Đường Niệm Song nhắn tin qua khoảng mấy tiếng sau cũng không có nhận được tin nhắn trả lời của Phó Nhân Gian, tuy cô cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá để trong lòng, chỉ cho là anh bận rộn làm việc nên không xem điện thoại.
Bên cạnh truyền tới tiếng đấu võ mồm của Lâm Miên với Lục Dĩ Hàn như mọi ngày, hai người này hình như là bởi vì fans hai bên xé nhau dẫn tới chính chủ cũng không thoải mái, đang hung hăng chọc vào chỗ đau của đối phương.
Đường Niệm Song đang tập trung xem kịch bản thì lại bị bọn họ ồn ào làm cho phân tâm rất nhiều lần, nhịn không được nói lớn: “Hai người thích cãi nhau như vậy sao không dứt khoát đi đăng ký kết hôn rồi về nhà đóng cửa ngày ngày cãi nhau cho rồi.”
Lâm Miên với Lục Dĩ Hàn cùng nhìn về phía cô.
Lâm Miên: “Cùng anh ta? Anh ta mà xứng với tôi sao!?”
Lục Dĩ Hàn lạnh lẽo liếc cô ta một cái: “Ngại quá Lâm tiểu thư, tôi không có hứng thú với cô.”
Lâm Miên: “Ai cần anh hứng thú với tôi? Anh cho rằng tôi còn thích anh hả? Nói cho mà biết nhá, anh so với Phó giáo sư của chúng tôi thì chỉ có nước xách dép chạy theo thôi!”
Lục Dĩ Hàn cười gằn châm chọc: “Theo như tôi được biết, Phó giáo sư của cô hình như cũng chẳng thích cô đâu, người anh ta thích lại là người khác kìa.” Nói xong ánh mắt lại liếc về phía Đường Niệm Song.
Đường Niệm Song nhắm mắt, lật một tờ kịch bản, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Miên dưới cơn tức giận, lại lần nữa phát huy tinh thần nói mà không lựa lời của mình: “Lục Dĩ Hàn, anh cũng coi như tự mình hiểu lấy mình đấy, biết người Phó giáo sư thích là Đường Niệm Song, tôi cảm thấy Đường Niệm Song cũng thích anh ấy, hai người bọn họ chính là lưỡng tình tương duyệt, tôi nói cho anh biết, tôi không có được thì anh cũng đừng hòng!”
Diệp Tuyển nghe xong trợn trắng mắt, hai người này sao ồn ào một lúc lại đem nồi canh đưa tới bên Đường Niệm Song rồi.
Mà Đường Niệm Song lại bị mấy chữ “lưỡng tình tương duyệt” làm cho có hơi thất thần, bàn tay lật trang khó khăn lắm mới dừng lại được.
Diệp Tuyển thân là trợ lý của Đường Niệm Song, để tránh đề tài lại lan tới cô, cô ấy liền lên tiếng kêu dừng: “Ai nói Niệm Song của chúng tôi lưỡng tình tương duyệt với Phó giáo sư? Còn đang ở trong đoàn phim đó, hai người muốn cãi nhau thì cãi nhau, đừng đổ nồi lên đầu người khác.”
Lần trước Lâm Miên bị chụp được cảnh bắt nạt Đường Niệm Song, bị fans của cô và người qua đường nắm đầu mắng một đoạn thời gian dài, sau khi bị đoàn đội cảnh cáo, cuối cùng cũng hiểu được phải thu liễm chút khí thế trước mặt Đường Niệm Song, giờ lại bị Diệp Tuyển nói như vậy, cô ta âm thầm không phục, lẩm bẩm: “Vốn dĩ là lưỡng tình tương duyệt còn gì, không thì sao lại khó theo đuổi Phó giáo sư như vậy chứ?”
Cô ta hừ một tiếng, lúc đi ngang qua bên người Lục Dĩ Hàn còn hung hăng đạp cho anh ta một chân, thấp giọng nói: “Cái hợp tác mà anh nói, hủy đi! Anh chỉ biết nhìn tôi bị chê cười thôi, căn bản không giúp tôi nghĩ ra cách gì để theo đuổi Phó giáo sư.”
