Editor: Song Ngư
"Rầm!"
Phó Thời Dục khép mạnh máy tính lại, ánh mắt lướt một vòng trên bàn, sau đó lại lạnh lùng chuyển hướng sang Thường Trật.
"Sếp Phó?"
Thường Trật thấy Phó Thời Dục duỗi lòng bàn tay ra thì ngớ người.
"Thuốc lá......."
Thường Trật phản ứng lại, lập tức đưa điếu thuốc trên bàn trà sang, lại hết sức tận tậm mà ôm bật lửa rồi châm điếu thuốc.
Mùi thuốc lá trong tích tắc đã lan khắp cả phòng, ngọn lửa phựt lên chút ánh đỏ nơi điểm cuối, Phó Thời Dục nghiêng đầu, tay áo bên cổ tay trái sắn lên để lộ ra một phần cánh tay mạnh mẽ cường tráng.
Trong đầu anh hiện lên gương mặt xinh đẹp đến độ gieo rắc tai hoạ cho người khác trong video kia, anh đúng là điên rồi mới chịu phối hợp với cô gái "được voi đòi tiên" kia.
Động thái này của Vưu Ly khiến Vưu Thừa cũng ngớ người, lúc nhìn thấy Weibo cũng giật mình không thôi.
"Không phải em muốn nói là anh trai sao, sao bỗng biến thành em họ thế?"
Hai người vốn định mua lại cuộn film, sau đó tuyên bố trên Weibo đây là anh trai của Vưu Ly đến cửa hàng S giúp cô lấy xe, cũng cung cấp thêm hình ảnh giấy tờ ở cửa hàng S, hơn nữa, Vưu Ly vẫn còn giữ lại hoá đơn tính tiền liên hoan tối qua, tiêu tiền thế vừa lúc có chỗ để dùng.
Lúc đó, Vưu Ly rất miễn cưỡng với cái cách này, để cho Phó Thời Dục chiếm được của hời miễn phí thế này, bảo là anh trai cô thì đúng là tự bê đá đập chân mình.
Vưu Ly cười, nói vào loa điện thoại: "Sếp Phó ý thức rằng anh ta cũng có trách nhiệm nên bằng lòng ra một phần sức, cứ để anh ta tiêu tiền mua."
"Em chỉ có một người anh trai duy nhất thôi, cũng không thể để anh ta vô duyên vô cớ nhặt được cái danh hiệu đó được, nên chỉ đành nói dối là em họ thôi."
Vưu Thừa cười nhạt, anh ấy đã kêu bên dưới cố tình nhả tài liệu về lý lịch gia đình của Vưu Ly ra, để có thể phối hợp với cô.
Ngón tay anh ấy nhấp con chuột bấm vào official Weibo của công ty Duệ Tinh, không có bất kỳ cập nhật mới nào cả.
"Theo anh thấy thì sếp em cũng không phải không có tình người thế đâu."
Vưu Ly đang sửa soạn hành lý, nghe anh ấy nói thế thì vội mở loa ngoài lên, "Anh à, bây giờ sếp của em là anh, em đâu có nói anh không có tình người đâu."
"Khoảng một thời gian nữa anh sẽ hợp tác với Duệ Tinh."
Vưu Thừa bỗng đổi giọng: "Nói không chừng có thể gặp được cậu 'em họ' kia của em đấy."
Vưu Ly: "......"
Lời khuyên: Trân trọng sinh mạng, rời xa sếp Phó.
Trên mạng bởi vì video thanh minh của Vưu Ly, mà lại giúp cô tăng thêm được độ yêu mến.
Hai tấm hình đều vào đêm qua, phù hợp với thời gian chụp, liên hoan gọi nhiều đồ ăn như vậy không có khả năng chỉ có người ăn được, cộng thêm chứng cứ lấy xe ở cửa hàng S cũng phù hợp với lý do thoái thác của Vưu Ly, tất cả đều hoàn hảo.
Giờ phút này, Vưu Ly không thể không bái phục sự thông minh của mình, tối qua thanh toán đại buổi liên hoan, không ngờ lại giúp cô được chuyện lớn thế này.
