó Thời Dục ngẩng đầu thoáng nhìn hai vành tai đỏ ửng của Vưu Ly, anh không khỏi khựng lại: "Em sao vậy?"

Anh nói xong, lại như nhớ tới gì đó mà gương mặt đầy ý cười: "Hoá ra em cũng biết xấu hổ hả?"

Nói về công phu miệng lưỡi thì Vưu Ly tất nhiên sẽ không để anh có cơ hội chiếm hời được, cô ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười: "Sao, sếp Phó không thanh toán bữa ăn cho tôi như ở nhà hàng của tôi lần trước hả?"

"Ồ, cũng đúng, so với anh trai tôi kinh doanh ngành dịch vụ ăn uống thì sếp Phó ở ngành này đâu có giá trị là bao."

Truyện Chữ Hay