Ngược lại toàn là cô ta nảy ra nhiều chủ ý theo đuổi Đường Niệm Song cho anh ta, tuy là cũng không có tác dụng mấy, nhưng so trên phương diện này của cả hai thì tóm lại Lâm Miên cô vẫn trượng nghĩa hơn nhiều.
Lục Dĩ Hàn bị dẫm cho một chân, chân đau đớn co lên, ở trước mặt Đường Niệm Song nên càng phải cố gắng giữ phong độ, cười gượng với cô rồi đứng dậy rời đi, sau khi ra ngoài thì sắc mặt lập tức trầm xuống, nghiên răng nghiến lợi đuổi theo Lâm Miên.
Trợ lý cạn lời nhìn trời, nghĩ thầm bộ phim này rốt cuộc bao giờ mới có thể quay xong chứ? Fans only mỗi bên ngày ngày xé xác nhau, hai chính chủ cũng không yên phận, giữa công ty cũng không thể đối phó lẫn nhau, sinh hoạt của cậu ta ngày nào cũng như đang ngồi trên chảo nước sôi lửa bỏng vậy.
Diệp Tuyển tiễn đi được hai vị tôn đại thần, tâm tình rất tốt.
Đường Niệm Song lại đang đắm chìm trong câu nói “lưỡng tình tương duyệt” của Lâm Miên, thật lâu sau cũng chưa hoàn hồn lại được.
Nhân viên trong đoàn đi tới thúc giục cô bắt đầu quay, Đường Niệm Song lại nhìn thoáng qua điện thoại, Phó Nhân Gian vẫn không trả lời.
Cô có nên nhắn thêm một tin qua không?Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn bỏ điện thoại xuống.
*
Công việc ở viện nghiên cứu thực sự là nhiều không dứt được, ban ngày Phó Nhân Gian giải quyết vấn đề cho Viên Triết sau, còn chưa kịp hỏi Đường Niệm Song có nhận được đồ ăn hay không thì đã bị gọi ra ngoài.
Lúc xuống núi về viện nghiên cứu thì đã là đêm khuya.
Anh thay quần áo chuẩn bị tan tầm, nhìn vào giao diện chat với Đường Niệm Song, vẫn trống rỗng, cô không nhắn tới một tin nào cả.
Lúc này nếu tùy tiện gọi cho cô, có lẽ sẽ làm ồn cô nghỉ ngơi.
Lúc Phó Nhân Gian xuống lầu một, nhìn thấy Hứa Thần Vân đứng ở ngoài cửa, cô ta cầm ô che mưa, bọc áo bông thật dày, thỉnh thoảng lại chụm hai tay vào nhau hà hơi.
Hứa Thần Vân quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người đàn ông thanh tuấn đi ra từ đại sảnh viện nghiên cứu, đáy mắt dần dần sáng lên, tất cả những sở hữu cùng mất mát trước kia đều vứt ra sau đầu, mềm giọng gọi: “Đàn anh Phó.”
Ô của Phó Nhân Gian để trong phòng an ninh, sau khi cầm ô liền bung ra đi vào trong màn tuyết.
Hứa Thần Vân vội theo phía sau: “Đàn anh, đàn anh đợi em với.”
Người đàn ông trầm ổn đi trên nền tuyết, bóng dáng mặc áo khoác đen vô cùng lạnh nhạt, đáy lòng Hứa Thần Vân tràn đầy tủi thân, đột nhiên gào lên: “Đàn anh, anh bội tình bạc nghĩa!”
Cô ta cho rằng Phó Nhân Gian nhất định sẽ dừng lại, nhưng anh như thể không nghe thấy cô ta gào, cũng như thể không chú ý tới sau lưng có người đi theo, lạnh nhạt rời đi.
Hứa Thần Vân chịu đựng cảm giác muốn khóc, nhìn anh lái xe rời đi, bỗng nhiên nhớ tới “Đường tiểu thư” trong điện thoại của anh.
Đàn anh đối xử với cô ta như vậy, liệu có phải vì Đường tiểu thư này không?
Cho nên, là Đường tiểu thư này cướp đàn anh Phó của cô ta sao?
Cô ta sớm đã nhớ kỹ số WeChat của Đường Niệm Song, cố chấp tìm một nơi tránh tuyết, hùng hổ mở WeChat ra nhập số vào tìm.