Ngoại trừ một loạt "Bình xịt vả mặt" "Ủng hộ vẻ đẹp của Ly Muội", v.v, cư dân mạng càng chú ý tới một vấn đề hơn:
"Rốt cuộc tối qua Ly Muội tham gia liên hoan của đoàn phim nào vậy?"
"Ha ha ha, mị thật sự không nhịn được câu 'mọi người đoán xem' cuối cùng, Ly Muội nghịch ngợm quá đi."
"Hoá ra là em họ à, bong bóng hường phấn trong tích tắc đã vỡ tan rồi, cứ tưởng Ly Muội của mị hết FA rồi chớ."
Đoàn phim "Hòn ngọc bị lãng quên" vốn định công khai các diễn viên casting trong khoảng thời gian này, lúc đó Vưu Ly cũng có hỏi thẳng đạo diễn Đinh, bên kia bảo cô tăng thêm chút cảm giác thần bí trong video, đến lúc đó thì độ hot sẽ cao hơn.
Ngày mai đã phải vào đoàn phim rồi, tuy rằng trong giai đoạn đầu thì địa điểm quay phim là ở Di Thành, nhưng Vưu Ly sợ đi qua đi lại phiền phức nên kêu Vương Tỉnh đặt một phòng tổng thống gần phim trường cho cô.
Ngày hôm sau, vẻ mặt cả đám diễn viên như bị sét đánh nhìn Vưu Ly dẫn trợ lý trực tiếp ấn tầng cao nhất của toà nhà, sau đó đồng loạt nhìn về phía nhà sản xuất, "Nhà sản xuất Lưu, tại sao chúng tôi chỉ ở phòng thường thôi?"
Nhà sản xuất liếc xem thường, "Người ta tự bỏ tiền ra đặt phòng, Vưu Ly tiêu tiền của mình, mấy người có ý kiến hả?"
?????
Thật xin lỗi, đã làm phiền rồi.
Nam chính vẫn mãi không lộ diện khiến ai nấy đều tò mò không thôi, cả đám diễn viên háo hức chờ đến lúc chụp ảnh tạo hình.
Chuyên viên trang điểm của Vưu Ly là Khương Dung được cô đích thân đưa tới, vì vậy cô không cần xếp hàng chờ chuyên viên trang điểm của đoàn phim.
Cô đã thay quần áo và trang điểm xong, đang đứng ở vị trí chơi điện thoại chờ thông báo.
Không biết bên ngoài có chuyện gì mà rất ầm ĩ, Vưu Ly ngẩng đầu lên khỏi chiếc gương, trả lời: "Có lẽ nam chính tới rồi."
"Chị Khương, chị giúp em chỉnh lớp trang điểm lại đi."
Vưu Ly buông điện thoại, dựa vào ghế và khẽ nhắm hai mắt lại, hai hàng lông mi dài dày phản chiếu ra chiếc bóng mờ nơi mí mắt.
"Cô Vưu."
Hai hàng lông mày khẽ nhăn lại, Vưu Ly mở mắt ra, đôi mắt dưới lớp trang điểm đẹp không thể tả nỗi.
Đôi mắt đào hoa của Đào Nhiên nhíu lại, hai mí mắt hẹp dài, bên trong khoé mắt phác hoạ ra hình tượng công tử bột 'phong lưu phóng khoáng'.
"May mắn được hợp tác, hi vọng được nữ chính của chúng ta quan tâm nhiều hơn."
Hợp tác?
"Anh là nam chính sao?"
Có đánh chết thì Vưu Ly cũng không nghĩ tới nam chính của "Hòn ngọc bị lãng quên" lần này lại là Đào Nhiên.
Vưu Ly đè nén sự kinh ngạc xuống, nhanh chóng đứng lên điều chỉnh lại biểu cảm của mình, "Hợp tác vui vẻ."
Đào Nhiên liếc mắt nhìn đôi tay duỗi sang, nước da trắng ngần, đầu ngón tay nhỏ nhắn.
Anh ta giương cao âm cuối lên: "Hơp tác vui vẻ, nữ chính của tôi."
Xì!
Cái gì mà nữ chính của tôi chứ, anh có thể nói tiếng người được không hả?
Vưu Ly nhanh chóng rút tay về, ánh mắt nhìn Đào Nhiên lập tức khắc sâu bốn chữ "Đàn ông đa tình".