Giao diện WeChat hiện lên trang chủ của Đường Niệm Song, trong lòng cô ta có oán khí sâu đậm, ngón tay gõ mạnh lên màn hình, bởi vì nóng lòng muốn biết Đường Niệm Song là ai mà còn dùng sức ấn rất nhiều lần vào nút “Thêm bạn tốt”.
*
Phó Nhân Gian vừa về tới nhà, còn chưa kịp bật đèn, ông nội Phó đã gọi điện thoại tới, cơ hồ có thể đoán được ông cụ muốn hỏi gì, giữa mày Phó Nhân Gian nhíu lại.
“Ông nội?”
Ông nội Phó quả nhiên là gấp không chờ được hỏi: “Nhân Gian, con với Song Song đã đính hôn mấy tháng rồi, rốt cuộc khi nào hai đứa mới kết hôn? Nếu chưa định được ngày lành thì bà nội con với ông gần đây có xem được mấy cái, các con chọn xem?”
Phó Nhân Gian một tay cởi áo khoác, một bên bình tĩnh nói: “Ông nội, con sẽ không kết hôn với Đường tiểu thư.”
Trong điện thoại truyền tới mười mấy giây yên lặng.
Ông cụ bên kia đột nhiên lạnh lùng “hừ” một tiếng, “Được, tốt nhất là con đừng có hối hận!”
Điện thoại bị cúp giữa chừng.
Phó Nhân Gian nắm lấy điện thoại, nhíu mày nhìn thoáng qua, nghĩ tới chuyển phát nhanh hồi sáng, vẫn là quyết định nhắn tin hỏi Đường Niệm Song.
Cùng lúc đó, Đường Niệm Song vừa mới trở về lều nghỉ ngơi, số WeChat cá nhân của cô đột nhiên tăng thêm một lời mời thêm bạn tốt.
Số WeChat cá nhân của nghệ sĩ thường chỉ có bạn tốt ở trong giới biết mới thêm, cơ hồ đều là người thân quen.
Đường Niệm Song không nghĩ nhiều, ấn đồng ý.
Giao diện nói chuyện phiếm lập tức có hai tin nhắn mới gửi tới.
Một cái là Phó Nhân Gian gửi: [Đường tiểu thư, cô có nhận được đồ ăn tôi đưa tới không? Là bà nội Đường nhờ tôi chuyển cho cô.]
Một cái khác, là từ người vừa mới thêm bạn với cô nhắn: [Tôi muốn hỏi một chút, quan hệ của cô với Phó giáo sư là như thế nào?]
Bởi vì những lời quá có ý tứ chất vấn này mà Đường Niệm Song tạm thời không trả lời tin nhắn của Phó Nhân Gian, ánh mắt cô dừng lại trên tin nhắn mà Hứa Thần Vân gửi tới, khí định thần nhàn suy tư.
Trực giác nói cho Đường Niệm Song biết, có thể dùng giọng điệu này hỏi ra cái câu này, đối phương hơn nửa là con gái, còn rất có khả năng là thích Phó Nhân Gian, nhưng mà cô gái này vì sao lại biết số WeChat của cô? Đừng nói là Phó Nhân Gian nói cho cô ta biết đấy?
Anh không có khả năng làm thế, đây không giống tác phong ngày thường của Phó Nhân Gian.
Đường Niệm Song lăn lộn trong giới giải trí đã lây, có kiểu tâm cơ nào mà cô chưa từng gặp qua? Loại người trẻ con tìm tới cửa chất vấn cô một cách ngây thơ thế này, ngay cả tâm tình trả lời cô cũng không có, ngược lại là còn chụp lại, gửi cho Phó Nhân Gian.
Phó Nhân Gian bên kia đang chờ Đường Niệm Song trả lời, một chữ còn chưa có chờ được lại chờ tới một tấm ảnh chụp màn hình, sau khi anh ấn mở, nhìn thấy là những lời chất vấn giận dữ của Hứa Thần Vân dành cho Đường Niệm Song.
Thần sắc anh lạnh xuống.
Phó Nhân Gian rất nhanh liền nghĩ thông, ngầm cảm thấy bực bội về sự bất cẩn của mình, nghĩ rằng Đường Niệm Song như vậy rất có thể là do cô tức giận, muốn nghe anh giải thích?