Buổi tối Đào Nhiên mời cả đoàn phim đi ăn, Vưu Ly vốn không muốn đi nhưng nếu không cho anh ta mặt mũi rõ ràng như vậy thì không tốt lắm mà Bồ Anh lại đi đến kéo cô cùng đi chung. Cô ấy đúng thật đã xác nhận cô là đồng minh rồi.
Có lẽ chịu ảnh hưởng của nhân vật trong phim, ba vai chính Vưu Ly, Bồ Anh và Đào Nhiên được sắp xếp ngồi chung với nhau.
"Hòn ngọc bị lãng quên" là kịch bản được viết dựa trên tình cảm gia đình, chủ yếu nói về "Cuộc sống trắc trở của cô thiên kim nhà giàu Lý Mạt bị thất lạc từ nhỏ."
Mà cô thiên kim giả Lý Côi do Bồ Anh thủ vai trong phim còn có đất diễn vượt cả nam chính, chỉ thua có nữ chính là Vưu Ly mà thôi.
Vì vậy có thể nói, đây là kịch bản đòi hỏi hai vai nữ chính.
Bồ Anh ngồi giữa hai người, cô ấy và Đào Nhiên đều là người không bao giờ có thể kết thúc cuộc trò chuyện được, Vưu Ly ngồi ở bên kia tự do tự tại ăn uống.
"Ồ, đúng rồi Đào Nhiên, anh ở phòng bao nhiêu thế?"
"Tôi ở tầng ." Đào Nhiên hếch đuôi mắt lên, nụ cười như say rượu hoa đào, cực kỳ quyến rũ.
Bồ Anh nhìn đến độ phải nín thở, lông mi của anh thế mà còn dài hơn cả cô nữa.
Vưu Ly liếc mắt nhìn hướng bên đó, Đào Nhiên giơ ly rượu lên, "Tuỳ ý."
"Ố, anh ở tầng sao?" Lúc này Bồ Anh mới phản ứng lại, chỉ hai bên, "Vậy anh ở chung tầng với Vưu Ly rồi đó."
"Vậy sao?" Đào Nhiên buông ly rượu xuống, lướt qua Bồ Anh, hỏi: "Đúng là tôi có duyên với nữ chính ghê nhỉ."
Có duyên cái đầu anh, nhìn cái bộ dáng không mấy kinh ngạc của anh ta, cô cũng không tin là Đào Nhiên không hề biết chuyện này.
Bồ Anh cũng ăn no rồi, trong đầu không có việc gì lại đổi đề tài: "Sếp Vưu của Vưu Ly là nhà đầu tư thứ nhất, sếp của tôi là nhà đầu tư thứ hai, vậy còn anh?"
Chuyện Đào Nhiên vừa là diễn viên vừa là sếp không còn là bí mật gì trong giới này cả.
Vưu Ly liếc nhìn người mà Bồ Anh đang chỉ, tiện miệng hỏi, "Chắc không phải sếp Đào là nhà đầu tư thứ ba chứ?"
"Cô Vưu đúng là thông minh."
Trong mắt Đào Nhiên hiện lên sự kinh ngạc, xác thật anh ta đã đầu tư, có điều không nhiều người biết chuyện này lắm.
????
Không phải chứ?
Cô chỉ tiện miệng hỏi mà thôi.
Đằng sau Vưu Ly có Vưu Thừa chi tiền, đằng sau Bồ Anh có Phó Thời Dục chi tiền, còn đằng sau Đào Nhiên........Tự chi tiền vì mình à........
Vưu Ly không thể không cảm thán, đầu năm nay, nhà nhà người người đua nhau chi tiền nhỉ.
Ngày mai là chính thức bắt đầu quay, cảnh đầu tiên là suất diễn của Vưu Ly, cô sợ không dậy nổi nên liên hoan kết thúc là trở về tắm rửa rồi lên giường ngủ ngay.
Chờ đến buổi sáng dậy mới thấy Vương Tỉnh gửi tin nhắn thoại cho cô: "Bài phỏng vấn kia của em sẽ được cập nhật trực tuyến lúc giờ đêm, đến lúc đó đừng quên share về Weibo đấy."