Tim anh đập liên hồi, không biết là gấp hay là hoảng.
[Đường tiểu thư.]
Anh xóa mấy chữ đã gõ xong đi, trực tiếp gọi điện cho Đường Niệm Song.
Đường Niệm Song cũng không làm bộ như từ chối hay block anh, việc này làm Phó Nhân Gian hơi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chuyển được, Phó Nhân Gian hơi gấp gáp mở miệng: “Đường tiểu thư, cô nghe tôi nói.”
Đường Niệm Song đang ở trong phòng tắm đổ xà phòng, tùy tiện “ừ” một tiếng: “Nói đi.”
Phó Nhân Gian nghiêm túc tìm từ: “Tôi không quen người này, nhưng cô ta vẫn luôn dây dưa với tôi, cô ta có thể có được số WeChat của cô hẳn là khi tôi bất cẩn không chú ý, điện thoại đặt trên bàn bị cô ta thấy được.”
Đường Niệm Song cởi áo tắm dài, bước vào trong bồn tắm: “Phó giáo sư, tôi đã thấy tin nhắn anh mới gửi, anh hỏi tôi có nhận được chuyển phát nhanh của anh không.”
Phó Nhân Gian: “Phải.”
“Nhận được, hơn nữa sau khi nhận được tôi còn nhắn tin cho anh, anh không nhìn thấy sao?”
Phó Nhân Gian ngẩn ra: “Cô nhắn tin cho tôi?” Nhưng mà giao diện chat của anh vẫn y nguyên, không nhận được cái gì, giữa mày người đàn ông hơi chau lại, liệu có phải là do Hứa Thần Vân động vào điện thoại của anh hay không?
Đường Niệm Song cũng không ngu ngốc, đoán được tám phần là cô gái kia thích Phó Nhân Gian nên đã xóa tin nhắn của cô đi.
“Đường tiểu thư, thực xin lỗi.”
Đường Niệm Song nhắm hai mắt, lười nhác đáp: “Phó giáo sư, cứ vậy đi.”
Cô cũng sẽ không nói cái gì mà “Không liên quan tới tôi”, bởi vì Phó Nhân Gian mà cô đúng là đã bị người phụ nữ khác làm phiền, cũng bị mạo phạm tới.
Sau khi Đường Niệm Song cúp máy, ấn vào WeChat, Hứa Thần Vân lại nhắn tới vài tin.
[Nói chuyện đi chứ, nào, chúng ta nói chuyện sòng phẳng.]
[Đường tiểu thư, cô hẳn không biết tôi là ai đi, tôi tên Hứa Thần Vân.]
[Tôi là mối tình đầu của đàn anh Hứa, lúc trước anh ấy vô cùng thích tôi, chính là bởi vì tôi tùy hứng muốn khảo nghiệm anh ấy cho nên mới khiến mối quan hệ của chúng tôi nảy sinh ra chút hiểu lầm.]
[Gần đây tôi còn nghe nói, anh ấy bởi vì lúc trước bị tổn thương chuyện tình cảm nên mới hình thành nên cái ý tưởng không kết hôn như hiện tại, thậm chí còn có những suy nghĩ vớ vẩn như đi ẩn cư.]
[Lần này tôi trở về là muốn ở bên anh ấy, hy vọng Đường tiểu thư thức thời một chút, đừng phá hoại mối quan hệ giữa tôi và đàn anh Phó.]
[Đương nhiên, nếu cô muốn làm cái gì đó, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ tình cảm giữa tôi và đàn anh, cô sẽ không thực hiện được mục đích đâu!]
Đường Niệm Song: “…”
Cô còn chưa làm gì đâu, cô gái này sao lại bổ não ra một hồi kịch cung đấu rồi?
Nói không giận, Đường Niệm Song tự hỏi bản thân không phải thánh nhân, cô không làm được.
Phó Nhân Gian cho dù muốn đi ẩn cư ngay bây giờ thì hiện tại danh phận của anh vẫn là vị hôn phu của cô, nói thế nào đi nữa thì chính cung nương nương cũng phải là Đường Niệm Song cô mới đúng chứ!