Lúc sửa soạn xong, trên đường đến phim trường thì cô mới mở Weibo lên share bài phỏng vấn lần trước về và đăng: Mọi người thật sự không yêu tôi sao?
Bên dưới là tấm hình người da đen với đầy dấu chấm hỏi ().
Dưới bình luận của cô đang được cư dân mạng oanh tạc, mọi người đang thảo luận về bài phỏng vấn cô share hôm nay.
Sau khi cô đăng Weibo xong thì lại gửi tin nhắn thoại cho Nghiêm Quả Quả: "Hôm nay lúc kết thúc việc thì chị phải về Vũ Cảnh một chuyến, chắc khoảng giờ."
Lúc trước vẫn luôn ở nhà đợi nên không cảm thấy lạnh, đêm qua trên đường về khách sạn, gió lạnh xuyên qua từng lớp áo của cô, vì vậy cô định về nhà lấy thêm vài bộ quần áo dày hơn.
Hôm nay là ngày đầu tiên, nhân viên đều đến đông đủ, hầu hết mấy người không có việc gì đều lướt điện thoại.
Bồ Anh cười như cô ngốc nhìn chằm chằm vào điện thoại, Vưu Ly cũng liếc mắt nhìn, "Cô đang xem tôi đấy à?"
"Đúng vậy, cô xem cô trả lời nè, nếu tôi mà là MC thì có lẽ tức đến xanh mặt luôn quá."
Bồ Anh đưa điện thoại đến trước mặt cô, chỉ vào màn hình: "Còn nữa, cô xem cuối cùng cô cũng không nhắc gì tới sếp Phó hết, còn kéo sếp hiện tại của mình ra mà chắn dao nữa chứ, sếp Phó đúng là phí công nuôi cô rồi."
"Cô đừng nói bậy," Vưu Ly tô son được một nửa, "Sếp Phó của bọn cô không có nuôi tôi đâu!"
Bồ Anh lấy điện thoại, tiếp tục kéo thanh tiến trình, sau đó vô thức suy tư, câu này nghe có gì sai sai thì phải?
Trong văn phòng to đến thế, bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp () là tia nắng ban mai sáng rực, như sợi vải tơ lụa mềm uyển chuyển trải khắp mặt đất.
Vóc dáng của người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời cao gầy, dưới áo sơ mi màu đen là bờ vai rộng eo thon, đầy vẻ cấm dục, đằng sau ghế tựa tuỳ ý vắt một chiếc áo khoác màu nâu, ngón tay cầm con chuột sạch sẽ, có thể thấy rõ những gân xanh nhàn nhạt trên mu bàn tay.
Bỗng nhiên anh buông lỏng tay, sắc mặt góc cạnh đầy vẻ bực bội.
Video đã được ấn nút tạm dừng, cái câu phụ đề "Làm trò trước mặt cả nước khen ngợi sếp cũ, tôi sợ sếp hiện tại có ý kiến rồi trừ tiền thưởng cuối năm của tôi mất!" rõ ràng đến chướng mắt.
Phó Thời Dục xoa ấn đường, hình như anh không muốn nói chuyện, giọng nói đè cực thấp: "Lần trước tôi kêu cậu điều tra thông tin của Thừa Kha thế nào rồi?"
"Đã gửi vào email của anh rồi ạ."
"Còn nữa," Thường Trật lén đánh giá vẻ mặt hơi lạnh lẽo của sếp Phó, thử mở miệng, "Lần trước lúc tôi điều tra thông tin thì tình cờ bị sếp Phó lớn phát hiện."
"Sếp Phó lớn bảo, ông ấy cảm thấy có một tin tức có lẽ anh cần."
Phó Thời Dục không kiên nhẫn ngẩng đầu, "Chuyện gì?"
Thường Trật không dám nhìn thẳng, châm chước nói: "Sếp Phó lớn bảo, ông ấy vẫn không nói với anh, Tổng Giám đốc Vưu Thừa của công ty Thừa Kha chính là anh ruột của cô Vưu Ly ạ."
"Anh ruột?"
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sếp Phó lại cảm thấy tội lỗi nữa rồi.
()
() cửa sổ kiểu Pháp hay còn gọi cửa sổ sát đất